Người Cầm Quyền

Chương 1120: Bị nhận ra




Sáng sớm thứ bảy, Hàn Đông đã tới thành phố Vinh Châu rồi. Lái xe là Lý Thiết Trụ, những người khác đều không đi cùng.

Về Vinh Châu, trong lòng Hàn Đông có một thứ tình cảm đặc biệt, giống như là quê hương thứ hai của mình vậy. Cho nên lần điều tra nghiên cứu này, Hàn Đông cũng muốn thả lỏng một chút, đưa Lý Thiết Trụ cùng đi lại một chút, sau đó thứ hai tuần sau cùng với cán bộ địa phương trao đổi nói chuyện.

Thật ra Hàn Đông mặc dù bây giờ mới đi điều tra nhưng trên thực tế thông qua các số liệu và tư liệu báo cáo, đối với từng địa phương có hiểu biết rất rõ. Thêm nữa, rất nhiều cán bộ thành phố Vinh Châu trước đây từng cộng tác với Hàn Đông. Dù mấy năm trôi đi, người cũng đều thay đổi, nhưng tổng thể cũng không có biến đổi quá lớn. Mặt khác trước khi tới tỉnh Tây Xuyên cũng coi như lúc nào cũng hiểu về tình hình thành phố Vinh Châu. Cho nên hắn đối với tình hình thành phố Vinh Châu khá là yên tâm.

Lý Thiết Trụ lái xe thì trong lòng vô cùng vui mừng. Lần này được Hàn Đông ưu đãi rồi, đi xem trấn Triệu Hoa trước, có thể cùng Chủ tịch tỉnh về quê mình, Lý Thiết Trụ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Chiếc xe này là Hàn Đông bảo văn phòng chuẩn bị một chiếc Santana bình thường, như vậy đi ra ngoài không lo mọi người phát hiện.

Mười một giờ, xe đã đến đường cao tốc, tiến thẳng vào nội thành Vinh Châu.

Xe phóng trên đường lớn rộng rãi, hai bên cây xanh hoa lá um tùm, tươi tốt, gió mát hiu hiu, một làn không khí trong lành mát mẻ chui vào mũi làm cho con người ta sảng khoái tinh thần.

Phía sau cây cối hoa lá, là từng tòa nhà cao tầng, đều là mới xây không lâu, vô cùng đẹp, vừa đi tới đã cho một cảm giác thành phố lớn

- Mấy năm nay thành phố Vinh Châu thay đổi không ít nhỉ.

Hàn Đông cảm thán nói.

Lần trước tới Vinh Châu cảm giác không sâu sắc như vậy. Bởi vậy có thể thấy, thành phố Vinh Châu biến đổi rất nhanh.

Ít nhất từ góc độ kiến thiết thành thị mà nói, hiện trạng thành phố Vinh Châu khiến Hàn Đông vô cùng hài lòng. Đồng thời với mở rộng thành thị, không quên đi màu xanh môi trường, cho nhân dân một môi trường sinh sống tốt đẹp.

Xem ra công tác của Lam Nguyên Ninh rất kiên định, cũng không uổng Hàn Đông lúc trước hết sức ủng hộ y.

Tới nội thành rồi, Hàn Đông và Lý Thiết Trụ đi ăn cơm trưa. Sau đó lại bảo Lý Thiết Trụ lái xe đến quảng trường Đông Phương, còn có mấy đoạn đường phồn hoa khác xem một chút. Cảm giác những nơi này đều trải qua tiến trình quản lý công phu. Bên trên quảng trường treo không ít cây xanh, phía dưới làm rất nhiều ghế xi măng dài, như vậy dân chúng cũng tiện ngồi.

Từ vài đoạn đường phồn hoa, Hàn Đông cảm thấy kinh tế thành phố Vinh Châu phát triển rất tốt, thương nghiệp đạt trình độ, ở một mức độ nhất định cho thấy tình trạng thu nhập của nhân dân nơi đây.

Ngồi trên ghế dài ở quảng trường Đông Phương, Hàn Đông lấy điện thoại gọi cho Chu Chính.

Chu Chính lúc này đang cùng người khác đi ăn cơm. Đối tượng là Ủy viên thường vụ thành ủy kiêm Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Lưu Tiến Minh. Nhận được điện thoại của Hàn Đông, bỏ chén rượu trong tay vừa mới chạm ly với đối phương xuống, đứng lên tiếp điện thoại nói:

- Lãnh đạo, có gì chỉ bảo?

- Tôi ở quảng trường Đông Phương.

Hàn Đông thản nhiên nói.

- Qua đây cùng tôi đi Phú Nghĩa.

- Được, tôi qua ngay.

Chu Chính vui vẻ nói, Hàn Đông tới thành phố Vinh Châu liền liên hệ mình, bảo mình cùng hắn đi tới cơ sở, điều này cho thấy hắn đối với mình tình nghĩa vẫn như trước. Lần trước đi thành phố Thục Đô, mới bắt đầu Chu Chính nghĩ là có thể thông qua quan hệ của Hàn Đông, cải thiện một chút tình cảnh của mình không. Thậm chí để Hàn Đông chào hỏi Lam Nguyên Ninh sau lần gọi điện có khúc mắc đó, khiến Chu Chính lo Hàn Đông không bằng lòng với mình, sợ quan hệ giữa hai người nhạt dần.

Chỉ có điều y vẫn luôn không hỏi trực tiếp Hàn Đông, sau khi trở lại Vinh Châu, tâm tình Chu Chính vẫn luôn có chút giảm xuống.

Bây giờ nhận được điện thoại của Hàn Đông, Chu Chính đã hiểu Hàn Đông không vì mấy chuyện đó mà bất hòa với mình, khối đá trong lòng lập tức rơi xuống, trong lòng giống như vừa mới ăn quả nhân sâm vậy, từng lỗ chân lông đều được mở ra.

- Ai vậy, xem anh hưng phấn đến nỗi mắt đều sáng lên rồi.

Lưu Tiến Minh tò mò hỏi.

Chu Chính cười hà hà nói:

- Nói chuyện sau nhé, tôi đi trước đây, hôm khác tôi mời cơm anh nhé.

- Tiểu tử người có chuyện tốt gì không được quên tôi đâu đấy.

Lưu Tiến Minh cười nói. Y biết tình cảnh của Chu Chính, biết trước nay Chu Chính buồn bực chuyện gì. Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi, khiến nét mặt Chu Chính sáng sủa hẳn lên, thật khó tưởng tượng. Cú điện thoại này là từ đâu vậy.

Về quan hệ của Chu Chính và Hàn Đông, trong thành phố cũng không coi là bí mật gì, huống hồ rất nhiều người trong thành phố có quan hệ với Chủ tịch tỉnh Hàn Đông này. Như Lưu Tiến Minh mà nói, y cũng là dựa chặt vào Lam Nguyên Ninh đấy, coi như người trong doanh Hàn Đông, nhưng đối với quan hệ giữa Chu Chính và Lam Nguyên Ninh, Lưu Tiến Minh lại không có tư cách nói gì, chỉ là làm hết khả năng ở chính giữa.

Chu Chính lao ra khách sạn, chặn một chiếc taxi ở trước cửa, rất nhanh đã tới quảng trường Đông Phương, gọi điện thoại tìm được Hàn Đông.

- Lãnh đạo, anh đến đây lúc nào vậy, sao không gọi điện trước cho tôi, tôi còn đi nghênh đón.

Chu Chính cười nói.

Bộ dạng Hàn Đông có chút giống như cải trang vi hành vậy, không thông báo cho nhân vật số một Thành ủy Lam Nguyên Ninh, lại đích thân gọi điện thoại cho mình, đúng là thân sơ có khác, điều này làm Chu Chính trong lòng vô cùng thoải mái.

Hàn Đông đứng lên tức giận nói:

- Ít nói nhảm, đi thôi

Lý Thiết Trụ bên cạnh nhìn như đi dạo vội vàng đem xe lái tới.

- Đi dạo một chút, cảm giác thành phố Vinh Châu phát triển rất tốt.

Hàn Đông thản nhiên nói.

- Xem ra Bí thư Thành ủy Lam Nguyên Ninh vẫn là khá xứng chức nhỉ.

- Đúng vậy, dưới sự lãnh đạo của Ủy ban nhân dân tỉnh và Tỉnh ủy, Bí thư Lam dẫn dắt bộ máy thành phố Vinh Châu, thực hiện từng bước một một số việc thực tế, như công tác sáng tạo môi trường thành phố. Không chỉ có kiến thiết diện mạo thành phố, còn bao gồm môi trường trị an, môi trường đầu tư, các hoàn cảnh khác...

Chu Chính bây giờ tâm tính ngay thẳng, giữa mình và Hàn Đông cần gì phải tranh giành cao thấp với Lam Nguyên Ninh. Hơn nữa, ở thành phố Vinh Châu, Lam Nguyên Ninh là người phát ngôn Hàn Đông đưa lên. Cho dù không vì cái gì, cũng nể mặt Hàn Đông. Mình phục theo sắp xếp của Lam Nguyên Ninh cũng là nên làm. Đối với sự tình buồn bực của mình và Lam Nguyên Ninh trước đây, Chu Chính thực sự cảm thấy không đáng. Đồng thời cũng âm thầm kiểm điểm mình là chưa đủ chín chắn, khéo léo.

Có tư tưởng này rồi, Chu Chính nghe Hàn Đông đánh giá Lam Nguyên Ninh, đã khách quan hơn rất nhiều.

Hàn Đông nghe Chu Chính nói xong, trên mặt lộ rõ vui mừng, nghĩ thầm tên tiểu tử này bây giờ chắc nghĩ thông suốt rồi. Trên thực tế những việc Chu Chính vừa nói, Hàn Đông tự nhiên cũng sẽ biết, nhưng có thể nghe Chu Chính trực tiếp nói ra làm cho Hàn Đông rất vui mừng.

- Đúng vậy, cuối cùng cũng hiểu rồi.

Hàn Đông khen ngợi nói.

Chu Chính hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói:

- Lãnh đạo, con người luôn suy nghĩ mà, thật ra tôi cũng muốn làm một chút việc, nhưng bây giờ nghĩ thông rồi, chỉ cần cố gắng, thì ở bất cứ cương vị nào đều có thể làm ra thành tích.

Hàn Đông cười cười nói:

- Vậy là đúng, tâm trạng mở ra, mới làm tốt được. Nhưng tôi thấy tiểu tử anh trong hệ thống công an làm vẫn tương đối tốt, bảo anh làm kinh tế chỉ sợ có chút khó khăn.

- Lãnh đạo anh hiểu tôi.

Chu Chính thở dài một tiếng nói.

- Nói thật, lãnh đạo bây giờ cho tôi làm Phó Chủ tịch thành phố, tôi cảm thấy còn không có tác dụng bằng làm Cục trưởng Công an, hoàn toàn là lãng phí nhân tài.

Hàn Đông nói:

- Cậu à, lại bắt đầu lên mặt rồi.

Chu Chính nói:

- Tôi nói đều là thật lòng, ít nhất kinh nghiệm của tôi trong hệ thống công an là không ít, hơn nữa tôi đối với mặt này vô cùng hứng thú, làm việc cũng hăng hái.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Tôi biết, có cơ hội lại nói tiếp. Anh làm tốt công tác bây giờ trước đã.

- Được, tôi nghe lãnh đạo.

Chu Chính vui vẻ nói.

Xe qua thị trấn của Phú Nghĩa, Hàn Đông cảm thấy công trình sáng tạo môi trường thành phố Vinh Châu vẫn là không tồi, xem ra có thể hướng các địa phương khác mở rộng một chút.

Ra khỏi Phú Nghĩa thẳng tiến hướng đông, rất nhanh tới thị trấn Triệu Hoa, xe lái qua cây cầu do Hàn Đông chủ lãnh đạo xây dựng cải tạo lúc trước, Lý Thiết Trụ không nhịn được nói:

- Chủ tịch, có cây cầu này, cuộc sống của trấn Triệu Hoa long trời lở đất, kinh tế cũng khá lên, dân chúng luôn nhớ anh, chắc chắn đều phải mang đồ tốt nhất ra chiêu đãi anh nữa.

Hàn Đông cười nói:

- Làm việc vì nhân dân, là chức trách của chúng ta mà.

Chu Chính nói:

- Nói tuy là như vậy nhưng lúc đầu dưới tình hình tài chính của huyện Phú Nghĩa, cũng chỉ có anh mới quyết đoán xây cây cầu dài như vậy. Nếu không, cũng không biết đợi đến bao giờ mới có cây cầu này. Sửa cầu tạo đường đều là việc thiện tạo phúc cho dân.

Hàn Đông không khách khí nói:

- Tiểu tử ngươi cũng học được thói nịnh hót rồi à.

- Ha ha, đây chính là điểm mạnh của tôi.

Chu Chính không nể ngang ngược nói.

Hàn Đông bó tay rồi, không muốn nhiều lời với hắn.

Qua trấn nhỏ, đi xem nhà máy rượu một chút, tình trạng ở đó bận rộn, theo sau lại về tới trấn trên, đi tới nhà Nông Gia Lạc ở bờ sông. Kinh doanh của Nông Gia Lạc rất tốt, kinh tế mấy năm nay của Nông Gia Lạc ở trấn Triệu Hoa phát triển mạnh mẽ, tạo thành một điểm sáng, mọi người phụ cận thích lại đây chơi, tiện nếm thử cá sông trấn Triệu Hoa.

Ngồi ở bàn ven sông, gió sông thổi tới hơi có cảm giác mát mẻ.

Chu Chính đương nhiên là bảo ông chủ sắp xếp thức ăn, còn chọn cá sông Triệu Hoa, một trong những đặc sản thu hút người nơi khác của trấn Triệu Hoa.

- Mấy vị uống trà gì, a, anh, anh, anh là Chủ tịch Hàn.

Ông chủ tiến đến tiếp đón có chút không chắc chắn lắm nói, lại kích động nói không mạch lạc.

Lập tức phản ứng lại, càng thêm kích động nói:

- Chủ tịch Hàn, có thật là anh không?

Nói xong không kìm nổi giơ tay dụi mắt, giống như sợ hoa mắt vậy.