Người Cầm Quyền

Chương 1149: Cần chỉnh đốn




- Chủ... Chủ tịch Hàn, sao ngài tới đây vậy?

Giám đốc sở Chu nói năng lộn xộn, nói xong ông ta liền hận không thể lập tức tát mình một cái, sao lại nói như vậy chứ, sắc mặt Chủ tịch Hàn đã âm trầm như vậy, mình nói như vậy chẳng phải là làm cho anh ta càng tức giận hơn sao.

Quả nhiên như ông ta tưởng tượng, Hàn Đông cười lạnh lùng:

- Sao, tôi không thể tới đây sao? Anh có chuyện gì không muốn tôi biết sao?

Giám đốc sở Chu toát mồ hôi hột rồi, khom người, sợ hãi nói:

- Chủ tịch Hàn, tôi... Tôi không có ý đó... Hoan nghênh, hoan nghênh Chủ tịch Hàn đến Sở Tài chính thị sát công tác.

Hàn Đông liếc mắt nhìn ông ta một cái, rồi quay đầu nhìn về phía chàng trai kia, chàng trai kia cảm thấy như đang nằm mơ, anh ta không thể ngờ, người trẻ tuổi đứng lặng lẽ trong thang máy kia lại chính là Chủ tịch tỉnh, mình quả thực bị mù rồi, sao lại không nhận ra anh ta chứ. Còn ngốc nghếch cho rằng anh ta cũng đến công tác.

- Hàn... Chủ tịch Hàn, chào ngài

Chàng trai kia vội vàng nói.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Anh thuộc đơn vị nào, đến làm chuyện gì?

Chàng trai kia vừa nghe, lập tức cảm thấy hy vọng, kích động nói:

- Chủ tịch Hàn, tôi là Phó cục trưởng cục Tài chính thành phố Mi Nhạc - Tiền Quân, lần này tới xin khoản chi cải tạo hệ thống sông Lưỡng Giang.

Hàn Đông gật gật đầu, hắn cũng biết công trình cải tạo hệ thống sông Lưỡng Giang ở thành phố Mi Nhạc, hơn nữa cũng rất đồng ý với Ủy ban nhân dân thành phố Mi Nhạc, lúc ấy còn có Phó chủ tịch thường trực quản lý Sở Tài chính - Tiêu Hồng Tân, Phó chủ tịch phân công vệ sinh môi trường Trương Minh Tiến đồng ý phương án cải tạo dòng sông và môi trường quanh Lưỡng Giang của thành phố Mi Nhạc, hơn nữa Sở Tài chính đã thông qua ba triệu làm tài chính khởi động cho phương án này.

Chuyện này đã thông qua từ một tháng trước đấy, Hàn Đông còn tưởng rằng thành phố Mi Nhạc đã sớm lấy được tài chính triển khai công việc rồi. Không ngờ Sở Tài chính vẫn chưa cấp tiền. Đường đường một Sở Tài chính, chắc không thiếu ba triệu chứ?

Điều này làm cho Hàn Đông Phi vô cùng bực tức, vô cùng nhiều công việc cũng bị chậm trễ như vậy, các bộ phận cản trở lẫn nhau, cuối cùng làm cho hiệu suất công tác của chúng ta rất thấp, lãng phí rất nhiều tinh lực ở khâu thủ tục.

- Sở Tài chính không có tiền? Hay là quy trình cấp tiền có vấn đề? Hay là các anh không thèm quan tâm chữ ký của lãnh đạo?

Hàn Đông hỏi Giám đốc sở Chu mấy vấn đề liên tiếp, càng hỏi càng sắc bén, lập tức khiến Phó Giám đốc sở này ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ như Quan công uống say. Ông ta há miệng thở dốc, lại không thể trả lời vấn đề của Hàn Đông.

Chuyện này không phải Sở Tài chính không cấp tiền, nguyên nhân thật sự là vì Phó Chủ tịch quản lý công tác tài chính thành phố Mi Nhạc từng đắc tội ông ta, khiến ông ta ghi hận trong lòng, đúng lúc dự án này của thành phố Mi Nhạc cần gấp, cho nên ông ta liền giữ lại không cấp tiền. Giám đốc sở Chu tên thật là Chu Ngạn Như, là Phó giám đốc thường vụ Sở Tài chính. Làm nhân vật số hai của Sở Tài chính, lại có quan hệ vô cùng tốt với nhân vật số một Sở Tài chính - Phương Giang Lâm, cho nên sau khi Chu Ngạn Như biểu lộ thái độ về khoản tiền của thành phố Mi Nhạc, Phương Giang Lâm cũng không can thiệp, bởi vậy mặc kệ Chủ tịch thành phố Mi Nhạc gọi điện thoại hỏi việc này cũng không có hiệu quả gì.

Thường thì nhân vật số hai và nhân vật số một rất khó có thể hòa thuận, nhưng tình huống ở Sở Tài chính lại hơi đặc biệt. Chu Ngạn Như đã làm ở Sở Tài chính lâu năm, từ một nhân viên bình thường đi tới vị trí Phó giám đốc sở, lực ảnh hưởng trong Sở rất lớn, mà Phương Giang Lâm là nhân vật số một, lại đã cao tuổi, chỉ nửa năm nữa sẽ về hưu, con ông ta lại sống ở Yến Kinh, ông ta đã sớm chuẩn bị sau khi về hưu sẽ tới Yến Kinh ở cùng con, cho nên cũng không quá quan tâm đến chuyện trong Sở, được chăng hay chớ, chỉ cần không quá tệ là được, đối với hành vi độc quyền của Chu Ngạn Như cũng không can thiệp.

Chính vì như vậy, hai người rất hợp nhau. Mà Chu Ngạn Như thì không kiêng nể gì, đồng thời cũng tràn đầy dã tâm với chức vị Giám đốc Sở Tài chính, thông qua quan hệ đã có lời với Phó bí thư Trịnh Như Dân, chỉ chờ Phương Giang Lâm về hưu là ông ta lên chức.

Hàn Đông bỗng nhiên đến đúng lúc đụng phải cảnh tượng không tốt, lại biểu hiện vô cùng phẫn nộ, điều này làm cho Chu Ngạn Như như bị ngâm một thùng nước đá trong lòng, lạnh buốt từ đầu tới chân.

Lúc này, trong hành lang tầng sáu yên lặng như tờ, có mấy người vừa đi ra thang máy, nhìn thấy Hàn Đông chất vấn Chu Ngạn Như, cả đám đều cẩn thận đứng im tại chỗ, câm như hến.

- Sao, không nói à?

Hàn Đông trầm giọng nói,

- Vừa rồi không phải anh rất lớn lối sao?

Chu Ngạn Như cúi đầu, như học sinh tiểu học mắc lối, sắc mặt tái nhợt nói:

- Chủ tịch Hàn, rất xin lỗi, vừa rồi là thái độ của tôi không tốt, chủ yếu do quá bận, cho nên...

Hàn Đông hỏi:

- Anh bận lắm à? Vừa rồi anh nói tới Ủy ban nhân dân tỉnh họp, họp gì?

Chu Ngạn Như trợn tròn mắt, vừa rồi ông ta nói như vậy chẳng qua là cái cớ đuổi Tiền Quân thôi, mà Tiền Quân cũng không thể truy vấn ông ta họp cái gì. Nhưng hiện tại Hàn Đông hỏi thì khác, Chu Ngạn Như không thể nói dối, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không có họp hành gì, Hàn Đông làm Chủ tịch tỉnh cũng biết rõ, bây giờ cố ý hỏi cũng là một loại chất vấn ông ta.

Gạt mồ hôi trên trán, Chu Ngạn Như bất đắc dĩ giải thích:

- Chủ tịch Hàn, vừa rồi là tôi quá vội nên không giải thích đúng, tôi...

Hàn Đông không nghe ông ta biện bạch nữa, lạnh lùng nói:

- Phương Giang Lâm đâu? Gọi anh ấy đến giải thích cho tôi.

Nói xong, Hàn Đông liền bước về phía thang máy, mấy người đứng trong hành lang đều cung kính chào Hàn Đông.

Hàn Đông đi xuống tầng một, lúc này Hứa Song đã hỏi rõ ràng chuyện của anh chàng kia rồi, thấy Hàn Đông đi xuống, anh ta liền đi tới báo cáo ngắn gọn, vẫn là chuyện xin cấp tiền, nhưng Sở Tài chính cũng kéo dài thời gian. Mặt khác, vừa rồi Hứa Song còn hỏi vài người khác, tình hình đều như vậy, dù sao Sở Tài chính hoàn toàn chính là thần tài trong mắt người khác, nếu anh không biết xin xỏ thì rất khó nhận được tiền.

- Về Ủy ban nhân dân tỉnh, báo cho Tô Chính Nguyên, Chủ tịch Tiêu, và người phụ trách Sở Giám sát, Phòng Đốc tra nửa giờ sau đến họp tại phòng làm việc của tôi.

Hàn Đông nói.

Hứa Song gật gật đầu, đi theo Hàn Đông ra cửa, lên xe, lập tức lấy điện thoại di động bắt đầu báo cho mấy người tới họp.

- Hàn Đông muốn hạ thủ với Sở Tài chính?

Tiêu Hồng Tân để điện thoại xuống, ngồi tại chỗ lẩm bẩm. Sở Tài chính là nơi anh ta được phân công quản lý, đương nhiên anh ta không muốn người khác nhúng tay vào, nhưng anh ta cũng vừa tới không lâu, không có người trong Sở Tài chính, Giám đốc sở Phương Giang Lâm cũng không đến báo cáo công tác với mình, chỉ có một Phó giám đốc sở xếp hạng cuối cùng đến đây vài lần. Trên cơ bản anh ta cũng không khống chế được Sở Tài chính, tất nhiên muốn tìm một cơ hội đưa vài người của mình vào. Bây giờ Hàn Đông muốn xử lý Sở Tài chính, ở một mức độ nào đó coi như là một cơ hội cho mình.

Là một nhân vật quan trọng trong nhà họ Tô, Tiêu Hồng Tân hiểu rõ quan hệ giữa mình và Hàn Đông là cạnh tranh. Nhưng cạnh tranh cũng không phải ngươi chết ta sống, hoặc có thể nói không đến thời điểm cuối cùng thì không phải cạnh tranh tới mức ngươi chết ta sống. Mà cạnh tranh là để có lợi cho đại cục, có lợi cho quốc gia, có lợi cho người dân.

Cho nên, anh ta và Hàn Đông một mặt là cố gắng giành lợi ích cho mình, nhưng khi cần phối hợp với Hàn Đông anh ta cũng sẽ không cố ý cản trở.

Hàn Đông trở về văn phòng không lâu, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Tô Chính Nguyên liền tới rồi, vừa rồi ông ta đã hỏi Hứa Song, khi biết đồng chí Hàn Đông mời những ai họp, liền hiểu ý của Hàn Đông, bởi vậy khi nói chuyện với Hàn Đông ông ta liền nói, việc cố ý làm khó dễ các bộ phận khác là vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng tới hiệu suất công tác của các cấp chính quyền.

Không lâu sau, Giám đốc sở Giám sát Chương Mạn Thanh cũng tới, trong khoảng thời gian này cô đang mạnh mẽ thực thi công tác giám sát tác phong làm việc, đặt một đường dây nóng, hòm thư góp ý, đồng thời còn chế định lại quy tắc thực thi giám sát một cách chi tiết, tổ chức mấy tiểu tổ chuyên giám sát, đi tới các huyện và thành phố tiến hành hoạt động chuyên nghiệp trong một tháng. Hai ngày trước, thông qua tư liệu của Sở Giám sát, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã tạm đình chỉ công tác ba cán bộ cấp Phó giám đốc sở, khiến lực uy hiếp của các cán bộ trong Sở Giám sát lớn hơn rất nhiều. Trước kia mọi người không coi trọng Sở Giám sát lắm, nhưng bây giờ không giống với lúc trước, Sở Giám sát được Chủ tịch Hàn Đông ủng hộ, công tác rất nghiêm túc, chuyện gì cũng truy tra tới cùng, khiến người khác rất nhức đầu.

Quan trọng hơn là từ công tác của Sở Giám sát, quần chúng có nhận thức với nội dung, tính chất công tác của bộ phận này, có một số người liền bắt đầu tích cực chủ động tố cáo, điều này khiến những người phạm lỗi rất khẩn trương.

Hàn Đông rất hài lòng với biểu hiện của Chương Mạn Thanh, Hàn Đông phát hiện, phụ nữ không phải chỉ biết yên ổn làm việc cho xong, mà có người làm việc rất liều mạng và ác nghiệt vô tình, tỷ như Tôn Chí Hà và Chương Mạn Thanh trước mắt, quả thực là hai người phụ nữ máu lạnh vô tình.

Hứa Song vừa báo cáo, Tôn Chí Hà không có ở Thục Đô, đã tự mình dẫn đội tới huyện Lương Tử đôn đốc công việc. Trong thời gian vừa qua, cô gái này đã biểu hiện phong cách của một Diệt Tuyệt sư thái (nhân vật trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồng long ký của nhà văn Kim Dung, chắc bác nào cũng biết rồi), khiến mọi người vừa sợ hãi lại vừa bất đắc dĩ.

Ngay sau đó, Phó chủ tịch thường trực tỉnh - Tiêu Hồng Tân cũng đến, chờ anh ta ngồi xuống, Hàn Đông đi thẳng vào vấn đề:

- Phó chủ tịch Hồng Tân, tôi vừa tới Sở Tài chính một chuyến, tôi cảm thấy Sở Tài chính giống như là miếu thần tài vậy, các đồng chí từ huyện đến công tác sao cứ như là vào miếu cầu thần tài bố thí vậy chứ? Đến bây giờ Phương Giang Lâm vẫn chưa cho tôi một lời giải thích hợp lý, thái độ công tác của Chu Ngạn Như cũng cực kỳ thô bạo, không tận chức tận trách, lúc trước Ủy ban nhân dân tỉnh đồng ý cấp cho thành phố Mi Nhạc ba triệu để cải tạo hệ thống sông Lưỡng Giang, đến bây giờ vẫn chưa cấp tiền xuống... Tôi cho rằng, nhất định phải chỉnh đốn Sở Tài chính, cần phạt thì xử phạt, cần bãi nhiệm phải bãi nhiệm...