Người Cầm Quyền

Chương 127: Phóng viên




Trưởng phòng tuyên truyền Vương Hòa Bình là một người đàn ông trung niên, hắn nở nụ cười ôn hòa nhiệt tình mời Hàn Đông ngồi xuống, sau đó gọi thư ký rót trà, lại nói bằng giọng tràn đầy nụ cười:

- Lần này tiếp đãi phóng viên của nhật báo kinh tế Trung Quốc thì Hàn Đông cậu là người chủ đạo, phòng tuyên truyền chúng tôi chỉ phối hợp mà thôi, có gì cần cậu cứ việc nói với tôi.

Vương Hòa Bình rõ ràng khá hạ thấp tư thái, lời nói cũng rất dễ nghe, Hàn Đông cười nói:

- Trưởng phòng Vương, anh quá khách khí rồi, lần này tôi đến là nghe theo sự chỉ huy của anh.

- Ha ha!

Vương Hòa Bình cười khan hai tiếng, sau đó hắn khoát tay nói:

- Hàn Đông, tôi cũng không phải khách khí với cậu, huyện Phú Nghĩa thật sự khó thể mời được phóng viên của tờ báo lớn, nghe nói lần này lại là bạn học của cậu, vì vậy cậu nên bỏ ra nhiều lực hơn.

Hàn Đông thầm cười khổ một tiếng rồi nhân tiện nói:

- Trưởng phòng Vương, tôi có một lời đề nghị, tốt nhất là chúng ta nên mời cả cục trưởng Kiều của cục thông tin truyền thông cùng tham gia tiếp đãi, lần này là cô ấy hỗ trợ thu xếp, các cô ấy cũng là nữ đồng chí, ở chung với nhau cũng dễ dàng hơn.

Vương Hòa Bình nở nụ cười:

- Việc này tôi sẽ điện thoại cho anh Khổng ở cục thông tin truyền thông, sẽ mời cục trưởng Kiều hỗ trợ.

Vương Hòa Bình vừa nói xong thì đứng lên điện thoại ngay cho cục trưởng cục thông tin truyền thông, hắn nói rõ sự việc, đối phương cũng không phản đối.

Sau khi cúp điện thoại thì Vương Hòa Bình cảm thán với Hàn Đông:

- Các vị bạn học của Hàn Đông cậu cũng đều là người tinh anh.

Hàn Đông khiêm tốn nói:

- Chỉ có tôi là người không có tương lai mà thôi.

- Cậu cứ đùa.

Vương Hòa Bình nở cụ cười:

- Cậu đang làm ra một chuyện đại sự ở huyện Phú Nghĩa, đồng thời cũng có hiệu ứng rất mạnh, chỉ cần cậu làm đến nơi đến chốn, tương lai sẽ là vô hạn.

Hàn Đông cười nói:

- Cũng mong sau này trưởng phòng Vương quan tâm nhiều hơn.

Vương Hòa Bình gật đầu nói:

- Cậu yên tâm đi, nếu có thể hỗ trợ thì tôi sẽ tuyệt đối không chối từ.

Vương Hòa Bình là một người theo sách lược công bằng, nếu có những việc và người không đúng thì hắn sẽ không trộn lẫn vào tranh đấu giữa hai bên, trong lòng cũng giữ điểm mấu chốt, vì vậy mà luôn có thời gian thoải mái.

Hàn Đông cũng rất có hảo cảm với Vương Hòa Bình, không phải vì trước kia người này giúp đỡ hắn, quan trọng là cảm thấy đối phương làm người khá khiêm tốn, chính khí.

Người như Vương Hòa Bình rất thích hợp để kết giao lâu dài, một người ở trong quan trường thì chung quanh phải có một nhóm người, mà chỉ cần nhìn người bên cạnh cũng biết đại khái phẩm chất của người trung tâm. Có câu nói vật họp theo loài, Hàn Đông cũng không muốn biến những người bên cạnh mình thành những kẻ có tầm nhìn hạn hẹp, ruồi bọ.

Nửa giờ sau Kiều San San mới chân thành đi đến, mái tóc uốn lượn, gương mặt tinh xảo, trên mặt là nụ cười thản nhiên, dáng điệu ưu nhã ung dung; dáng người thon gầy, áo khoác màu tím mặc trên người càng làm nàng có khí chất.

Hàn Đông nhìn Kiều San San mà thầm cảm thán, trước kia khi còn ở trường thì nào có thể ngờ nàng có được dáng vẻ quyến rũ như hôm nay?

- Cục trưởng Kiều, nghe nói cô là bạn học cũ của Hàn Đông, sự kiện lần này cũng làm phiền cô.

Vương Hòa Bình dùng giọng khách khí nói.

Kiều San San mỉm cười nói:

- Trưởng phòng Vương, tôi chỉ có thể cố hết sức thôi.

Vương Hòa Bình điện thoại gọi chủ nhiệm văn phòng của phòng tuyên truyền là Khương Chí Siêu đến, sau đó bốn người tổ chức một cuộc họp nhỏ. Dựa theo chỉ thị của bí thư Hoàng, bọn họ cần phải làm tốt công tác tiếp đãi, cần phải làm cho phóng viên của nhật báo kinh tế Trung Quốc được thỏa mãn. Vương Hòa Bình cười nói:

- Tôi và chủ nhiệm Khương chủ yếu làm tốt công tác hậu cần, bí thư Hàn và cục trưởng Kiều có gì cần cứ việc nói với chúng tôi.

- Như vậy không phải là bắt lớn làm nhỏ sao?

Hàn Đông thầm nghĩ, chỉ là hai phóng viên mà thôi, khách khí với bọn họ là được rồi, cũng không cần phải làm như gặp phải đại địch. Nhìn vào điệu bộ lần này, chỉ cần có thể tuyên truyền cho huyện Phú Nghĩa, như vậy Cao Tiểu Yến thích gì cũng có. Vì thế hắn quay đầu nhìn Kiều San San, nàng cũng nhìn hắn, trong mắt hiện lên cái nhìn không cho là đúng.

Kiều San San nói:

- Trưởng phòng Vương cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức làm tốt công tác tiếp đãi. Lúc này có lẽ các cô ấy sắp lên máy bay, lát nữa tôi sẽ chạy đến phòng chờ, đồng thời cũng có thể tiếp điện thoại của các cô ấy bất cứ khi nào, nắm giữ hành trình của bọn họ.

- Được rồi, cô cứ đi cùng bí thư Hàn, tôi và chủ nhiệm Hòa sẽ chờ ở chỗ này, bất cứ lúc nào cũng có thể giữ liên lạc.

Vương Hòa Bình gật đầu nói:

- Lát nữa chủ nhiệm Khương sẽ đi chứng thực.

Hàn Đông và Kiều San San xuống lầu, leo lên một chiếc xe Jetta, Kiều San San dịu dàng nói:

- Hàn Đông, việc này là do anh tìm ra.

Hàn Đông cười khổ nói:

- Tôi cũng nào biết như vậy, tôi chỉ thấy chuyện này nên báo cáo cho lãnh đạo huyện, kết quả là như vậy, nào biết huyện ủy coi trọng như thế?

Kiều San San nói:

- Tôi mặc kệ anh, dù sao phần nhân tình này anh cũng thiếu nợ tôi.

- Được, tôi biết rồi, chính cô nhớ kỹ là được.

Hàn Đông cười nói, thiếu nợ nhân tình của người đẹp coi như là một chuyện tốt, vì người bình thường có muốn cũng không được.

Khi đến cục thông tin truyền thông, Kiều San San đi vào trong phòng làm việc chưa được bao lâu thì cục trưởng Khổng Túc đã đến, hắn lên tiếng hàn huyên với Hàn Đông:

- Bí thư Hàn, anh đã đến cục thông tin truyền thông, như vậy đến trưa cũng nên ở lại dùng bữa cơm rau dưa.

Hàn Đông khách khí nói:

- Sao có thể xấu hổ như vậy được?

- Ha ha ha, có gì mà xấu hổ, anh đến cục thông tin truyền thông nếu không dùng bữa cơm, sau này sự việc truyền ra ngoài, như vậy không phải tôi sẽ rất mất mặt sao?

Hàn Đông cười nói:

- Vậy thì được, tôi coi như được hưởng lộc.

Sau khi tiễn chân cục trưởng Khổng Túc thì Hàn Đông quay sang nói với Kiều San San:

- Xem ra cục trưởng rất nhiệt tình.

- Cái gì mà nhiệt tình?

Kiều San San quệt miệng nói:

- Phải xem đó là người nào, anh không biết đấy thôi, anh ta bình thường nhìn ai cũng không vừa mắt.

- Phải không đấy?

- Ha ha, bây giờ anh là tâm phúc của huyện ủy, ai cũng biết bí thư Đinh trên thị ủy cũng muốn đề bạt anh, vì vậy cục trưởng của chúng tôi mới phải chạy đến mời anh dùng cơm.

- Cái gì?

Hàn Đông chợt sững sờ:

- Bí thư Đinh nói đề bạt tôi khi nào?

Dù trước đó khi ở thị trấn Triệu Hoa thì bí thư Đinh Vi Dân thật sự có tán thưởng Hàn Đông, hơn nữa còn mạnh miệng nói cần bồi dưỡng cán bộ trẻ nhưng nào có nói gì về chuyện đề bạt? Mà tin tức sao lại truyền đi nhanh như vậy?

- À, dù sao thì mọi người cũng nghĩ rằng anh sắp được đề bạt, vì thế mà ai chẳng muốn tán dương.

Lúc dùng cơm thì Khổng Túc tỏ ra rất ân cần, liên tục nói gần nói xa toàn những lời nịnh hót. Hàn Đông có được những lời nói trước đó của Kiều San San, vì vậy hắn thấy lời nói của đối phương quá giả dối, lúc này tuy vẫn biểu hiện cười cười nói nói nhưng cũng không biểu lộ tình cảm.

Sau khi cơm nước xong thì Hàn Đông từ chối lời mời ra ngoài uống trà của Khổng Túc, hắn cùng Kiều San San quay về phòng làm việc, để cho nhân viên công tác đang trực ở đó ra ngoài dùng cơm. Hai người vừa ngồi xuống một lúc thì điện thoại vang lên, Kiều San San nghe máy và nói:

- Cao Tiểu Yến đã đến Thục Đô, cô ấy vừa dùng cơm xong, lúc một giờ sẽ bắt xe đến bến Vinh Châu.

Hàn Đông cau mày nói:

- Sao không đi đến huyện Phú Nghĩa?

Kiều San San nói:

- Muốn đến huyện Phú Nghĩa thì hai giờ rưỡi mới có xe.

- Được, điện thoại cho trưởng phòng Vương một tiếng, chúng ta đến thành phố Vinh Châu đón bọn họ.

Hàn Đông nói, sau đó điện thoại đến phòng làm việc của Vương Hòa Bình, nói rõ tình huống. Vương Hòa Bình quyết định phái xe đến, nói là vất vả Hàn Đông và Kiều San San phải đi đón người.

Hàn Đông cúp điện thoại và nói:

- Sao tôi cảm thấy hao người tốn của như vậy? Hơn nữa chúng ta lại lãng phí cả ngày, sớm biết như vậy thì tôi đến sớm làm gì?

Từ sáng đến giờ Hàn Đông thật sự không làm gì, chỉ biết chờ đợi, thật sự có hơi bức bối.

Kiều San San cười khúc khích nói:

- Anh cũng đừng càu nhàu, dù sao bọn họ cũng đã lên xe, chúng ta coi như đến Vinh Châu dạo chơi một vòng, sau đó đến bến xe đón người.

Sau đó xe của phòng tuyên truyền đã đến, Hàn Đông và Kiều San San xuống lầu, để cho lái xe chạy đến thành phố Vinh Châu. Hàn Đông và Kiều San San đi dạo ở trung tâm thương mại vài giờ, sau đó cả hai đi đến bến xe đợi thêm hai mươi phút, cuối cùng chiếc xe chạy từ Thục Đô đến Vinh Châu cũng vào bến.

- Tiểu Yến.

Kiều San San duyên dáng gọi tô một tiếng, nàng tiến lên ôm một cô gái từ trên xe đò đi xuống, bộ dạng thân mật như hai chị em.

Cao Tiểu Yến có hơi mập, gương mặt trắng nõn, cắt tóc ngắn, mặt trang điểm nhẹ. Hàn Đông tuy cố gắng hồi tưởng nhưng thật sự không nhớ rõ bộ dạng của nàng khi còn học đại học là thế nào, vì vậy trong lòng liên tục cười khổ.

- Hàn Đông, anh vẫn như cũ, vẫn lạnh lùng như thế.

Cao Tiểu Yến mỉm cười nhìn Hàn Đông:

- Nghe nói gần đây anh phát triển rất tốt.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Sao có thể so sánh với cô được? Tôi chỉ là một chân chạy việc vặt mà thôi, không thể nào là một vị vua không vương miện như cô được.

Tuy không có cảm giác quen thuộc nhưng Hàn Đông cũng cần Cao Tiểu Yến hỗ trợ, vì thế hắn cũng rất khách khí.

- Chào anh, tôi là Liễu Hàng, là đồng sự của Tiểu Yến, rất hân hạnh được làm quen với cô.

Lúc này một người đàn ông đeo kính gọng vàng mỉm cười nói với Kiều San San, hắn ưu nhã vươn cánh tay ra.

Kiều San San cũng duỗi tay bắt tay của Liễu Hàng, sau đó lên tiếng:

- Hoan nghênh phóng viên Liễu đến Vinh Châu phỏng vấn.

Cao Tiểu Yến giới thiệu:

- San San, Hàn Đông, anh Liễu là phó phòng tin tức số ba của báo chúng tôi.

- Thì ra là trưởng phòng Liễu, hoan nghênh, hoan nghênh.

Hàn Đông tiến lên cùng bắt tay với Liễu Hàng, xem ra lần này đăng báo là không có vấn đề, dù sao thì sau này làm bài phỏng vấn và có phát hay không lại là một chuyện khác. Liễu Hàng này không phải là phóng viên bình thường, nếu đối phương phụ trách bản thảo thì cơ hội sẽ lớn hơn nhiều.

- Chào cậu!

Liễu Hàng thật sự có hơi nhạt với thái độ thân mật của Hàn Đông, lời nói có chút cảm giác tỏ ra mình tài trí hơn người, nhưng hắn quay sang nói chuyện với Kiều San San thì lại chất đầy nụ cười.

Hàn Đông tùy tiện nói vài câu với đối phương, trong lòng có chút khó chịu, khi thấy Kiều San San và Cao Tiểu Yến ở bên cạnh trò chuyện hưng phấn thì nhân tiện nói:

- Chúng ta lên xe trước đã, mọi người có nhiều thời gian trò chuyện hơn.

Sau khi trở lại huyện Phú Nghĩa thì xe trực tiếp chạy đến phòng tuyên truyền, Vương Hòa Bình nhiệt tình tiếp đãi Liễu Hàng và Cao Tiểu Yến, tỏ ra hoan nghênh nhiệt liệt. Sau khi bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận nhận được tin cũng chạy đến gặp mặt hai vị phóng viên, tỏ vẻ huyện ủy nhất định sẽ hỗ trợ cho hai người bọn họ thực hiện công tác.

Sau khi trò chuyện trong chốc lát, Hoàng Văn Vận nói:

- Thế này đi, hai vị đường xa mệt nhọc, trước tiên đến nhà khách huyện ủy nghỉ ngơi chốt lát, sau đó sẽ mời hai vị dùng cơm chiều.

Liễu Hàng nhàn nhạt nói:

- Nhà khách sao?