Cơm nước xong, cả nhà ngồi cùng nhau, vừa uống trà vừa nói chuyện, khung cảnh vô cùng ấm áp.
Kiều San San bây giờ xem ra càng thướt tha hơn so với trước kia, nàng mặc một cái váy màu tím, tóc búi phía sau, giống như một quý phu nhân.
Lữ Nhạc cho Hàn Đông cảm giác dường như cũng không có gì thay đổi, giống như lần đầu Hàn Đông gặp cô, vẫn thanh lịch thoát tục như vậy, âm thầm nở như một đóa hoa ngọc lan vậy.
- - Mấy ngày nữa Bạch Vũ Giai muốn đến thành phố Minh Châu một chuyến.
Kiều San San vẻ mặt tươi cười, dịu dàng nói:
- - Chị ấy bây giờ tuy đã rời xa giới giải trí, nhưng hát càng hay hơn so với trước kia, hơn nữa chị ấy còn luyện đàn dương cầm, đàn rất hay. Em mỗi lần nghe được đều say mê, lần này em mời chị ấy đến thành phố Minh Châu chơi, đến lúc đó có thể được sướng lỗ tai rồi.
Lữ Nhạc vui vẻ, nói:
- - Vũ Giai sắp đến sao, vậy thì tốt quá, chúng tôi cũng lâu không gặp nhau rồi.
Bạch Vũ Giai từ sau khi lui ra khỏi giới giải trí, về cơ bản sống một cuộc sống ẩn dật, không lộ diện trên báo chí nữa, ban đầu một số phóng viên bằng mọi cách có được một số thông tin được gọi là mới nhất của Bạch Vũ Giai, nhưng cuối cùng lại không phát đi được, bởi vì ông chủ của toà soạn báo đích thân nói không cho phép phát đi bất cứ tin tức nào liên quan đến Bạch Vũ Giai, dần dà người trong cuộc biết rằng đằng sau Bạch Vũ Giai là có người che chắn, hơn nữa người này còn có quyền pháp thông thiên, báo chí các phương diện cũng không dám không tuân theo.
Về phần sau lưng Bạch Vũ Giai là ai, mọi người bàn tán không phải là ít, có người nói chính là ông chủ Hàn Mạn Lương trước kia của Bạch Vũ Giai. Hàn Mạn Lương đã khiêm tốn hơn trước kia rất nhiều, nhưng ngược lại tầm ảnh hưởng ở Yến Kinh lại lớn hơn trước rất nhiều, nhà họ Hàn bây giờ giống như mặt trời ban trưa vậy. Hàn Đông lại có hy vọng tương lai đi lên đỉnh, mấy năm nay Hàn Mạn Lương cũng lui ra ngoài vòng ăn chơi, nhưng anh ta bây giờ trong vòng tròn lớn nhỏ ở Yến Kinh, lời nói là có trọng lượng nhất. Nếu Hàn Mạn Lương muốn xen vào chuyện gì, nói một câu ai cũng phải nể tình. Trước kia Bạch Vũ Giai chính là nghệ sỹ ký kết với công ty của Hàn Mạn Lương, khi đó tất cả mọi người đều biết Hàn Mạn Lương vô cùng chiếu cố, cho nên mọi người có suy đoán này cũng là bình thường. Đương nhiên cũng có người nói Bạch Vũ Giai trên thực tế là được người khác che chở, người này cũng là người nhà họ Hàn, còn cụ thể là ai mọi người đều cười không nói, đều là trong lòng biết rõ, chẳng qua có một số cái nhạy cảm không thể nói lung tung.
Về những việc này Trung Hoa có đủ loại suy đoán, có một số đương nhiên là do dân chúng chắp vá hư cấu lên, có một số thì không khác với sự thực lắm.
Tuy rằng Hàn Đông cũng biết có một số đồn đại về mình, nhưng đối với người ở tầng này mà nói, những lời đồn đại này đều không ảnh hưởng đến toàn cục.
Buổi sáng thứ sáu, ăn sáng xong cả nhà liền đi ô tô về Bến Thượng Hải.
Xe là Kiều San San điều từ chi nhánh công ty ở thành phố Minh Châu sang, một chiếc xe việt dã BMW có vẻ cực kỳ khiêm tốn. Ở thành phố Minh Châu một chiếc xe BMW quả thật không phải là xe sang trọng gì, cũng không làm cho người khác chú ý.
Mà ở phía sau xe BMW lại là một chiếc Satana theo sau, do Lam Mộng Ngọc và Chu Tử Long đi theo phía sau, chủ yếu là phụ trách công tác cảnh vệ.
Mặc dù là thời gian riêng, nhưng dựa vào thân phận và cấp bậc của Hàn Đông, công tác cảnh vệ nhất định không được sơ sót. Chẳng qua nhóm người Lam Mộng Ngọc làm nhân viên cảnh vệ chuyên nghiệp nhất, đồng thời lại là hậu nhân của cấp dưới ông cụ Hàn, về mặt trung thành chắc chắn là không có vấn đề gì, bọn họ bất cứ lúc nào đều ở bên cạnh Hàn Đông, biết rất nhiều chuyện của Hàn Đông nhưng biết đồng nghĩa với bọn họ phải ghi nhớ trong lòng, bọn họ phải nhớ kỹ những chuyện có liên quan đến an toàn của Hàn Đông.
Đi đến bến Thượng Hải, Kiều San San đi trước dừng xe, sau đó mấy người liền ở trên bãi cát màu vàng, trải rộng ra một cái thảm, Hàn Vũ và Hàn Nguyệt đều lấy từ trong ba lô ra vài thứ, chủ yếu là đồ ăn.
Tất cả mọi người đều mang mũ lưỡi trai, đây là Hàn Nguyệt trước đó mua qua mạng, nói là đội mũ che nắng không chỉ để che nắng mà còn có thể để cho Hàn Đông dễ dàng nhận ra.
Một lần hiếm có cả nhà cùng đi chơi, Hàn Đông đương nhiên để cho mấy đứa nhỏ bố trí.
Người một nhà đến đây, đương nhiên thu hút không ít người, dù sao Kiều San San và Lữ Nhạc đều là đại mỹ nữ hiếm gặp, tuy rằng bây giờ đã gần 40 tuổi rồi, nhưng dường như năm tháng không để lại trên mặt các nàng dấu tích gì, mà khí chất xuất trần thoát tục của các nàng làm cho người ta không khỏi ngưỡng mộ.
- - Ba, chúng ta đi xây tháp.
Hàn Nguyệt ở bên tai Hàn Đông nhỏ giọng nói.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- - Được, chúng ta đi xây dựng Kim Tự Tháp.
Hai cha con liền ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu xây lên Kim Tự Tháp, tuy rằng Hàn Nguyệt đã 12 tuổi, nhưng vì bình thường Hàn Đông rất ít cơ hội mang cô bé đi, cho nên trò chơi đơn giản như vậy, cô bé chơi rất hứng thú.
Hàn Vũ ngồi ở bên cạnh cũng không đến hỗ trợ, cậu ta chủ yếu là đứng ở bên cạnh chỉ huy, chỗ nào nên thêm cát, vị trí nào hơi bị lệch.
Kiều San San và Lữ Nhạc thì mỉm cười ngồi ở bên cạnh, hứng thú nhìn ba cha con ở đó chơi đùa.
Thời gian gặp gỡ người thân trôi qua thật nhanh, nháy mắt buổi sáng đã trôi qua rồi, 11h30 mọi người thu xếp xong đồ đạc cùng đi đến bãi đỗ xe.
Khi đến Kiều San San phụ trách lái xe, lúc trở về thì do Lữ Nhạc lái.
Hàn Đông mặc dù là đàn ông nhưng nhiều năm không lái xe, kỹ thuật lái xe đã kém hơn nhiều, cho nên đành phải để hai người đẹp đảm nhận lái xe.
Xe vừa mới ra khỏi vị trí, một chiếc xe bên trái liền lùi ra, rõ ràng cũng chuẩn bị lùi xe ra ngoài, chỉ là tốc độ lùi xe quá nhanh, “Bịch” một tiếng, đâm vào bên hông trái xe BMW.
Người trong xe BMW đều bị chấn động mạnh, Hàn Nguyệt phát ra một tiếng kêu kinh hãi.
Chiếc xe Santana đã lùi ra ngoài chờ sẵn lúc này nhanh chóng lướt đến, lái xe Chu Tử Long và Lam Mộng Ngọc ở vị trí lái phụ đều chăm chú quan sát tình hình bên này, cửa xe đã nhẹ nhàng mở ra, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể xuống xe xử lý tình huống đột ngột phát sinh.
- - Sao thế? Sao thế? Cô lái xe kiểu gì thế?
Chủ động đâm xe là một chiếc mini màu đỏ thẫm, chủ xe là một gã để râu quai nón, vốn dĩ xem ra là một gã rất đàn ông, nhưng ngữ khí, giọng nói khi nói chuyện lại có chút đàn bà, gã tỏ vẻ vô cùng tức giận, không ngừng kêu la, còn giơ tay chỉ trỏ.
Hàn Nguyệt thò đầu ra từ cửa sổ xe, lập tức liền nhận ra người này, cô bé nói:
- - Cháu nhận ra chú, chú đã từng đóng bộ phim 《Hạnh phúc》, tên là Lưu Khải, cháu vốn nghĩ chú là người tốt, nhưng không ngờ chú lại không nói đạo lý, rõ ràng là chú đụng xe nhà cháu, nhà cháu không gây phiền cho chú là may rồi.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm trang của Hàn Nguyệt, Hàn Đông không khỏi buồn cười, con bé này thật là biết ăn nói.
Lưu Khải không ngờ bị nhận ra, gã hôm nay đeo kính râm, vốn là không muốn bị người khác nhận ra. Nhưng cô bé này không ngờ lại giáo huấn gã, làm cho gã rất khó chịu.
- - Con bé này nói gì vậy, là xe của nhà cháu chặn đường của ta được chưa?
Lưu Khải trừng mắt nói.
- - Rõ ràng tôi vừa đang lùi xe, các người bỗng nhiên lùi xe ra mới đụng phải…
“Tách tách…” Tiếng chụp ảnh của máy ảnh từ bên cạnh truyền đến, là máy ảnh của Lam Mộng Ngọc lấy ra chụp Lưu Khải.
Lưu Khải lập tức bị chọc giận, gã lo lắng cho hình tượng mặt trái của mình bị lộ, lập tức vội vàng chạy đến, đập vào xe Santana, lớn tiếng nói:
- - Chụp cái gì vậy, ai cho cô chụp? Xóa ngay cho tôi…