Người Cầm Quyền

Chương 1251: Người Người Thấy Bất An




Hàn Đông sở dĩ đồng ý khống chế Giang Văn Tân trước sau đó mới thực hiện theo trình tự bình thường, một mặt là tránh để rút dây động rừng, để lão ta chạy mất, mặt khác cũng là có ý câu cá, xem xem ông bạn này rốt cuộc dính líu đến những người nào.

Nhưng không, vừa mới khống chế Giang Văn Tân không bao lâu, trình tự bên kia còn chưa bắt đầu chính thức thực hiện, liền đã có cá lớn cắn câu rồi.

Tin nhắn gửi cho Giang Văn Tân rất ngắn gọn, chỉ có một câu, “Sắp bắt anh rồi, mau đi.”

Câu này tuy rất đơn giản nhưng người gửi tin lại không đơn giản, lại là Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Tiếu Miễn Tri.

Hóa ra sau khi Hàn Đông biết được Chu Chính đã khống chế được Giang Văn Tân, liền gọi điện thoại cho Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Tiếu Miễn Tri biết, báo cho ông ta biết thông qua điều tra ban đầu của Ủy ban Kỷ luật thành phố, vấn đề của Giang Văn Tân rất nghiêm trọng, quyết định thực hiện trình tự, tiến hành điều tra trường hợp này, nhờ mọi người phối hợp.

Thật ra đây là thăm dò của Hàn Đông, mặc dù chứng cứ bề ngoài người ở sau lưng Giang Văn Tân là Phó bí thư Thành ủy Trương Kỳ Long, nhưng Trương Kỳ Long và Tiếu Miễn Tri đều là người của Dương Bộ Hầu, bọn họ đều cùng một giuộc, nếu Tiếu Miễn Tri biết thành phố muốn động đến Giang Văn Tân, ông ta cũng sẽ thông báo cho Trương Kỳ Long.

Lúc này đã nắm giữ được quyền chủ động, vậy đã đến lúc rút dây động rừng, như vậy mới có thể làm cho bọn họ lộ ra chân tướng.

Chỉ có điều đến Hàn Đông cũng không nghĩ đến, người đầu tiên thông báo cho Giang Văn Tân lại chính là Tiếu Miễn Tri.

Lúc này Chu Chính cũng rất vui mừng, Giang Văn Tân quả nhiên thần thông quảng đại, lần này thông qua lão ta phỏng chừng có thể bắt được vài con cá lớn, qua lần này, quyền phát biểu của Hàn Đông ở thành phố Giang Trung nhất định sẽ tăng hơn rất nhiều, mình cũng sẽ dễ dàng triển khai công việc.

- - Trả di động lại cho tôi.

Giang Văn Tân mạnh miệng nói, trên thực tế lúc này trong lòng lão ta vô cùng lo lắng thậm chí là sợ hãi, nhìn thấy Chu Chính nhìn điện thoại của mình, lão cuối cùng cũng hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề. E là thành phố lần này nhằm vào không chỉ là mình, mà là người ở phía sau mình. Nếu như vậy mình chỉ là một cái mồi câu mà thôi, là ngụy trang cho người ta dùng để câu cá, người câu cá đương nhiên là Bí thư Thành ủy Hàn Đông. Lần này bất kể là Hàn Đông có thể câu được con cá lớn nào, số phận của mồi câu hắn đã sớm định rồi. Câu được cá rồi, mồi câu sẽ bị vứt bỏ mặc kệ tự sinh tự diệt. Câu không được cá, thì mồi câu có thể bị cá rỉa cho không còn tí gì.

Nghĩ tới những điều này, sắc mặt Giang Văn Tân trở nên tái nhợt, môi hơi rung động, thậm chí bắt đầu lấm tấm đầy mồ hôi trên trán. Mấy năm nay theo đà của cải tích lũy được, lão cũng quen rất nhiều người có quyền thế, địa vị xã hội của lão cũng không ngừng nâng cao, bởi vậy ở sâu trong nội tâm thật có chút tự cho là lợi hại, theo lão xem ra, không cần nói chỗ khác, ở thành phố Giang Trung, mình căn bản vững như Thái Sơn, có thể xông pha.

Nhưng bây giờ xem ra, mình trước đó hoàn toàn là ếch ngồi đáy giếng, cứ nghĩ có thể dựa vào chút lực lượng chút quan hệ mình sẽ bình yên vô sự, nhưng lại không biết ở trước mặt đại lão thực sự, lão thật ra chỉ là một quân cờ đáng thương mà thôi. Không cần là có thể tùy tiện vứt bỏ.

- - Ha ha, ông đoán thử xem còn có ai gọi điện, nhắn tin chứ?

Chu Chính nắm lấy di động của Giang Văn Tân cười ha hả, nói.

Giang Văn Tân run run một lát, sắc mặt xám xịt, trừng mắt nhìn Chu Chính, nói:

- - Cậu muốn làm gì?

- - Ông nói xem?

Chu Chính cười nhạt, nói.

- - Ông cho rằng có chỗ dựa thì có thể bình yên vô sự sao? Nói cho ông biết, muốn xử lý ông dễ như trở bàn tay, chỉ là chưa có người để ý tới ông mà thôi!

Đang nói, di động trong tay Chu Chính lại vang lên rồi, vừa thấy dãy số, nụ cười trên mặt Chu Chính càng tươi hơn, đây cũng là một con cá lớn.

Gọi điện thoại tới là Cục trưởng Cục Tư pháp thành phố Vương Thiệu Võ, nhìn tên không ngừng nhảy nhót trên màn hình điện thoại, Giang Văn Tân mặt cắt không còn chút máu, ngồi phịch ở ghế không nhúc nhích.

Điện thoại liên tiếp kêu hai lần, sau đó liền gửi đến một tin nhắn, chỉ có hai chữ “Đi mau”.

Chỉ là một cuộc điện thoại cũng không thể nói lên điều gì, nhưng tin nhắn thì khác, đó chính là bằng chứng, đến lúc đó có thể lấy nó đi điều tra người gửi tin nhắn, bọn họ về cơ bản cũng không thể trốn thoát.

Thời gian nửa ngày, trên điện thoại di động của Giang Văn Tân liền nhận được 8 tin nhắn, đều là mật báo cho lão ta khẩn trương thoát thân, những người này ban đầu đều là gọi điện thoại, nhưng điện thoại không có ai nghe, sau đó liền gửi tin nhắn.

Những người này đều là người trong thể chế, hoặc là đang ở chức vị cao, hoặc cho dù vị trí không cao nhưng lại ở ban ngành quan trọng, có thể nói đều có dính líu sâu đến Giang Văn Tân, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm thông báo cho Giang Văn Tân.

Đến buổi tối, những người trước đó gửi tin nhắn đều không ngừng gọi điện thoại gửi tin nhắn, xem ra bọn họ đều vô cùng cấp bách, cũng không hy vọng Giang Văn Tân bị bắt, tránh cho bọn họ cũng bị dính líu vào.

Nhưng bọn họ lại không biết, Giang Văn Tân sớm đã bị Cục Công an thành phố khống chế, tin nhắn của bọn họ không chỉ không thể để cho Giang Văn Tân rời khỏi thành phố Giang Trung mà bảo vệ bọn họ, ngược lại thêm một bước lộ ra chân tướng của mình.

Ngày hôm sau Hội đồng nhân dân thành phố Giang Trung phê chuẩn cho phép “Biện pháp cưỡng chế tạm giam hình sự” đối với Giang Văn Tân.

Mà Giang Văn Tân đã sớm bắt đầu khai báo rồi, hai mươi mấy giờ này đối với Giang Văn Tân giống như ở trong chảo dầu vậy, nghe từng cuộc điện thoại gọi tới, nhìn thấy từng tin nhắn tới, lão liền biết đường đi của mình đã hết rồi, qua một đêm, trong quá trình thẩm vấn, lão liền lần lượt khai báo những gì đã làm mấy năm nay, người có dính líu đến lão cũng lần lượt lộ ra.

Trải qua hai ngày liên tục thẩm vấn, những vấn đề Giang Văn Tân cần khai báo đều đã khai báo rõ ràng rồi, tài liệu khai báo đã có mấy bản.

Chu Chính giao những tài liệu này cho Hàn Đông, cũng nói tóm tắt rõ ràng về những gì Giang Văn Tân đã làm cùng những người có dính líu đến lão ta.

Ngoài cán bộ cấp Bộ trưởng Tiếu Miễn Tri ra, còn có cán bộ cấp Giám đốc sở Vương Thiệu Võ, còn có ba cán bộ cấp Phó giám đốc sở và bốn cán bộ cấp Cục trưởng, có đến 9 người cán bộ cấp Cục phó, cán bộ lớn nhỏ tổng cộng có 18 người. Những người này phân bổ ở các ban ngành, mang đến rất nhiều lợi ích cho phát triển mấy năm nay của Giang Văn Tân, có thể nói là ô dù của lão.

Đối với tình hình này, Hàn Đông vô cùng tức giận, lập tức gọi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Từ Thanh Đồng đến, giao tài liệu cho ông ta, nói:

- - Đồng chí Thanh Đồng, đối với những người này nhất định phải điều tra tới cùng, nghiêm trị không tha!

Trên thực tế Từ Thanh Đồng sớm đã biết chuyện này, ông ta tiếp nhận tài liệu, nói:

- - Bí thư Thành ủy Hàn, Tiếu Miễn Tri này…

- - Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ đích thân báo cáo với Trung ương.

Hàn Đông vẻ mặt nghiêm trọng, nói.

Là cán bộ cấp Bộ trưởng, Tiếu Miễn Tri xảy ra vấn đề, đương nhiên cần phải có Trung ương quyết định về việc điều tra, xử lý đối tượng này.

Nhưng bây giờ trong tay Hàn Đông có chứng cớ, bởi vậy chỉ cần Hàn Đông báo cáo với Trung ương, Trung ương nhất định sẽ chính thức điều tra ông ta.

Nhưng để ổn thỏa đạt được mục đích, Hàn Đông cũng không vội vàng lập tức bay đến Yến Kinh, hắn chuẩn bị cùng với Ủy ban Kỷ luật sau khi thêm một bước điều tra những người đó, có được chứng cứ cụ thể xác thực hơn mới báo cáo với các đồng chí lãnh đạo có liên quan.

Theo đà điều tra bắt giam của Ủy ban Kỷ luật đối với các nhân viên liên quan, không khí của thành phố Giang Trung trở nên càng nghiêm trọng khẩn trương hơn.

Ai cũng không biết mình có thể bị dính líu vào trong đó hay không, hầu hết trong lòng mọi người đều có một cảm giác bất an.

Mặc dù Giang Văn Tân khai ra chỉ có 18 người, nhưng khi 18 người này bị Ủy ban Kỷ luật bắt giam, điều tra, rồi lại sẽ khai ra những người khác, người dính líu vào đương nhiên sẽ nhiều hơn.