Hàn Đông cười nói:
- Bây giờ tôi là trợ lý chủ tịch huyện, cấp phó ban.
Ngưu Chí Không thở dài tận đáy lòng:
- Anh Đông còn trẻ như vậy đã là cấp phó huyện, tôi thấy không bao lâu nữa sẽ là chủ tịch huyện, đến lúc đó anh Đông nên quan tâm đến tập đoàn Kỳ Vọng nhiều hơn nữa.
Hàn Đông nói:
- Nào dễ dàng lên làm chủ tịch huyện như vậy? Các anh còn ở Vinh Châu bao lâu, tôi còn chuẩn bị cuối tuần đi Thục Đô tìm mọi người.
Lữ Nam Phương nói:
- Anh Đông đến Thục Đô có chuyện sao? Nếu không thì tôi đưa anh đi, đến lúc đó giới thiệu cho anh vài người bạn, không phải anh làm công tác kêu gọi đầu tư sao?
- Đượ rồi, như vậy cũng tiện tôi mang theo vài món đồ.
Đây cũng thật sự là ý của Hàn Đông, nếu không hắn sẽ chẳng thể nào vội chạy đến gặp Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không, lại còn mang theo cả cá cho Triệu Nhạc. Vốn Hàn Đông cũng có thể để cho Hoắc Khải Sơn chở mình đi, nhưng hắn không muốn bộc lộ bài tẩy của mình quá sớm, vì thế mới nghĩ đến Lữ Nam Phương, ai ngờ bọn họ cũng vừa lúc đến thành phố Vinh Châu.
Ngưu Chí Không cười nói:
- Tôi nghe nói trong tỉnh sắp mở đại hội kêu gọi đầu tư, anh Đông, đến lúc đó anh nên đến tham gia, có lẽ sẽ có nhiều xí nghiệp tham gia.
Hàn Đông còn không biết tin tức này, vì với những đại hội kêu gọi đầu tư như vậy thì hai cấp thành phố và huyện sẽ được thông báo tham gia, cũng không biết đến lúc đó sẽ sắp xếp thế nào.
Hàn Đông cười nói:
- À, bây giờ tôi cũng chưa nhận được thông báo, cuối tuần này tôi phải đến thăm hỏi một vị trưởng bối ở Thục Đô, cũng muốn mang lên chút lễ vật.
Lữ Nam Phương khẽ giật mình, hắn nói:
- Anh Đông, vị trưởng bối nào đến Thục Đô?
Hàn Đông lắc đầu nói:
- Tôi cũng chưa từng gặp, chú ấy đến nhận vị trí phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh, tôi chỉ biết nhà mà thôi.
Hàn Đông cũng không muốn giấu diếm Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không.
Ngưu Chí Không vừa nghe nói là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy thì thầm nghĩ, đối phương có thân phận thế nào? Nghe giọng điệu của Hàn Đông thì giống như chưa từng gặp mặt đối phương, như vậy cũng không phải là trực hệ, chẳng lẽ Hàn Đông thật sự là hậu nhân của Hàn lão?
Dù Hàn lão rất ít khi lộ diện nhưng có rất nhiều người biết, thậm chí sách giáo khoa lịch sử cũng có ghi lại sự tích của lão, vì đây là nhà cách mạng vô sản của thời trước. Ngưu Chí Không nhìn vào những gì phát sinh trên người Hàn Đông mà có thể nhạy cảm phát hiện thân phận của đối phương, nếu không thì với thân phận của Lữ Nam Phương, cần gì phải khách khí với Hàn Đông?
Tối hôm đó Hàn Đông ngủ lại khách sạn Cát Vịnh, Ngưu Chí Không và Lữ Nam Phương đặt phòng lớn, bên trong vẫn còn nhiều phòng ngủ, vì vậy mà có thể nói là rất rộng rãi. Sáng hôm sau Hoắc Khải Sơn đánh xe đến khách sạn Cát Vịnh, Hàn Đông hẹn Lữ Nam Phương thứ bảy đến đón mình, sau đó trực tiếp về huyện Phú Nghĩa.
Tôn Hiểu Linh đi đến mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi đã đưa báo cáo điều động Trâu Cương đến phòng tổ chức, anh xem tôi có phải chào hỏi bọn họ không, để bọn họ nắm chặt thời gian hơn?
Hàn Đông chợt sững sờ:
- Ngày hôm qua không phải tôi đã bắt chuyện rồi sao?
Tôn Hiểu Linh nói:
- À, hôm qua tôi nghe trưởng khoa Vương của phòng tổ chức điện thoại cho cục trưởng cục thống kê, hình như vị cục trưởng này có dị nghị.
Lại là Hoàng Tùng, Hàn Đông nhíu mày, mình chỉ điều một người đi mà thôi, đối phương còn muốn cản tay, xem ra muốn đôi địch với mình.
- À, tô sẽ lập tức điện thoại cho phòng tổ chức, tôi xem ai có thể chống đỡ được.
Hàn Đông thản nhiên điện thoại cho Trần Dân Tuyển trước mặt Tôn Hiểu Linh:
- Anh Trần, tôi đã cho văn phòng làm các công tác điều động đến phòng tổ chức, hình như có người ở cục thống kê làm chút cản trở, làm phiền anh thúc đẩy một chút, tôi muốn Trâu Cương sớm đến nhận công tác.
Trần Dân Tuyển cười nói:
- Hàn Đông cậu cũng đừng quá nóng vội, yên tâm đi, không phải là điều động một cán bộ cấp phó ban sao? Tôi sẽ thúc đẩy, sẽ cho cán bộ xuống làm tốt thủ tục với cục thống kê, đến chiều có lẽ sẽ đến công tác ở hiệp hội quản lý.
- Vậy làm phiền cậu đến tối ắp xếp ở một nơi nào đó, chúng ta gặp mặt làm vài ly.
- Ha ha, được thôi, hay là đến khách sạn Long Đằng?
Hoàng Tùng nói chuyện điện thoại xong thì nói với Tôn Hiểu Linh:
- Được rồi, đến chiều Trâu Cương sẽ đến, chị phụ trách tiếp đãi, tạm thời sắp xếp ở khoa quản lý làm phó khoa.
- Vâng, chủ nhiệm Hàn.
Tôn Hiểu Linh cung kính nói, thầm nghĩ chủ nhiệm Hàn ra tay quả nhiên là nhanh chóng:
- Việc này cần nói một tiếng với chủ nhiệm Âu, vì anh ấy được phân công khoa quản lý.
- Những gì nên nói thì cứ nói, chị cố gắng làm tốt công tác của mình.
Hàn Đông thản nhiên nói, mình còn chưa tính sổ với Âu Đạo Khôn, nếu đối phương thành thật thì không có vấn đề, nếu chọc giận mình thì cẩn thận.
Khi thấy vẻ mặt bất thiện của Hàn Đông thì tôn hiểu linh cười quyến rũ nói:
- Được rồi, tôi phải đi, tranh thủ buổi chiều có thể làm xong chuyện khảo hạch.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Chuyện này chuẩn bị thi hành vào lúc cuối tuần, chỉ có một nguyên tắc, khảo hạch không phù hợp thì sẽ bị đào thải.
Đến chiều, Trâu Cương vào phòng làm việc của Hàn Đông, vẻ mặt hắn khá cung kính, lại tràn đầy cảm kích, hắn nói:
- Chủ nhiệm Hàn, cảm tạ anh đã tín nhiệm, sau này có gì anh cứ tùy tiện sai bảo.
Hàn Đông cười nói:
- Anh cảm thấy khoa quản lý là thế nào?
Trâu Cương nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi vừa mới đến, cũng còn chưa đến khoa quản lý.
- À.
Hàn Đông gật đầu thỏa mãn, Trâu Cương rõ ràng nóng lòng đến đây để diễn tả lòng cảm kích. Hàn Đông rất hài lòng về Trâu Cương, trước đây dù hắn công tác ở cục thống kê và bị xa lánh chèn ép, Trâu Cương đều rất trung thành, thường xuyên mật báo và nhiều lần mời cơm, coi như đây là hoạn nạn gặp chân tình.
Vì vậy sau này dù Hàn Đông đến thị trấn Triệu Hoa nhưng vẫn luôn coi Trâu Cương là tâm phúc của mình, bây giờ có cơ hội đưa đối phương đến bên cạnh, lại đặt ở khoa quản lý, xem như chuẩn bị tiếp nhận vị trí trưởng khoa của Mã Lợi Bình.
- Cố gắng công tác tốt.
Hàn Đông vỗ vai Trâu Cương nói.
Năm giờ chiều, Hàn Đông đang ở phòng làm việc xem tài liệu thì tiếng đập cửa vang lên. Hắn ngẩng đầu nhìn, đã thấy Lữ Nam Phương cười ha hả đứng ở cửa ra vào.
- Ha ha ha, anh Đông xem ra rất có phong thái của lãnh đạo, sao không thấy nữ thư ký nhỉ?
Hàn Đông tức giận nói:
- Cái gì mà nữ thư ký? Sao cậu lại đến đây, không phải nói ngày mai hãy đến tiếp à?
Lữ Nam Phương nói:
- Tôi không có việc gì làm, cũng không muốn uống rượu với đám người kia, vì thế mà chạy đến đưa điện thoại cho anh.
Lữ Nam Phương nói xong thì đặt cặp lên bàn, sau đó lấy giấy chứng minh trả lại cho Hàn Đông.
Hàn Đông nhận lấy giấy chứng minh, cất kỹ rồi cười nói:
- Động tác của cậu rất thành thạo.
- Điều này là đương nhiên, anh Đông nên sử dụng cho tốt, vì dãy số cũng là loại tốt nhất, tất cả nằm trong hộp.
Hàn Đông khẽ gật đầu, điện thoại Motoroa này dù nhỏ hơn khá nhiều loại cực lớn kia, nhưng dù sao thì vẫn nặng.
- Anh Đông, tôi cảm thấy dùng điện thoại lớn thì hay hơn, anh không thấy trong phim ai cũng dùng loại lớn à?
Hàn Đông bĩu môi nói:
- Tương lai phát triển của điện thoại chính là đi về hướng nhỏ gọn khéo léo, những cục gạch như của cậu sẽ nhanh chóng bị đào thải.
Hàn Đông đã có điện thoại di động, hắn quyết định để số cho văn phòng cho tiện liên lạc, hắn đang định cầm lấy điện thoại thì chuông đổ vang, hắn nghe máy, thì ra là phó chủ tịch Tiết Nhân Nghĩa gọi đến, đối phương lên tiếng:
- Chủ nhiệm Hàn, nghe nói anh muốn điều chỉnh khoa quản lý?
Hàn Đông khẽ giật mình, thầm nghĩ tôi điều chỉnh thì liên quan gì đến anh?