Người Cầm Quyền

Chương 235: Làm mất mặt (2 + 3)




2 giờ 55 phút, Hàn Đông đã bước tới phòng họp Ủy ban nhân dân.

Tuy là lãnh đạo Huyện ủy, nhưng khi họp, Hàn Đông vẫn có thói quen tới sớm một chút.

Trong phòng họp đã có người phụ trách các ban ngành. Mọi người thấy Hàn Đông bước vào đều lên tiếng chào.

Hàn Đông nhất nhất gật đầu đáp lễ.

Phần lớn những người ở đây, Hàn Đông đều không quen biết.

Rất nhanh, mọi người đều tập trung đông đủ. Phương Trung, theo lệ thường, luôn là người đến sau cùng. Y ngồi lên vị trí chủ tọa, trước hết tổng kết công tác của Ủy ban nhân dân huyện thời gian gần đây và bình luận, trong đó còn có ý khen ngợi Hàn Đông.

Sau đó, mọi người tiếp tục bố trí và thảo luận về công việc sắp tới, cũng là những lời thông thường.

- Chủ tịch huyện Phương, tôi có chuyện cần nói.

Cam Minh Địch giơ tay nói.

Phương Trung gật đầu nói:

- Ừ, Chủ tịch huyện Cam có chuyện gì thì cứ nói ra đi.

Cam Minh Địch liếc mắt nhìn Hàn Đông, lập tức giọng điệu trở nên oán giận, nói:

- Chủ tịch huyện Phương, Huyện ủy bổ nhiệm tôi kiêm nhiệm Ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang, đây là sự tin tưởng với tôi. Tôi đã toàn tâm toàn ý làm tốt công tác ở Ban quản lý, nhưng có một vài lãnh đạo Huyện ủy lại thích vung tay múa chân với công tác của Ban quản lý, tùy ý can thiệp vào việc quản lý hàng ngày trong Ban quản lý. Điều này khiến công tác chủ nhiệm này của tôi làm không được tốt lắm.

Vì nãy giờ toàn nói những chuyện không dâu vào đâu nên mọi người phần lớn rất hỗn loạn, lúc này nghe được lời của Cam Minh Địch, tất cả đều giật mình, chỉnh đốn tinh thần. Cam Minh Địch đúng là định chĩa mũi dùi vào ngay lãnh đạo Huyện ủy, chẵng lẽ gã điên rồi sao?

Có nhiều vị ngồi đó cũng hiểu được tình hình, biết người Cam Minh Địch muốn nói tới là Hàn Đông, vì vậy tất cả đều chờ mong một màn kịch vui.

Hàn Đông tuy tuổi còn trẻ, nhưng theo những chuyện phát sinh gần đây, thì xem ra Hàn Đông này cũng không phải là người dễ dây vào.

Hàn Đông hơi ngạc nhiên. Cam Minh Địch này phát bệnh thần kinh sao, không ngờ lại chỉ mèo mắng chó, bèn trầm giọng nói:

- Chủ tịch huyện Cam, anh nói chuyện phải có chứng cứ. Lãnh đạo Huyện ủy can thiệp vào công tác của Ban quản lý thế nào, khiến anh làm công tác không được tốt như thế nào, anh phải nói cho rõ ràng. Thân là phó Chủ tịch huyện, nói chuyện phải chịu trách nhiệm.

Thẩm Tòng Phi cũng nói:

- Đúng vậy, lãnh đạo Huyện ủy rất mực coi trọng công tác của khu công nghiệp Thần Quang. Chủ tịch huyện Cam nếu có gì bất mãn xin cứ nói ra đi.

Cam Minh Địch cố lấy dũng khí nói:

- Đúng, tôi thừa nhận năng lượng của tôi có hạn, nhưng đối với công tác của khu công nghiệp Thần Quang, tôi vẫn cố gắng hết sức để hoàn thành công tác. Tuy khó tránh khỏi đôi chỗ hơi thiếu sót, nhưng làm lãnh đạo Huyện ủy cũng không thể ỷ vào thân phận lãnh đạo của mình, tùy ý chỉ đạo công tác của Ban quản lý. Đối với chủ nhiệm như tôi, nhận được mệnh lệnh này tôi không thể nào nghe lọt. Cứ thế mãi, chủ nhiệm như tôi có cần làm nữa không? Có phải muốn lãnh đạo Huyện ủy trực tiếp đến Ban quản lý.

- Chủ tịch huyện Cam, có nói cũng không thể nói như thế được.

Phương Trung vội vàng đứng ra hòa giải. Y không thể tưởng tượng được Cam Minh Địch lại đột nhiên nhảy ra nã pháo vào Hàn Đông. Tên này bình thường không phải là khá nhát gan sao?

- Đồng chí Cam Minh Địch!

Hàn Đông trầm giọng nói:

- Nếu anh đã nói đến như vậy, thì hôm nay chúng ta thảo luận luôn về tình hình Ban quản lý đi. Thời gian trước, tôi quả thật có nhận được báo cáo của các đồng chí có liên quan với Ban quản lý, có nhắc tới Ban quản lý đã vi phạm một số quy định. Tôi cũng đã tìm đồng chí Cam Minh Địch để nói chuyện này. Không ngờ đồng chí Cam Minh Địch lại ngại tay tôi quá dài. Tôi thật không rõ, Ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang không phải dưới sự lãnh đạo của Huyện ủy sao? Tôi làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch thường trực huyện, chẳng lẽ không được hỏi đến sao? Tôi cũng không qua mặt Cam Minh Địch anh, trực tiếp giải quyết hoặc ra lệnh cho Ban quản lý các anh. Tôi thật không rõ, chẳng lẽ như thế cũng không được sao? Chẳng lẽ khu công nghiệp Thần Quang 100% là đất của Cam Minh Địch anh sao?

Nếu Cam Minh Địch đã nhắc tới chuyện này trước, Hàn Đông cũng không khách khí với gã, liên tiếp hỏi. Hỏi đến mức Cam Minh Địch á khẩu không trả lời được.

Mọi người bên cạnh thấy khí thế Hàn Đông hùng hùng hổ hổ, tất cả đều co rút lại.

Lãnh đạo Huyện ủy trẻ tuổi này, không phải dễ chọc vào đâu.

Phương Trung thấy Cam Minh Địch bị hỏi đến đỏ mặt tía tai, liền cười nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, Chủ tịch huyện Cam cũng vì muốn tốt cho khu công nghiệp Thần Quang thôi.

Hàn Đông nhìn Phương Trung, nghiêm mặt nói:

- Chủ tịch huyện Phương, nếu chuyện đã nói đến đây, vậy hôm nay sẽ nói về chuyện của khu công nghiệp Thần Quang. Trước đây, tôi cũng đã từng báo cáo với Chủ tịch huyện Phương rồi, công ty Phú Hùng không có bất kỳ hạng mục đầu tư nào, cũng không xác định được hạn ngạch đầu tư nhưng lại xây rào ngay tại khu số một. Tôi muốn hỏi đồng chí Cam Minh Địch, ai cho anh quyền lực có thể phá vỡ quy tắc của Ban quản lý như vậy, tùy tiện xây rào? Đối với hành vi của đồng chí Cam Minh Địch, tôi vô cùng khó hiểu. Ngoài ra, đối với hành vi vi phạm quy định nghiêm trọng kiểu này, tôi sẽ đề nghị Tổ giám sát liên hợp điều tra một chút xem bên trong còn có vấn đề gì hay không?

Cam Minh Địch lúc này ngây ngốc, không thể ngờ rằng Hàn Đông phản ứng kịch liệt như vậy, không ngờ lại nhắc đến cả Tổ giám sát liên hợp. Tuy gã không hề nhận quà cáp gì, nhưng ăn uống thì không tránh khỏi. Quan trọng hơn nữa là, đất mà công ty Phú Hùng dùng, chính gã đích thân xử lý. Chuyện này khó nói cho hết.

Nhìn thấy Cam Minh Địch nhìn mình bằng ánh mắt cầu xin, trong lòng Phương Trung vô cùng tức giận, nghĩ thầm rằng đầu mày bị lừa đá hay sao vậy.

Nhưng Phương Trung cũng không thể tỏ ra không quan tâm đến việc này. Dù sao Cam Minh Địch là người bên phe y. Phương Trung cười nói:

- Ừ, Chủ tịch huyện Hàn đúng là đã có nói qua với tôi, tôi cũng đã nói với Chủ tịch huyện Cam rồi. Tôi cũng đã nói là tập đoàn Phú Hùng chiếm đất nhiều như vậy thật không tốt. Chủ tịch huyện Cam cũng ý thức được chuyện ấy mà bố trí nhân sự đi sửa chữa. Thế nên Chủ tịch huyện Hàn, chúng ta cho Chủ tịch huyện Cam thời gian vài ngày đi.

Hàn Đông tất nhiên không trông mong gì Phương Trung sẽ đứng về phía mình nói chuyện, nhưng không thể để để chuyện ngừng thế này được.

- Chuyện này, đến lúc đó tôi sẽ nhắc trên Hội nghị thường vụ, cũng để các vị Ủy viên thường vụ thảo luận một chút, để tập thể lãnh đạo giám sát các vấn đề quan hệ.

Nói xong, Hàn Đông lạnh lùng quét mắt nhìn Cam Minh Địch, thấy mặt gã đỏ bừng, nghĩ thầm chuyện này do chính anh bới lên, không thể trách tôi được.

Không khí trong phòng họp thật nặng nề. Các lãnh đạo các Cục của Ủy ban nhân dân huyện rốt cuộc được chứng kiến Hàn Đông mạnh mẽ cứng rắn, nhìn Cam Minh Địch bị truy vấn đến không nói được một lời, mọi người đều thầm đau lòng cho gã.

Tan họp, quay về văn phòng chưa bao lâu, Thẩm Tòng Phi đã tới, cười nói:

- Vấn đề mà Chủ tịch huyện Phương đề xuất rất đáng để mọi người suy nghĩ cặn kẽ. Làm cho công tác được phân công quản lý trở thành hậu hoa viên nhà mình, không chấp nhận được chuyện người khác nhúng tay vào, cứ thế mãi, công tác không được giám sát, sớm muộn gì cũng có chuyện không hay thôi.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Cam Minh Địch này cũng không biết nghĩ thế nào nữa. Lúc trước tôi đã không muốn gã kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý rồi.

Thẩm Tòng Phi liếc mắt nhìn Hàn Đông:

- Chủ tịch huyện Hàn, tôi cảm thấy hay là nên điều chỉnh bộ máy Ban quản lý một chút?

Hàn Đông cười khổ nói:

- Chủ tịch huyện Thẩm, chuyện này khó nói lắm. Tôi thấy chỉ cần tăng mạnh giám sát Ban quản lý một chút là được. Dù sao, phần lớn nhân viên công tác trong Ban quản lý đều đủ tư cách mà.

Hơn nữa, ngoài chuyện để công ty Phú Hùng dùng đất ra, Cam Minh Địch cũng không còn làm chuyện gì khác. Ngoài ra, Cam Minh Địch lúc này mới làm Chủ nhiệm được vài ngày, bản thân mình là cấp trên lại lên tiếng như thế, e là Hoàng Văn Vận cũng không đồng ý đổi gã.

Tiễn Thẩm Tòng Phi đi rồi, Hàn Đông suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Cam Minh Địch, nói:

- Chủ tịch huyện Cam sao? Tôi là Hàn Đông. Anh có thời gian không, giờ chúng ta đến Ban quản lý xem một chút.

Nếu anh vừa rồi đã thích vung tay múa chân, tôi đây lại càng muốn đi xem thử, còn phải dắt mũi anh theo mới được.

Cam Minh Địch nghe Hàn Đông nói xong, giận đến gãy cả mũi. Hàn Đông này không phải muốn làm mất mặt mình sao?

Nhưng lúc nãy trong cuộc họp, Hàn Đông đã nói mình muốn đem Ban quản lý làm thành đất riêng, không muốn Huyện ủy nhúng tay vào, nếu giờ từ chối hắn đến Ban quản lý thị sát công tác, vậy không phải chứng minh lời của Hàn Đông nói là đúng sao?

- Được rồi, Chủ tịch huyện Hàn chuẩn bị khi nào đi?

Cam Minh Địch siết chặt điện thoại, hai mắt dường như sắp phát hỏa đến nơi.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Vậy giờ lập tức đi, tôi xuống lầu chờ anh.

Dập điện thoại, Hàn Đông bảo Tả Nhất Sơn:

- Đi, chúng ta đến khu công nghiệp Thần Quang.

Xuống lầu rồi, mặt Cam Minh Địch tái xanh đứng trước xe gã, thấy Hàn Đông bước xuống, liền chui thẳng vào xe. Dù sao cũng đã mất hết mặt mũi, cũng không cần nói lễ phép gì nữa.

Hàn Đông lên xe, tựa lưng vào ghế, khóe miệng nhếch một nụ cười nhàn nhạt.

Xe đến Ban quản lý, Cam Minh Địch không nói một lời đã theo sát phía sau Hàn Đông.

Bước vào phòng họp, các vị trung tầng trong Ban quản lý đều vỗ tay.

Đây là lần đầu tiên Hàn Đông trở về sau khi rời khỏi Ban quản lý. Hơn nữa lại lấy thân phận Ủy viên thường vụ Huyện ủy đến thị sát công tác, các cán bộ trung tầng ngồi đó, cơ bản đều là thân tín của hắn, tất nhiên đều hưng phấn không ngừng.

Cam Minh Địch ngồi cạnh, trong lòng rất tức giận. Bọn người này thật đáng ghét, lúc trước, khi gã đến, bọn họ cũng không vỗ tay nhiệt liệt như vậy, cứ lất pha lất phất như mưa bụi thôi.

Nghe Ban quản lý báo cáo công tác xong, Hàn Đông liền có vài điểm chỉ thị:

- Ban quản lý nằm dưới sự chỉ đạo của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân, chứng thực việc tiến hành các hạng mục, tranh thủ tạo ra thành tích tốt.

Sau đó, Hàn Đông lại được mọi người vây quanh. Lúc đến vườn trong khu, gặp được vài ông chủ. Tất cả đều tươi cười rạng rỡ theo sát Hàn Đông để chào hỏi. Mấy ông chủ này đều là người đầu tư lúc Hàn Đông ở đây.

Cam Minh Địch đứngbên cạnh, thực hận không thể quay đầu bỏ đi.

Trong lòng gã hiểu rõ, đây chắc chắn là ý của Hàn Đông. Vì lúc họp, gã nhắc đến việc lãnh đạo Huyện ủy vung tay múa chân với công tác của Ban quản lý, kết quả sau đó Hàn Đông lại chạy đến Ban quản lý thị sát công tác.

Hàn Đông biết trong lòng Cam Minh Địch rất khó chịu, nhưng khó chịu cũng vô dụng thôi. Tôi chính là muốn dùng thân phận Ủy viên thường vụ Huyện ủy đè áp bộ dáng kiêu ngạo bệ vệ của anh thì đã sao?

Nhìn đến bốn phía của khu số một vốn đã cấp cho công ty Phú Hùng, vài công nhân đang phá hủy đi tường bao. Hàn Đông liền nói với mọi người:

- Công tác trong Ban quản lý cũng có điều lệ chế độ tương ứng, bất luận là chuyện gì, nếu không có quy củ sao được vuông tròn. Thế nên sau khi mọi người quay về, trong công tác nhất định phải chú ý. Hy vọng những chuyện thế này sau này tốt nhất là ít xảy ra, bằng không tường xây rồi lại hủy đi thì chẳng phải công ta làm thành vô dụng sao?

Lâm Phương Tri đứng cạnh Hàn Đông, mỉm cười nói:

- Chúng tôi nhất định nhớ kỹ chỉ thị của Chủ tịch huyện Hàn, nghiêm khắc dựa theo chế độ làm việc, tranh thủ khiến công tác trong khu công nghiệp tốt hơn nữa.

Cam Minh Địch bên cạnh nổi lửa phừng phừng trong lòng, nhưng không dám nói một lời nào, cảm giác bốn phía đều đang nhìn mình, những ánh mắt ấy đều đầy châm chọc.

Đi một vòng trong vườn, thời gian cũng đã gần 6 giờ, Lâm Phương Tri nói:

- Chủ tịch huyện Cam, anh thấy tối nay có nên cùng ăn cơm không?

Hàn Đông không khỏi cười thầm. Lâm Phương Tri này xem ra muốn dính lấy Cam Minh Địch. Hắn vốn không muốn dùng cơm, nhưng lại thấy mọi người chờ mong như vậy, bèn nói:

- Vậy được rồi, chúng ta ăn cơm công tác thôi. Nếu muốn làm đặc biệt quá, thì đừng trách tôi không nể mặt đó.

Lâm Phương Tri nói:

- Chủ tịch huyện Hàn yên tâm đi. Chúng tôi chỉ muốn nghe được nhiều chỉ thị của Chủ tịch huyện Hàn thôi.

Lúc này Cam Minh Địch thật sự đã không kìm nổi nữa rồi. Mặt gã không chút thay đổi nói với Hàn Đông:

- Chủ tịch huyện Hàn, anh thấy đó, đã hết giờ rồi, ở nha tôi có chút việc, không ăn cơm với anh được.

Hàn Đông mỉm cười:

- Ừ, nếu Chủ tịch huyện Cam có việc vậy đi nhanh lên đi, không thể làm chậm trễ việc chính được.

Nhìn Cam Minh Địch mặt mày xám xịt leo lên xe, khóe miệng Hàn Đông hơi nhếch lên. Gã này, đừng trách mình làm mất mặt.

Lên làm Chủ nhiệm Ban quản lý, làm tốt công tác là được rồi, sao còn phải nhảy lên như thế, không phải tự chuốc lấy sao?

Bữa cơm tối quả nhiên là cơm công tác. Tuy đã tan tầm nhưng cũng không uống rượu, chỉ có vài chai bia trên bàn thôi.

Các vị cán bộ trung tầng đều kính Hàn Đông một ly. Cục diện hôm nay mọi người đã thấy rõ. Hàn Đông đến Ban quản lý tức là bức Cam Minh Địch thêm một bước.

Tuy hiện giờ Hàn Đông không phải là Chủ nhiệm Ban quản lý, nhưng hắn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, phó Chủ tịch thường trực huyện. Thế nên nếu phải chọn lựa, mọi người tất nhiên phải chọn đi theo Hàn Đông.

Uống một ngụm bia, Hàn Đông cười nói:

- Tất cả mọi người cứ thoải mái một chút. Hôm nay coi như là mọi người tụ tập, sau này mọi người làm việc cho tốt, có vấn đề gì cũng có thể đến tìm tôi.

Trong lúc Hàn Đông ăn cơm…

Cam Minh Địch, Sa Trí Tuyên và Phương Kiến ngồi trong phòng. Y vừa mới uống rất nhiều rượu, mặt đã đỏ bừng.

Phương Kiến nói:

- Hàn Đông cũng quá không nể tình. Đây đúng là đánh vào mặt người rồi.

Lời này của y rõ ràng có ý châm ngòi ly gián.

Cam Minh Địch đang hận Hàn Đông đến cực điểm, nghe Phương Kiến nói thế, trên mặt không nén được căm tức, nói:

- Không phải chỉ là Ủy viên thường vụ Huyện ủy thôi sao? Rất bức hiếp người khác. Tôi nhất định phải tố cáo hắn lên Thành ủy, nếu không phó Chủ tịch như tôi phải làm việc thế nào?

Sa Trí Tuyên mỉm cười nói:

- Hàn Đông này quả nhiên hơi quá đáng. Chúng ta không phải đã đồng ý rời khỏi phần đất đó rồi sao? Hắn cho dù là Ủy viên thường vụ huyện ủy nhưng cũng chỉ là một Phó Chủ tịch huyện Thường trực, cũng đâu phải Chủ tịch huyện. Hắn làm như vậy rõ ràng không xem Chủ tịch huyện Cam ra gì. Tôi quay về nhất định sẽ nói với cha tôi.

Sáng sớm hôm sau Cam Minh Địch lại chạy tới chỗ của Phương Trung, vừa vào cửa đã hét lên:

- Chủ tịch huyện Phương, công tác này tôi thật sự không làm nổi. Rốt cuộc ai mới là Chủ nhiệm Ban quản lý chứ?

Phương Trung bất mãn nói:

- Lão Cam, có chuyện gì từ từ nói, anh la hét như vậy còn ra gì nữa!

Cam Minh Địch ngồi xuống, tức giận nói:

- Chủ tịch huyện Phương, không phải tôi muốn làm loạn. Thật sự là Hàn Đông rất quá đáng. Hôm qua hắn chạy tới Ban quản lý giả vờ giả vịt đi vòng quanh một chuyến, cuối cùng lại còn ăn cơm với các cán bộ trung tầng. Chủ nhiệm Ban quản lý như tôi đây hắn không thèm xem vào đâu.

Phương Trung tất nhiên đã sớm biết được chuyện này. Y cũng thấy Hàn Đông hơi quá đáng. Tuy trên danh nghĩa, Hàn Đông là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, lại là Phó Chủ tịch thường trực huyện, quả thật có quyền hỏi đến công tác của các vị Phó Chủ tịch huyện khác trong Ủy ban nhân dân. Nhưng tình hình thông thường, chỉ cần Chủ tịch huyện không bàn giao cho Phó Chủ tịch thường trực huyện tạm thời chủ trì công tác trong Ủy ban nhân dân huyện, thì không có vị Phó Chủ tịch thường trực nào lại xen vào công tác của phó Chủ tịch huyện khác.

Hàn Đông làm như vậy, không chỉ là đánh vào mặt Cam Minh Địch, mà còn có ý động tới cả Phương Trung.

- Được rồi, việc này tôi sẽ hỏi Hàn Đông, anh không cần ồn ào. Đúng rồi, vấn đề công ty Phú Hùng giải quyết xong chưa?

- Dạ, làm xong rồi.

Cam Minh Địch rất không cam lòng.

- Chủ tịch huyện Phương, Hàn Đông làm như vậy, không chỉ châm lửa đốt tôi, mà hắn còn không xem anh ra gì. Anh mới là Chủ tịch huyện mà.

Phương Trung trừng mắt, liếc Cam Minh Địch:

- Tôi biết rồi, lão Cam à, đôi khi làm việc phải nghĩ tới sách lược. Anh ồn ào như vậy có ích gì chứ?

- Tôi…

Cam Minh Địch không phản đối. Gã ầm ĩ như vậy quả thật chẳng có tác dụng gì, ngược lại khiến Hàn Đông phản kích mạnh mẽ, đừng nói làm mất mặt, còn không có chỗ để chống lại nữa.

Phương Trung thở dài một hơi. Cam Minh Địch này đúng là vẫn chưa đủ kinh nghiệm. Nhưng Hàn Đông còn trẻ như vậy, sao tất cả đều như rất quen thuộc, như một chính khách lão làng vậy.

Tiễn Cam Minh Địch ra, Phương Trung gọi điện thoại đến văn phòng Hàn Đông, nói:

- Hàn Đông, là tôi, Phương Trung đây. Nghe nói chiều hôm qua anh có đến Ban quản lý một chuyến.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Đúng vậy. Tôi được Bí thư Hoàng nhờ xem chuyện của công ty Phú Hùng. Chiều hôm qua đặc biệt dành thời gian đến xem mọi việc đã được giải quyết chưa. Mặt khác, tôi cảm thấy nếu mọi chuyện đã được sửa chữa xong thì không cần phải mời Tổ giám sát liên hợp tới điều tra nữa. Dù sao cũng không cần can thiệp đến công tác bình thường của Ban quản lý.

- Ừ, không sai, đồng chí Hàn Đông làm việc rất có trách nhiệm.

Phương Trung mỉm cười nói.

Gát điện thoại xong, Phương Trung suy sụp tựa lưng vào ghế, không ngừng lấy tay lau mồ hôi bóng nhờn trên đầu. Hàn Đông này làm việc thật cẩn thận. Hắn vin cớ Hoàng Văn Vận ủy thác, khiến Phương Trung muốn nói mấy câu rốt cuộc không thốt ra lời. Mặt khác, sau khi Hàn Đông đã nói chuyện đó rồi còn lộ ra một chút thiện ý, dường như muốn xoa dịu không khí hôm qua, còn cảm thấy người không thể không nhận.

“Người thanh niên này quả thật không đơn giản”. Phương Trung bất đắc dĩ thở dài thầm nói.

Từ nhiều chuyện đã xảy ra, Phương Trung càng ngày cảng cảm thấy người thanh niên Hàn Đông này tuy ngoài mặt thoạt nhìn rất non nớt, nhưng làm việc thủ đoạn, không chỉ nhanh nhẹn giỏi giang, quyết đoán, hơn nữa lại co nhiều sự lão luyện gian trá chốn quan trường. Quả thật là khó đối phó.

Giờ Phương Trung càng lúc càng cảm thấy công tác của mình không thể triển khai tốt được. Bị áp chế trên Hội nghị thường vụ Huyện ủy còn không nói, ở Ủy ban nhân dân huyện, hai Phó Chủ tịch quan trọng nhất cũng không phải là người của mình. Chưa làm chuyện gì đã thấy như bị trói tay trói chân.

Chuyện Hàn Đông hôm qua đến Ban quản lý, còn ăn cơm chung với các cán bộ trung tầng rất nhanh chóng đã được lan truyền.

Các lãnh đạo ban ngành trong Ủy ban nhân dân Huyện hôm qua đều có dự cuộc họp Chủ tịch huyện hôm qua, dĩ nhiên sẽ hiểu rõ được ý của Hàn Đông.

Hàn Đông dùng hành động thực tế để tát cho Cam Minh Địch một cái tát thích đáng.

Hơn nữa, dùng phương thức này, còn khiến mọi người mạnh mẽ đứng về phía Hàn Đông.

Đối với vị Phó Chủ tịch huyện trẻ tuổi này, mọi người ngày càng cảm thấy thật không đơn giản. Tốt nhất là ít dây vào.

Thẩm Tòng Phi nghe thư ký Trịnh Vĩnh Trung kể lại xong, khẽ mỉm cười, cầm lấy tách trà, chậm rãi đi tới văn phòng Hàn Đông.

Ngồi xuống hút một điếu thuốc, Thẩm Tòng Phi khẽ cười nói:

- Tôi nghe nói lúc nãy lão Cam có đến văn phòng Chủ tịch huyện, vẻ mặt hình như không tốt lắm.

Hàn Đông cười nói:

- Mặt gã có thể tốt hay không cũng không quan hệ gì với tôi. Tôi chỉ dựa vào trình tự công tác bình thường mà làm việc thôi.

- Ha ha, có vài người cứ như vậy, thích đưa mặt cho người khác đánh.

Thẩm Tòng Phi cười nói.

Lúc này Tả Nhất Sơn gõ cửa bước vào, nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, Cục trưởng Cục Thông tin Khổng Túc gọi điện thoại đến, nói có việc muốn báo cáo với anh.

Lại là người đó, Hàn Đông không kìm nổi nhíu mày nói:

- Anh cứ nói tôi rất bận, không có thời gian gặp y đâu.

Thẩm Tòng Phi cười nói:

- Khổng Túc, người này cũng cáo già.

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi không biết y có gì để báo cáo với tôi, tôi lại không được phân công quản lý Cục Thông tin. Y tìm nhầm người sao?

Thẩm Tòng Phi cười nói:

- Tôi thấy có lẽ y muốn chuyển đơn vị.

Lúc này Tả Nhất Sơn lại bước vào nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, tôi có nói với Cục trưởng Khổng rồi, nhưng y nói chuyện này vô cùng quan trọng, hình như là chuyện của Cục trưởng Kiều.

- Vậy sao?

Hàn Đông nghi hoặc nói. Khổng Túc này lại muốn làm gì, sao lại kéo cả Kiều San San vào.

- Vậy anh chuyển điện thoại cho tôi đi.

Thẩm Tòng Phi thấy thế, đứng lên nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, tôi đi về trước.