Mà lúc này, trên sân khấu người chủ trì đợi một hồi, thấy không ai có ý muốn thêm giá nữa, hơn nữa hơn bốn trăm ngàn, giá này đã khá cao. Thấy tốt thì hãy thu tay, vì thế bắt đầu đếm ngược, sau ba lần hô, cô đánh nhịp tay hưng phấn nói:
- Bốn trăm ba mươi ngàn, tối nay quốc vương là Lăng công tử bàn số hai.
Trên sân khấu vương hậu lúc này vén áo thi lễ về phía Lăng Tĩnh Nhiên, theo sự dẫn dắt của hai cô bé mà lui vào sau màn chuẩn bị lên tầng của tì thiếp, chờ quốc vương đến sủng ái.
"WOA" bên trong đại sảnh rộ lên một hồi âm thanh vỗ tay nhiệt liệt.
Người đến xem náo nhiệt đương nhiên không biết Lăng Tĩnh Nhiên trong lòng nghẹn khuất, mà lại cảm thấy cảnh tượng tối nay cũng không tệ, khá kích động lòng người. Mặc dù chỉ tăng giá vài lần, nhưng từ một trăm năm mươi ngàn đã tăng lên đến bốn trăm ba mươi ngàn, cũng khiến người ta rung động.
Lữ Nam Phương cười ha hả nói:
- Anh Đông nếu chướng mắt, vậy chúng ta lùa lợn vào chuồng thôi, ha ha.
Giọng nói của anh ta mặc dù không lớn, nhưng vẫn rất rõ ràng truyền sang bàn số hai.
Sắc mặt Lăng Tĩnh Nhiên trở nên vô cùng khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Lữ Nam Phương. Trên khuôn mặt hiện rõ vẻ ảm đạm.
Lúc này, tám mỹ nữ lúc trước lại xuất hiện ở trên sân khấu, đều mặc theo cách ăn mặc của phi tần cổ đại. Người chủ trì mời quốc vương của tối nay chọn thêm hai phi tử hầu hạ. Lăng Tĩnh Nhiên chọn đại hai người, trong lòng đầy cảm giác uất nghẹn, không xả ra được thì khó chịu vô cùng.
Đám người Hà Vĩ tự nhiên cũng nhìn ra được Lăng Tĩnh Nhiên bị Lữ Nam Phương đùa giỡn, chẳng qua bọn họ cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Cho dù bọn họ đi theo Lăng Tĩnh Nhiên, nhưng cũng không thể trêu vào Lữ Nam Phương à. Cho nên chỉ có thể làm ra dáng vẻ bình tĩnh ngồi tại chỗ.
Chọn mỹ nữ xong xuôi, Lăng Tĩnh Nhiên ác ý hung hăng trừng mắt nhìn Lữ Nam Phương một lần, rồi mới lên sân khấu, đi vào phía sau sân khấu cùng với hai mỹ nữ hầu hạ. Nếu là quốc vương của tối nay, lúc này gã có thể lên tầng năm hưởng thụ đãi ngộ quốc vương của gã.
Trong đại sảnh truyền tới một hồi những âm thanh ghen tị, mọi người đều rất hâm mộ, mà không hề biết giờ phút này trong lòng Lăng Tĩnh Nhiên khó chịu tựa như ăn phải ruồi vậy.
Lúc này trên sân khấu còn lại sáu người phi tần, người chủ trì lại bắt đầu thi triển cái lưỡi khéo léo của cô, khiến mọi người lại đấu giá những mỹ nữ trên sân khấu. Những người còn lại tự nhiên giá thấp đi không ít, rất nhanh lại có sáu người đấu giá được các mỹ nữ trên sân khấu.
Cuối cùng người chủ trì liền tuyên bố tiệc tối nay bắt đầu, đèn trên sân khấu biến ảo, một vài cô gái xinh đẹp lại bắt đầu ca hát nhảy múa ở trên sân khấu, nhưng việc này không phải là chủ đề của tối nay.
Đương nhiên, những người ngồi trong đại sảnh, vẫn có thể quan sát mỹ nữ, nhìn thấy có người thích hợp có thể đến nói với người phục vụ. Chỉ cần đưa ra giá thích hợp, tự nhiên cũng có thể hưởng thụ một lần. Chỉ có điều những cô gái này so với những cô lúc trước đương nhiên kém đi không ít, giá cũng không thể giống nhau.
Hàn Đông nhìn những người ở bàn số hai cách vách, nói với Lữ Nam Phương:
- Cậu thật là. Hại người ta thảm rồi.
Lữ Nam Phương cười nói:
- Tôi có thể làm được gì đây, đến chỗ này chơi bời, lại để ý chút tiền cỏn con như vậy sao.
Đám người La Khải Bản nhìn Lữ Nam Phương có chút sùng bái, người có thân phận đúng là có khác. Công tử của Phó chủ tịch thường trực tỉnh ủy đó, không đùa được đâu. Chẳng qua bọn họ cũng không dám lộ ra thần sắc cao hứng, bởi vì bàn số hai bên cạnh, đám người Hà Vĩ vẫn còn đang ngồi đó.
- Lên đường thôi! Đi thôi, chơi cho đã nào.
Thôi Khánh Dương nói:
- Tôi mời mọi người đi ăn khuya nào.
Mấy người đứng dậy đi xuống tầng dưới.
Mà lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Hà Vĩ ở bàn số hai vang lên, nghe xong một câu, sắc mặt gã biến đổi, sau đó gật đầu không ngừng. Ngắt điện thoại. Gã quay mặt sang nói với mấy người kia:
- Anh Nhiên bảo chúng ta đi theo bọn chúng.
Một người khác hưng phấn hỏi:
- Thế nào? Anh Nhiên muốn trừng trị bọn chúng à?
Hà Vĩ gật gật đầu nói:
- Đúng, anh Nhiên đã sắp xếp xong xuôi rồi, bảo chúng ta đi theo, kịp thời báo cáo tung tích của bọn chúng.
Chỉ cần không bảo chính mình tìm người trừng trị bọn Lữ Nam Phương, thì trong lòng Hà Vĩ an tâm hơn nhiều. Kỳ thật gã là không tán đồng đối phó với mấy người Lữ Nam Phương tối nay, cho dù phải trừng trị bọn họ, cũng nên để một thời gian đã. Tối nay làm luôn, không phải là muốn cho đối phương biết là Lăng Tĩnh Nhiên anh làm sao.
Nhưng giờ phút này Lăng Tĩnh Nhiên hiển nhiên là vô cùng tức tối, không chịu nghe Hà Vĩ khuyên bảo, nhất định phải gây chuyện ác ôn. Y đã gọi mấy tên xã hội đen, rất nhanh là có thể đuổi kịp đến đây, cho nên bảo mấy người Hà Vĩ bọn họ đi theo trước.
Mấy người La Khải Bản ngồi trên xe của Thôi Khánh Dương ở đối diện bên đường, Hàn Đông ngồi xe BMW của Lữ Nam Phương nói:
- Nam Phương, cậu làm như vậy, họ Lăng khẳng định hận cậu chết đi được.
Lữ Nam Phương cười không cho rằng như vậy nói:
- Vậy thì sao, tôi đâu có bắt nó trả tiền, ở trước mặt tôi mà dám diễu võ dương oai, không làm cho nó nhả ra một chút thì không được!
Hàn Đông cười cười, tinh thần tranh đấu như vậy thật ra là có ý riêng, nhưng đối với mấy con ông cháu cha này, dường như là sự thật không thể tránh khỏi.
Cho dù là bản thân mình, nếu có ai đó gây hấn, lẽ nào có thể nhẫn nhịn nuốt cục tức trong lòng cho qua được sao?
Rất hiển nhiên, chính mình bị gây sự, cũng nhất định sẽ hung hăng phản kích đối phương.
Chẳng qua là mình không có nhiều khả năng rơi vào trường hợp phải cạnh tranh cùng người ta mà thôi.
Thôi Khánh Dương lái xe đi về hướng chợ đêm phố Cẩm Lý. Theo Thôi Khánh Dương giới thiệu, đó là nơi tập trung nhiều đồ ăn ngon, rất nhiều khách du lịch đều nghe danh mà đến ăn uống.
Xe vừa đi lên một chiếc cầu, một chiếc xe Jeep bỗng nhiên lao tới, cọ xát vào xe của Thôi Khánh Dương. Xe Jeep phanh két một tiếng rồi dừng lại, từ trên xe có mấy người đàn ông nhảy xuống, khí thế hung hăng vây lấy xe của Thôi Khánh Dương. Miệng luôn mồm chửi, hình như tay bọn họ đều cầm gậy côn.
Hàn Đông cau mày, lúc này nhìn vào kính hậu của xe thì thấy phía sau có hai chiếc xe khách nhỏ lại gần đây, bỗng nhiên hiểu được là chuyện gì xảy ra, cười khổ nói:
- Người ta tìm tới tận cửa rồi.
Hai chiếc xe khách nhỏ áp sát lại, kẹp chiếc BMW ở giữa, cửa xe mở ra, mười tên to khỏe nhảy ra, trong tay đều là côn sắt, còn có Đại Khảm Đao (một loại dao rựa).
Mặt Lữ Nam Phương biến sắc, nói:
- Hừ, họ Lăng quả nhiên chịu chơi.
Lúc này mấy gã ở bên ngoài đã bắt đầu dùng côn sắt đập rầm rầm vào xe BMW. La hét gọi Hàn Đông và Lữ Nam Phương xuống xe.
Chỉ vài lần đập, cửa sổ thủy tinh của xe BMW liền bị đập nát, một tên vung côn sắt đánh về phía Hàn Đông.
Lữ Nam Phương kêu lên:
- Anh Đông ngồi vững!
Rồi mới rồ mạnh động cơ, chuẩn bị lao mạnh ra ngoài.
Hàn Đông trầm giọng nói:
- Đừng động
Lúc này đám người La Khải Bản phía trước cũng bị khống chế. Nếu cứ bỏ mặc bọn họ mà đi, vậy sau này chẳng lẽ không biết xấu hổ mà đi tìm bọn họ giúp việc sao.
Vừa giơ tay, liền cướp lấy thanh côn sắt kia, sau đó Hàn Đông mở mạnh cửa, rầm một tiếng, một tên đứng ở cạnh cửa xe bị đập cho văng ra đằng sau.
Sau đó Hàn Đông khom người chui ra khỏi xe, côn thiết trong tay vung lên đánh, chỉ vài lần đập, mấy tên đang đứng gần xe tất cả đều bị đánh ngã xuống đất.
Lữ Nam Phương thấy tình trạng đó thì có chút khẩn trương, kinh ngạc mở to mắt nhìn.
Lúc này chỉ thấy trong tay Hàn Đông nắm một cây côn sắt, đi về phía mấy tên đang la hét lao về phía này. Nhịp tim Lữ Nam Phương lại đập dồn dập.
Dù sao Hàn Đông cũng chỉ có một người. Có thể đối phó được nhiều người như thế sao, một người là không tốt rồi.
- Ha ha.
Tên côn đồ cầm khảm đao lao tới nhìn côn sắt cười. Hàn Đông thì khóe miệng nở nụ cười, thân hình di chuyển rất nhanh, như mãnh hổ xuống núi vồ tới, vung cây côn sắt. Choang choảng một trận, chỉ đảo mắt đã đánh cho tên này ngã lăn trên mặt đất, có mấy tên thậm chí còn bất tỉnh nhân sự.
- Á!
Lữ Nam Phương kinh ngạc ngây người nhìn Hàn Đông. Miệng há to cả nửa ngày không ngậm lại được, không thể tưởng được anh Đông không ngờ lại lợi hại như thế, đúng là như cao thủ võ lâm à.
- Hừ, không thể nào chứ!
Ở cách đó không xa, trong một chiếc xe núp dưới bóng cây, đám người Hà Vĩ kinh ngạc ngây người.
Hơn mười tên to khỏe cầm vũ khí trong tay, không ngờ chỉ đảo mắt đã bị đánh đến nằm bẹp trên mặt đất, tên này là người gì vậy!
Sắc mặt Hà Vĩ trở nên vô cùng khó coi, đảo mắt, lôi điện thoại di động ra gọi tới đồn công an gần đó, sau đó lại gọi điện thoại cho Cục trưởng Phân cục công an Cẩm Giang nói một tiếng. Gọi điện thoại xong, miệng gã nở một nụ cười lạnh.
- Tên này có phải người hay không vậy?
Trong xe, mấy gã đàn ông khác cũng đều sợ đến sắc mặt tái nhợt.
Trong đó... tên làm ầm ĩ nhất lại càng sợ hãi không ngừng. Nếu dựa vào chính mình mà muốn trực tiếp đi trừng trị bọn Hàn Đông. Chỉ sợ giờ phút này người nằm trên mặt đất chính là mấy người mình.
Mà lúc này, Lữ Nam Phương ở trong xe BMW cũng đã bình tĩnh trở lại, ngẫm nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, nhìn ánh đèn neon nhấp nháy của tòa nhà Quốc Đống phía trước, nói:
- Anh à, là em, Nam Phương, em và anh Đông đang ở phía sau tòa nhà Quốc Đống, ở quận Cẩm Giang, trên một cây cầu, bị người ta vây đánh. Còn nữa, anh Đông đó chính là Hàn Đông, anh mau lại đây đi.