Hàn Đông trừng mắt với anh ta một cái, nói:
- Cậu lái xe cho tôi, tôi sợ xe tôi không chịu nổi à. Trước hết, cậu cứ giảm một trăm cân đi đã.
Chu Chính lập tức không thể nói được điều gì. Mọi người thấy mặt anh ta nhăn lại giống quả mướp đắng đều cười rộ lên.
Không khí dần dần trở nên dễ chịu. Trương Trường Hà nói:
- Lãnh đạo, chừng nào thì đi anh tới thị trấn Triệu Hoa thị sát vậy. Nhưng anh cũng từng dốc sức làm ở đó mà.
Đối với cách gọi của anh ta, Hàn Đông cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nếu để anh ta trực tiếp gọi tên mình, chỉ sợ chính anh ta cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Ngược lại gọi nửa đùa nửa thật kiểu này, cả hai bên đều dễ tiếp nhận hơn một chút.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Có anh Trương ở đó, tôi tin rằng công tác ở Triệu Hoa khẳng định không thành vấn đề. Nếu có thời gian, phải đi ăn cá sông một chuyến mới được.
Chu Chính nói:
- Đúng vậy, Bối Bối cũng chưa từng nếm thử món cá sông ở thị trấn Triệu Hoa đi. Hôm nào đó, chúng ta đi ăn thử. Cam đoan hương vị vô cùng ngon. Ăn xong, đảm bảo em sẽ muốn ăn nữa.
Tiêu Bối Bối cười nói:
- Thật vậy sao? Em thực muốn nếm thử một chút. Đúng rồi, em cũng biết thị trấn Triệu Hoa. Trước kia, chẳng phải anh Đông cũng từng làm ở đó sao. Khi nào, chúng ta mới tới đó vậy?
Trần Dân Tuyển nói:
- Ừ, dứt khoát rồi. Cuối tuần này, mọi người cùng đi. Coi như đi nghỉ thôi. Đến lúc đó đi ăn cá sông, uống uống rượu thôn An Khê, khẳng định không tệ.
Hàn Đông cười nói:
- Tối nay cũng không uống rượu. Anh Trần, anh lại nghĩ đến bữa rượu hôm chủ nhật à.
Trần Dân Tuyển cười ha hả nói:
- Cũng không còn cách nào khác. Tôi tốt nhất cái khoản ăn uống này mà.
Lúc này, Chu Chính đã mở hai bình rượu Ngũ Lương. Anh ta đưa cho Trần Dân Tuyển một bình. Sau đó tự mình cầm một bình rót rượu vào chén cho Hàn Đông, nói:
- Anh Đông, tối nay cũng không cần phải nói nhiều. Dù sao anh cũng là lãnh đạo. Anh nói uống thế nào, mọi người sẽ uống thế ấy.
Hàn Đông cười nói:
- Theo ý của tôi, mỗi người uống khoảng hai, ba chén thôi. Tuy nhiên, khẳng định anh Trần và Phó phòng Xa sẽ không cao hứng. Cậu làm vậy là có ý làm khó tôi rồi.
- Ha ha, có gì làm khó được lãnh đạo chứ? Anh cứ ra lệnh là được.
Hàn Đông nói:
- Hãy bớt nói nhảm đi. Tối nay tất cả mọi người cao hứng như vậy, tôi đành cố hết sức vậy.
Hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, tối hôm nay muốn uống ít cũng không được, vậy cùng vui vẻ với mọi người đi.
Tất cả mọi người đổ đầy rượu vào chén, Trần Dân Tuyển đứng lên nói:
- Nào, chúng ta cùng nâng chén, chúc mừng Hàn Đông thăng chức.
Thật ra, từ đầu đến cuối anh ta đều gọi Hàn Đông bằng tên, cũng có vẻ vô cùng tự nhiên.
Tất cả mọi người đứng lên. Hàn Đông cầm chén lên chạm chén với từng người. Hắn cười nói:
- Tất cả mọi người đều là người trên cùng một thuyền. Đừng trách tôi nhiều lời, trong công tác về sau, tất cả mọi người cùng phối hợp chặt chẽ với nhau.
Mặc dù hắn là lãnh đạo, nhưng phía dưới cũng cần người đi làm công tác thực tế.
Hơn nữa, có một số việc, có người tin cậy lo liệu, cũng thuận tiện hơn nhiều.
Kiều San San cũng uống rượu đế. Chỉ có Tiêu Bối Bối chỉ uống CoCa, nhưng cô cũng cười hì hì nâng chén chạm cốc với Hàn Đông.
Nếu đã bắt đầu, mọi người liền uống rượu, anh tới tôi đi. Đương nhiên, mọi người đều muốn kính Hàn Đông một chén trước, lại lớn tiếng chúc mừng.
Uống một vòng rượu xong, Hàn Đông còn chưa ăn cơm, đầu cũng bắt đầu choáng váng. Hắn vội vàng nói:
- Tôi không uống được nữa rồi. Mọi người cũng biết tửu lượng của tôi rồi. Dù sao tôi cũng không theo nổi mọi người. Mọi người cứ thong thả vậy.
Chu Chính đắc ý cười ha ha, nói:
- Anh Đông, tuy rằng hiện tại anh là lãnh đạo, nhưng tửu lượng như vậy cũng quá kém. Nên rèn luyện nhiều hơn à. Về sau mọi người cùng uống rượu nhiều một chút. Anh Đông, anh say vài lần, khẳng định tửu lượng cũng sẽ tăng lên thôi.
Cơm nước xong, Hàn Đông đã gần uống hơn bốn chén, đã sớm cảm thấy chóng mặt. Tuy nhiên, so với lúc mới tới huyện Phú Nghĩa, do hắn thường xuyên xuống rượu, bất tri bất giác tửu lượng cũng bắt đầu chậm rãi tăng lên.
Sau khi rời khỏi Long Đằng, Chu Chính mời Hàn Đông đi hát, nhưng hắn từ chối. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng luôn bận rộn nhiều việc. Buổi tối cũng không thích hợp với việc đi chơi quá muộn.
Hơn nữa, quan hệ với mọi người cũng không phải chỉ trong chốc lát.
Tuy rằng Kiều San San uống gần nửa lít rượu. Nhưng tình trạng của cô còn tốt hơn nhiều so với Hàn Đông.
Cô đỡ Hàn Đông lên trên xe, sau đó quay sang nói với Tiêu Bối Bối:
- Bối Bối, em nhớ rõ đường về chứ?
- Không thành vấn đề.
Tiêu Bối Bối cười nói. Sau đó, cô xúc động nói:
- Làm quan cũng không dễ dàng nhỉ. Em mới đến vài ngày, đã thấy anh Đông say tới hai lần.
Kiều San San mỉm cười nói:
- Thật ra, có rất nhiều người đều hâm mộ Hàn Đông. Trẻ như anh ấy đã làm tới chức lãnh đạo Huyện ủy. Thật sự có không biết bao nhiêu người âm thầm hâm mộ, ghen tị.
Tiêu Bối Bối thản nhiên cười, nói:
- Chị San San. Chị quen biết với anh Đông đã bao lâu chưa?
Mặt Kiều San San thoáng hồng, nói:
- Trước kia anh chị là bạn cùng học đại học. Sau khi tốt nghiệp cũng không liên hệ với nhau. Sau này, chị theo ba chị tới Vinh Châu. Sau đó đến huyện Phú Nghĩa đi làm. Nhờ vậy mới gặp lại anh ấy.
Tiêu Bối Bối hỏi:
- Ba chị San San làm gì vậy? Có phải cũng làm quan hay không? Em nhìn chị trông rất quen.
Kiều San San gật đầu nói:
- Ba chị là Bí thư Đảng ủy Công an Vinh Châu.
- Ra là vậy. Vậy anh Đông đã tới nhà chị chưa? Người nhà chị đồng ý cho hai người qua lại sao?
Tuy rằng cảm thấy Tiêu Bối Bối hỏi vậy có chút khó hiểu, nhưng Kiều San San vẫn báo cáo rất chi tiết, nói:
- Ba chị với Hàn Đông có chút hiểu lầm. Mặc kệ thế nào, đây là hạnh phúc của chị. Chị khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha.
Tiêu Bối Bối gật đầu, nói:
- Chị San San. Em ủng hộ chị.
Kiều San San cắn cắn môi, hỏi dò:
- Bối Bối, em nói xem, chị và Hàn Đông qua lại với nhau, cha mẹ Hàn Đông sẽ nghĩ thế nào?
Tiêu Bối Bối cười khanh khách, nói:
- Em cũng không hiểu những chuyện này. Tuy nhiên em nghĩ anh chị phải tự mình cố gắng. Chắc cũng không quá nghiêm trọng đâu.
Nghe tiêu Bối Bối nói như vậy, trong lòng Kiều San San có chút hồi hộp, Tình huống không đơn giản như mình tưởng tượng. Chuyện của mình và Hàn Đông, chỉ sợ ngoại trừ cha mình ra sức ngăn cản ra, vấn đề phía bên Hàn Đông cũng không nhỏ. Chẳng trách tối hôm đó, sau khi hắn nhận được điện thoại của bác hắn, cảm xúc có chút thay đổi.
Ngay lập tức, Kiều San San trở nên trầm mặc.
Cuối cùng, gia thế nhà Hàn Đông thế nào?
Kiều San San quyết định nhất định phải hỏi Hàn Đông. Cô nhớ có vài lần hắn cũng muốn nói cho mình biết, kết quả mình lại ngăn cản hắn.
Lúc này xe đã tới cục Lương Thực, Tiêu Bối Bối và Kiều San San cùng đỡ Hàn Đông lên trên lầu.
Tuy rằng Hàn Đông bất tỉnh, thân thể mềm nhũn, nhưng trên thực tế, trong đầu vẫn còn tỉnh táo.
Vừa rồi, khi Kiều San San nói chuyện với Tiêu Bối Bối, hắn đều nghe được hết. Hắn nghĩ thầm, hẳn là trong khoảng thời gian này, thông qua Tiêu Bối Bối, Kiều San San đã nhận ra được điều gì rồi.
Sau khi ngồi xuống sa lông, Tiêu Bối Bối rót một cốc nước sôi đưa cho hắn uống. Hắn chậm rãi uống vài hớp, sau đó kéo tay Kiều San San, nói:
- San San. Em ngồi xuống, anh có lời muốn nói với em.
Tiêu Bối Bối cười ha hả, nói:
- Vậy hai người ở trong này nói chuyện. Em qua phòng đối diện đây.
Kiều San San đỏ bừng mặt nhìn Hàn Đông, mỉm cười nói:
- Anh uống rượu hơi nhiều, nghỉ sớm một chút đi. Có gì chờ khi nào anh tỉnh táo hơn hẵng nói.
Giờ phút này, cô nhớ tới những lời Hàn Đông đã nói ngày đó. Hắn nói Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương là ông ngoại hắn. Khi đó, mình còn tưởng rằng hắn nói giỡn.
Nhưng hiện tại nghĩ lại, có lẽ không phải Hàn Đông nói đùa.
Lúc trước, tuy rằng Tiêu Bối Bối nói rất uyển chuyển, nhưng để lộ ra tin tức. Hơn nữa, cô cũng có biểu hiện không tin tưởng về chuyện này. Nói cách khác, cho dù ba mình là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Vinh Châu, cấp Phó giám đốc sở, chỉ sợ ở trước mặt cha mẹ Hàn Đông, với hoàn cảnh gia đình mình như vậy cũng không chắc có thể được bọn họ chấp nhận.
Cũng chỉ có quan lớn thực sự, mới có thể cảm thấy chướng mắt đối với một gia đình cấp Phó giám đốc sở.
Nếu ngày đó Hàn Đông nói là thật, ông ngoại hắn thật sự là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, vậy cha của Hàn Đông khẳng định cũng không phải người tầm thường.
Chỉ có điều, biểu hiện của Hàn Đông vẫn luôn vô cùng nhún nhường. Cho tới bây giờ hắn chưa hề thể hiện gia thế nhà mình tốt tới mức nào.
Thật sự là một kẻ rất giỏi che giấu.
Điều bí mật này khiến Kiều San San vô cùng xúc động. Cô luôn miệng lầm bầm rất buồn cười.
Cảm thấy buồn cười hơn chính là, ba còn không coi trọng Hàn Đông, lại đi dùng ánh mắt trông chờ, ôm đùi Lăng Tụ Giai đã rơi đài.
Đây thật sự là một trò châm biếm tài tình.
Nhìn Hàn Đông ngồi thở không ra hơi, trong lòng Kiều San San suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn điều. Lúc này, cô bỗng nhiên cảm thấy Hàn Đông không giống như mình tưởng tượng.
Về phần mình, ngoại trừ khá hiểu về bề ngoài của hắn ra, cô cũng không mấy hiểu rõ về tình hình gia đình hắn.
Tiêu Bối Bối nhìn Kiều San San, ánh mắt khẽ chớp chớp hai cái. Cô bé giơ cao nắm tay, khẽ nói với cô:
- Chị San San, cố lên!