Người Cầm Quyền

Chương 207: Chọn lựa




Thật ra Hàn Đông cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên. Hắn thứ bảy mới gửi tài liệu đi, kết quả sáng thứ hai đã có ý kiến phúc. Hình như hiệu suất làm việc của Ủy ban Xã luận tỉnh cũng khá nhanh, có hơi khác biệt với tưởng tượng của hắn.

Phải biết rằng, những cơ quan của tỉnh, chỉ cần không phải những sự việc vô cùng quan trọng, phía trên không có lãnh đạo nhắc nhở, những người phía dưới muốn xin cái gì, thông thường bọn họ sẽ kéo dài một thời gian. Hơn nữa đợi đến lúc đó rồi cũng không chắc có thể giải quyết được việc đó.

Bởi vậy, Hàn Đông cũng muốn mượn cơ hội này để lần sau mơi Quan Vĩnh Lâm ăn cơm, cẩn thận tìm hiểu kỹ nguyên nhân trong đó.

Hoàng Văn Vận phất tay nói:

- Đây chính là chuyện lớn đáng vui. Đồng chí Hàn Đông lập được công lao lớn cho huyện, tôi thấy lát nữa nên triệu tập một cuộc họp tập trung, phải khen ngợi mới được.

Tuy rằng biết Hoàng Văn Vận làm như vậy chỉ vì tạo uy thế cho hắn, nhưng Hàn Đông vẫn cảm thấy làm như vậy không cần thiết. Hắn vội vàng nói:

- Bí thư Hoàng, một chuyện nhỏ như vậy thì không cần mở cuộc họp khen ngợi đâu.

- Ha ha ha…

Hoàng Văn Vận bỗng nhiên mỉm cười, vỗ vai Hàn Đông, nói:

- Vậy cũng được, dù sao thành tích cũng đã rõ ràng đó rồi, ai cũng không thể phủ định được.

Lúc này điện thoại di động của Hàn Đông lại vang lên, lấy ra nhìn, lại là Uông Hoằng Trạch của sở Thương mại gọi đến. Nghe máy, liền nghe thấy giọng nói của Uông Hoằng Trạch hơi kích động:

- Hàn Đông à, sự việc đã thành rồi, cám ơn cậu nhé, đợi hôm nào đó tôi đến huyện Phú Nghĩa mời cậu ăn cơm.

Hàn Đông ngẩn người, việc của Uông Hoằng Trạch lại nhanh chóng được hoàn thành như vậy? Chẳng phải nói Trưởng phòng của bọn họ còn có mấy tháng sao, xem ra mặt mũi của Triệu Nhạc quả thật cũng rất lớn mà. Đương nhiên, Hàn Đông cũng cảm thấy mừng thay cho Uông Hoằng Trạch, cũng có thể cảm nhận được y rất cảm kích hắn, liền cười nói:

- Vậy chúc mừng Trưởng phòng Uông rồi. Hôm nào phải chúc mừng một chút, không say không về.

- Được, tôi không quấy rầy cậu làm việc nữa.

Uông Hoằng Trạch có vẻ vô cùng kích động,

- Việc này thật sự phải cảm ơn cậu đấy, Hàn Đông.

Hàn Đông cũng hiểu, Uông Hoằng Trạch đã ở vị trí cấp phó cục chịu thiệt nhiều năm, có thể thuận lợi lên được chức trưởng, trong lòng cảm thấy cảm kích cũng là điều bình thường. Dù sao mặc dù chỉ là một bước thăng chức nhỏ, nhưng bản chất lại khác nhau. Trước đây ông ta lăn lộn thế nào, cũng chỉ có thể xếp được làm một Phó cục trưởng thứ nhất, lời nói cũng không có trọng lượng gì lắm. Nhưng chỉ bước thêm một bước nhỏ, thì đã trở thành nhân vật số một của một phòng rồi, quyền lực không phải chỉ lớn hơn có một chút.

Hoàng Văn Vận và Thẩm Tòng Phi thấy Hàn Đông cứ nghe hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, ngoài việc cảm thấy buồn cười ra, lại nghe ra được điều gì đó từ giọng điệu nói chuyện điện thoại của Hàn Đông. Trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc, xem ra tiểu tử này giao tiếp với những người không tồi cả!

Trong lòng Thẩm Tòng Phi, lại càng cảm thấy, bản thân y nên nhân cơ hội này, giải quyết những khúc mắc trước đó với Hàn Đông. Cho dù không trở thành bạn được, ít nhất cũng đừng nên trở thành đối thủ. Có một đối thủ vừa trẻ tuổi vừa có thực lực như vậy, bất kỳ người nào đến tối cũng không thể ngủ ngon được.

Hàn Đông cúp máy, xin lỗi:

- Thật ngại quá, là một người bạn ở sở Thương mại, lần này được thăng chức nên gọi điện thoại đến báo tin vui.

Hoàng Văn Vận cười nói:

- Ừ, có người bạn như vậy cũng là chuyện tốt. Sau này nếu trong huyện có việc gì, Hàn Đông cậu đi, tỷ lệ thành công cũng cao hơn một chút.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Chỉ cần huyện cần, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Hoàng Văn Vận nói:

- Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Đợi ý kiến phúc đáp tới rồi, tôi phải đến Thành ủy báo cáo công tác một chút.

Hàn Đông đứng lên nói:

- Vậy buổi chiều tôi sắp xếp xong, sẽ gọi điện thoại cho Bí thư Hoàng và Phó chủ tịch huyện Thẩm.

Từ Huyện ủy đi ra, tâm trạng Hàn Đông rất tốt. Nhận hai cuộc điện thoại liên tiếp, đều là điện thoại báo tin vui, lẽ nào báo trước những việc của hắn, cũng sẽ thuận buồm xuôi gió sao?

Nghĩ lại hắn mới đến Ban quản lý chưa lâu, nếu lên được chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện, thì vị trí Chủ nhiệm Ban quản lý này, cũng không tiện kiêm nhiệm thêm nữa. Có lẽ phía huyện cũng phải đổi một người khác, đến lúc đó cũng phải tranh thủ đưa một người hắn cảm thấy được lên mới được. Nếu không cơ sở mà hắn không dễ dàng gì mới gây dựng được ở Khu công nghiệp Thần Quang, lại bị người ta phá hoại, vậy thì thật đáng tiếc.

Trở lại Ban quản lý, Hàn Đông gọi điện thoại cho Tôn Hiểu linh, bảo cô triệu tập cuộc họp toàn bộ cán bộ trung tầng, nói có chuyện cần tuyên bố.

Tôn HIểu Linh nghe được trong giọng nói Hàn Đông tràn đầy sự vui mừng, liền liên tưởng đến những thay đổi trong huyện. Nghĩ thầm lẽ nào Chủ nhiệm Hàn được thăng chức hay sao?

Mười phút sau, Tôn Hiểu Linh gõ cửa bước vào, nói:

- Chủ nhiệm Hàn, ngoài Chủ nhiệm Dương và một vị Trưởng phòng đang đi công tác, tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ.

Hàn Đông gật đầu, đứng dậy đi vào phòng họp, ngồi ở vị trí chủ trì, nhìn chung quanh một lượt, thấy mọi người đều đang nhìn mình với vẻ mong chờ, liền mỉm cười nói:

- Có một tin tốt muốn tuyên bố một chút, vừa mới có được tin tức, Ủy ban Xã luận tỉnh đã đồng ý đơn xin của chúng ta, phê chuẩn cho Khu công nghiệp Thần Quang trở thành cấp phó huyện.

Mọi người vốn dĩ đều nghĩ rằng sự việc mà Hàn Đông muốn công bố, chỉ là liên quan đến chức vị của hắn. Không ngờ lại là việc Khu công nghiệp Thần Quang được nâng lên cấp phó huyện, tất cả đều sửng sốt.

Lâm Phương Trí ngồi bên cạnh Hàn Đông nhanh chóng tỉnh ngộ lại, kích động mà vỗ tay.

Những người khác cũng đều phản ứng lại, đều nhiệt liệt vỗ tay.

- Bốp bốp…

Trong phòng họp, tiếng vỗ tay như thủy triều, trên mặt mọi người, là sự hưng phấn, kích động tràn đầy.

Hàn Đông mỉm cười nhìn mọi người, tin tức này đối với tất cả mọi người mà nói, đều không thua gì một quả bom tấn. Bọn họ vui mừng cũng là điều bình thường.

Cùng với việc khu Viên nâng lên cấp phó huyện, vậy những người đang ngồi, cũng đều nước lên thuyền lên, cũng được nâng lên một bậc.

Lâm Phương Trí vốn dĩ là cấp phó phòng, lần này liền được nâng thêm một cấp, trở thành cấp trưởng phòng. Đây là chuyện mà khi còn ở thị trấn Triệu Hoa, y không bao giờ dám tưởng tượng đến. Lúc đó, mục tiêu của y, chính là trở thành một Ủy viên Trấn ủy mà thôi. Còn bây giờ, mới chỉ đến Ban quản lý mấy ngày, cấp bậc của y có thể sánh ngang được với Bí thư Đảng ủy thị trấn, Chủ tịch thị trấn rồi.

Cho nên, ngoài vui mừng ra, trong lòng Lâm Phương Tri, còn vô cùng cảm kích đối với Hàn Đông.

Nếu Hàn Đông không đưa y đến Ban quản lý, cấp bậc của y sao có thể tăng nhanh như vậy được? Có lẽ cứ tiếp tục ở thị trấn Triệu Hoa, cả đời không lên được chức trưởng phòng cũng không chừng.

Còn bây giờ, một khi cấp bậc đã lên đến trưởng phòng, con đường phía trước của Lâm Phương Tri mới rộng rãi hơn rất nhiều. Sau này khi ra ngoài, ít nhất cũng là nhân vật số một của một phòng nào đó.

Ngoài Lâm Phương Tri ra, những cán bộ trung tầng đang ngồi đây cũng vui mừng không ít. Những cán bộ cấp Tổ trưởng cũng vì vậy mà được nâng lên thành phó phòng, còn cán bộ cấp Phó tổ trưởng cũng được nâng lên một cấp làm Tổ trưởng. Đây quả là một chuyện đáng mừng mà.

Cốc Cương ngồi vững vàng ở đó, trong lòng đã nổi sóng mãnh liệt, đầu óc cũng bị kích động đến nỗi đờ đẫn.

Y vốn dĩ là Phó chủ nhiệm văn phòng Thống kê, chỉ là một Tổ phó mà thôi. Chỉ vì đi theo Hàn Đông, trong nháy mắt, bản thân y lại liên tiếp được nâng hai cấp. Trước tiên là đảm nhiệm Trưởng phòng phòng Quản lý, là cấp Tổ trưởng, là cấp trưởng rồi. Còn bây giờ cùng với sự nâng cấp của Khu công nghiệp, cấp bậc của phòng Quản lý cũng được nâng lên theo, y cũng thuận lợi mà được nâng lên cấp Phó phòng. Đây quả thật là một bước tiến vô cùng lớn.

‘Cho dù thế nào, sau này cũng phải theo thật sát bước chân của Chủ nhiệm Hàn. Chủ nhiệm Hàn đi đến đâu, tôi sẽ đi theo đến đó’. Cốc Cương vui mừng nghĩ thầm trong lòng.

Chỉ với hai tháng ngắn ngủi, đã khiến y bước được những bước rất nhanh. Có lẽ cấp Tổ trưởng cũng không thể được coi là cán bộ chân chính, nhưng sau khi được nâng lên cấp Trưởng phòng, thì có thể được gọi là cán bộ chính quyền thật sự rồi. Cũng tức là, bây giờ Cốc Cương mới thực sự bước vào con đường làm quan, sau này mới có được không gian phát triển lớn hơn nữa.

Tiếng vỗ tay trong phòng hội nghị kéo dài khoảng hai phút. Đợi sau khi mọi người yên lặng trở lại, Hàn Đông nói:

- Sự việc này đã được xác định rồi. Nhưng ý kiến phúc đáp chính thức vẫn chưa được gửi xuống, cho nên mọi người cũng không nên quá nóng lòng, nỗ lực làm tốt công việc của mình là được. Không nên để bất kỳ sự cố nào xảy ra trong lúc này, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.

Sau đó, Hàn Đông lại hỏi tình hình của phòng Quản lý, được biết Cốc Cương cử người phục vụ cho những doanh nghiệp bên ngoài đến đây, đã có mấy doanh nghiệp hoàn thành xong thủ tục rồi.

Đối với việc này Hàn Đông cũng khá hài lòng, Cốc Cương không là người khá trung thực, hơn nữa năng lực làm việc cũng không tồi. Từ việc vệ sinh trong thời gian này của khu Viên có thể thấy, đã có rất nhiều thay đổi so với trước đây khi hắn đến.

Sau khi tan họp, Hàn Đông quay về văn phòng làm việc, trong lòng lại đang suy nghĩ đến việc của mình.

Cho tới bây giờ, tuy rằng hắn đã làm không lâu trong Ban quản lý, nhưng thành tích đã quá mức rõ ràng. Theo lý mà nói làm lên Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện, cũng không có gì là không thể.

Nhưng tình hình nước Trung Quốc cũng có chút đặc biệt, thân trong chốn quan trường, công việc của anh làm tốt không phải là điều kiện quan trọng để được đề bạt. Mỗi lần đề bạt, đều là một cuộc cân nhắc, đánh giá về các phương diện. Đặc biệt là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, có lẽ những người phía trên muốn đưa tay ra cũng không phải là ít.

Hoàng Văn Vận muốn cho Thẩm Tòng Phi tiến thêm một bước, sau đó để hắn tiếp nhận vị trí của Thẩm Tòng Phi.

Còn Phương Trung, lẽ nào y lại không muốn cho người của y lên nhận vị trí này?

Dù sao thân là Chủ tịch huyện, nếu hai vị trí Phó chủ tịch huyện quan trọng trong Ủy ban nhân dân đều không đồng lòng với mình, sau này công việc của Phương Trung cũng sẽ khó làm hơn.

Huống hồ, vị trí của Hàn Văn Học lại là Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Nếu để người của Hoàng Văn Vận lên, vậy phía Phương Trung liền thiếu mất một phiếu, sau này khi ở trong Hội nghị thường vụ lại không thể nào hình thành thế chân vạc được với Hoàng Văn Vận nữa.

Bởi vậy, Phương Trung bây giờ vô cùng nôn nóng, đang tích cực hoạt động. Cho dù không thể đề bạt người của y từ trong huyện lên, thì cũng không thể để người của Hoàng Văn Vận lên được. Cho dù phía Thành ủy cử một người khác tới cũng được. Giống như sau khi Tiết Nhân Nghĩa đi xuống, để người trong thành phố đến thay thế, cũng tiện cho Thẩm Tòng Phi và Hàn Đông lại tiến gần thêm vào cái bẫy của y.

Trong lòng Hàn Đông hiểu được điều đó, cho nên cũng biết lần này hắn muốn tiến thêm một bước, khó khăn cũng không phải nhỏ.

Suy trước tính sau, Hàn Đông cảm thấy bản thân hắn ở trong Thành ủy, ngoài Lý Đại Dũng ra, ảnh hưởng đối với những người khác cũng không lớn. Cho nên sự việc lần này, nếu không muốn Triệu Nhạc nhúng tay, thì chỉ còn có thể nghe theo mệnh trời, xem phía Thành ủy sẽ đánh nước cờ như thế nào.

- Thôi vậy, mình là đang suy nghĩ nhiều quá rồi. Chỉ cần làm tốt các công việc của mình là được. Có thăng chức được hay không, thăng chức nhanh như thế nào, có quan trọng như vậy hay không?

Hàn Đông bỗng nhiên tỉnh ngộ,

- Cho dù tình hình hiện nay, bước tiến của mình cũng khá nhanh rồi. Một cấp phó cục ở độ tuổi hai mươi ba, cho dù trong cơ quan các bộ và Ủy ban trung ương, cũng rất hiếm có rồi.

Nghĩ thông suốt được điều đó, trong lòng Hàn Đông cũng thoải mái hơn nhiều.

Thời gian tan tầm, Kiều San San gọi điện đến, nói cô và Tiêu Bối Bối đang ở nhà vườn ở Trung Bá chơi, buổi trưa định ăn cơm ở đó.

Trung Bá là một hòn đảo nhỏ giữa Trường Giang và Hoàng Hà, nằm vắt ngang qua lòng sông, giống như một con thuyền lớn vậy. Trên đó cây cối mát mẻ, có mở mấy nhà vườn, người của huyện Phú Nghĩa thường tới đó nghỉ ngơi, đánh bài, ăn cơm, đến chơi nguyên ngày.

Mười một giờ bốn mươi phút, Hàn Đông đang định tan giờ làm, Chu Chính liền cười ha hả gõ cửa:

- Anh Đông, nghe nói Ban quản lý lên cấp thuận lợi. Một Đồn trưởng đồn công an như tôi, có phải cũng được nâng lên một bậc hay không?

Hàn Đông cười cười,

- Tôi làm sao quản được anh, việc này phải do người trong cục các anh nói mới được.

Tuy nhiên, Hàn Đông cũng biết, Đồn công an Thần Quang chính là cơ quan của Đồn công an huyện. Cho dù Ban quản lý lên cấp, khả năng nó được lên cấp theo cũng không lớn lắm.

Chu Chính ngồi xuống ghế, nói:

- Anh Đông ra tay, quả nhiên không tầm thường, trực tiếp chắc chắn được một việc lớn như vậy. Tôi thấy lần này thời cơ anh Đông được tiến thêm một bước thật sự đã chín muồi rồi.

Hàn Đông tức giận vứt qua một điếu thuốc:

- Anh nói được là được à?

Chu Chính cười ha hả,

- Anh Đông, nói thật, tôi cảm thấy lần này cơ hội của anh rất lớn. Anh lên rồi, sau này phải quan tâm nhiều đến thằng em này đấy.

Hàn Đông nhìn đồng hồ một lúc, nói:

- Được rồi, đừng lắm lời nữa. Tôi phải đi ăn cơm rồi.

Chu Chính đứng lên nói:

- Văn phòng tôi không giữ, mời anh Đông ăn cơm, thế nào?

Hàn Đông lắc đầu nói:

- Không được, em họ tôi đến rồi, tôi phải cùng cô ấy ăn cơm.

- Vậy tôi mời hai người cùng ăn cơm.

Chu Chính cười ha hả nói:

- Em họ của anh Đông đến, tôi cũng nên mời khách để thể hiện một chút.

Hàn Đông ngẫm nghĩ một lúc, nói:

- Vậy được, trưa hôm nay anh mời khách đi.

Hai người đi xuống lầu, Hàn Đông lái xe đến bờ sông Trung Bá, tìm một nơi dừng xe, sau đó đi thuyền đến hòn đảo giữa lòng sông. Từ xa đã nhìn thấy Tiêu Bối Bối mặc một bộ váy liền thân màu xanh đứng ở bờ sông, nhặt đá cuội, chơi với nước.

Kiều San San cũng cùng chơi với cô, xem ra, hai người cũng khá hợp nhau.

Chu Chính cười nói:

- Anh Đông, em họ của anh còn đang đi học sao?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, sắp lên lớp mười hai rồi.

Lúc này Tiêu Bối Bối thấy Hàn Đông đến rồi, liền nhẹ nhàng chạy tới, đưa tay kéo Hàn Đông, nói:

- Anh Đông, nơi này cũng không tồi nhé. Vừa vui, vừa mát mẻ.

Chu Chính nói:

- Tôi nghe nói trên đó có phòng, nếu cô thích, buổi tối cũng có thể ở lại đây.

Hàn Đông giới thiệu với Tiêu Bối Bối:

- Đây là Chu Chính, em gọi anh ta là anh Chu là được rồi.

Tiêu Bối nhìn Chu Chính, cười ngọt ngào nói:

- Anh béo, tôi gọi anh như vậy được chứ?

Thấy bộ dạng đáng yêu của Tiêu Bối Bối, Chu Chính làm sao có thể từ chối, cười nói:

- Được, cô thích gọi thế nào cũng được.

Kiều San San cũng mỉm cười bước đến, Chu Chính cười ha hả:

- Chào chị dâu!

Kiều San San đỏ mặt, quay đầu nhìn Tiêu Bối Bối, thấy cô bé làm mặt quỷ với mình, mặt lại càng đỏ hơn.

Từ trong cuộc nói chuyện có thể mơ hồ cảm thấy được, bối cảnh gia đình của Tiêu Bối Bối chắc cũng không đơn giản. Tuy cô không nói rõ cái gì, nhưng Kiều San San có thể nhạy bén mà cảm giác được kiến thức của cô không phải đơn giản như những cô tiểu thư con nhà giàu có bình thường.

Cho nên, Kiều San San cũng bắt đầu có chút nghi hoặc với bối cảnh của Hàn Đông. Nghĩ rằng một lát nữa phải hỏi Hàn Đông mới được, người này có phải giấu diếm gì mình hay không.

Thưc ăn mà nhà vườn trên đảo cung cấp là những thức ăn nhà nông chính tông. Gà là gà tự nuôi, rau xanh cũng là rau tự trồng, lại thêm đầu bếp cũng không tồi, cho nên Tiêu Bối Bối khen không ngớt lời. Nói rằng những thức ăn xanh như thế này rất ít có cơ hội được ăn, cảm thấy có một hương vị thơm ngát hơn so với thức ăn ăn được trong thành phố.

Buổi chiều vừa đi làm, Hàn Đông nhận được tin tức, ý kiến phúc đáp về việc Khu công nghiệp Thần Quang được nâng lên cấp phó huyện đã tới rồi.

Sáng mai, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Trần Thế Mặc cùng Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Ngô Duy Học sẽ đến huyện Phú Nghĩa chính thức tuyên bố việc này.

Biết được Trần Thế Mặc muốn đến, tâm tình Hàn Đông có chút khó chịu. Người này rất bất mãn với hắn, vẫn cảm thấy người này đến lúc này cũng không có tâm địa gì tốt.

- Thôi đi, cần gì quan tâm ông ta có ý định gì tốt hay không, dù sao cây ngay không sợ chết đứng, ông ta có thể làm gì mình được!

Hàn Đông thầm nghĩ, lập tức gọi điện thoại cho nhà hàng Long Đằng, bảo nhân viên tiếp tân đặt một phòng yên tĩnh một chút.

Buổi tối phải cùng ăn cơm với Hoàng Văn Vận, Thẩm Tòng Phi, đây chính là việc quan trọng. Bản thân hắn đã hòa nhập vào cuộc đấu đá thế lực ở huyện Phú Nghĩa, nhất định phải nắm chắc lấy những lực lượng có thể đoàn kết được.

Hàn Đông chuẩn bị trong hai ngày này phải liên lạc với Trưởng ban Tuyên giáo Vương Hòa Bình một chút. Quan hệ giữa hắn và y cũng không tệ, sau này phải đẩy mạnh quan hệ thêm một chút nữa mới được.

Đặt phòng xong, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận, vừa mới nhấc máy, Hoàng Văn Vận liền nói:

- Hàn Đông à, đợi lát nữa tôi đến Ủy ban Kỷ thuật báo cáo, có thể sẽ muộn một chút. Đến lúc đó cậu và Phó chủ tịch huyện Thẩm cứ uống trước mấy ly đi nhé.

Có thể nghe ra, tâm tình của Hoàng Văn Vận khá tốt. Dù sao trong khoảng thời gian này huyện Phú Nghĩa cũng có không ít chuyện tốt, mặc dù việc Hoàng Văn Học xảy ra tai nạn xe cộ, chuyện này cũng không phải tốt lành gì. Nhưng đứng từ góc độ chính trị mà nói, đối với việc Hoàng Văn Vận tiến thêm một bước lại là một cơ hội không tồi. Nếu hành động tốt, ông ta sẽ nắm chắc được quyền lớn trong huyện Phú Nghĩa.

- Vậy đến lúc đó chúng tôi đợi Bí thư Hoàng….

Đồng thời báo tên phòng ăn mà hắn đã đặt cho ông ta biết.

Sau đó Hàn Đông gọi điện thoại cho Thẩm Tòng Phi, đồng thời nói với y việc Hoàng Văn Vận có thể đến muộn. Thẩm Tòng Phi nói:

- Vậy đến lúc đó chúng ta vừa nói chuyện vừa đợi Bí thư Hoàng đến.

Năm giờ bốn mươi phút, Hàn Đông liền xuống lầu, bảo lái xe Hoắc Khải Sơn chở hắn đến nhà hàng Long Đằng.

Hàn Đông đã chuẩn bị xong hết, đoán chừng tối hôm nay phải uống nhiều một chút, cho nên hắn cũng không tự lái xe đi.

Lúc đến nhà hàng Long Đằng, còn mấy phút nữa là đến sáu giờ. Hàn Đông là cố ý đến sớm. Nếu hắn đã mời khách, thì phải nên tỏ ra có thành ý một chút, đến sớm một chút để đợi.

Đợi nhân viên phục vụ bước vào, Hàn Đông gọi món xong, đợi một lúc, liền nghe có tiếng gõ cửa vang lên.

Nhìn đồng hồ, mới sáu giờ năm phút, chẳng lẽ Thẩm Tòng Phi lại đến nhanhh như vậy?

Mở cửa ra nhìn, quả nhiên chính là Thẩm Tòng Phi. Hàn Đông vội vàng nói:

- Phó chủ tịch huyện Thẩm, mau mời vào.