- Anh sao thế?
Kiều San San lên xe, rồi hỏi với vẻ nghi ngờ,
- Can tâm?
Sự cẩn thận của cô, khiến Hàn Đông cảm thấy lòng mình thật sự ấm áp, liền mỉm cười nói:
- Không có chuyện gì lớn đâu, cũng không phải Sa Trí Tuyên. Không ngờ lại tìm cả Ngô Hiểu Bảo đến nữa rồi.
Kiều San nghi ngờ hỏi:
- Ngô Hiểu Bảo là ai?
Hàn Đông nói:
- Là con trai của Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân Ngô Giải Toàn. Lúc anh vừa mới đến huyện Phú Nghĩa, là ông ta đến chào hỏi trước. Còn nữa, Ngô Giải Toàn là thông gia với bác Dũng, cho nên anh cũng không muốn làm quá cứng rắn với Ngô Hiểu Bảo.
Kiều San San mở to mắt, đôi lông mi dài chớp chớp,
- Lý Đại Dũng? Là Tư lệnh viên phân quân khu sao?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng thế, anh cũng không biết vì sao Ngô Hiểu Bảo lại ở cùng một phía với Sa Trí Tuyên nữa.
Kiều San San vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay cái của Hàn Đông:
- Chắc chắn là Sa Trí Tuyên bảo y đến lôi kéo mối quan hệ với anh. Càng là như vậy, càng chứng tỏ y không có ý định tốt đẹp gì.
Hàn Đông gật gật đầu:
- Mặc kệ y như thế nào, dù sao những quy định cần chấp hành vẫn nên chấp hành.
Đây là nguyên tắc làm việc của Hàn Đông. Nếu chỉ vì ân tình mà vi phạm vào những quy định có liên quan, đến lúc đó người chịu thiệt chắc chắn là bản thân mình. Huống hồ chắc chắn Sa Trí Tuyên còn có ý đồ với Kiều San San, cho nên Hàn Đông càng không cho y cơ hội.
Vốn dĩ lần đầu gặp mặt, Hàn Đông còn cảm thấy Sa Trí Tuyên này cũng thật có tiền đồ, đối nhân xử thế cũng không tệ. Nhưng bây giờ xem ra, tiểu tử này thật giống như một con ruồi bọ, khiến Hàn Đông cảm thấy thật phiền phức.
Ngày hôm sau, Hàn Đông đến văn phòng chưa được bao lâu, Ngô Hiểu Bảo và Sa Trí Tuyền lại đến, Hàn Đông chỉ có thể kiên nhẫn mà đón tiếp.
Lần này đến, Ngô Hiểu Bảo là vì việc đầu tư của công ty trách nhiệm hữu hạn hóa chất Phú Hùng do y và Sa Trí Tuyên hợp tác mà đến.
Hàn Đông vừa nghe Sa Trí Tuyên lôi kéo luôn cả Ngô Hiểu Bảo cùng vào công ty này, trong lòng lại càng không thích, mỉm cười nói:
- Các cậu đến đầu tư, khu Viên đương nhiên rất hoan nghênh. Tôi sẽ gọi đồng chí phụ trách Phòng thu hút đầu tư đến, để y bàn bạc kỹ tình hình với các cậu.
Nói xong, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Đặng Học Vinh, bảo y nhanh chóng đến tiếp nhà đầu tư.
Đặng Học Vinh vừa đi lên nhìn, lại là hai người ngày hôm qua, trong lòng không khỏi có chút cảnh giác. Hai người này đều khá quen biết với Chủ nhiệm Hàn, còn Chủ nhiệm Hàn lại đặc biệt dặn dò tất cả mọi việc phải thực hiện theo chính sách đã định. Trong việc này nhất định là có vấn đề rồi.
Thấy Hàn Đông gọi Đặng Học Vinh đến, Ngô Hiểu Bảo liền chau mày, khóe mắt hiện lên một chút tia lạnh lùng.
Hàn Đông nói với Ngô Hiểu Bảo và Sa Trí Tuyên:
- Đây là Trưởng phòng Thu hút đầu tư, việc đầu tư, các cậu có thể nói với anh ta, anh ta nhất định sẽ khiến các cậu hài lòng. Đợi lát nữa tôi có việc phải đến văn phòng Ủy ban nhân dân huyện có chút việc, buổi trưa mời các cậu cùng ăn bữa cơm rau dưa.
Đây là sự kiên nhẫn và giới hạn lớn nhất của Hàn Đông rồi. Nếu như vậy mà Ngô Hiểu Bảo còn chưa hài lòng, vậy thì chẳng còn gì để nói nữa.
Đặng Học Vinh mỉm cười nói:
- Hai vị, chúng ta cùng đến phòng họp từ từ bàn bạc đi. Tôi sẽ giới thiệu một số tình hình ở khu Viên cho hai vị.
Y đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu Hàn Đông đã bảo y đến như vậy, chắc chắn là hắn không muốn nói chuyện cùng hai người này, cho nên liền chuẩn bị dẫn hai người họ đến phòng họp.
Hàn Đông lại nói:
- Trưởng phòng Đặng, nhất định phải tiếp đãi hai vị này thật tốt. Bảo phó trưởng phòng Phạm đặt một bàn ở Bách Vị viên.
Nghe Hàn Đông nói muốn mời bọn họ ăn cơm, Ngô Hiểu Bảo vốn dĩ còn định châm chọc hai câu, liền thôi, cười nói:
- Vậy được, anh Đông cứ bận việc đi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau uống vài chén.
Hàn Đông cười cười. Ăn cơm trưa chính là vì tránh uống rượu, làm sao có thể uống vài chén với bọn họ được. Đợi Đặng Học Vinh dẫn hai người họ đến phòng họp, Phất Đông liền gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện Phương Trung, giới thiệu đơn giản một chút về phương án quy hoạch của mình đối với khu Viên, mời Chủ tịch huyện Phương cho ý kiến.
Phương Trung ôn tồn nói:
- Cậu mang phiếu dự toán đến đi.
Lập tức Hàn Đông liền mang phiếu dự toán qua. Tới Ủy ban nhân dân huyện, Phương Trung nhìn một cái, liền sột soạt mà ký lên mấy chữ ‘đồng ý, làm!’. Sau đó ném cho Hàn Đông:
- Ủy ban nhân dân huyện rất ủng hộ trong công việc của khu Viên, những chi phí liên quan, những việc nên dùng thì phải dùng mà. Sửa đường là một việc tốt, cũng là một việc lớn, các cậu nên làm nhanh đi.
- Vâng, cảm ơn Chủ tịch huyện Phương.
Hàn Đông gật đầu nói, trong lòng có chút nghi hoặc. Thái độ này của Phương Trung thật không bình thường, lẽ nào còn có gì mờ ám bên trong?
Sự việc Chủ tịch Trần Thế Tùng của công ty Điện lực lần trước, khiến Hàn Đông ý thức được, những người ở Ủy ban nhân dân huyện đều không phải là đèn cạn dầu, không có người nào tốt cả. Một khi rơi vào cái hố mà họ đào rồi, thì cũng nên cẩn thận một chút thì hơn.
Tuy nhiên nghĩ lại việc sửa đường lần này của khu Viên, dường như cũng không có vấn đề gì. Vốn dĩ chỉ sửa con đường dài khoảng 10km, hơn nữa khu Viên phần lớn đều là đất bằng, công trình cũng không lớn. Mặt khác Hàn Đông cũng không dự định làm nó thành đường bê tông, chỉ là dự định mở rộng đường ra, lót lên một lớp đá cuội là được, cho nên tổng dự tính cũng khoảng một trăm ngàn tệ. Ngoài ra, bản thân Hàn Đông cũng không dính đến số tiền này, đến lúc đó sẽ đề cử vài người trong Ban quản lý để giám sát khoản tiền và công trình này, cho nên cũng không có khả năng xuất hiện vấn đề kinh tế.
Vậy Phương Trung vui vẻ ký tên như vậy là có ý gì, đồng thời còn đặc biệt ghi lên từ ‘xử lý’ này nữa, dường như rất nhiệt tình vậy. Nhưng liệu y có lòng tốt như vậy hay không? Thật đáng ngờ! Hàn Đông nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được, cũng không nghĩ thêm nữa, cầm lấy phiếu dự chi đến cục Tài chính.
Cục trưởng cục Tài chính Dương Nghị là một người đàn ông trung niên, để tóc húi cua, nụ cười tủm tỉm trên mặt. Trước đó Hàn Đông cũng chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc với y, cũng chỉ có lúc Hàn Đông còn ở thị trấn Triệu Hoa đối phó với Lôi Thế Bằng ở cục Tài chính, Dương Nghị gọi điện thoại đến nói tình nói lý, hắn liền từ chối. Mặc dù như vậy, Hàn Đông lần này đến là làm việc chính, cũng không sợ gì cả.
Nghe Hàn Đông tự giới thiệu, nụ cười trên mặt Dương Nghị càng đậm hơn, khách sáo mời Hàn Đông ngồi xuống, tự mình pha trà, sau đó hỏi Hàn Đông có chuyện gì.
Hàn Đông mang phiếu dự toán ra nói:
- Đây là phiếu xin dự toán làm đường của khu Viên, đã xin lãnh đạo ký tên rồi, phiền Cục trưởng Dương xử lý giúp.
Dương Nghị nhận lấy phiếu đề nghị nhìn qua một lượt, thấy mặt sau là Phương Trung ký tên, trong ánh mắt liền hiện lên một tia cười lạnh, cười tủm tỉm nói:
- Trợ lý Hàn, một trăm ngàn cũng không phải là con số nhỏ. Nhưng cậu cũng biết tình hình tài chính trong huyện chúng ta, cơ bản là thu không đủ bù chi, cho nên nhất thời thật sự cũng không thể chuyển được một khoản tiền lớn như vậy. Cậu xem thế này có được không, phiếu thì cứ để ở đây, tôi sẽ nhanh chóng chuyển khoản qua cho cậu, được không?
Hàn Đông ngẩn ra. Tài chính của huyện Phú Nghĩa có bức bách, cũng không đến nỗi không có nổi một trăm ngàn tệ chứ. Lẽ nào người này còn nhớ chuyện lần trước hắn từ chối y, định lấy việc công báo thù riêng hay sao?
- Cục trưởng Dương, anh cũng biết, cùng với việc khu sản xuất số một của Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang được xác định, quy mô của khu Viên chắc chắn sẽ được mở rộng thêm. Nếu không sửa đường thật tốt trước, những doanh nghiệp sau này đến, xây dựng nhà máy cũng bất tiện. Cho nên khoản tiền này rất gấp, hy vọng Cục trưởng Dương có thể nghĩ cách, nhanh chóng chuyển khoản tiền này qua, chúng tôi cũng sớm một chút tiến hành đấu thầu khởi công làm đường.
Lời nói của Hàn Đông vẫn vô cùng khách sáo. Dù sao lý do của người này cũng đường hoàng như vậy mà, người ta không phải không làm, mà là không có tiền.
Dương Nghị gật đầu nói:
- Trợ lý Hàn, tôi cũng biết tình hình này, hơn nữa cũng biết huyện rất coi trọng việc này. Nhưng nhất thời quả thực cũng rất khó khăn. Cậu yên tâm, việc này tôi nhất định lưu tâm, có tiền sẽ chuyển ngay cho Ban quản lý.
Thấy y như vậy, Hàn Đông liền gật gật đầu, nói:
- Vậy được rồi, hy vọng Cục trưởng Dương có thể nhanh một chút, được rồi thì thông báo cho tôi biết.
- Nhất định, nhất định.
Dương Nghị gật đầu như gà mổ thóc, đứng lên, đích thân tiễn Hàn Đông ra đến cửa, rất ân cần mà nói:
- Trợ lý Hàn đi thong thả nhé!
Nhìn thấy Hàn Đông lên xe chạy ra khỏi sân cục Tài chính, mặt Dương Nghị đã không còn tươi cười nữa, cười lạnh một tiếng, nói:
- Hừ, muốn chi tiền, cứ đợi đi.
Y quay về văn phòng, nhét phiếu đề nghị của Hàn Đông vào đống giấy tờ chất chồng trên bàn.
Hàn Đông quay lại Ban quản lý, đã gần mười một giờ rưỡi. Vừa đến văn phòng làm việc, Phạm Văn Phương liền đến nói:
- Chủ nhiệm Hàn, cơm trưa đã đặt xong rồi, lúc nào anh đi qua đó?
Hàn Đông cười nói:
- Đợi mấy người Trưởng phòng Đặng xong thì đi, đợi lát nữa cô cũng cùng đi đi.
Đang nói, Đặng Học Vinh dẫn theo Ngô Hiểu Bảo và Sa Trí Tuyên vào. Nhìn bộ dạng Ngô Hiểu Bảo, dường như rất không vui, gã nói:
- Anh Đông, tính nguyên tắc của Trưởng phòng đó thật quá nghiêm khắc.
Hàn Đông cười nói:
- Đúng vậy, nhân viên công tác của Ban quản lý chúng tôi đều chú trọng nguyên tắc. Nguyên tắc, cũng là quy tắc, không có quy tắc thì không được. Giống như các cậu mở công ty, kinh doanh, chẳng phải cũng có quy tắc hết sao?