Dù thế nào Hàn Đông cũng không tưởng tượng được, người bạn học do Yến Lâm đưa đến, không ngờ là Đình Đình, người đã uống rượu với mình đêm qua.
Có lẽ, tên thật của cô cũng không phải là Đình Đình.
Chỉ có điều, Hàn Đông vô cùng khiếp sợ. Phải biết rằng, hiện nay sinh viên có thể nói con cưng của trời. Sao cô có thể đi tới chỗ đó chứ?
Đình Đình thấy Hàn Đông, cũng ngây người. Vẻ mặt trở nên không tự nhiên. Đầu cũng hơi cúi thấp xuống.
Hôm nay, cô ăn mặc rất chất phác. Một cái váy liền áo bằng vải bông màu xám, dưới chân đi đôi giày xăng-̣đan, lộ ra bàn chân trắng.
Rất hiển nhiên, Đình Đình cũng nhận ra Hàn Đông. Tuy cô cúi đầu, nhưng lỗ tai thoáng hồng, lại khiến người ta nhìn vào liền thấy rất rõ ràng.
- Anh Đông, đây là chị em tốt cùng phòng ngủ với em, Lục Oánh.
Yến Lâm mỉm cười giới thiệu.
- Cô ấy cũng là người Vinh Châu như chúng ta đấy.
Hàn Đông cười nói:
- Vậy thật là có duyên. Đi thôi, anh cũng không rõ về tình hình ở quanh đây. Các em xác định địa điểm đi.
Yến Lâm cười nói:
- Phải đi Thực Tư Vị đi. Ở đó hương vị cũng không tệ lắm. Hôm nay nên ăn ngon một chút.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Yến Lâm, Hàn Đông cảm thấy yên lòng. Xem ra cô đã thoát khỏi đả kích của việc thím Vương sinh bệnh. Đây là một cô gái kiên cường.
Hàn Đông lái xe. Nhờ Yến Lâm chỉ đường, rất nhanh họ đã tìm được Thực Tư Vị mà cô nói tới. Đây là một nhà hàng Trung Quốc. Xem này, nơi này kinh doanh rất bận rộn, hẳn các món ăn nơi này thật sự không tồi.
Tuy nhiên vận khí của đám người Hàn Đông không tồi. Đúng lúc có một gian phòng riêng còn trống. Lúc này ba người liền ngồi vào.
- Anh Đông, anh thích ăn gì, em gọi cho anh?
Yến Lâm cầm thực đơn hỏi.
Hàn Đông cười nói:
- Anh không quan trọng, các em cứ tùy tiện gọi đi.
Giờ phút này, thần sắc Lục Oánh đã khôi phục lại bình thường. Chỉ có điều cô luôn tránh nhìn vào mắt Hàn Đông.
Nhớ tới đêm qua, người kia mặc chiếc váy đen, trước ngực lộ ra một mảng tuyết trắng, miệng luôn tự nhận mình là Đình Đình dễ thương. Dù thế nào Hàn Đông cũng không thể liên hệ cô với người nữ sinh thanh nhã đang ngồi ngay trước mặt.
Nhưng sự thật luôn chân thật mà lại tàn khốc. Bất kể Lục Oánh đi tới đó với mục đích gì, Hàn Đông cũng chỉ có thể làm bộ như đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô. Hắn giả vờ hỏi một chút về tình hình của cô, biết cô là người huyện Húc Xuyên, thành phố Vinh Châu, cùng học một ngành với Yến Lâm.
Yến Lâm hâm mộ nói:
- Lục Oánh, bạn thật giỏi. Nhanh như vậy đã tìm được nhà để dạy thêm. Sau này cũng không cần lấy tiền sinh hoạt của nhà. Tuy nhiên, đi làm buổi tối có chút phiền phức.
Hàn Đông sửng sốt. Xem ra Lục Oánh cố tình che giấu. Buổi tối, cô đi vũ trường Dạ Lai Hương làm nữ tiếp rượu là thật. Nhưng cô lại nói cho Yến Lâm biết cô đi dạy thêm tại nhà. Tuy nhiên nghe Yến Lâm nói, lại nhìn cách ăn mặc của cô, hẳn kinh tế nhà cô gái này cũng không tốt.
Có lẽ, bởi vì hoàn cảnh gia đình nhà cô không tốt, mới phải bất đắc dĩ đi tới nơi đó.
Lúc này, Lục Oánh cắn môi nói:
- Mình cũng không thể đi làm. Đứa trẻ kia rất nghịch ngợm. Cha mẹ nó chê mình không quản được nó, bảo mình không cần đi dạy nữa.
- Cái gì chứ? Không phải nói cũng tốt sao. Sao chỉ mới dạy một buổi đã bảo không cần bạn chứ?
Yến Lâm bất bình nói.
Lục Oánh khẽ nói:
- Mình cũng không có cách nào khác. Dù sao cũng không ký hợp đồng. Đối phương nghĩ không cần thì không cần thôi.
Trong lòng Hàn Đông thoáng thở dài một hơi. Có lẽ bởi vì cô đụng phải mình, mới không đi làm nữ tiếp viên bồi rượu ở chỗ đó. Chỉ có điều, cô đã đến mức phải đi tới nơi như vậy để kiếm tiền. Cho dù lần này không đi, vậy về sau thì sao?
Ngẫm lại, một nữ sinh viên xinh đẹp như vậy, vì cuộc sống, không ngờ đi tới nơi như vậy để kiếm tiền, trong lòng Hàn Đông có chút khó chịu.
Nhưng Hàn Đông cũng biết, mình không phải là Chúa cứu thế. Điều mình có thể làm chỉ trong một phạm vi có hạn, đủ khả năng làm một ít chuyện lợi nước lợi dân. Những cái khác, cũng đành bất lực, chỉ có thể từ từ cải biến.
Cơm nước xong, theo đề nghị của Yến Lâm, Hàn Đông lái xe tới công viên Vọng Giang gần đại học Tây Xuyên, ở đó chơi một hai giờ, sau đó đưa các cô về trường học.
Trở lại khách sạn đã là hơn chín giờ, mở cửa không bao lâu, Đặng Học Vinh liền vào, nói:
- Trưởng phòng Phạm nôn rất thảm.
Hàn Đông thấy sắc mặt anh ta cũng đỏ bừng, chắc uống không ít rượu, liền hỏi:
- Sao lại thế?
Đặng Học Vinh nói:
- Đêm nay, chúng tôi mời Phó tổng giám đốc Tập đoàn Dược phẩm Lợi Đạt ăn cơm. Trong bữa ăn, Phó tổng giám đốc nói mời Trưởng phòng Phạm uống một chén rượu, đến lúc đó ông ta sẽ đầu tư vào huyện Phú Nghĩa hai triệu.
Hàn Đông ngẩn ra, hỏi:
- Vậy cô ấy uống bao nhiêu?
- Sáu ly rưỡi, sau đó liền ói ra. Tuy nhiên Phó tổng giám đốc Tập đoàn Dược phẩm Lợi Đạt nói như vậy cũng coi như bảy chén. Đến lúc đó, ông ta khẳng định sẽ đi Phú Nghĩa đầu tư.
Hàn Đông chỉ có thể cười khổ. Có vài người là dạng người như vậy. Xem ra lần này Phạm Văn Phương quả thật là bất chấp rồi. Hắn lại hỏi:
- Vậy hiện tại cô ấy thế nào rồi?
Đặng Học Vinh nói:
- Trưởng phòng Phạm đã uống ít nhất bảy tám cốc rượu đế. Khi trở về vẫn nôn suốt. Hiện tại thím Vương đang chăm sóc cho cô ấy.
Hàn Đông suy nghĩ một chút nói:
- Để như vậy không được đâu. Phải nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện truyền dịch, cho tỉnh rượu. Bằng không sẽ có hại cho thân thể. Về sau những chuyện như vậy, anh có thể ngăn cô ấy lại. Tuy rằng công tác cần phải làm, nhưng cũng không thể lấy thân thể đi liều mạng như vậy. Hơn nữa, nếu tập đoàn Lợi Đạt thật sự muốn đầu tư, sao có thể bởi vì các anh uống ít vài chén rượu mà không đi được.
Sắc mặt Phạm Văn Phương tái nhợt nằm ở trên giường. Một nhân viên phục vụ của Phòng quản lý ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt đầy lo lắng.
Hàn Đông đã gọi điện thoại cho phục vụ khách sạn, nhờ họ nhanh chóng gửi một nữ nhân viên phục vụ tới. Ban quản lý và nữ nhân công phục vụ cùng tới, đưa Phạm Văn Phương xuống dưới tầng. Sau đó Hàn Đông lái xe, tới bệnh viện cách đó không xa. Lo lắng bệnh nặng thêm, đã truyền dịch cho cô hơn một giờ, tình trạng say rượu của cô mới tốt hơn một chút. Chỉ có điều cô vẫn chưa tỉnh lại, vẫn thở phì phò.
Sau đó, Hàn Đông lại nhờ cô nhân viên phục vụ kia lấy hộ mấy hộp giải rượu hiệu nghiệm tới. Khi trở lại khách sạn, đã gần mười một giờ.
Ngày hôm sau, khi Hàn Đông thấy Phạm Văn Phương, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, hắn nhân tiện nói:
- Trưởng phòng Phạm cô không sao chứ? Về sau cũng không thể uống như vậy được. Tuy rằng công tác quan trọng, nhưng cũng không thể bắt thân thể mình phải trả giá như vậy.
Phạm Văn Phương cảm kích nói:
- Chủ nhiệm Hàn, đêm qua cảm ơn anh. Nếu không có anh, khẳng định hôm nay tôi vẫn còn không ổn.
Hàn Đông nói:
- Cái này có gì phải cảm ơn. Cô là nhân viên của Ban quản lý. Tôi cũng phải có trách nhiệm đối với các cô mà.
Đặng Học Vinh cảm thán nói:
- Lãnh đạo giống Chủ nhiệm Hàn vậy thật sự quá ít.
Một tiếng hừ lạnh truyền tới. Cũng là do Tiết Nhân Nghĩa nghe anh ta nói vậy, hừ lạnh một tiếng biểu đạt sự bất mãn của ông ta. Trước kia ông ta cũng từng là Chủ nhiệm của Ban quản lý. Đặng Học Vinh nói như vậy, cảm giác giống như vừa đánh vào mặt ông ta.
Hôm nay là ngày 10 tháng 6. Hội nghị Thu hút đầu tư cũng chỉ có một ngày như vậy.
Trải qua hai ngày nỗ lực trước đó, Ban quản lý cố gắng cũng kéo được hai doanh nghiệp. Trong đó có một là Tập đoàn Dược phẩm Lợi Đạt ngày hôm qua ép Phạm Văn Phương uống rượu tới mức mơ hồ kéo về được. Còn một nhà nữa là Công ty đóng gói kim loại hữu hạn Hồng Hà.
Mặc dù Ban quản lý bố trí vô cùng bắt mắt, nhưng vẫn do cơ sở kinh tế của huyện Phú Nghĩa thật sự quá kém. Tuy rằng tài liệu đi ra ngoài không ít, Đặng Đạt và đám người mồm mép cũng sắp mài mòn, nhưng những người thực sự có ý định đầu tư cũng rất ít.
Mà cục Thu hút đầu tư lại không có thu hoạch gì. Ngay cả toàn bộ Vinh Châu, thu hoạch cũng không lớn. Thêm đám người Hàn Đông lôi kéo được hai nhà xí nghiệp, tổng cộng cũng mới chỉ có sáu nhà, so với thành phố khác, chênh lệch không phải chỉ lớn hơn một chút.
Khi cải cách mở cửa, có thể nói địa vị kinh tế của thành phố Vinh Châu trong toàn tỉnh không tồi. Ít nhất có thể xếp hạng trong top năm. Nhưng hơn mười năm trôi qua, trên cơ bản Vinh Châu vẫn giẫm chân tại chỗ. Trong khi đó, các địa phương khác thì đang phát triển bay lên. Bởi vậy hiện tại Vinh Châu đã rơi xuống cuối rồi.
Hôm nay, những xí nghiệp tiến tới trong đợt này cũng không nhiều lắm. Những xí nghiệp đã tới trong hai ngày qua, phần lớn đều có ý định ban đầu. Hiện tại đang cùng bàn bạc với nhân viên có liên quan.
Đặng Học Vinh cảm thán nói:
- Chỉ sợ lần này chỉ được như vậy. Ban quản lý thu hoạch khá lắm cũng chỉ có hai xí nghiệp. Hẳn cũng có gần hai triệu vốn đầu tư.
Hàn Đông nói:
- Ừ. Tập đoàn Dược phẩm Lợi Đạt do Trưởng phòng Phạm liều mạng kéo qua. Các anh nên theo sát. Tôi thấy như vậy cũng được rồi. Chúng ta cũng không nên quá tham, Trước hết hãy củng cố kết quả của chiến dịch rồi nói sau. Vậy Trưởng phòng Đặng, Trưởng phòng Phạm, anh chị mỗi người quan tâm một xí nghiệp, bảo đảm không để cho hai xí nghiệp này bị rơi mất.
Phạm Văn Phương nói:
- Chủ nhiệm Hàn yên tâm, nếu Tập đoàn Dược phẩm Lợi Đạt nói xong không giữ lời, tôi sẽ đi cho bọn họ một trận.
Hàn Đông cười cười, cảm giác nha đầu kia cũng không tệ lắm. Ít nhất khi bắt tay vào làm việc rất tận tâm.
- Ừ, cô yên tâm. Nếu bọn họ không giữ lời hứa, chúng ta cùng đi tìm ông ta.
Tới gần giờ ăn cơm, Hàn Đông nhận được điện thoại của Chủ tịch Đồng của Tập đoàn Đồng Tâm, nói giữa trưa mời hắn cùng ăn cơm. Lúc này Hàn Đông đáp ứng. Cũng hẹn trước địa điểm ở một nhà hàng ở bên ngoài trung tâm.
Đây là một nhà hàng bình thường. Trong lòng Hàn Đông không khỏi cảm thán. Thật sự là người càng có tiền lại càng biết tiết kiệm à.
- Ha ha, Chủ nhiệm Hàn, mời vào đây.
Khi Chủ tịch Đồng nhìn thấy Hàn Đông, có vẻ vô cùng nhiệt tình, cười đến mức mắt cũng híp cả lại.
Bên trong phòng, còn có một người đàn ông khác gầy như một cây gậy trúc. Ông ta cũng mở công ty, gọi là ông chủ Trần, nói là chuẩn bị đi cùng xuống huyện Phú Nghĩa để thăm quan, nếu thích hợp cũng sẽ chuẩn bị đầu tư một chút.
Hàn Đông vô cùng cao hứng. Không thể tưởng tượng được Chủ tịch Đồng còn có thể giới thiệu người quen của ông ta tới Phú Nghĩa để đầu tư. Xem ra hẳn là Uông Hoằng Trạch đã tiết lộ một chút về mối quan hệ của mình, cho nên Chủ tịch Đồng mới tỏ ra thành ý như vậy.
- Không biết ông chủ Trần có sản nghiệp trong ngành sản xuất nào vậy?
Hàn Đông hỏi.
- Chưa thể nói là sản nghiệp. Chỉ là bán chút sản phẩm về hóa chất thôi.
Ông chủ Trần nói chuyện chậm rãi, giọng nhỏ nhẹ thận trọng. Giọng nói còn mang đậm khẩu âm của người Việt Đông.
Làm hóa chất. Ánh mắt Hàn Đông sáng lên. Mình đang không nghĩ ra biện pháp lôi kéo các cơ sở sản xuất của Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang. Nếu có thể thành công, nói không chừng sau này có thể lôi kéo được càng nhiều xí nghiệp hóa chất tới khu Công nghiệp.
Hàn Đông quyết định, nhất định phải đem hết toàn lực tiến hành chuyện này. Bởi vì viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang có sức ảnh hưởng là vô cùng lớn đối với ngành sản xuất hóa chất trong cả nước. Chỉ cần mình thật sự có thể lôi kéo được Cơ sở sản xuất số 1 Sở nghiên cứu Tây Nam đi qua, như vậy khẳng định phương diện thu hút đầu tư của Công Khu Viên sau này sẽ rất thuận lợi.
Chủ tịch Đồng gọi các món ăn rất đơn giản, đồ uống cũng là bia. Trong bữa cơm, ông ta và ông chủ Trần đều hỏi Hàn Đông rất nhiều chi tiết về phương diện nào đó, xem ra thật sự rất có thành ý muốn đầu tư.
Theo ý của Chủ tịch Đồng, sẽ đầu tư ở Phú Nghĩa xấp xỉ mười triệu. Nếu có thể, sẽ xây dựng cơ sở sản xuất Tây Nam của tập đoàn Đồng Tâm ở đó.
Hàn Đông đoán, Chủ tịch Đồng coi trọng huyện Phú Nghĩa chính yếu vì ở đây có sức lao động dồi dào, với giá rẻ. Dân cư của huyện Phú Nghĩa tới hơn triệu người. Sức lao động dư thừa rất nhiều. Hơn nữa, quan trọng hơn là... người dân ở huyện Phú Nghĩa không thích ra ngoài làm công. Một vài người tình nguyện nghèo khó, cũng muốn ở trong nhà. Bởi vậy nếu xây dựng công xưởng ở Phú Nghĩa, tuyển chọn công nhân là một việc rất dễ dàng.
Cơm nước xong, và Chủ tịch Đồng, ông chủ Trần cũng sẵn tiện hẹn thời gian gặp mặt. Sau đó, Hàn Đông trở lại khách sạn. Hắn hỏi thăm một chút, được biết được Tập đoàn Dược phẩm Lợi Đạt bước đầu quy hoạch đầu tư kim ngạch là mười lăm triệu. Thời kỳ sau này thì căn cứ vào tình huống để quyết định lại. Mà một nhà khác là Công ty hữu hạn đóng gói kim loại Hồng Hà thì chuẩn bị đầu tư sáu triệu.
- Không tồi. Như vậy đã có hai mươi mốt triệu vốn đầu tư.
Hàn Đông cao hứng nói.
- Mặt khác Chủ tịch tập đoàn Đồng Tâm cũng có ý định tới Phú Nghĩa đầu tư. Dự đoán có mười lăm triệu. Tính vào, đã có hơn ba mươi triệu.
Đám người Đặng Học Vinh nghe xong, đều vô cùng khiếp sợ. Phạm Văn Phương nói:
- Tập đoàn Đồng Tâm, có phải chuyên sản xuất đồ chơi phải không?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, Chủ tịch Đồng chuẩn bị đi cùng chúng ta tới Phú Nghĩa để khảo sát. Mặt khác, người quen của ông ta cũng muốn đi theo. Người này làm bên ngành sản xuất hóa chất.
Mọi người ngạc nhiên tới mức không thể tưởng tượng được, vô thanh vô tức đã thu được một khoản đầu tư như vậy. Tất cả đều vô cùng hưng phấn. Lại liên tưởng Hàn Đông có thể làm cho Ban quản lý phát triển tới trình độ tốt như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy, quả nhiên người Chủ nhiệm trẻ tuổi này có bối cảnh không nhỏ à.
Lúc này thư ký của Tưởng Quân Kỳ đi qua nói:
- Chủ nhiệm Hàn, chào anh. Chủ tịch thành phố Tưởng nhờ tôi thông báo với anh. Hai rưỡi, chúng ta phải quay về Vinh Châu. Lãnh đạo Thành ủy muốn điều tra xử lý kỹ hơn về chuyện buổi sáng ngày mùng tám.
Thông báo này khiến Hàn Đông cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Không phải đã điều tra xong rồi sao. Hiện tại còn có điều gì cần điều tra nữa.
Hiện tại đã gần hai giờ, Hàn Đông gọi điện thoại cho Chủ tịch Đồng, nói cho ông ta biết hắn có chuyện phải quay về Vinh Châu sớm hơn, hỏi ông ta có muốn đi cùng mình, hay là đi cùng người của Ban quản lý.
- Chủ nhiệm Hàn, tôi không quấy rầy anh. Đến lúc đó anh cho người bên anh liên hệ với tôi là được.
Chủ tịch Đồng cười nói.
Treo điện thoại, Hàn Đông nói với Đặng Học Vinh về cách thức liên lạc với Chủ tịch Đồng, bảo anh ta đến lúc đó thì liên hệ để Chủ tịch Đồng cùng đi xuống huyện Phú Nghĩa.
Thu dọn đồ đạc xong, Hàn Đông lại lần lượt gọi điện thoại cho Uông Hoằng Trạch, La Khải Bản, sau đó xuống lầu chờ.
Đợi vài phút, hắn liền thấy Tiết Nhân Nghĩa cũng đi xuống. Xem ra ông ta cũng nhận được thông báo. Chẳng lẽ Thành ủy còn muốn hai người tiếp tục giằng co nữa hay sao.
Thấy Hàn Đông, Tiết Nhân Nghĩa hừ lạnh một tiếng, lên xe, nắm lấy cánh cửa đóng rầm một cái.
Hai rưỡi, Tưởng Quân Kỳ xuống đến nơi, mặt không chút cảm xúc, nói:
- Đi thôi.
Sau đó, ông ta ta lên xe Audi của của ông ta rời đi.
Hàn Đông lái xe đi theo sau Tưởng Quân Kỳ. Hắn mở ra radio, nghe nhạc, đồng thời lại nghĩ:
“Chắc bởi vì Tiết Nhân Nghĩ nói huyên thuyên gì đó, nên Tưởng Quân Kỳ mới có thành kiến với mình. Chẳng trách gì thím Tâm mới nhìn Tiết Nhân Nghĩa cũng thấy bất mãn.”
Hiện tại Hàn Đông cảm thấy vô cùng phẫn nộ đối với Tiết Nhân Nghĩa. Hắn quyết định phải nghĩ biện pháp để trút giận, cũng để người ta biết, mình không phải người dễ trêu trọc như vậy.
Trong chuyện lần này, Hàn Đông nhìn trước, nhìn sau đã hiểu rõ, bản thân mình không có làm gì sai. Ngược lại, thật ra Tiết Nhân Nghĩa nói không chính xác, không giống với hành động một Phó chủ tịch huyện nên làm. Dù sao chỗ Tiết Nhân Nghĩa cũng có bản ghi chép của hai bên. Trong đó còn có những lời tố cáo của đám người Phạm Văn Phương đối với Tiết Nhân Nghĩa.
Từ Thục Đô đến Vinh Châu, đường đi cũng mất gần ba giờ. Khi đến Thục Đô cũng đã là năm rưỡi.
Dừng xe trong trụ sở Thành ủy xong, Hàn Đông vừa mới đi theo phía sau Tưởng Quân Kỳ lên cầu thang. Lúc này điện thoại di động lại vang lên. Hắn nghe máy. Là Phạm Văn Phương gọi tới. Cô tức giận nói:
- Chủ nhiệm Hàn, Tiết Nhân Nghĩa quá vô sỉ rồi.
Hàn Đông sửng sốt nói:
- Chuyện gì nữa vậy?
Tiết Nhân Nghĩa cũng đã trở lại. Hẳn lại có chuyện gì liên quan đến ông ta.
Phạm Văn Phương phẫn nộ nói:
- Vừa nãy, Phó tổng giám đốc Tập đoàn Dược phẩm Lợi Đạt nói cho tôi biết, Chủ nhiệm huyện Tiết đã đáp ứng với điều kiện ưu đãi rất tốt, cho nên ông ta chuẩn bị đi nói chuyện với người của cục Thu hút đầu tư. Nếu không phải tôi uy hiếp ông ta, sẽ nói chuyện của ông ta cho mọi người biết, hẳn ông ta còn không chịu nói cho tôi biết nguyên nhân.
Giọng nói của cô sắc nhọn cao vút, còn hơi thở phì phò, có vẻ vô cùng kích động, tức giận.
Hàn Đông cũng có thể hiểu được tâm trạng của cô hiện giờ. Để lôi kéo được Tập đoàn Dược phẩm Lợi Đạt đầu tư, cô đã liều cả tính mạng của mình. Thật không thể tưởng tượng được, lại bị Tiết Nhân Nghĩa vô sỉ moi đi mất. Như thế bảo cô làm sao không tức giận, không thương tâm.
Hàn Đông không khỏi cười lạnh. Tiết Nhân Nghĩa quả thực là ông cụ thắt cổ, ngại tính mạng dài.
- Được rồi, cô cũng đừng so đo với tên tiểu nhân này làm gì. Để ông ta đi nói chuyện với cục Xúc tiến đầu tư đi. Hy vọng đến lúc đó, bọn họ có thể kiếm được tiền ở huyện Phú Nghĩa.
- Nhưng, tôi thực sự không cam tâm à. Ngày hôm đó tôi đã phải uống nhiều muốn chết, thiếu chút nữa đã chết vì nôn.
Phạm Văn Phương nói xong, cũng bắt đầu khóc nức nở.
Hàn Đông an ủi nói:
- Yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ giúp cô trút giận. Yên tâm, đến lúc đó có người muốn khóc cũng khóc không được. Được rồi, các cô thu dọn một chút, sớm trở về đi. Đến huyện Yến Nghĩa thì gọi điện thoại cho tôi.
Treo điện thoại, Hàn Đông vừa vội bước nhanh đuổi theo Tưởng Quân Kỳ và Tiết Nhân Nghĩa, vừa hừ lạnh một tiếng nói:
- Vô sỉ.
Tưởng Quân Kỳ đột nhiên đứng lại, xoay người hỏi:
- Hàn Đông cậu nói chuyện gì?
Hàn Đông nói:
- Chủ tịch thành phố Tưởng, anh bảo Chủ nhiệm huyện Tiết nói đi. Xem anh ấy đã làm chuyện gì!
Có người từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy Tưởng Quân Kỳ đều chào hỏi đầy khách khí.
Tưởng Quân Kỳ hừ lạnh một tiếng nói:
- Vậy vào phòng họp nói đi.
Trong phòng hội nghị Thành ủy, ba người đang ngồi đều có vẻ mặt nghiêm túc. Bọn họ là Ủy viên thường vụ Thành ủy Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Khải Kiệt, Ủy viên thường vụ Thành ủy Trưởng ban thư ký Thành ủy Hồng Tiến Phong, Ủy viên thường vụ Thành ủy thường trực Phó chủ tịch thành phố Khâu Hiểu Mai.
Chờ sau khi đám người Hàn Đông đi vào, Hồng Tiến Phong giới thiệu mọi người với nhau một chút, ngay sau đó nói:
- Chuyện ngày 8 tháng 7, Thành ủy vô cùng coi trọng, ủy thác chúng tôi tiến hành điều tra. Chủ tịch thành phố Tưởng, tình hình điều tra của anh thế nào?
Tưởng Quân Kỳ lấy bản ghi chép điều tra ra, đưa cho Hồng Tiến Phong nói:
- Quá trình sự việc đã vô cùng rõ ràng. Cũng như trước đây, chuyện đánh người là đúng. Thứ hai, khi Tiết Nhân Nghĩa bố trí triển lãm, có thiên vị; thứ ba, lời nói của Hàn Đông có thể có chút quá kích.
Hồng Tiến Phong nhanh chóng mở bản ghi chép ra xem, ngay sau đó truyền cho Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Khải Kiệt. Chu Khải Kiệt xem xong, lại đưa cho Khâu Hiểu Mai xem.
Xem xong, trên cơ bản ba người đều đã hiểu được quá trình sự việc. Ngoại trừ Hàn Đông có nói một câu "Chủ tịch huyện chó má", giải thích hai bên không giống nhau, những cái khác cũng không có điểm gì đáng ngờ.
Khâu Hiểu Mai nhìn Tiết Nhân Nghĩa hỏi:
- Anh nói xem, vì sao lại bố trí cho Ban quản lý vị trí như vậy?
Cô là một phụ nữ trung niên, tóc cuốn lên, chăm sóc cũng không tệ lắm. Trong hai mắt tràn ngập hào quang sắc sảo.
Dù thế nào Tiết Nhân Nghĩa cũng không tưởng tượng được, Thành ủy lại coi trọng chuyện này như vậy. Ngoại trừ để Tưởng Quân Kỳ điều tra ra, không ngờ còn yêu cầu ba vị Ủy viên thường vụ Thành ủy ra mặt hỏi. Lúc này, ông ta cũng rất hối hận, không nên lôi kéo Phó tổng giám đốc xí nghiệp dược phẩm Lợi Đạt kia. Đợi lát nữa, khẳng định Hàn Đông sẽ giũ ra. Điều này không phải khiến mình họa vô đơn chí sao?
- Tôi, tôi. Bên kia cũng đồng ý cân nhắc. Ban quản lý cũng...
Thấy Tiết Nhân Nghĩa ấp úng nói không được rõ ràng lắm, Khâu Hiểu Mai nhướng mày, trầm giọng nói:
- Được rồi, anh không cần phải nói nữa.
Sau đó, cô quay sang Hàn Đông nói:
- Tới anh nói!
Hàn Đông nói:
- Chuyện rất đơn giản. Trước kia, Chủ nhiệm huyện Tiết là Chủ nhiệm Ban quản lý. Sau đó do tôi tiếp nhận chức vụ Chủ nhiệm Ban quản lý, ông ta liên tục can thiệp vào công tác của Ban quản lý. Sau khi bị tôi khéo léo cự tuyệt, trong lòng ông ta cảm thấy bất mãn, thậm chí còn ở trước mặt Chủ tịch thành phố Tưởng sắp đặt khiến Chủ tịch thành phố Tưởng hiểu lầm tôi. Còn có một việc nữa. Tôi cũng vừa được biết. Phó trưởng phòng Ban quản lý Phòng thu hút đầu tư chúng tôi là Phạm Văn Phương, là một đồng chí nữ, vì lôi kéo Tập đoàn Dược phẩm Lợi Đạt đến khu công nghiệp đầu tư xây dựng nhà máy, đêm qua đã phải uống liên tiếp bảy chén rượu đế trong bàn rượu, nôn đến mức không chịu nổi. Hơn mười giờ tối còn phải đi bệnh viện truyền dịch để tỉnh rượu. Như vậy quả thực chính là liều mạng vì công tác. Nhưng, vừa nãy cô ấy điện thoại nói cho tôi biết, Phó tổng giám đốc Tập đoàn Dược phẩm Lợi Đạt nói với cô ấy sẽ không đầu tư xây dựng nhà máy ở khu Công Nghiệp, mà đi nói chuyện đầu tư với người khác ở bên cục Thu hút đầu tư. Sở dĩ thành ra như vậy, lại bởi vì Chủ nhiệm huyện Tiết đã nói với đối phương, ông ta có thể giúp bọn họ có được chính sách càng hấp dẫn hơn so với khu Công Nghiệp!
Nghe đến đó, mấy vị bên Uỷ viên thường vụ, còn có đám người Tưởng Quân Kỳ đều lộ vẻ vô cùng phẫn nộ. Tiết Nhân Nghĩa làm như vậy, quả thực là hơi quá đáng!
Hàn Đông tha thiết nói:
- Các vị lãnh đạo, mọi người thử ngẫm lại xem. Một đồng chí nữ, cực cực khổ khổ, vì lôi kéo xí nghiệp đến đầu tư, uống một hơi bảy chén rượu đế. Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, bản cô ấy nên nghĩ như thế nào? Chủ nhiệm huyện Tiết thân là lãnh đạo, làm như vậy, suy cho cùng vẫn là có dụng ý.
Chu Khải Kiệt và Hồng Tiến Phong còn khá hơn một chút. Dù sao bọn họ là đàn ông. Mà Khâu Hiểu Mai lại vô cùng phẫn nộ. Cô cũng là phụ nữ. Cô biết phụ nữ trong con đường làm quan gian nan cỡ nào. Bởi vậy trong lòng cô cũng dâng lên sự oán hận đối với Tiết Nhân Nghĩa.
Hiện tại sắc mặt Tiết Nhân Nghĩa đã tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, vẫn mạnh mồm ngụy biện nói:
- Không, không phải như thế.
Hàn Đông nói:
- Có phải như vậy hay không, hiện tại chúng ta gọi điện thoại cho Phó tổng giám đốc Tập đoàn Dược phẩm Lợi Đạt hỏi sẽ biết!
Hồng Tiến Phong nói:
- Được, hiện tại chúng ta đi qua văn phòng gọi điện thoại!
Hàn Đông chìa điện thoại di động ra, nói:
- Gọi luôn ở đây đi.
Sau đó hắn tìm số điện thoại của Phó tổng giám đốc Tập đoàn Dược phẩm Lợi Đạt. Vừa gọi qua, hắn nói:
- Xin chào Tổng giám đốc Du, tôi là Hàn Đông Ban quản lý khu Công nghiệp Thần Quang ở Phú Nghĩa. Sao tôi nghe nói anh muốn nuốt lời?
Đồng thời, Hàn Đông ấn nút loa ngoài. Trong điện thoại truyền đến tiếng cười gượng của Tổng giám đốc Du, nói:
- Chủ nhiệm Hàn, thật ngại quá. Anh cũng biết, tôi phải vì công ty mình phụ trách. Chủ nhiệm huyện Tiết ở huyện các anh nói có thể giúp chúng tôi có được chính sách tốt nhất, có thể giúp chúng tôi vay vốn, Tôi... chỉ kiếm thêm chút lợi thôi. Chủ nhiệm Hàn, anh xem thế này được không, cá nhân tôi chấp nhận bồi thường nhiều một chút.
- Không cần bồi thường.
Hàn Đông nói xong, trực tiếp treo điện thoại, xoay người nhìn chằm chằm vào Tiết Nhân Nghĩa nói:
- Chủ nhiệm huyện Tiết, anh còn có gì muốn nói không?
Mặt Tiết Nhân Nghĩa càng đỏ bừng. Hiện tại ông ta căn bản không thể tiếp tục nguy biện. Sự thật ở trước mặt, ông ta có nói gì cũng vô dụng. Hơn nữa dưới tình huống này, ông ta càng ngụy biện, ngược lại ấn tượng của mọi người đối với ông ta càng không tốt.
Trong lòng Tưởng Quân Kỳ cũng tràn ngập phẫn nộ. Không ngờ Tiết Nhân Nghĩa là một tên khốn như vậy. Lúc trước không ngờ mình còn tin tưởng lời của ông ta, vô cùng có thành kiến đối với Hàn Đông. Xem ra thật sự là thính nghe thì sáng, tin nhầm thì tối.
Chuyện đến lúc này, đã vô cùng rõ ràng. Toàn bộ chuyện gọi là Hàn Đông đánh người chưa được thành lập, cũng do Tiết Nhân Nghĩa gây ra. Về chuyện thọc gậy bánh xe, vậy Tiết Nhân Nghĩa lại càng không đúng.
Lúc này Trưởng ban Tổ chức Chu Khải Kiệt nói:
- Trưởng ban thư ký Hồng, Chủ tịch thành phố Khâu, tôi thấy chuyện này đã rất rõ ràng.
Hồng Tiến Phong và Khâu Hiểu Mai đều gật đầu. Hồng Tiến Phong nói tiếp:
- Tôi sẽ báo cáo việc này với Bí thư Đinh. Đồng chí Hàn Đông, anh cũng đi cùng chứ?
Hàn Đông gật đầu, theo Hồng Tiến Phong tới Văn phòng Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân.
Đinh Vi Dân nghe Hồng Tiến Phong báo cáo xong. Trầm giọng nói:
- Thật quá đáng, cán bộ như vậy quả thực làm mất thể diện của Ủy ban thành phố Vinh Châu chúng ta!
Hồng Tiến Phong nói:
- Đúng vậy, xét thấy chuyện này đã khiến cho Phó chủ tịch tỉnh Lăng lo lắng. Tôi đề nghị, nhất định phải xử lý nghiêm túc.
Đinh Vi Dân gật đầu nói:
- Ừ, quả thật không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi như vậy. Anh bám sát một chút, đến lúc đó làm một bản báo cáo. Chúng ta cũng phải cho Phó chủ tịch tỉnh Lăng công đạo.
Chờ sau khi Hồng Tiến Phong ra ngoài, Đinh Vi Dân mỉm cười nhìn Hàn Đông nói:
- Đồng chí Hàn Đông, oan ức cho cậu rồi.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Bí thư Đinh, cá nhân tôi oan ức cũng không sao cả, chủ yếu là hành vi của Tiết Nhân Nghĩa khiến công tác của tôi thực sự bị động. Đây là điều tôi tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Đinh Vi Dân tán dương nói:
- Ừ, thái độ này của cậu không sai. Vì công tác, có nhiều lúc hẳn là việc nhân đức không nhường ai! Trong việc thu hút đầu tư lần này, các cậu thu hoạch thế nào?
Hàn Đông báo cáo thành quả lần này. Đương nhiên trong đó cũng có cả xí nghiệp dược phẩm bị Tiết Nhân Nghĩa moi đi. Tổng thể mà nói, lúc này Ban quản lý tổng cộng kéo được hơn hai chục triệu vốn đầu tư. Coi như cũng không tồi.
Đinh Vi Dân nói:
- Cơ sở kinh tế của Vinh Châu rất mỏng yếu, cho nên chỉ có thể làm từ từ. Ừ, hy vọng cậu sẽ không vì chuyện lần này mà có gánh nặng trong tư tưởng. Trong công tác sau này, tiếp tục phát huy khai thác tinh thần tiến thủ.
Hàn Đông nói:
- Bí thư Đinh yên tâm. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức làm tốt công tác của mình.
Đinh Vi Dân gật đầu nói:
- Ừ, được rồi, cứ làm như vậy đi.
Hàn Đông cáo từ đi ra. Cũng không có chỗ nào có thể đi, hắn xuống lầu quay về Phú Nghĩa. Ở dưới lầu, thấy xe Tiết Nhân Nghĩa vẫn còn đậu ở đó, đoán hiện tại chắc ông ta đang nhận khiển trách.
Cũng không biết lần này Thành ủy sẽ xử trí Tiết Nhân Nghĩa như thế nào. Mặc kệ thế nào, về sau Tiết Nhân Nghĩa không có khả năng vung tay múa chân đối với Ban quản lý.
Vừa mới rời khỏi trụ sở Thành ủy không bao lâu, Hàn Đông nhận được điện thoại của Kiều San San, hỏi hắn hiện tại đã đến chỗ nào rồi. Cô nghe nói vừa nãy Hàn Đông từ Thành ủy đi ra, biết được tất cả không có việc gì, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi nói:
- Thật tốt quá. Em cứ lo lắng cho anh mãi.
Sáng sớm hôm sau. Hàn Đông vừa mới đi làm, liền nhận được điện thoại của thư ký của Bí thư Huyện ủy Hoàng Văn Vận - Tề Bằng, nói Hoàng Văn Vận muốn gặp hắn.
Hàn Đông vốn muốn đi khách sạn Long Đằng đón Chủ tịch Đồng. Hiện tại chỉ có thể nói Đặng Học Vinh đi, sau đó lái xe tới Huyện ủy.
- Tôi đã biết chuyện rồi.
Hoàng Văn Vận nói.
- Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đã xử phạt Tiết Nhân Nghĩa theo cảnh cáo nghiêm trọng trong Đảng. Đồng thời, đề nghị Hội đồng nhân dân huyện Phú Nghĩa hủy bỏ chức vụ Phó chủ tịch huyện của ông ta!
Hàn Đông sửng sốt. Xử phạt như vậy thật ra quá nặng. Nếu không phải bởi vì Lăng Tụ Giai, có lẽ chuyện này cũng không đến mức đó. Nói như vậy, xem ra Lăng Tụ Giai đã rất chiếu cố, giúp đỡ mình.
Chuyện tiếp theo, lại khiến Hàn Đông có chút bất ngờ. Hoàng Văn Vận nói Huyện ủy chuẩn bị đề nghị Hàn Đông làm Phó chủ tịch huyện, bảo hắn chuẩn bị tư tưởng một chút.
- Cám ơn Bí thư Hoàng đã tín nhiệm.
Hàn Đông mỉm cười nói.
Buổi chiều, Hàn Đông cùng Chủ tịch Đồng và ông chủ Trần đi dạo một vòng ở Khu công nghiệp.
- Chủ nhiệm Hàn, tôi quyết định xây dựng nhà máy ở chỗ các anh. Về sau còn hy vọng Chủ nhiệm Hàn chiếu cố nhiều hơn nữa.
Hàn Đông cười nói:
- Yên tâm đi, Ban quản lý chúng tôi chính là phục vụ cho những ông chủ như các anh. Có vấn đề gì, trực tiếp tìm tôi là được.
Chủ tịch Đồng xoay người lại nói:
- Lão Trần, thế nào, anh có hứng thú không?
Ông chủ Trần khẽ cười nói:
- Điều kiện nơi này không tồi. Tuy nhiên, tôi vẫn phải suy nghĩ kĩ đã. Chủ nhiệm Hàn, thật ngại quá.
Hàn Đông cười nói:
- Không sao, đầu tư cũng là chuyện đại sự mà. Ông chủ Trần lo lắng nhiều cũng chuyện rất bình thường.
Đang nói chuyện, Vương Hòa Bình gọi điện thoại tới nói:
- Hàn Đông, chúc mừng cậu.
Hàn Đông sửng sốt nói:
- Trưởng ban Vương, có gì để chúc mừng chứ?
Vương Hòa Bình nói:
- Ha hả, vừa nãy Ủy ban thường vụ đã mở hội nghị, đề danh của cậu đã được thông qua. Hiện tại chỉ chờ Thành ủy phê chuẩn. Khẳng định không có vấn đề gì. Cậu chuẩn bị mời khách đi.
Hàn Đông cười nói:
- Được, chờ xác định xong, tôi nhất định sẽ mời Trưởng ban Vương.
Treo điện thoại, Hàn Đông có chút cảm khái. Nhanh như vậy sao. Mình còn muốn đi từng bước một chứ. Lên làm Phó chủ tịch huyện, chỉ sợ chính là tiếp nhận công việc của Tiết Nhân Nghĩa, chủ yếu vẫn quản về bên công nghiệp này.
Không bao lâu, chuyện Hàn Đông được đề danh làm Phó chủ tịch huyện Phú Nghĩa đã được truyền ra ngoài.
Mọi người đều kinh ngạc. Hàn Đông cũng đi quá nhanh. Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ.
Trần Dân Tuyển là người gọi điện thoại tới trước tiên, cười nói:
- Hàn Đông, chúc mừng.
Hàn Đông nói:
- Hiện tại vẫn còn hơi sớm. Còn phải chờ Thành ủy phê chuẩn mà.
Trần Dân Tuyển cười nói:
- Loại chuyện này, Ủy ban Thành ủy cũng sẽ không bác bỏ. Cậu chuẩn bị mời khách đi.
Không bao lâu, Chu Chính cũng gọi điện thoại tới. Anh ta cười kiêu ngạo nói:
- Anh Đông, anh quá lợi hại. Không ngờ trực tiếp giết chết Tiết Nhân Nghĩa, ngay cả vị trí của ông ta cũng đoạt lấy được.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Chuyện này đâu có liên quan gì tới tôi chứ. Ông ta làm việc không đúng, bị cho xuống cũng không trách được tôi.
Chu Chính cười ha ha:
- Dù sao, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Nhưng, chuyện không đơn giản như mọi người tưởng tượng. Báo cáo của Ủy ban huyện Phú Nghĩa cũng không được phê chuẩn.