Nghe được những lời cường điệu của Hàn Đông, đám người tham dự hội nghị đều không dám khinh thường. Hàn Đông nhận được sự trợ giúp từ chỉ thị của bí thư Hoàng trên huyện ủy, nếu thật sự chụp được ai, kẻ đó cũng đừng hòng chịu được.
Hàn Đông quét mắt một vòng, khi thấy mọi người đều ngồi yên nghiêm chỉnh, trong tay cầm bút ghi chép, hắn khua tay nói:
- Được rồi, tôi cũng không nói nhiều, tất cả mọi người bắt đầu hành động.
Hàn Đông nói xong thì đứng lên ra khỏi phòng họp, theo sát phía sau là Hầu Tây Bình, sau đó là Chu Ngọc Vinh. Dù mọi người cấp bậc không cao nhưng vẫn tuân thủ quy củ vô hình trên quan trường này.
Hầu Tây Bình theo Hàn Đông vào phòng làm việc, hắn cười nói:
- Bí thư Hàn, anh xem khối chính quyền kìa, tôi thấy anh nên cho ra một chương trình, cần làm thế nào, công bố thứ gì? Đến lúc đó tôi và chủ nhiệm Đặng sẽ chứng thực tốt từng thứ một.
- Trước tiên làm vài hơi thuốc đã.
Hàn Đông ném cho Hầu Tây Bình một điếu thuốc, cả hai châm thuốc và phun khói. Hàn Đông đã có thói quen khi bận rộn việc gì đó sẽ hút thuốc, giống như chỉ như vậy mới có thể suy tư sinh động.
Hàn Đông hít vào vài hơi thuốc nói:
- Anh Hầu, chuyện của chính quyền thị trấn sẽ do anh làm chour, tôi chỉ đề xuất vài điểm mà thôi. Một là chính quyền thị trấn phải có mục tiêu công tác, phải có sự phân công cho mọi người, cần phải công khai mục tiêu và tiến độ, sau đó chính là công khai những phí tổn chi tiêu của chính quyền, đặc biệt là phúc lợi, phí chiêu đãi cần phải rõ ràng. Bây giờ dân chúng rất để ý đến những thứ này, nếu anh làm cho nó trở nên trong suốt, như vậy sẽ dễ dàng tiếp nhận sự giám sát, còn những thứ khác, anh Hầu cứ tự mình đưa ra phương án riêng.
- Được, tôi sẽ công tác theo ý của bí thư.
Hầu Tây Bình gật đầu nói:
- Nói thật, trong thời gian một tháng mà muốn mở rộng công tác công khai hành chính, thật sự là áp lực không nhỏ, nếu có thể phát huy tác dụng thì mong sao không động vào bệnh hình thức.
- Đúng vậy, vì thế tôi quyết định, nhất định phải tăng cường giám sát, dù đảng ủy chính quyền thị trấn chúng ta không có quyền xử phạt nhưng đến lúc đó sẽ thiết lập hồ sơ để báo lên huyện ủy.
Hàn Đông nghiêm túc nói.
Hầu Tây Bình ưỡn ngực nói:
- Tôi khăng định sẽ giúp đỡ bí thư Hàn.
Tất cả các vị lãnh đạo của đảng ủy chính quyền thị trấn Triệu Hoa ngoài Hàn Đông đều có phân công cụ thể, dù là Hầu Tây Bình cũng phải toàn diện phụ trách công tác công khai hành chính của khối chính quyền thị trấn, vì vậy mà trong khoảng thời gian ngắn ai cũng bận rộn. Lúc này công việc ở thôn Bình Phong càng thêm lu bù, vì bọn họ là nơi thực hiện công tác công khai hành chính đầu tiên trong thị trấn, hơn nữa còn được chuẩn bị đầy đủ nhất, lại là Hàn Đông tự mình tọa trấn, vì vậy mà tất cả mọi người đều chạy đến thăm viếng khảo sát.
Lúc bắt đầu bí thư chi bộ và cán bộ thôn Bình Phong đều cảm thấy rất cao hứng, cảm thấy công tác công khai hành chính này không phải không có chỗ tốt, ít nhất cũng hấp dẫn ánh mắt của lãnh đạo thị trấn. Nhưng dần dà bọn họ lại cảm thấy buồn bực, vì đám lãnh đạo đến thăm luôn hỏi đông hỏi tây, hỏi những vấn đề khó khăn giống như muốn đến làm khó dễ vậy, mà bọn họ cũng không thể nào làm gì lãnh đạo, vì thế mà cực kỳ khổ sở.
Thực tế thì đám lãnh đạo thị trấn đến thăm viếng khảo sát cũng không phải cố ý làm khó đám lãnh đạo thôn Bình Phong, nhưng bọn họ thật sự muốn hiểu rõ vấn đề trung tâm của công tác công khai hành chính, vì vậy mà mới phải xông xáo như thế, cũng mong sao không mắc lỗi, không để cho Hàn Đông nắm được thóp.
Làm bí thư, khi thấy mọi người bận rộn thì Hàn Đông rất thoải mái, chức trách của hắn chính là tuần tra giám sát, kịp thời phát hiện ra vấn đề. Dù cuối tháng sẽ tổ chức tổ kiểm tra nhưng cả quá trình cũng không dễ khống chế. Khi thấy mọi người cực kỳ bận rộn thì Hàn Đông thấy rất thoải mái, làm lãnh đạo điều quan trọng nhất chính là điều động tính tích cực của mọi người, đề cao hiệu suất chỉnh thể, bây giờ xem ra Hàn Đông cảm thấy mình làm lãnh đạo cũng khá tốt.
Tất nhiên Hàn Đông cũng không phải một kẻ ôm đồm, trong quá trình này thì Hàn Đông trọng điểm quản chế tiến độ công tác của thôn Bình Phong, thôn An Khê và thôn Mao Kiều. Từ khi thị trấn Triệu Hoa được cắt ra thì ba thôn này nằm ở ba góc trên, đồng thời cũng là những thôn ấp hành chính lớn nhất, vì thế mà Hàn Đông xem đó làm trọng điểm, cứ cách một thời gian lại đi xuống xem xét, nói chuyện với cán bộ trong thôn, tập hợp những lời nói của bọn họ để làm tốt công tác chuẩn bị.
- Bí thư Tiểu Hàn, anh lại xuống nữa à?
Vương đại nương ở đầu thôn Mao Kiều cầm theo một dụng cụ hốt rác đi ra ngoài cửa, khi thấy Hàn Đông thì chợt đứng lại cười híp mắt nói.
- Đúng vậy, Vương đại nương đang làm gì thế?
Hàn Đông cười nói, lần trước khi đến đây thì hắn đụng mặt Vương đại nương, dưới tình huống không nói rõ thân phận, hắn đã hàn huyên với nàng khá lâu. Khi rời khỏi thôn Mao Kiều thì hắn mới cho nàng biết thân phận của mình, để cho nàng sau này có chuyện gì cứ tìm mình.
- Bí thư Tiểu Hàn, đến đây ngồi một chút, tôi có việc cần nói với anh.
Vương đại nương cất kỹ dụng cụ hốt rác, sau đó chuyển ghế ra ngoài cửa. Bộ quần áo trên người nàng đã có khá nhiều miếng vá, mặt cũng có vài nếp nhăn.
Thấy bộ dạng thận trọng của Vương đại nương, Hàn Đông đi qua ngồi xuống cười hỏi:
- Vương đại nương, ngài có chuyện gì?
Vương đại nương nhìn xung quanh rồi dùng giọng thần bí nói:
- Bí thư Tiểu Hàn, anh nói thứ kia...Cái gì là công khai...Thật sự muốn làm sao? Tôi thấy bọn họ giống như chẳng muốn làm, sợ rằng sẽ làm trái chính sách của quốc gia.
Hàn Đông chợt sững sờ nói:
- Tất nhiên là thật sự cần chứng thực, Vương đại nương có phát hiện gì sao?
Vương đại nương phẫn nộ nói:
- Vương Lão Thực là một người không thành thật, anh ta không cho người khác sinh con thứ hai, nhưng con dâu của hắn lại mang bầu, chuẩn bị sinh hạ đến nơi rồi.
- Phải không?
Vẻ mặt Hàn Đông trở nên nghiêm túc, Vương Lão Thực chính là trưởng thôn Mao Kiều, không thể ngờ người này biết pháp lại phạm pháp, dung túng con dâu sinh con thứ hai. Nếu điều này là thật, tất nhiên cần phải xử lý thật nghiêm túc, vì người nhà cán bộ thôn sinh con thứ hai sẽ sinh ra ảnh hưởng rất ác liệt, Hàn Đông sẽ tuyệt đối không cho sự việc như vậy phát sinh.
Vương đại nương cho rằng Hàn Đông không tin, nàng vội la lên:
- Tôi cũng không nói dối, bây giờ con dâu của hắn ta đã chạy đến nhà mẹ đẻ ở thôn An Khê để nuôi thai, tôi nghe nói hắn có quan hệ tốt với bí thư Chu trên thị trấn, bí thư Chu thường đến nhà hắn dùng cơm, còn thường xuyên đánh bài, sáng nay tôi còn gặp bí thư Chu. Người trong thôn ai cũng biết, cũng bất mãn nhưng chỉ sợ không đẩy ngã được hắn, nếu không...Hừ, còn chưa đến lượt hắn làm trưởng thôn.
Hàn Đông biết rõ, Mao Kiều là khu thuộc phân vùng trách nhiệm của Chu Ngọc Vinh, nhưng hắn không ngờ Chu Ngọc Vinh lại có quan hệ tốt với Vương Lão Thực, còn thường xuyên chạy đến dùng cơm đánh bài, còn tạo ra ấn tượng xấu cho thôn dân như vậy, xem ra sự việc khá nghiêm trọng.
- Vương đại nương, ngài cứ yên tâm, nếu ngài nói sự thật, tôi sẽ xử lý nghiêm túc bọn họ.
- Tất nhiên là tôi nói thật, nếu không tin thì anh đi mà hỏi, rất nhiều người biết chuyện này, nhưng chuyện về con dâu của Vương Lão Thực thì cũng không nhiều người biết.
Vương đại nương nói, sau đó dùng sức vỗ đùi, giống như chỉ có như vậy mới gia tăng độ thuyết phục cho lời nói của mình.