Người Cầm Quyền

Chương 1330: Người gì?




Chu Tiên Uy ngồi hàng phía sau, thấy Hàn Đông bị vị giáo viên chủ nhiệm giáo huấn cũng hơi xấu hổ, trong lòng hết sức tức giận, thầm nghĩ người kia đúng là không biết trời cao đất rộng. Nếu cô ta biết người ngồi trước mặt cô ta chính là Bí thư Thành ủy Hàn Đông, thì không biết cô ta còn có thể nói như thường vậy không.

Là thư ký chuyên trách của Hàn Đông, y cảm thấy chuyện này không thể tiếp tục như vậy được, thật khiến Hàn Đông mất hết mặt mũi. Làm thư ký tất nhiên phải nghĩ cho lãnh đạo từng giây từng phút, giữ gìn uy quyền của lãnh đạo, dù cho nữ ác nhân này không biết được thân phận của Hàn Đông cũng vậy.

Nghĩ đến đâ liền đứng lên, đi ra ngoài gọi điện thoại cho bạn mình, nói:

- Bí thư Hàn cả ngày công tác bận rộn như vậy, có thể dành thời gian để đến tham dự cuộc họp phụ huynh như vậy đã là vô cùng khó khăn rồi. Hơn nữa, tôi biết con trai của Bí thư Hàn thiên chất thông minh lại biết điều, thành tích học tập cũng rất tốt, sao cô giáo Chủ nhiệm lại có vẻ như không vừa mắt nó vậy?

Theo y, sở dĩ cô giáo Chủ nhiệm đối xử như vậy với Hàn Đông, nguyên nhân nhất định là Hàn Vũ. Y cũng đã nhiều lần gặp Hàn Vũ, có thể nói cậu nhóc này đúng là một đứa nhỏ thiên chất thông minh, biết điều hiếm thấy.

- Tôi biết rồi, tôi gọi điện thoại cho hiệu trưởng của trường ngay đây.

Bạn của Chu Tiên Uy cũng hoảng sợ. Anh ta làm trong hệ thống giáo dục, nếu Hàn Đông bị xem thường trong trường học, bèn gây chiến với hệ thống giáo dục… thì chẳng phải anh ta cũng bị liên lụy sao?

Trong phòng học, cô giáo Chủ nhiệm còn đang lải nhải quở trách Hàn Đông. Cô chủ nhiệm lớp này vô cùng nghiêm khắc, có một loại tình cảm kỳ thị đối với người từ địa phương khác. Cô ta nhận thấy, Hàn Đông chẳng những chỉ là loại nhà giàu mới nổi ở bên ngoài, ỷ mình có tiền đem con mình chuyển đến trường trung học tốt nhất thành phố Minh Châu, mà còn không tuân thủ thời gian, thậm chí ngay cả họp phụ huynh cũng đến trễ, cho nên vừa thấy mặt Hàn Đông đã không khách khí.

Hàn Đông ngược lại, vẻ mặt vẫn tươi cười ôn hòa. Tuy trong lòng Hàn Đông có hơi khó chịu, dù sao chuyện này dường như cũng chẳng đáng để phê bình lâu như vậy, hơn nữa, lại còn là trước mặt nhiều người. Nhưng dựa vào thân phận của hắn, sao có thể so đo với người đàn bà này, như thế sẽ làm giảm giá trị của hắn.

Lúc này, Hàn Vũ và Hàn Nguyệt ở phía sau nhìn thấy cha mình khốn quẫn, trong lòng tuy hơi không vui, nhưng lại vô cùng ấm áp.

Chủ nhiệm lớp đang thao thao bất tuyệt, lúc này ngước đầu lên nhìn thấy thầy hiệu trưởng cùng với thầy chủ nhiệm bèn vội vàng chạy tới. Vẻ mặt hai người đều rất lo lắng. Vừa rồi, hiệu trưởng nhận được điện thoại của một vị Phó Cục trưởng Cục Giáo dục thành phố. Mặc dù chỉ buông nhẹ nhàng một câu nhưng cũng đủ làm cho hiệu trưởng sợ hãi, vội vàng gọi thầy chủ nhiệm đến xem tình hình.

Vị Phó Cục trưởng kia, qua điện thoại, nói cho ông ta biết cách trường họ dạy làm người và trồng người. Cho dù là học sinh địa phương hay học sinh từ nơi nào đến cũng phải đối xử bình đẳng, không được có bất kỳ sự bất công và kỳ thị nào, còn nói chính xác lớp của Hàn Vũ và Hàn Nguyệt.

- Hiệu trưởng, chủ nhiệm… các vị…. Nguồn tại http://Truyện FULL

Cô chủ nhiệm lớp kia hơi nghi ngờ.

- Họp phụ huynh à.

Hiệu trưởng đưa mắt nhìn qua, liền nhìn thấy Hàn Đông đang bị cô chủ nhiệm lớp phê bình, nhìn qua dáng vẻ của hắn, thấy được khí thế Lã Vọng buông cần của hắn. Khí thế của kẻ bề trên không tự chủ cứ lồ lộ, rõ ràng không phải là người bình thường. Hơn nữa, người này thoạt nhìn thấy quen vô cùng.

Vị hiệu trưởng này tất nhiên không như những thầy cô bình thường, tố chất chính trị cũng cao hơn một chút, bình thường cũng dành nhiều thời gian xem tin tức. Ông ta vốn bị cuộc điện thoại của vị Phó Cục trưởng kia làm kinh động, nên biết chắc chắn bên trong có nhân vật lớn, nếu không, thì thái độ của vị Phó Cục trưởng kia cũng không tức giận như vậy.

Suy nghĩ của vị Hiệu trưởng không ngừng chuyển động, đồng thời cố hết sức nghĩ xem người này là ai, sao lại càng nhìn càng thấy quen như thế.

Bỗng nhiên trong đầu ông ta chợt lóe lên một ý tưởng. Trưa nay, khi xem tin tức thành phố Minh Châu, thấy Bí thư Thành ủy Hàn Đông tiếp kiến Quốc vương Thụy Điển, chẳng phải rất giống cái người trước mặt này sao?

Nghĩ đến đây, ý nghĩ trong lòng vị Hiệu trưởng đột nhiên khai sáng, khó trách người trước mặt lại quen đến như vậy, khó trách người này lại có khí thế bề trên đến như thế. Đây chẳng phải Bí thư Hàn sao?

Lần này, vị Hiệu trưởng kích động đến đỏ hết cả người, thân hình cũng không nén nổi mà run hết cả lên. Eo của ông ta lập tức uốn cong lại, kích động nhìn Hàn Đông:

- Xin chào ngài…

Hàn Đông gật đầu, nhận thấy người này hẳn là nhìn ra được mình rồi.

Cô chủ nhiệm lớp vẫn còn chưa nhìn ra được việc gì bất thường, tiến lên phía trước nói:

- Hiệu trưởng, đây là phụ huynh của hai học sinh vừa chuyển đến lớp tôi. Hôm nay họp phụ huynh, không ngờ lại đến trễ một tiếng, tôi đang nói hắn đấy.

- Ừ…

Mặt vị Hiệu trưởng lập tức trắng bệch, trong lòng hận không thể cắn người phụ nữ này một nhát. Chuyện gì đây chứ, đường đường là Bí thư Thành ủy, không ngờ lại ngồi đây để bị phê bình. Con bà nó, cũng trâu bò quá chứ.

- Cái gì mà từ bên ngoài chuyển tới, nói gì thế?

Hiệu trưởng giận tím mặt nói:

- Cha mẹ có thể tới tham gia họp phụ huynh cũng là vì ủng hộ và tin tưởng chúng ta, ngay cả khi chậm trễ cũng đều có nguyên do của nó. Hơn nữa, hiện tại giao thông bế tắc như vậy, kẹt xe gì gì đó cũng rất bình thường. Là một giáo viên, hơn nữa lại là người có kinh nghiệm dạy dỗ, trồng người nhiều năm, đạo lý nhỏ bé ấy chẳng lẽ cũng không hiểu, đạo đức làm thầy hẳn là phải có chứ…

Hiệu trưởng đã sợ hãi. Bí thư Thành uỷ mà giận dữ, thì một Hiệu trưởng nho nhỏ như mình có tính là gì. Kỳ này đúng là chết chắc rồi, mà tất cả không ngờ lại là do cô chủ nhiệm lớp này mang tới cho ông ta. Ông ta hận không thể lấy mạng cô ta. Đương nhiên, sở dĩ phê bình cô ta không lưu tình chút nào thứ nhất là mong cho Hàn Đông bớt giận, thứ hai là nếu có thể nhân cơ hội này, để lại trong lòng Hàn Đông chút ấn tượng, thì… nói không chừng, vận mệnh của ông ta sẽ có biến chuyển cực lớn.

Hàn Đông khoát tay nói:

- Không sao, chúng ta tiếp tục họp đi.

Tất nhiên hắn đã nhận ra được vị Hiệu trưởng đang nịnh nọt, nhưng lại khinh thường, nên không muốn nghe vị Hiệu trưởng kia nhiều lời nữa.

- Đúng, đúng, tiếp tục họp, họp thôi.

Hiệu trưởng khom người, khúm núm nói, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn cô chủ nhiệm lớp.

Sau đó, ông ta lại cung kính khom người với Hàn Đông, cùng thầy chủ nhiệm ngồi xuống ghế trống phía sau.

Lúc này, cô chủ nhiệm lớp bị Hiệu trưởng giáo huấn một trận choáng váng cả não, rốt cuộc cũng đã hồi phục tinh thần, sắc mặt cô ta tái nhợt. Cô ta đương nhiên nhìn ra thái độ của Hiệu trưởng đối với Hàn Đông có vấn đề. Hơn nữa, nên biết rằng Hiệu trưởng cũng biết được bối cảnh sau lưng của cô ta, không ngờ lại mắng chửi cô ta một trận không chút khách khí, lại còn mắng trước mặt nhiều người như vậy. Điều này chứng minh rằng Hiệu trưởng cực kỳ coi trọng người trước mắt này. Ngoài ra, nhìn dáng vẻ của ông ta dường như vô cùng sợ hãi. Thân phận người này là gì?

- Công việc dù bận, chuyện của con cái cũng không thể bỏ mặc được.

Cô chủ nhiệm không hề khách sáo ngắt lời Hàn Đông, nói tiếp với giọng phê bình:

- Không phải tôi nói anh, kiếm tiền tất nhiên quan trọng, nhưng giáo dục con cái cũng không thể lơ là. Tiền không phải là vạn năng đâu. Giờ lại đúng là giai đoạn mấu chốt trong quá trình trưởng thành của con. Chỉ hơi không chú ý thì cả đời con sẽ bị ảnh hưởng….

- Cô giáo, tôi nghĩ không nghiêm trọng đến thế chứ…

Hàn Đông ngượng ngùng cười nói, thầm nghĩ chủ nhiệm lớp này đúng là có trách nhiệm, nhưng dựa vào suy nghĩ của Hàn Vũ và Hàn Nguyệt, hẳn là không có vấn đề. Hơn nữa, Hàn Đông cảm giác được cô chủ nhiệm lới này rất bất mãn với hắn. Hắn không có làm gì, chẳng phải chỉ đến muộn gần một giờ thôi sao, hơn nữa hắn cũng đã giải thích rồi.