Tự nhiên không có chương 195 vậy ta:choang:
Hàn Đông giật mình, Hàn Văn Học bị tai nạn xe là một chuyện lớn, tình hình ở huyện chắc chắn sẽ xảy ra biến động lớn.
Hàn Đông nhanh chóng hiểu ý của Trần Dân Tuyển, Hàn Văn Học là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện. Y xảy ra chuyện, thì vị trí trong Ủy ban nhân dân huyện sẽ bị trống ra một ghế trống.
Tuy rằng Hàn Đông mà được thăng lên thẳng làm Phó chủ tịch thường trực huyện có độ khó hơi lớn, nhưng khả năng thuận thế tiến lên làm Phó chủ tịch huyện cũng không nhỏ.
Khả năng tốt nhất chính là, Thẩm Tòng Phi tiến lên trước một bước làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, còn Hàn Đông theo sau bước tiến, tiếp nhận chức vụ hiện tại của Thẩm Tòng Phi, làm Ủy viên thường vụ Huyện uỷ, Phó chủ tịch huyện.
Tuy nhiên, độ khó này vẫn là hơi lớn. Dù sao hiện giờ tuy Hàn Đông là cấp Cục phó, nhưng chức Phó chủ tịch huyện hắn chưa từng làm, bỗng chốc được cất nhắc làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện thì bước nhảy này lớn quá.
Trong thời gian cực ngắn, Hàn Đông nghĩ thông suốt mấy điều này, mỉm cười nói:
- Anh Trần, cơ hội của tôi không lớn lắm.
Trần Dân Tuyển nói:
- Việc này không dễ nói, Trưởng ban Triệu của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy từng nhấn mạnh, phải mạnh dạn trọng dụng, cất nhắc những cán bộ trẻ tuổi. Với thành tích mà cậu đạt được, làm Phó chủ tịch huyện là thừa khả năng, chỉ có tiến lên thêm một bước mới được coi là trọng dụng, cất nhắc. Tôi thấy cơ hội của cậu lớn, cậu phải nắm chắc lấy.
Hàn Đông cười cười, mình nắm chắc như thế nào? Chức vị “Ủy viên thường vụ Huyện ủy” phải được trên thành phố đồng ý mới được, còn bản thân mình lại đắc tội với mấy vị Ủy viên thường vụ Thành ủy rồi, như Sa Trí Tuyên, Trần Thế Mặc, và Ủy viên thường vụ Thành ủy Phó bí thư Dương Lâm Sâm. Từ rất lâu họ đã không vừa ý về hắn, chỉ sợ họ cũng sẽ không đồng ý để hắn nhảy một bước lớn như thế.
Cúp điện thoại, chỉ thấy Yến Lâm và Lục Oánh nhìn mình, hắn liền cười:
- Đi thôi, chúng ta đi mua chút đồ trước.
Yến Lâm và Lục Oánh lên xe, Hàn Đông đang chuẩn bị mở máy thì điện thoại lại vang lên, là điện thoại từ văn phòng của Hoàng Văn Vận.
Hàn Đông nghe máy:
- Xin chào Bí thư Hoàng.
Giọng Hoàng Văn Vận hiện rõ có chút nặng nề, nói:
- Báo cho cậu một chuyện, Phó chủ tịch huyện Hàn bị tai nạn xe, không cứu được, đã qua đời lúc 5h50 rồi.
Hoàng Văn Vận báo tin xong, liền trấn an Hàn Đông yên tâm làm tốt công việc đăng ký thăng cấp cho khu công nghiệp Thần Quang, sau đó là cúp điện thoại.
Toàn bộ cuộc điện thoại dài chưa đến hai phút, giống như Hoàng Văn Vận chỉ là muốn thông báo một tin tức, nhưng Hàn Đông biết, sự việc chắc chắn không đơn giản như vậy, chắc là Hoàng Văn Vận cũng là muốn hắn có sự chuẩn bị trước.
Đoán chừng Hoàng Văn Vận cũng đoán được hắn có chút liên quan, cho nên dặn dò trước để hắn thực hiện một ít hành động cần thiết.
Hàn Đông không khỏi cười khổ, xem ra mọi người đều cảm thấy lần này cơ hội của hắn đã đến.
Yến Lâm hỏi:
- Anh Đông, có chuyện gì không?
Hàn Đông lắc đầu, nói:
- Không có chuyện gì cả, ở huyện xảy ra chút việc thôi, một Phó chủ tịch huyện bị tai nạn xe.
Lục Oánh chớp mắt, hỏi:
- Vậy anh có phải là sắp thăng chức không?
Hàn Đông sửng sốt, cô bé này khá là nhạy bén, cười đáp:
- Cái này khó mà nói được, phải xem lãnh đạo sắp xếp thế nào đã. Được rồi, chúng ta cũng không nói đến chuyện này nữa, hôm nay sinh nhật Yến Lâm, anh đã đặt một phòng ở khách sạn Hoa Phong trước rồi. Yến Lâm, em có gọi thêm bạn bè đến nữa không?
Yến Lâm lắc đầu nhẹ nhàng, nói:
- Mọi người gần như về nhà hết rồi, em cũng không có bạn học thân thiết, chỉ ba chúng ta thôi.
Lúc này, Hàn Đông cho xe chạy. Dưới sự chỉ dẫn của Yến Lâm, xe đi đến một siêu thị gần đó mua khá là nhiều đồ ăn, cùng mấy chai rượu vang. Thấy sau xe đã chất đầy đồ, Yến Lâm cười hi hi, nói:
- Anh Đông, chúng em làm anh phải tốn kém rồi.
Hàn Đông cười đáp:
- Không sao, hôm nay em là nhân vật chính mà.
Đến tầng một của khách sạn Hoa Phong, ba người mỗi người hai tay xách hai túi. Đi đến tầng trên, Hàn Đông mở cửa phòng liền nhìn thấy trong phòng đặt một chiếc bánh ga tô lớn. Xung quanh bánh ga tô được tô điểm bằng dâu tươi, nhìn qua cũng đủ khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Lục Oánh kinh ngạc:
- Oa, bánh sinh nhật lớn quá, ba người chúng ta ăn hết không?
Hàn Đông cười cười, đáp:
- Anh vốn là muốn mời hai em ra ngoài ăn, có điều khi nghĩ đến bên ngoài cũng không có nơi nào yên tĩnh, nên anh đã đặt phòng này để mọi người ăn mừng.
Yến Lâm đỏ bừng mặt, đôi mắt cô như đang tỏa sáng lấp lánh, vẻ mặt đong đầy hạnh phúc.
Lục Oánh giúp đỡ cắm nến, sau đó ba người ngồi cạnh nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật, cùng nhau thổi tắt nến, vừa ăn vừa nói chuyện. Chủ yếu là Yến Lâm và Lục Oánh ríu rít nói liên mồm, còn Hàn Đông thì làm khán giả ngồi nghe.
Tuy Yến Lâm và Lục Oánh cùng thực tập chung một công ty, nhưng hai người không làm chung một bộ phận, cộng thêm lại là lần đầu tiên làm công việc thực tập nên đều đặc biệt hưng phấn, sau khi uống rượu vào thì nói càng nhiều hơn. Mới đầu Lục Oánh còn có chút rụt rè, nhưng sau khi uống mấy ly rượu vang vào, khuôn mặt đỏ bừng, nói không ngừng.
- Anh Đông, em mời anh một ly.
Yến Lâm nâng ly thủy tinh nói, khuôn mặt đỏ hây hây, ánh mắt cô lung linh, lúc nói chuyện còn thè ra đầu lưỡi đỏ đỏ liếm đồ ăn bị dính trên môi, dáng vẻ đó vô cùng hấp dẫn người.
Hàn Đông cười cười, cầm ly lên cụng vào ly của cô, nói:
- Nên uống chậm một chút, uống say rồi thì không tốt.
Mặc dù căn phòng Hàn Đông đặt có hai phòng ngủ, nhưng hắn biết mùi vị say rượu không dễ chịu chút nào, do đó hắn đặc biệt nhắc nhở Yến Lâm. Ngoài ra, chính bản thân hắn cũng không được uống quá nhiều, nếu không hắn chỉ sợ mình say trước.
Yến Lâm cười ha ha, nói:
- Uống say rồi cũng không sợ, anh Đông, ở đây hình như có rất nhiều phòng.
Sau đó xoay cổ nói với Lục Oánh:
- Đúng không Lục Oánh? Hôm nay chúng ta phải uống thoải mái, mấy chai rượu vang này uống không hết không được đi ngủ, thế nào?
Lục Oánh cũng không chút kém phần, dịu dàng nói:
- Uống thì uống, dù sao hôm nay lời cậu nói là tất cả.
Yến Lâm thản nhiên cười, nói với Hàn Đông:
- Anh Đông, anh thấy đó, chúng ta nên thiểu số phục tùng đa số, anh nghe lời chúng em, cùng lắm là uống say thôi mà. Hôm nay em rất vui, anh cho chúng em uống nhiều một chút có được không?
Hàn Đông cười khổ, đáp:
- Được, em muốn uống bao nhiều thì uống bấy nhiêu, có điều hình như ngày mai còn phải đi làm, hai em không dậy được thì đừng trách anh.
Yến Lâm cười ha ha, nói:
- Bây giờ còn sớm như vậy, uống có say thêm thì mai vẫn dậy được. Anh Đông, anh đến để tổ chức sinh nhật cho em, em thật sự rất vui. Nếu không phải là anh, em… bây giờ em cũng không biết ra sao?
Hàn Đông nói:
- Hôm nay là ngày vui, không nói đến chuyện không vui nữa. Nào, chúng ta cùng cạn ly nào.
Bất giác, ba người uống hết bốn chai rượu vang. Mặt Yến Lâm và Lục Oánh đều đỏ bừng bừng, giống như hai quả táo đỏ lớn, lúc hai người nói chuyện, lưỡi cũng ríu cả lại với nhau.
Rượu vang, cảm giác như uống mà không bị say, nhưng uống vào nhiều rồi, thì hiệu quả sẽ nhanh chóng thể hiện ra, và làm người ta say không kém gì so với uống rượu trắng.
Bây giờ Hàn Đông ngồi ở đó, cảm giác căn phòng như đang chuyển động, bất giác hắn cười khổ, hai cô gái này mà nổi hứng lên thì đúng là không gì chống đỡ được.
Tuy nhiên, Hàn Đông cũng nhìn ra, hai cô gái đều có mấy điểm giống nhau, đó chính là trong lòng chất chứa khá nhiều tâm sự, vì vậy mới không dễ gì tìm được một cơ hội giải khuây, trút gánh như thế, cho nên mới uống không biết trời đất.
Lúc này Yến Lâm lại cầm chai rượu rót tiếp, vừa rót vừa nói:
- Anh Đông, hôm nay em thực sự rất vui, vui chết đi được. Đây là sinh nhật mà em vui nhất.
Lục Oánh bò nằm lên bàn, khuôn mặt đỏ hồng, nhìn Hàn Đông nói:
- Anh Đông thật là tốt với Yến Lâm.
Trong lời cô nói, hiện ra một chút ngưỡng mộ, cùng mấy phần chua xót. Yến Lâm cười hi hi đắc ý, nói:
- Đó là đương nhiên, anh Đông tốt với mình nhất.
Lục Oánh cười, nói:
- Ha ha, tớ thấy cậu nên là lấy thân báo đáp đi.
Mặt Yến Lâm đỏ lựng, có điều có lẽ là do uống rượu nên cũng không nhường nhịn, đáp:
- Là như vậy thì thế nào, tớ thấy bạn cũng giống như thế, toàn nhắc anh Đông, anh Đông bên tai tớ.
- Cái con này, cô mới là người thèm đàn ông ý.
Lục Oánh cười, tấn tới bẹo má Yến Lâm, hai người cười đùa trêu ghẹo lẫn nhau.
Hàn Đông chỉ còn cách cười khổ, hai cô gái này bình thường thoạt nhìn còn được được một chút, sao uống rượu vào thì lại có bộ dạng điên điên thế kia?
Hai cô gái đều mặc váy, lúc đùa giỡn khó tránh khỏi có chỗ bị lộ ra, Hàn Đông nhìn thấy chỉ lắc đầu.
Một cơn buồn ngủ ào đến, Hàn Đông chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu, không chịu được nữa liền nằm sõng soài trên sô pha, say ngủ.
Đang đùa giỡn, lúc này Lục Oánh và Yến Lâm nhìn thấy cảnh Hàn Đông nằm liền cười vang ha ha, hai người cùng nhau đi đến, một trái một phải đỡ Hàn Đông dậy.
Tuy nhiên cả hai cô cũng uống kha khá rồi, vừa rồi còn trêu đùa nhau, khi men rượu kéo tới nên người cũng lướt khướt. Hai cô đỡ Hàn Đông dậy, chưa kịp đỡ đứng lên thì đã nằm bò ở một bên thiếp đi.
Cũng không biết qua bao lâu, Lục Oánh mơ màng mở mắt. Bỗng nhìn thấy khuôn mặt Hàn Đông đang nằm đối diện trước mặt mình, khoảng cách giữa hai khuôn mặt chưa đến một nắm đấm, thậm chí hơi thở thở ra có thể phủ đến mặt đối phương.
Cơ thể hai người dính sát vào nhau, đôi tay của Hàn Đông còn ôm lấy eo của Lục Oánh. Lục Oánh cảm nhận thấy giữa hai đôi chân của Hàn Đông, còn có một thứ phình lên đang đè lên phần thân dưới người cô.
Khuôn mặt Lục Oánh lập tức ngượng ngùng đỏ bừng, cô nhè nhẹ nhích người về phía sau một chút. Nhắm mắt lại, rồi lập tức lại mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp ngắm nhìn kỹ Hàn Đông.
Lúc này Hàn Đông chau chau mày, cơ thể hắn lại xê dịch lên trước, một tay đặt ở eo Lục Oánh, tay còn lại thuận thế đặt lên trên khuôn ngực cô. Tuy được cách một lớp quần áo, nhưng Lục Bảo vẫn là không kìm nổi run run một chút. Khuôn mặt cô hây đỏ, ánh mắt liếc xéo Hàn Đông, đưa tay gẩy tay Hàn Đông ra khỏi người mình.
Cúi đầu xuống, Lục Oánh nhìn thấy thứ phình lên ở giữa hai chân của Hàn Đông, xấu hổ mặt đỏ bừng, bỗng nhiên cô lại lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Sau đó cô vươn bàn tay nhỏ trắng ngần ra, sờ sờ nhẹ vào khu vực đang phồng đó, lập tức cảm giác chỗ đó còn căng phồng hơn trước.
Cảm nhận được có sự biến đổi ở đó, Lục Oánh lè đầu lưỡi, sau đó ngẩng đầu hôn nhẹ lên má Hàn Đông.
Xong các việc đó, Lục Oánh ngồi dậy, cúi đầu nhìn Hàn Đông, nét mặt hiện lên vài tia hào quang. Qua một lúc sau, cô đưa tay đẩy Hàn Đông quay nằm nghiêng sang một bên.
Nghe được tiếng Hàn Đông càm ràm trong miệng “đừng đùa”, Lục Oánh nghịch ngợm lè lưỡi.
Sau đó Lục Oánh lại kéo cơ thể Yến Lâm lại gần, xếp cô và Hàn Đông ôm nhau.
Làm xong chuyện, Lục Oánh nở nụ cười đắc ý, theo đó cô nhẹ nhàng nằm lên ghế sô pha, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, Hàn Đông cảm giác ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, một cơ thể mềm mại đang chui vào lòng mình. Trong giấc mộng, hắn mơ màng cảm giác đó chính là Kiều San San nên lập tức đưa tay ôm chặt lấy cô, một cánh tay vén làn váy lên thò vào ngực cô, cánh tay còn lại vẫn đang ôm lấy cô, vòng ôm ra thân sau. Bị cách bởi một lớp áo mỏng, rất lanh lẹ hắn tháo nút của chiếc áo lót.
Theo sau đó, cánh tay trước của Hàn Đông liền xâm phạm khu vực “đầy đặn” đó.
- Sao lại nhỏ đi một chút?
Trong giấc mơ, Hàn Đông nói mơ màng.
- Ưm…
Đang say giấc mộng, Yến Lâm bị một trận kích thích làm cho bừng tỉnh, cảm giác có một bàn tay đang nắn bóp một bên đào tiên của mình. Cô lập tức kinh ngạc, bừng mở to mắt, nhìn thấy mình đang mặt đối mặt với Hàn Đông. Cánh tay đang vân vê kia không phải là của chính anh ta sao?
Trong đầu Yến Lâm bỗng chốc trống rỗng, đồng thời trong lòng trào lên một cảm giác rung động khó hiểu, cảm giác giữa hai chân mình cũng ươn ướt.
Lúc này, Hàn Đông mơ màng nhấc nửa mình trên lên, cúi đầu muốn hôn lấy khuôn miệng nhỏ nhắn của Yến Lâm.
Bỗng nhiên, Hàn Đông ngừng lại. Bàn tay đang nắn bóp cũng như bị điện giật thu lại, thổi phù một tiếng, dám ngang nhiên xé rách một đường váy của Yến Lâm.
- Anh…
Lúc Hàn Đông trở dậy chuẩn bị hôn Yến Lâm, ý thức của hắn cũng dần dần từ mơ hồ trở nên tỉnh táo. Khi mở mắt, hắn liền nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Yến Lâm chớp chớp không ngừng đầy lo lắng, hoảng loạn, và có chút chờ đợi. Trong đầu Yến Lâm như có gì đó bị nổ tung, anh Đông lại tỉnh táo ngay lúc này. Đây… đây không phải ngượng chết người sao?
Nhìn Yến Lâm biến sắc, Hàn Đông hạ giọng nói:
- Xin lỗi, anh… anh không phải là cố ý đâu…
Khuôn mặt Yến Lâm đỏ bừng, cô rúc nhanh đầu vào ngực Hàn Đông, mặt chạm vào sô pha, nóng như lửa đốt.
Lòng cô đầy bối rối, vừa mới đầu bị làm tỉnh giấc cô còn có chút kinh hoảng, nhưng về sau trong lòng lại chờ đợi, trong sự mong chờ có xen lẫn một chút thất vọng, cô cảm giác những động tác này của Hàn Đông đều là vô thức trong mơ, không chừng anh ấy xem mình là người nào đó.♦
Nhưng lúc Hàn Đông tỉnh lại thật sự, và tỉnh táo đến mức nhận thức được cô là ai, trong lòng Yến Lâm lại vô cùng kinh hoảng, giống như kẻ trộm bị bắt tại trận, cảm giác xấu hổ vô cùng.
Hàn Đông cười khổ, cánh tay đang muốn ôm Yến Lâm đã kìm lại, hai tay giơ giữa không trung, rất lâu cũng chưa buông xuống được.
- Đừng nhúc nhích.
Lúc này, Lục Oánh đang nằm ngủ sau lưng hờn dỗi kêu lên một tiếng, sau đó quay mình lại ôm lấy đằng sau Hàn Đông. Khuôn ngực đầy đặn của cô áp vào lưng Hàn Đông, hơi thở ra từ mũi nhẹ nhàng phả vào bên tai hắn.
Cả cơ thể Hàn Đông lập tức đông cứng lại, không động đậy thêm được nữa.
Lúc này, trong lòng Hàn Đông ôm một cô gái, sau lưng có thêm một cô gái ôm lấy mình, bản thân nằm kẹp giữa hai cô gái xinh đẹp khiến lòng hắn không thấy bị kích động, mà chỉ cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ vô cùng.
Biết sớm như vậy, thì kiên quyết ngăn Yến Lâm mua nhiều rượu vang đến vậy. Cái gọi là uống rượu say thì tình dục lung tung, quả nhiên không sai chút nào. Tuy chưa đi đến giai đoạn cuối cùng, nhưng tay của Hàn Đông lại đang lợi dụng Yến Lâm, cô vẫn chỉ là một cô gái mới tốt nghiệp đại học thôi.
Phiền muộn một hồi, Hàn Đông giơ đồng hồ nhìn, đã 5h rồi, xem ra ba người uống say quá đỗi.
Dùng tay gạt tay của Lục Oánh ra, sau đó Hàn Đông đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng Yến Lâm, rồi nhẹ nhàng nhấc người dậy, đi vào phòng ngủ, khẽ đóng cửa lại.
Hàn Đông biết, lúc này chắc chắn Yến Lâm rất thẹn thùng, cho nên không nói thêm gì nhiều. Trong lúc vô thức, hắn vô ý nắn bóp khu vực ngọc quý của cô, đầu ngón tay dường như còn ấn vuốt nụ hoa rất lâu, khiến một cô gái thuần khiết như cô sao có thể chịu nổi. Do đó chuyện này cách tốt nhất chính là xử lý lạnh lùng, không nên nhắc lại, may ra mọi người mới dễ chạm mặt nhau một chút.
Hàn Đông vừa bước vào phòng ngủ, Yến Lâm liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt bừng bừng, còn lúc này, Lục Oánh đang ngủ say giấc cũng ngẩng đầu, làm mặt xấu với Yến Lâm.
Mặt Yến Lâm càng đỏ hơn, thấp giọng nói:
- Cô còn cười được.
Rồi vươn tay ra bẹo má Lục Oánh.
Lục Oánh ra sức nhịn cười, nói nhẹ:
- Vừa rồi khi tôi ngủ, hình như nghe thấy tiếng ai rên rỉ dễ chịu ý.
- Không được nói.
Yến Lâm nói giọng tức giận. Lúc trước khi còn mơ mị, cơ thể truyền đến sự vuốt ve dịu dàng, làm cho cô phát ra tiếng rên rỉ sung sướng trong giấc mơ, xem ra chắc chắn là phát ra tiếng thật rồi.
Lục Oánh tiếp cận nói:
- Yến Lâm, anh ấy làm gì cậu? Ý, sao váy cậu rách rồi? Áo nịt hình như cũng bị bung cúc rồi.
Lúc này Yến Lâm xấu hổ không chịu nổi, chỉ mong có cái lỗ để chui vào. Cô tiến tới bịt miệng Lục Oánh, uy hiếp:
- Không được nói, nói nữa tớ không nói chuyện với cậu đâu.
Lục Oánh cười, gật đầu, đợi Yến Lâm buông tay ra, nói:
- Được, tớ không nói là được rồi.
Nhìn bộ dạng của cô, áng chừng trong lòng rất muốn phì cười.
Yến Lâm nhìn đồng hồ:
- Trời sắp sáng rồi, chúng ta đi về nhà ngủ thôi.
Lục Oánh lắc đầu, nói:
- Thôi đi, giờ này đi về còn ngủ được nữa không? Thu dọn chỗ này xong, ăn chút gì làm bữa sáng, hòm hòm là có thể đi làm rồi.
Hàn Đông ở trong phòng ngủ cũng không chợp mắt được, nghĩ tới khung cảnh hoang đường vừa rồi liền không khỏi cười khổ, đến lúc gặp thì đối mặt với Yến Lâm thế nào đây?
Tuy nhiên, nghe được Yến Lâm và Lục Oánh cười đùa bên ngoài phòng, Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy hai cô gái gây tiếng động rất nhỏ, nhưng do khả năng nghe của Hàn Đông cực tốt, nên nghe được rất rõ ràng.
Lại đợi thêm một lúc, nghe thấy hai người dọn dẹp kha khá rồi, Hàn Đông liền chỉnh quần áo, mở cửa phòng bước ra.
Yến Lâm một tay đang cầm một túi khoai tây bim bim, một tay cầm chai coca cola, nghe tiếng Hàn Đông mở cửa phòng, cô hơi cúi thấp đầu xuống,
Lục Oánh cười hi hi, nói:
- Anh Đông dậy rồi à, khi nào đi vào phòng ngủ vậy?
Hàn Đông cười cười:
- Cũng vào chưa bao lâu, hôm qua uống nhiều quá, các cô không sao chứ?
Lục Oánh đáp:
- Em không sao, ngủ một giấc là khỏe rồi. Tinh thần Yến Lâm hình như không tốt lắm.
Hàn Đông nói:
- Đúng không? Yến Lâm có cần xin nghỉ không, hôm nay không cần đi làm?
Yến Lâm uống một ngụm coca cola, đáp:
- Anh Đông, em không sao, chỉ là đầu hơi đau.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt, nếu không muốn đi thì xin nghỉ. Chút nữa anh phải đến Ủy ban nhân dân tỉnh làm ít việc, đến lúc làm xong có thể sẽ về thẳng, có thời gian sẽ đến thăm hai em.
Yến Lâm gật gật đầu không nói gì, cầm giấy ăn lau miệng, cánh tay buông xuống giữ lấy phần váy bị rách, tránh lại lộ ra điểm nhạy cảm.
Lục Oánh thấy vậy, ra sức nhịn cười, nói:
- Anh Đông, chúng em về nhà trước, không đợi anh nữa.
Hàn Đông gật đầu cười:
- Vậy anh không tiễn hai em nữa, có chuyện gì thì gọi cho anh.
Nhìn hai người đi ra rồi, Hàn Đông thở phào một cái, xem ra Yến Lâm vẫn là còn chút thẹn thùng, có điều chuyện như vậy cũng không thể trách cô gái, đoán chừng phải đợi thêm một thời gian mới quên được.
Tám rưỡi, Hàn Đông đến Văn phòng biên chế tỉnh hỏi một ít tình hình. Đi lên tầng, phòng đầu tiên chính là Văn phòng biên chế. Hàn Đông gõ cửa.
- Anh tìm ai?
Một người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng ngẩng đầu, cất tiếng hỏi.
Hàn Đông đáp:
- Tôi đến từ huyện Phú Nghĩa thành phố Vinh Châu, đến để xin đăng ký đưa khu công nghiệp Thần Quang thăng lên cấp Phó huyện, xin hỏi tôi phải tìm vị lãnh đạo nào ạ?
Người đàn ông cười nói:
- Vậy anh đưa tài liệu cho tôi.
Hàn Đông đi vào phòng, chỉ thấy trước bàn làm việc của ông ta một tấm biển nhỏ, đề là Chánh văn phòng Quan Vĩnh Lâm, hắn liền nói:
- Hóa ra là Chủ nhiệm Quan, xin hỏi việc này khi nào có thể được phê duyệt ạ?
Quan Vĩnh Lâm nói:
- Chuyện này phải đợi lãnh đạo họp bàn mới biết được kết quả, tuy nhiên tôi cũng biết đến khu công nghiệp Thần Quang của huyện Phú Nghĩa các anh. Lần này căn cứ số một của Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang đều bị các anh kéo đi rồi, vấn đề chắc không lớn lắm đâu.
Ông ta vừa nói vừa xem một lượt tài liệu đăng ký cầm trong tay, sau đó nói:
- Tài liệu không vấn đề gì, cứ đặt ở đây trước, đến lúc nếu được thông qua rồi, chúng tôi sẽ gửi phúc đáp đến. Nếu như không được thông qua, cũng sẽ trả lời thôi.
Hàn Đông gật gật đầu, lúc này hắn mới nhớ ra rút từ trong túi áo một bao thuốc lá Trung Hoa, mời Quan Vĩnh Lâm một điếu, nói:
- Chủ nhiệm Quan, mời hút thuốc. Chuyện này làm phiền đến đồng chí rồi, anh xem có thể sớm xin lãnh đạo bàn luận? Tôi được huyện cắt cử đến làm việc này, mọi người đều đang nghểnh đầu chờ đợi ạ.
Quan Vĩnh Lâm nhận lấy điếu thuốc, châm lửa hít vào một miếng, nói:
- Anh chính là Chủ nhiệm Hàn Đông của khu công nghiệp Thần Quang à?
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Vâng, bây giờ lãnh đạo Huyện ủy giao việc này cho tôi, tôi phải nhanh chóng làm xong việc.
Quan Vĩnh Lâm cười, nói:
- Được, việc này tôi sẽ cố gắng nhanh xin với lãnh đạo. Thế này đi, anh để lại số điện thoại, có chuyện gì tôi dễ liên hệ với anh.
Hàn Đông vừa nghe xong, trong lòng vui mừng, hắn nhanh chóng đưa số điện thoại cho ông ta, sau đó xin số điện thoại văn phòng của ông ấy. Lại nói chuyện thêm vài câu, rồi rời khỏi Văn phòng biên chế. Lúc này mới 10h, Hàn Đông cũng không có nơi nào đi tiếp nên tìm một quán trà, sau đó gọi cho La Khải Bản, Quách Tiên Chu, dù sao hai người đó vô công rỗi nghề, gọi họ đến nói chuyện cho vui, cũng vừa có thể tăng thêm tình cảm.
Thông qua chuyện căn cứ số một lần này, Hàn Đông cảm thấy nếu có thêm vài người bạn, khi làm việc gì thì thuận tiện hơn nhiều, hơn nữa đơn vị của bố của hai người La Khải Bản và Quách Tiên Chu đều vô cùng quan trọng, sau này sẽ còn có nhiều chỗ cần bọn họ giúp đỡ.
Không bao lâu, La Khải Bản và Quách Tiên Chu lục tục đến, ba người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm. Đợi đến khoảng 11h30, ba người tìm một quán ăn, sau đó Hàn Đông gọi điện mời thêm Uông Hoằng Trạch và Từ Bân.
Khoảng 12h, Uông Hoằng Trạch và Từ Bân đến, nhận được lời mời dùng cơm của Hàn Đông, đương nhiên bọn họ đều không từ chối. Việc lần này, lực lượng sau lưng Hàn Đông khiến bọn họ ý thức được, người thanh niên này tuyệt đối không đơn giản, có quan hệ tốt với hắn, thì tương lai chắc chắn có lợi.
Hiện tại Uông Hoằng Trạch đã biết sau lưng Hàn Đông là Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc chống lưng cho, vì vậy y càng muốn kết giao tử tế với Hàn Đông. Y đã ở cấp Cục phó nhiều năm rồi, bây giờ biết được Hàn Đông có mối quan hệ như vậy, đương nhiên là muốn thông qua Hàn Đông giúp bản thân nâng lên một cấp. Hơn nữa, cơ hội hiện đã đến rồi, Trưởng phòng Phòng liên lạc đối ngoại sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi, nhiều lắm là một, hai tháng nữa thôi trên Sở sẽ tuyển chọn Trưởng phòng mới. Uông Hoằng Trạch là Phó trưởng phòng có xếp hạng đứng thứ nhất, làm ở Phòng liên lạc hơn 10 năm rồi, từ Phó khoa, Trưởng khoa chậm rãi chờ đợi, bây giờ cuối cùng nhìn thấy cơ hội rồi.
Cho nên lần này cho dù không liên lạc với Uông Hoằng Trạch, thì y cũng chuẩn bị giành ra thời gian cuối tuần, đích thân đến huyện Phú Nghĩa một chuyến.
Bữa cơm này là Hàn Đông cảm ơn thời gian qua mọi người đã giúp đỡ, Hàn Đông vốn là chuẩn bị tối hôm nay mới mời mọi người, chỉ là do ở huyện xảy ra chuyện như vậy, Hàn Đông quyết định về sớm. Nên có hành động thì vẫn nên hành động một chút, có thể tranh thủ được thì tuyệt đối không được phớt lờ.
Cho dù buổi chiều phải đi làm, nhưng Uông Hoằng Trạch và Từ Bân vẫn uống không ít rượu. Ăn cơm xong, hai người gọi điện xin nghỉ buổi chiều, không đi làm.
Uông Hoằng Trạch cười, nói:
- Ông em Hàn đến địa bàn, dù thế nào cũng phải ngồi với cậu tử tế chứ.
Lúc này Quách Tiên Chu nói:
- Tôi nghe nói cơ hội của Phó trưởng phòng Uông đến rồi.
Uông Hoằng Trạch cười khổ, nói:
- Số người ngóng cái vị trí ấy nhiều lắm, Giám đốc sở Quách nói thế nào?
Quách Tiên Chu nói:
- Đúng là người nhắm vị trí ấy không ít, bố tôi cũng không phải nhân vật số một, lời nói cũng không có tác dụng lắm.
Hàn Đông đã uống ngà ngà say rồi, hỏi:
- Phó trưởng phòng Uông có chuyện gì tốt sao?
Quách Tiên Chu nói:
- Trưởng phòng liên lạc đối ngoại của bọn họ đến lúc về hưu rồi, Phó phòng Uông làm cấp Phó lâu năm như vậy, cơ hội lần này quả hiếm có.
Hàn Đông cười cười, khó trách lúc trước gặp Uông Hoằng Trạch, y luôn có bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi, hóa ra là trong lòng có tâm sự.
Ngẫm nghĩ một chút, tuy tuổi tác Uông Hoằng Trạch trên thực tế không lớn lắm, mới hơn 40 tuổi, nhưng nếu không sớm lên chức, lại phải chịu chờ đợi thêm mấy năm thì gần 50 tuổi đến nơi, cũng sẽ không có bao nhiêu không gian được thăng cấp rồi.
- Vậy Phó phòng Uông phải vận động một chút.
Hàn Đông cười nói.
Uông Hoằng Trạch đáp:
- Tôi áng chừng chuyện lần này phải chờ cái đập bàn cuối cùng của Giám đốc sở, vấn đề then chốt là, cạnh tranh rất kịch liệt.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Chuyện này theo tôi thấy, chỉ cần Phó phòng Uông nghiêm túc tranh chức, chắc chắn là không vấn đề. Dù sao tiếp xúc với Phó phòng Uông lâu như vậy, tôi thấy trình độ của Phó phòng Uông làm Trưởng phòng chắc chắn là thừa khả năng, ha ha.
Uông Hoằng Trạch nghe vậy cười mãn ý, nói:
- Vậy tôi mượn lời nói tốt lành của chú em đây rồi.
Y nghe ra được, Hàn Đông ngầm ám thị, chuyện này Hàn Đông sẽ giúp đỡ. Vừa nghĩ đến người đứng đằng sau Hàn Đông, trong lòng Uông Hoằng Trạch tràn đầy tự tin, có Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mở lời, chắc Giám đốc sở cũng sẽ nể tình này, cộng thêm lại có bố của Quách Tiên Chu nói giúp, vấn đề có lẽ không lớn.
Ba người tìm quán massage chân, Hàn Đông ngủ mê mệt gần một giờ đồng hồ. Nhìn thời gian là 2h30, hắn liền lấy điện thoại gọi đến văn phòng của Triệu Nhạc.
- Xin chào, tôi là Triệu Nhạc.
Rất nhanh truyền đến tiếng của Triệu Nhạc.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Chú Triệu, cháu là Hàn Đông, cháu không quấy rầy chú làm việc chứ?
Triệu Nhạc cười, nói:
- Không sao, tôi cũng không bận như cậu tưởng.
Hàn Đông nói:
- Có một chuyện cháu muốn nhờ chú giúp ạ, cháu có một người bạn, là Phó trưởng phòng Phòng liên lạc đối ngoại của Sở Thương mại tỉnh, tên là Uông Hoằng Trạch. Lần này Trưởng phòng bọn họ sắp về hưu, ông ấy cũng muốn tiến thêm một bước.
Hàn Đông nói rất rõ ràng, dù sao cũng không có gì phải vòng vo với Triệu Nhạc, bất luận hắn nói thế nào, kết quả cuối cùng đều là nhờ ông ấy giúp, tin rằng Triệu Nhạc cũng hiểu hắn.
Triệu Nhạc nghe xong, khuôn mặt nở một nụ cười. Tuy rằng Hàn Đông nói thẳng thắn như vậy, dường như không giống với một quan chức trưởng thành, nhưng mặt khác cũng biểu hiện rõ hắn không coi mình là người ngoài.
- Ừ, chuyện này tôi biết rồi.
Triệu Nhạc cười đáp, cũng không đưa ra bất kỳ lời hứa nào với Hàn Đông, có điều y đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ làm nghiêm túc.
Hàn Đông cảm ơn y, sau đó nói thêm vài câu, đợi em họ Tiêu Bối Bối đến, lúc đó sẽ tới nhà y làm khách.
Triệu Nhạc nghe xong, trên mặt cười tươi hơn, cái tên Hàn Đông này quả nhiên không hổ danh là người mà ông cụ Hàn xem trọng.
Thật ra, theo thân phận của Hàn Đông, có chuyện gì chỉ cần nói với Triệu Nhạc một câu, chỉ cần không phải chuyện gì khó xử thì Triệu Nhạc đều làm tốt cả. Dù sao nhiệm vụ đến Tây Xuyên của Triệu Nhạc chính là giúp đỡ Hàn Đông những lúc cần.
Nhưng biểu hiện của Hàn Đông lại khiến Triệu Nhạc vô cùng thoải mái, Hàn Đông không vì thân phận của mình mà dùng kiểu mệnh lệnh giao thiệp với Triệu Nhạc, mà là dùng thân phận con cháu xưng hô, nói chuyện, cho dù là làm việc cũng là một kiểu giọng điệu nhờ Triệu Nhạc giúp đỡ.♦
Mà mới vừa rồi Hàn Đông còn nhắc đến đưa Tiêu Bối Bối đến nhà ông ấy chơi, càng thể hiện rõ ý muốn thân thiết, đây là một kiểu bài tình cảm cực kỳ cao minh.
Đối với một thanh niên như vậy mà nói, Triệu Nhạc cảm thấy cách Hàn Đông xử lý công việc khiến y vô cùng vừa lòng. Trong lòng nghĩ, người thanh niên này chỉ e thành tựu tương lai sẽ không tầm thường, thậm chí có khả năng vượt qua hai người đang ở vị trí thế lực cao nhất trong nhà họ Hàn.
- Được chứ, đến lúc đó mấy cháu đến chơi tùy thích. Thím Sở của cháu cũng không có việc gì làm, có người đến nhà chơi bà ấy vui lắm.
Triệu Nhạc mỉm cười nói.
Nghe được giọng vui vẻ của Triệu Nhạc, trong lòng Hàn Đông cũng thoải mái. Đối đãi với Triệu Nhạc như vậy, cũng là vì Hàn Đông nghe được từ miệng của bố mình Hàn Chính nói rằng, Triệu Nhạc là đối tượng quan trọng trước mắt mà gia tộc đang bồi dưỡng. Nhân vật có tiềm năng như vậy, tương lai địa vị trong gia tộc chắc chắn sẽ không vừa. Sau này bản thân muốn thực sự được các bô lão trong nội bộ gia tộc thừa nhận, chỉnh lý thế lực gia tộc có hiệu quả, thì cần phải nhanh chóng, sớm bồi dưỡng người thực sự ủng hộ mình. Triệu Nhạc, chính là người đầu tiên mình cần bồi dưỡng.