Vẻ mặt Hàn Đông đầy châm chọc nói.
Ban đầu, Tiêu Bối Bối cũng không muốn nhiều chuyện, nhưng nghe được cô kia nói mình là tiểu hồ ly tinh, trong lòng cũng tức giận, bởi vậy cũng không ngăn cản Hàn Đông nữa.
- Mày.
Cô gái kia phẫn nộ kêu lên một tiếng, sau đó xông lên, thò tay định cào lên mặt Hàn Đông. Các móng tay đều rất dài được sơn một màu đỏ chói.
Trong lòng Hàn Đông thở dài một hơi. Đụng phải chó điên rồi. Thật sự không còn cách nào, hắn đưa tay lên nắm lấy tay cô ta hất nhẹ ra. Cô ta liền lảo đảo văng ra ngoài.
Cũng may là Hàn Đông ra tay rất có chừng mực, bằng không cô ta lao ra như vậy, khẳng định sẽ đụng vào rất nhiều tủ đựng hàng.
Tuy nhiên, cô ta vẫn lao ra, đụng vào một cái cột. Tuy rằng bị đụng không xảy ra vấn đề gì, nhưng do lảo đảo như vậy, gót chiếc giày cao gót cũng rụng ra. Chân cô ta bị trẹo sang một bên, khiến mắt cá chân bị đau.
- Oa.
Xấu hổ, cô ta oa oa khóc một tiếng
Thấy cô ta khóc lóc, người đàn ông to béo kia không nhịn được, giận dữ hét lên.
- Mày dám đánh vợ tao à.
Nói xong, ông ta xông vào.
Hàn Đông cười lạnh một tiếng, cánh tay vung lên phía trước, chụp lấy vai của người đàn ông to béo kia. Gã bị chụp vào vai, liền ngã nhào về phía trước.
Bất ngờ, bịch một tiếng. Gã lại va vào cô ta vừa mới đứng lên. Thân hình nặng nề của ông ta, đè lên cô ta. Cô ta kêu lên thảm thiết.
Lúc này, mấy nhân viên bảo vệ trị an chạy vội tới.
- Chuyện gì, chuyện gì vậy?
Hàn Đông vỗ vỗ vào vai nhân viên bảo vệ trị an nói:
- Tên kia miệng chó không nôn được ngà voi, còn muốn đánh người, tự mình ngã sấp xuống.
Lúc này, tên mập kia thẹn quá hóa giận đứng lên, phẫn nộ nói:
- Tên kia đánh người, mau bắt hắn lại.
Mấy nhân viên bảo vệ trị an vừa thấy tên mập kia và người phụ nữ kia không phải là người tốt. Mà Hàn Đông và Tiêu Bối Bối thì tao nhã, khí chất không giống hai người kia. Bởi vậy, bọn họ cũng không để ý tới người béo kia. Nhân viên bảo vệ trị an dẫn đầu nói:
- Đây là nơi buôn bán. Mong các anh chị đừng ở trong này gây rối, bằng không chúng tôi sẽ đuổi ra ngoài.
- Mày.
Tên mập tức giận muốn chết, lôi kéo cô gái kia:
- Ông đây không mua ở đây nữa. Mắt chó thấy người thấp.
Sau đó ông ta quay sang Hàn Đông, tức giận nói:
- Thằng ranh, mày cứ chờ đấy!
Hàn Đông phẩy phẩy tay, căn bản là không thèm để ý tới ông ta, nhìn Tiêu Bối Bối cười nói:
- Được rồi, chó điên bị đuổi đi rồi. Em chọn tiếp đi.
Cuối cùng Tiêu Bối Bối cũng chọn được một chiếc vòng bạc hơn một nghìn bốn trăm tệ. Ở thời đại này, một cái vòng cổ hơn một nghìn tệ cũng không tính là rẻ.
Hơn nữa, Tiêu Bối Bối cũng không phải là người thích hư vinh, chẳng qua bởi vì Hàn Đông muốn cho cô cái vòng cổ. Cô mới vui vẻ nhận, cũng không quan tâm giá cả thế nào. Cho dù vòng cổ là hàng nhái chỉ có mấy chục đồng, cô cũng có thể đeo.
Chọn được vòng cổ tốt, Hàn Đông tự tay đeo lên cổ Tiêu Bối Bối. Tiêu Bối Bối cao hứng đến mức cười khanh khách không ngừng, giống như là đứa trẻ giành được quà mình yêu thích.
Lúc còn rất nhỏ, Tiêu Bối Bối đã theo mẹ tới nhà họ Hàn. Ngay từ nhỏ, cô đã thích theo Hàn Đông đi chơi, coi hắn như anh ruột của mình.
Sau đó, hai người chen vào đám người nhốn nháo, đi dạo khắp nơi. Tiêu Bối Bối chủ yếu đi xem một vài cửa hàng bán những đồ mang tính đặc trưng của Tây Xuyên. Đến lúc chọn xong, tất nhiên trên cơ bản cũng do Hàn Đông bỏ tiền ra.
Tiêu Bối Bối vẫn mỉm cười ngọt ngào, thỉnh thoảng lại khe khẽ hát, giống như một con chim nhỏ đang vô cùng hạnh phúc.
Dọc đường đi, bọn họ khiến không ít người không nhịn được quay lại liếc mắt nhìn Tiêu Bối Bối một cái. Rất nhiều thanh niên đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ đối với Hàn Đông.
Đi dạo tới sáu giờ rưỡi, Hàn Đông và Tiêu Bối Bối đi tới một nhà hàng ở đường Xuân Hi ăn cơm. Sau khi đặt mọi thứ ở trên xe, hai người tìm một cái ghế dài trên đường Xuân Hi, ngắm nhìn những ánh đèn nê ông nhiều màu, nhìn người đến người đi, coi như nghỉ chân một chút.
Tiêu Bối Bối dựa vào người Hàn Đông, trong miệng khe khẽ hát, vô cùng thoải mái.
Một mùi thơm thoang thoảng truyền đến, khiến người say mê.
Sau khi nghỉ tạm một lát, hai người đứng lên, quyết định tìm một khách sạn ở gần đấy.
Khi đi lấy xe, hai người lại gặp tên mập mà người phụ nữ tục tằn kia ở bãi đỗ xe.
Thấy Hàn Đông và Tiêu Bối Bối, tên mập kia hừ lạnh một tiếng. Thấy bọn họ lái một chiếc Santana. Tên mập kia liền nhếch mép cười, tỏ ý xem thường.
Chiếc xe tên mập lái chính là một chiếc BMWs, tất nhiên tốt hơn nhiều so với Santana.
Chờ sau khi Hàn Đông lái xe đi ra, tên mập kia lấy điện thoại di động ra gọi. Sau đó, gã lái xe BMWs theo phía sau hai người.
Lúc trước, bị mất mặt trong chợ, sau đó tên mập kia luôn bị vợ làm phiền, vốn tưởng rằng nhiều người như vậy sẽ không có cơ hội gặp lại hai người Hàn Đông, kết quả không thể tưởng tượng được lại có thể gặp được ở đây. Gã động tâm, muốn tìm lại mặt mũi.
- Em nhất định phải xé rách mặt con tiểu hồ ly tinh kia.
Người phụ nữ tục tằn kia tức giận nói.
Rất nhanh, Hàn Đông dừng lại ở trước khách sạn Thiên Phủ. Đây là khách sạn cấp bốn sao. Xem ra cũng không tệ.
Hàn Đông lấy một phòng nhỏ. Tiền thuê một ngày là ba trăm tám. So với mười năm sau, tất nhiên là rẻ hơn rất nhiều.
Chờ sau khi Hàn Đông và Tiêu Bối Bối lên lầu, tên mập liền tới trước quầy lễ tân hỏi thăm.
- Một nam một nữ vừa vào, ở phòng nào vậy?
Người lễ tân vẫn có đạo đức nghề nghiệp. Cô mỉm cười nói:
- Rất xin lỗi, vấn đề này chúng tôi không thể trả lời được.
Tên mập đưa ra mười tệ tiền mặt đến trước mặt cô ta. Cô ta liền cầm lấy, nhanh chóng nói ra số phòng.
Tên mập cười khà khà, lập tức đi ra ngoài.
- Ha hả, phòng không tệ à.
Tiêu Bối Bối cười ha hả nói. Cô nhào lên trên chiếc giường mềm mại lăn qua lăn lại hai cái.
Thấy bộ dạng nghịch ngợm của cô, Hàn Đông không nhịn được mỉm cười, nói:
- Đi dạo phố lâu như vậy rồi, nên đi tắm rửa trước đi.
Sau khi hai người tắm giặt xong, hắn ra ngồi xem TV. Tiêu Bối Bối thì nằm ở trên giường, nghịch ngợm lăn qua lăn lại.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Hàn Đông hỏi:
- Ai vậy?
- Cảnh sát kiểm tra phòng, mở cửa!
Bên ngoài truyền đến một giọng nói ồm ồm.
Hàn Đông sửng sốt. Ở đây cũng có cảnh sát kiểm tra phòng như vậy sao? Đây chính là khách sạn cấp bốn sao mà.
Tiêu Bối Bối cũng nhíu mày nói:
- Cảnh sát Thục Đô quản nhiều chuyện vậy sao?
- Nhanh mở cửa.
Bên ngoài truyền đến tiếng la hét phẫn nộ.
Hàn Đông đi ra, hơi hé cửa nhìn ra. Hắn thấy bên ngoài có ba người mặc đồng phục đang đứng, thoạt nhìn cũng giống cảnh sát.
- Cho tôi xem giấy chứng nhận của các anh.
Hàn Đông tuyệt không lúng túng. Dù sao đi nữa mình cũng không làm chuyện xấu gì.
Hơn nữa, Hàn Đông cảm thấy mấy cảnh sát này tới có chút kỳ quái, bởi vậy hắn cảm thấy không yên tâm.
- Muốn giấy chứng nhận gì chứ?
Người đàn ông đứng phía trước bất mãn nói.
- Nhanh mở cửa ra. Tôi nhận được tố cáo.
Hàn Đông cười lạnh nói:
- Cho dù các anh là phụ nữ, không có giấy chứng nhận, cũng không thể tùy tiện xông vào.
Người đàn ông đứng phía sau, rút phắt từ sau lưng ra một con dao sáng loáng, vừa xông tới trước mặt Hàn Đông, vừa hạ giọng nói:
- Thằng ranh, mày tự tìm cái chết rồi!
Hàn Đông chợt lùi lại phía sau, cánh tay dùng sức, đóng cửa lại một tiếng rầm.
Tiêu Bối Bối hỏi:
- Anh Đông, xảy ra chuyện gì vậy?
Hàn Đông quay đầu lại nói:
- Em đi vào phòng trong đi.
Tiêu Bối Bối ngoan ngoãn gật đầu, mau chóng chui vào phòng trong.
Bên ngoài vẫn truyền đến tiếng gõ cửa thình thịch. Chắc mấy tên cảnh sát giả kia vẫn chưa từ bỏ ý định.
Hàn Đông lấy điện thoại di động ra, đầu tiên là gọi vào số điện thoại của cảnh sát, sau đó suy nghĩ một chút, lại gọi điện thoại cho Lữ Nam Phương.
Lữ Nam Phương nghe được tình hình bên Hàn Đông, liền nói ngay:
- Anh Đông, anh yên tâm, tôi sẽ chạy tới ngay.
Hàn Đông treo điện thoại, lui về ngồi ở trên giường, thấy bên cạnh ngăn tủ điện thoại bàn có số điện thoại của lễ tân. Hắn liền gọi điện thoại cho lễ tân, yêu cầu lễ tân nhanh chóng phái nhân viên bảo vệ trị an đến đuổi mấy tên cảnh sát giả đi.
Sở dĩ làm như vậy, bởi vì Hàn Đông cảm giác có chút kỳ lạ. Tuy rằng xe BMWs kia vẫn theo ở phía sau, nhưng khi mình thuê phòng, tên mập kia căn bản chưa từng qua đây. Nói cách khác, sở dĩ tên mập biết mình dùng gian phòng này, khẳng định là tìm hiểu được từ chỗ lễ tân.
Về phần ba tên cảnh sát giả kia, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là do tên mập gọi tới.
Cho nên, Hàn Đông muốn xem thử, cuối cùng khách sạn cấp bốn sao này sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Tiêu Bối Bối từ bên trong phòng đi ra, ngồi bên cạnh Hàn Đông, khẽ hỏi:
- Anh Đông, có chuyện gì vậy?
Hàn Đông cười lạnh nói:
- Chắc là tên mập kia gọi mấy tên cảnh sát giả tới.
Tuy rằng nếu Hàn Đông thật sự muốn động thủ, cho dù mấy tên cảnh sát giả có đao trong tay, Hàn Đông cũng không sợ. Nhưng theo thân phận mà nói, Hàn Đông đã quyết định không tùy ý động thủ với người khác.
Lại nhớ ra tên mập, Hàn Đông gọi điện thoại lại cho Lữ Nam Phương, nói:
- Dưới lầu có một chiếc xe BMWs, trên xe là một tên mập và một người phụ nữ. Chắc cảnh sát giả là do gã gọi tới.
- Anh Đông, tôi biết rồi. Chúng tôi sẽ nhanh chóng tới đó.
Lữ Nam Phương cười nói.
- Anh Đông yên tâm đi, tên kia chạy không thoát đâu.
Vài phút sau, ngoài cửa truyền đến vài tiếng hét lớn.
- Buông vũ khí, ngồi xổm xuống.
Trên mặt Hàn Đông lộ ra vẻ tươi cười. Xem ra cảnh sát thật đã đến rồi.
Tiếng Lữ Nam Phương vọng vào.
- Anh Đông, chúng tôi đến rồi.
Hàn Đông mở cánh cửa ra, chỉ thấy mấy người cảnh sát đứng bên ngoài, còn ba tên cảnh sát giả thì ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu.
Lữ Nam Phương ha hả cười nói:
- Anh Đông, anh không sao chứ? Tên mập ở dưới lầu sẽ nhanh chóng được tóm lên đây thôi.
Hàn Đông cười nói:
- Các cậu làm việc nhanh vậy à?
Lữ Nam Phương nói:
- Đó là đương nhiên. Anh Đông có việc, không làm nhanh một chút sao được. Anh Đông, vị này chính là Phó cục trưởng Cục công an thành phố Tôn.
Hàn Đông nhìn sang người cảnh sát tuổi trung niêm đứng bên cạnh Lữ Nam Phương. Quân hàm cảnh sát trên vai anh ta là quân hàm Giám sát cảnh sát cấp 3. Hẳn anh ta là Phó cục trưởng cục Công an thành phố Thục Đô. Thành phố Thục Đô là thành phố cấp Phó tỉnh. Nếu Cục trưởng Cục công an không tiến vào Ủy viên thường vụ Thành ủy, chính là cấp Phó giám đốc sở. Như vậy Phó cục trưởng hẳn là cấp Cục trưởng. Cấp Cục trưởng mang quân hàm Giám sát cảnh sát cấp 3 cũng là chuyện bình thường.
- Phiền Phó cục trưởng Tôn tự mình đi một chuyến, thật sự là ngại quá.
Hàn Đông khách khí nói.
Phó cục trưởng Tôn mỉm cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn quá khách khí. Tôi và Nam Phương là bằng hữu. Chuyện của anh cũng chính là chuyện của tôi thôi.
Lữ Nam Phương cười nói:
- Đúng vậy, anh Đông. Phó cục trưởng Tôn, các anh cũng không nên khách khí như vậy. Nếu đã đến đây, chúng ta phải đi ăn khuya một bữa. Mọi người thấy thế nào?
Hàn Đông quay đầu nhìn về phía Tiêu Bối Bối. Cô thản nhiên cười nói:
- Anh Đông, em nghe lời anh.
- Vậy được rồi. Chúng ta tìm một chỗ nào gần đây đi.
Hàn Đông cười, lại nói với Lữ Nam Phương:
- Đây là em họ tôi, Tiêu Bối Bối. Tôi dẫn con bé tới đây chơi hai ngày. Ngày kia con bé phải trở về Yến Kinh rồi.
Tiêu Bối Bối khẽ mỉm cười với Lữ Nam Phương, nói:
- Anh Nam Phương. Ha ha, em có nghe anh Đông nhắc tới anh.
Sau đó cô lại nhìn Phó cục trưởng Tôn nói:
- Đã làm phiền Phó cục trưởng Tôn.
Thấy Tiêu Bối Bối xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn biết điều như vậy, Lữ Nam Phương cảm thán, nói:
- Bối Bối, em đúng là thiên sứ đấy
Phó cục trưởng Tôn cũng mỉm cười, khen ngợi hai câu.
Lữ Nam Phương nói:
- Anh Đông, đi thôi. Chúng ta đi ăn khuya đi. Nhưng anh tính xử lý mấy tên khốn này thế nào?
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Việc này thì để anh Tôn xử lý theo việc công đi.
Phó cục trưởng Tôn vừa nghe, cười nói:
- Hàn Đông yên tâm. Mấy tên khốn này đã phạm tội nhiều lần. Tôi sẽ bảo anh em mang về chỉnh đốn. Còn về phần tên mập kia, cũng là đồng lõa của bọn họ, khẳng định cũng phải trừng trị một chút.
Hàn Đông cũng không quản nhiều như vậy. Tên mập kia chỉ là nhân vật nhỏ, giống như ruồi bọ, chỉ cần đuổi đi là được.
Ba tên cảnh sát giả bị ép đi xuống.
Khi bốn người Hàn Đông đi xuống lầu, tên mập và cô gái kia đang ngồi xổm dưới đất, càng không ngừng nhìn cảnh sát cầu xin tha thứ.
Thấy đám người Hàn Đông đi xuống, mặt tên mập kia tái đi. Cuối cùng gã đã biết mình đá phải tấm cửa sắt. Ai biết được một tên khốn lái Santana, không ngờ lại có năng lực lớn như vậy. Ngay cả Phó cục trưởng gì đó cũng đưa tới.
Lúc ăn cơm, Hàn Đông và Phó cục trưởng Tôn trao đổi số điện thoại với nhau. Phó cục trưởng Tôn tên là Tôn Hải Quần. Quả nhiên là Phó cục trưởng Cục công an thành phố Thục Đô.
Tôn Hải Quần cũng rất khách khí với Hàn Đông. Trẻ tuổi như thế, không ngờ đã là cấp Phó cục, còn có thể lăn lộn đến Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực một huyện, chắc chắn hắn tuyệt đối không phải người bình thường, cho nên cũng có lòng muốn được kết giao.
Còn Hàn Đông thì sao? Thứ nhất hắn muốn cảm ơn Tôn Hải Quần đến giúp. Thứ hai, nếu Lữ Nam Phương đã gọi tới, giữa bọn họ hẳn có chút giao tình. Thứ ba... tương lai, hắn cũng sẽ thường xuyên chạy tới Thục Đô, sẽ không tránh khỏi gặp được vài con chó nhỏ con mèo nhỏ, quen thêm vài người tự nhiên sẽ thuận tiện hơn. Không thể chuyện gì cũng đi tìm Lữ Nam Phương, Lữ Nam Phương ở nhà còn may, nếu không ở nhà thì sao?
- Anh Đông. Khi tôi đi, anh tôi còn bảo tôi mời anh tới nhà chơi.
Lữ Nam Phương cười nói.
- Anh ấy còn hy vọng có thể nhìn thấy thân thủ của anh đấy.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Sao tôi có thể đấu lại với anh cậu. Anh trai cậu là dân chuyên nghiệp. Tôi chỉ là tùy tiện múa may vài cái thôi.
Lữ Nam Phương nói:
- Anh Đông khiêm tốn rồi. Hôm đó tôi đã tận mắt chứng kiến. Nhiều người như vậy, một mình anh giải quyết được ba tên. Anh đúng là cao thủ chân chính mà.
Tôn Hải Quần kinh ngạc nói:
- Nói như vậy, Hàn Đông cũng là một cao thủ?
Lữ Nam Phương đắc ý nói:
- Đó là đương nhiên. Mười người cường tráng, căn bản cũng không động được tới người anh Đông.
Hàn Đông nói:
- Được rồi, cậu cũng đừng thổi phồng tôi lên như vậy. Trong thời gian này, anh Trung Nguyên không có nhiệm vụ gì sao?
Lữ Nam Phương nói:
- Dạo này, bọn họ bận đến mức cả cơm cũng chưa kịp ăn, Khi nhàn rỗi, cả ngày ngoài ăn cơm chính là luyện tập. Tay chân thật sự cũng cảm thấy ngứa ngáy. Anh Đông, tôi truyền lời rồi nhé.
Hàn Đông tức giận nói:
- Được, chờ khi nào tôi rảnh, phải đi lãnh giáo anh Trung Nguyên một lần mới được.
Buổi tối cũng không uống nhiều rượu. Khoảng mười giờ rưỡi, mọi người đã tan.
Sau đó, Hàn Đông và Tiêu Bối Bối lại quay lại khách sạn. Vừa mới ra khỏi thang máy, họ đã thấy mấy nhân viên khách sạn đang lẳng lặng đứng chờ ở trước phòng mình.
Trong đó, có cả lễ tân lúc trước.
Hàn Đông và Tiêu Bối Bối đi qua, hỏi:
- Mọi người có việc gì sao?
- Chào anh, tôi là quản lí hành chính của khách sạn. Tối hôm nay để xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, cố ý qua đây nhận lỗi với anh.
Người đàn ông trung niên kia khách khí nói.
Còn cô lễ tân đỏ bừng mặt, cúi người nói:
- Rất xin lỗi tiên sinh, tôi không nên vì tham tiền, nói số phòng của hai người cho người khác biết. Rất xin lỗi.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Phục vụ của khách sạn các người khá tốt, cũng là khách sạn cấp bốn sao mà. Tôi xem xem về sau còn ai dám nghỉ lại ở chỗ các người nữa.
Lễ tân cúi đầu tới ngang trước ngực, hai tay vặn vào nhau.
Người quản lý hành chính kia vẫn tươi cười nói:
- Rất xin lỗi tiên sinh. Anh thấy như vậy được không? Chúng tôi sẽ đổi cho anh một phòng tốt nhất. Mặt khác, mọi chi phí nghỉ lại tối hôm nay đều miễn cả. Anh xem có được không?
Tiêu Bối Bối kéo cánh tay Hàn Đông, dịu dàng nói:
- Anh Đông, coi như xong đi anh.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Vậy được rồi, theo ý anh. Ừ, tôi sẽ báo lại chuyện này cho bạn tôi biết. Chuyện này coi như xong.
Lúc trước Tôn Hải Quần nói với Hàn Đông, khách sạn như vậy khẳng định phải chỉnh đốn một chút. Tùy tiện tiết lộ thông tin của khách đến nghỉ như vậy, cũng gây ra ảnh hưởng không tốt.
Chắc sau khi chia tay, Tôn Hải Quần đã gọi điện sang phía khách sạn, cho nên mấy người này mới chịu tới nhận lỗi.
Cánh cửa phòng này cũng bị hỏng rồi. Tất nhiên tối nay không thể ở lại.
Lúc này, Hàn Đông và Tiêu Bối Bối lại chuyển tới một phòng sang trọng, lớn hơn. Dù sao đi nữa, cũng là nghỉ lại miễn phí, không dùng cũng uổng. Coi như là hai người gây chút sức ép để bồi thường lại một chút phiền phức tối hôm nay vậy.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông lái xe. Không bao lâu, hai người đã đi tới núi Thanh Thành.
Núi Thanh Thành là một trong những cội nguồn của đạo giáo, người xưa gọi là núi Trượng Nhân. Nó cách thành phố Thục Đô hơn sáu mươi km, nổi tiếng "Thanh Thành tĩnh mịch nhất thiên hạ”.
Hàn Đông và Tiêu Bối Bối theo bậc thang cổ xưa, đi dần lên núi. Hai người vừa đi đường vừa ngắm cảnh. Đến mười rưỡi sáng, hai người đi tới đỉnh của ngọn núi cao nhất. Ngọn núi cao nhất có độ cao hơn một nghìn sáu trăm thước so với mặt biển. Phóng mắt nhìn ra, trước mắt một mảnh sương khói lượn lờ.
Đi đến một rừng cây, tìm được một tảng đá lớn, Hàn Đông và Tiêu Bối Bối ngồi trên tảng đá, lại nhìn xuống, thấy chân núi hiện lên ở phía xa như vậy, cảm thấy thật thú vị, dường như có chút thành tựu.
Tiêu Bối Bối nũng nịu cười nói:
- Ha hả, chân đi cũng muốn mềm cả ra rồi.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Em ấy à, phải tăng cường rèn luyện đi thôi.
Tiêu Bối Bối nghiêng đầu hỏi:
- Anh Đông, anh học võ khi nào vậy?
Hàn Đông cười nói:
- Cũng mới học gần đây thôi. Như vậy đi, anh dạy cho em một phương pháp rèn luyện hô hấp. Cái này sẽ có lợi về sau.
- Được ạ. Vậy có phải về sau em cũng có thể đánh thắng được rất nhiều người không?
Tiêu Bối Bối hưng phấn nói, bởi vì vừa leo lên núi, khuôn mặt tươi cười còn có chút đỏ bừng.
Hàn Đông tức giận nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, nói:
- Sao có thể dễ dàng như vậy chứ? Em là một cô gái, cũng không thể đánh đánh giết giết. Anh dạy em là để rèn luyện thân thể mà thôi. miễn cho em sau này đi đường, cứ thở hổn hển như thế.
Nói xong, Hàn Đông liền cho dạy cho Tiêu Bối Bối một chút, lại còn làm thao tác. Thật ra phương pháp này vừa thú vị lại vừa đơn giản.
Tiêu Bối Bối theo lời Hàn Đông chỉ điểm, hít thở có vào có ra, cô cảm thấy vui vẻ đến mức khuôn mặt lại càng thêm đỏ.
- Ha hả, nhìn được mọi núi nhỏ hả?
Lúc này, bên cạnh chợt truyền đến một giọng nói.
Hàn Đông quay đầu lại liền thấy một người đàn ông trung tuổi đứng ở bên cạnh lan can, nhìn về phía dãy núi bên dưới, thốt ra một tiếng cảm khái.
Ông ta có cái lưng lớn, áo sơmi màu trắng đóng thùng, hai tay chống vào lan can, đưa mắt nhìn về phía xa, cũng có có thể thấy được khí thế uy nghiêm của ông ta.
Hàn Đông hơi sửng sốt. Sao nhìn người này lại quen như thế.
Nếu thật sự là người mình quen, sao mình lại nhớ không ra.
Bỗng nhiên, trong đầu Hàn Đông chợt hiện lên một vài ký ức. Người này không phải chính là một trong chín người đứng đầu Trung Hoa hơn mười năm về sau, Nguyên Hằng Kiện sao?
Nguyên Hằng Kiện chính là Bí thư Tỉnh ủy Tây Xuyên. Sau đó tiến vào trung ương, vào Bộ chính trị, cuối cùng vẫn ở đó.
Thấy Hàn Đông nhìn qua, Nguyên Hằng Kiện mỉm cười nói:
- Người trẻ tuổi rèn luyện nhiều cũng tốt.