Người Cầm Quyền

Chương 118: Phổ biến toàn diện




- Có thể có lai lịch gì, cậu cứ nhìn thái độ của mọi người sẽ biết.

Hàn Đông cười nói, tính mẫn cảm của Chu Chính là không tồi.

- Ha ha...

Chu Chính cười hai tiếng nói:

- Anh Đông, tôi thấy các anh như một đôi trời và đất vậy.

Hàn Đông tức giận trừng mắt nhìn Chu Chính rồi nói:

- Miệng chó không mọc ngà voi, chúng tôi là bạn học.

Hàn Đông nói xong thì nâng ly bia cụng với Chu Chính, coi như uống bia.

- Biết rồi, biết rồi.

Chu Chính cười hì hì nói.

Hàn Đông thật sự không còn gì để nói với Chu Chính, vì vậy mà ra vẻ không quan tâm, Chu Chính cũng tranh thủ đứng lên ngồi xuống một bên. Lúc này Kiều San San đã hát xong một bài, ai cũng lớn tiếng hoan hô ủng hộ, những tiếng vỗ tay vang lên như sấm, nàng thẹn thùng nói lời cảm ơn.

Cả buổi tối phần lớn là Kiều San San hát, những người khác chỉ ngẫu nhiên hát một bài, dù sao thì nếu so với tiếng ca của Kiều San San, mọi người cũng hát không được hay cho lắm, vì thế cũng không ai muốn bêu xấu chính mình. Hầu Tây Bình và Trần Dân Tuyển thì càng liên tục uống bia, trước đó khi dùng cơm thì hai người đã uống khá nhiều rượu, bây giờ trước mặt hai người bọn họ lại xếp một hàng chai bia. Hầu Tây Bình phấn khích liên tục cười lớn, mà Trần Dân Tuyển thì khá điềm tĩnh, chỉ hơi cười mà thôi. Hai người này tửu lượng rất lớn, không phân biệt cao thấp nhưng tính cách biểu hiện lại khác nhau rõ rệt.

Sau khi hát xong thì Chu Chính ồn ào muốn mời mọi người đi ăn khuya, Hàn Đông nói:

- Miễn ăn khuya đi, dù sao tôi cũng nuốt không vô nữa rồi.

Kiều San San cũng nói:

- Đúng vậy, đã trễ thế này rồi, chúng ta nên về ngủ thì hay hơn, ngủ không đủ giấc chính là thiên địch của phụ nữ.

Xa Tịnh Chương cười ha hả nói:

- Hèn gì Tiểu Kiều cứ mãi tuyệt sắc, ha ha...

Vì vậy mà mọi người đều tán đi, hàn đông và Kiều San San lại chậm rãi cất bước trên đường. Tuy bây giờ đã là cuối tháng ba nhưng thời tiết vẫn còn hơi lạnh, trên đường đi cũng không có nhiều người, ánh đèn đường nhạt nhòa tạo nên một bóng dài trên con đường vắng lặng.

Kiều San San dịu dàng nói:

- Đã lâu rồi chưa được vui vẻ như thế này.

Hàn Đông thở dài một hơi, hắn cười nói:

- Tôi còn lo lắng cô sẽ không quen.

Kiều San San quay đầu nói:

- Có gì mà không quen, bọn họ là bạn bè của anh, hơn nữa tôi thấy bọn họ cũng rất tốt, ít nhất cũng không phải là người xấu, ha ha...

Hàn Đông nở nụ cười nói:

- Tất nhiên, cũng không nhìn xem tôi là ai, sao có người xấu ở bên cạnh được.

Ven đường là một hàng cây cổ thụ, có rất nhiều sương nhỏ xuống, Kiều San San thi thoảng lại nhón chân, cơ thể bồng bềnh như cánh bướm.

- Meo meo.

Đột nhiên một bóng xám từ trong lùm cây phóng ra như một tia lửa điện.

- Ớ!

Kiều San San chợt thét lên kinh hãi, chân giẫm phải một hòn đá nhỏ, cơ thể mất thăng bằng.

Hàn Đông tranh thủ thời gian tiến lên hai bước, hắn vươn tay ôm lấy Kiều San San, trong lúc vội vàng mà bàn tay của hắn lại đặt lên vị trí cực kỳ co dãn của nàng. Hắn chợt sững sờ, sau đó trong đầu nhanh chóng lóe lên tình huống trước đó ở trong phòng làm việc của nàng, bộ ngực lớn nhô ra, trong lòng không khỏi run lên, cơ thể cũng cứng đờ.

- Thật xin lỗi.

Hàn Đông dùng tay phải giữ lấy bờ vai của Kiều San San:

- Cô không sao chứ?

- Cám ơn, tôi không sao.

Kiều San San dùng giọng sâu kín nói, trên mặt nóng đến mức phát sốt, bàn tay của Hàn Đông thật sự ấm áp và có lực, nàng cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình như bị cuốn đi.

- Bảo vệ người đẹp là chức trách của tôi.

Hàn Đông để cho Kiều San San đứng vững, sau đó di chuyển chủ đề:

- Khắp nơi đầy vũng nước, cô đi cẩn thận một chút.

- Đúng là con mèo chết tiệt.

Kiều San San tức giận nói, sau đó nàng lại khẽ cúi đầu cất bước.

Sau đó hai người yên lặng bước đi, Hàn Đông cố ý lui lại phía sau nửa bước, hắn nghe được mùi hương thơm ngát, năm ngón tay lại khẽ rung động.

Trên đường quạnh quẽ, hai người yên lặng mà đi, những âm thanh bên người giống như biến mất, giống như toàn thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ. Tâm tư của Hàn Đông giống như đang bay lên bồng bềnh, tình cảnh kiều diễm vừa rồi luôn hiện lên trong đầu hắn.

Đi đến dưới ký túc xá, Kiều San San quay đầu lại khẽ nói:

- Anh...Sao không nói gì vậy?

Hàn Đông khẽ động, hắn mỉm cười nói:

- Lúc này không lên tiếng mới hay chứ?

Kiều San San chớp chớp mắt, sau đó quay đầu đi không một tiếng động, lại khẽ bước lên lầu. Đến lầu ba, nàng mở cửa và quay đầu lại nói:

- Tối nay rất vui, chúc anh ngủ ngon.

- Ngủ ngon.

Nhìn Kiều San San đóng cửa lại, nghe được âm thanh khóa trái bên trong, Hàn Đông đứng ở trước của trong chốc lát, sau đó thở dài một hơi, vào nhà đóng cửa.

Hàn Đông mở tivi lên xem, bên trong là một bộ phim truyền hình nhàm chán, hắn mở cửa sổ nhìn ra ngoài, hít vào một hơi thật sâu, không khí trong trẻo và mát lành.

Có nhiều thứ mình không thể nào tự quyết định được, thôi thì thành thật một chút, miễn cho người ta hiểu lầm.

Ngày hôm sau thức dậy, tâm tình của Hàn Đông bình tĩnh trở lại, khi đánh răng rửa mặt thì tiếng gõ cửa vang lên, Kiều San San đứng bên ngoài, nàng chắp tay sau lưng, trên mặt là nụ cười vui sướng:

- Mới thức dậy à? Hôm nay anh theo giúp tôi đi dạo phố, ngày hôm qua tôi đã nể mặt anh rồi.

- Cùng người đẹp đi dạo phố, tôi cầu còn chưa được nữa là.

Hàn Đông cười nói:

- Cô chờ một lát, tôi xong ngay đây.

Hết những ngày cuối tuần, Hàn Đông tìm đến Hầu Tây Bình, hắn nói:

- Anh Hầu, bí thư Hoàng nói, yêu cầu chúng ta trước cuối tháng tư phải mở rộng công tác công khai hành chính ra khắp thị trấn cho cả huyện xem, chúng ta cần phải nắm chặt thời cơ mới được.

Hầu Tây Bình chợt sững sờ, hắn dùng giọng nghi hoặc hỏi:

- Sao lại vội vã như vậy?

Hàn Đông lắc đầu nói:

- Tôi cũng không hiểu rõ cho lắm, có lẽ bí thư Hoàng đang chuẩn bị làm thí điểm ở Triệu Hoa để mở rộng ra toàn huyện.

Hầu Tây Bình dùng sức hít vào vài hơi thuốc, sau đó phun ra một làn khói đặc:

- Nếu là chuyện lãnh đạo phân công, chúng ta sẽ cố gắng làm tốt, trong thời gian một tháng mà làm khắp mười lăm thôn, rõ ràng có hơi gấp.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Đúng vậy, thời gian khá căng, nhưng nhiệm vụ khá quan trọng, chúng ta cần nắm bắt ngay. Lát nữa mở hội nghị đảng ủy mở rộng, tôi sẽ phân công những cán bộ quản lý từng khu từng vùng, coi như đẩy mạnh đầu tư.

Hầu Tây Bình cười nói:

- Diều này không là vấn đề, quan trọng là đến lúc thực hiện mà thôi.

Hàn Đông hít vào vài hơi thuốc rồi nói:

- À, vấn đề này cũng làm tôi đang suy nghĩ, như thế này đi, trước tiên chúng ta quyết định một chút, đến cuối tháng thì đảng ủy chính quyền thị trấn sẽ tổ chức một tổ nghiệm thu để tiến hành điều tra, sẽ nghiêm túc xử lý những thôn không được chứng thực hợp cách, tuyệt đối không nuông chiều, phát hiện sẽ xử lý ngay.

Sau khi hai người đạt thành nhất trí thì Hàn Đông nhanh chóng để cho Đặng Đạt Hòa thông báo mời hội nghị đảng ủy mở rộng, trên hội nghị, trước tiên Hàn Đông thông báo chỉ thị của bí thư Hoàng, cũng đề xuất các vị ủy viên đảng ủy và phó chủ tịch thị trấn thực hành phân vùng chịu trách nhiệm cho đến khi xong việc. Các vị chính phó chủ nhiệm của văn phòng thị trấn thì làm nhiệm vụ liên lạc hậu cần, thống nhất tuyên truyền và quảng bá, công khai bày tỏ những tư liệu tương quan, đồng thời cũng hỗ trợ Hàn Đông và Hầu Tây Bình làm tốt công tác công khai hành chính; các nhân viên công tác của văn phòng thị trấn thì phân biệt giúp đỡ những người khác làm công tác chuẩn bị ở tất cả các thôn khác.

- Các đồng chí, đây là khảo nghiệm của huyện ủy với đảng ủy chính quyền thị trấn chúng ta, có thể làm tốt hay không thì phải xem vào biểu hiện của các vị. Đến cuối tháng thì thị trấn sẽ tổ chức tổ kiểm tra, những người không chấp hành sẽ bị xử lý nghiêm túc, hy vọng mọi người nên chuẩn bị tâm lý từ bây giờ.