Trải qua tấm hình phong ba lần trước, mối quan hệ giữa Hàn Đông và Kiều San San trên cơ bản là ôm đàn tỳ bà che nửa khuôn mặt, tuy chưa công khai, nhưng có một số người cũng hiểu, đặc biệt là những người thân bên cạnh Hàn Đông, trên cơ bản trong lòng đều hiểu mối quan hệ của Hàn Đông và Kiều San San.
Thậm chí một lần ông nội còn hỏi tình hình của Hàn Nguyệt, giọng điệu tức giận mắng Hàn Đông hồ đồ, nhưng sau đó ông nội lại buông thêm một câu “Con bé rất ngoan đấy”.
Hàn Đông rất không ngờ, cũng không đoán được ý của ông nội, nhưng nghĩ ông nội trên phương diện chuyện này, là thái độ tiếc rèn sắt không thành thép. Ông nội trước đây cũng biết chuyện tình cảm giữa hắn và Kiều San San, tuy hắn phục tùng sự sắp xếp, cuối cùng cũng kết hôn với Lữ Nhạc, nhưng tình cảm với Kiều San San không thể dứt trong chốc lát.
Hơn nữa những người thuộc tầm tuổi như ông nội, đối với chuyện này, ngược lại chẳng quá xem trọng như mọi người hiện nay, từ căn bản mà nói, đây cũng là tư tưởng chủ nghĩa nam tử làm ra như vậy.
Hiện nay Hàn Đông cũng không biết trong lòng Lữ Nhạc rốt cuộc đang suy nghĩ và tính toán những gì, nhưng từ thái độ hiện giờ của cô ấy cho thấy, chắc là không đến nỗi phát triển theo hướng cực đoan.
Điều này khiến Hàn Đông yên tâm phần nào.
Nếu gia đình không yên, đối với Hàn Đông mà nói, cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Tâm lý của Lữ Nhạc đều có thể điều chỉnh tốt, vậy thì những người khác càng dễ hơn rồi.
Một mặt khác, Lữ Nhạc điều chỉnh tốt tâm lý, cũng là chuyện tốt đối với Kiều San San, còn đối với Hàn Nguyệt lại là chuyện cực tốt.
Trong lòng Hàn Đông dự định, dần dần sẽ dành thời gian cố gắng điều chỉnh một chút chuyện này.
Sau khi xe được kiểm tra nghiêm ngặt dưới chân núi Sơn Tuyền, cảnh vệ mới cho đi qua.
Nhìn thấy cụ nội, Hàn Vũ liền vui vẻ đi tới, nép vào phía trước người cụ, kể cho cụ nghe chuyện của nó ở nhà trẻ cơ quan Quân ủy.
Ông cười híp mắt lắng nghe, thỉnh thoảng khen Hàn Vũ vài câu.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hàn Đông không kìm được xúc động, nếu ông nội nhìn thấy Hàn Nguyệt, chỉ e sẽ càng thêm vui vẻ.
Chỉ có điều, muốn đưa Hàn Nguyệt tới trước mặt ông nội, phải tìm được cơ hội thích hợp mới được, hơn nữa cũng phải suy nghĩ thật thận trọng xem có nên cho Lữ Nhạc biết trước chuyện này hay không.
Bất kể thế nào, Hàn Đông đều phải suy nghĩ tới cảm nhận của Lữ Nhạc.
Đợi tới khoảng 6h40, ba của Hàn Đông là Hàn Chính tới rồi, ông ấy sau khi đi gặp một vị khách nước ngoài liền vội vã quay về.
Chỉ tìm hiểu mấy tin tức này, Hàn Đông liền cảm thấy ông nội nhất định có chuyện quan trọng gì muốn giao phó, nếu không ông sẽ không kêu Hàn Đông và ba hắn đến cùng lúc.
Lữ Nhạc thấy vậy, liền đưa Hàn Vũ ra sân vui đùa.
Trong vườn của ông nội có vài mảnh ruộng nhỏ được khai khẩn, một bộ phận dùng để trồng hoa, một bộ phận dùng để trồng hoa màu, trồng hoa và cây hoa màu dường như đã trở thành một bộ phận chủ yếu trong đời sống của ông nội.
Nhân viên pha trà cho Hàn Đông và Hàn Chính, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại ba người.
Đây là ba người đại diện cho ba thế hệ của nhà họ Hàn.
Ba thế hệ trong thể chế Trung Hoa, đều có sức ảnh hưởng rất lớn.
Sức ảnh hưởng của ông cụ Hàn thì không cần nói nữa, từ sau khi Thủ tướng Nam Tuần mất đi, ông cụ Hàn xứng đáng là bậc lão thành đứng đầu ở Trung Hoa, là người phát ngôn của thế hệ lão thành, tuy hiện nay càng ngày càng ít xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng sức ảnh hưởng trong trong thể chế Trung Hoa vẫn cực kỳ lớn, tùy ý nói một câu, đều có thể làm thay đổi thế cục Trung Hoa.
Hàn Chính là lực lượng trung kiên trong thể chế Trung Hoa, là Ủy viên Bộ Chính trị, Phó Thủ tướng nội các Chính phủ, trên vũ đài chính trị Trung Hoa, ông đã phát huy được tác dụng to lớn.
Còn Hàn Đông tuy trẻ tuổi, nhưng đã là cán bộ cấp Thứ trưởng, hơn nữa còn là Thứ trưởng có thực quyền trẻ tuổi nhất, tiền đồ rộng lớn, trên diễn đàn chính trị đã thể hiện được tài năng lỗi lạc.
Ba thế hệ trong một nhà cùng ngồi bên nhau, ông nội bưng cốc trà, chậm rãi uống từng ngụm, dáng điệu rất nhàn tản.
Ba Hàn Đông ngồi bên cạnh, trên mặt khẽ mỉm cười, dường như đang suy nghĩ chuyện gì vậy.
Hàn Đông cũng bưng cốc trà lên, nhưng lại chẳng uống ngụm nào.
Hiện tại ở tình hình này, khiến Hàn Đông hiểu, ông nội nhất định có chuyện đại sự gì cần tuyên bố.
Sau một lúc lâu, ông nội đặt ly trà xuống, nhìn Hàn Đông một cái, trên mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện, gật đầu, hỏi:
- Hàn Đông, nếu đi tỉnh Tây Xuyên phụ trách công việc, con cảm thấy thế nào?
Hàn Đông hơi sửng sốt, hắn không thể ngờ, ông nội gọi mình tới là để nói chuyện này.
Trong khoảng thời gian này, các lãnh đạo cao cấp đang bàn bạc xung quanh vấn đề của tỉnh Tây Xuyên, vẫn luôn cân nhắc, nhưng chưa đưa ra được kết luận cuối cùng.
Hàn Đông đã tưởng tượng ra nhiều khả năng, nhưng trước nay chưa từng nghĩ, mình sẽ đi tỉnh Tây Xuyên đảm nhận chức Chủ tịch tỉnh.
Tuy nói Hàn Đông cũng cảm thấy với lý lịch kinh nghiệm của mình, đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh sẽ chẳng có vấn đề gì.
Nhưng mấu chốt của vấn đề là, Hàn Đông vẫn chưa tới 40 tuổi, tuổi tác như vậy, làm cán bộ cấp Thứ trưởng ở Trung Hoa cũng không nhiều, còn cấp Bộ trưởng thì lại càng ít.
Huống chi, để Hàn Đông đảm nhận chức Chủ tịch tỉnh như vậy, coi như là cán bộ cấp Bộ trưởng, Đại tướng nơi biên cương, điều này thì trước nay chưa từng có tiền lệ trong lịch sử Trung Hoa.
Trong thể chế trước mắt của Trung Hoa, dường như là không có khả năng có Chủ tịch tỉnh 30 tuổi.
Cho nên Hàn Đông tuy cũng rất quan tâm tới vấn đề của tỉnh Tây Xuyên, nhưng trước nay chưa từng nghĩ qua mình sẽ đi tỉnh Tây Xuyên đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh.
Hiện tại ông nội đột nhiên nói đến chuyện này, thấy thần thái cẩn trọng của ông nội, Hàn Đông liền biết liên quan tới chuyện mình đi tỉnh Tây Xuyên đảm nhận chức Chủ tịch tỉnh xem như đã được định rồi.
Ông nội tuy nói là trưng cầu ý kiến của mình, nhưng đã nói chuyện một cách thận trọng như vậy, trên thực tế là đã quyết định rồi.
Giờ khắc này, Hàn Đông tuy cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng lại rất nhanh liền tỉnh táo và bình tĩnh trở lại.
Tuy nói là chưa có chuẩn bị tư tưởng, nhưng Hàn Đông lại chẳng sợ chút nào.
Tỉnh Tây Xuyên có thể nói là cứ địa cũ của Hàn Đông, trước đây Hàn Đông cũng đã từng công tác ở tỉnh Tây Xuyên không ít năm, nơi đó hắn cũng có không ít người quen.
Trên phương diện tình cảm mà nói, Hàn Đông cũng muốn tới tỉnh Tây Xuyên đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh.
- Con xin phục tùng sắp xếp của tổ chức, tận lực làm tốt công tác của mình.
Hàn Đông nói ngắn gọn.
Hàn Chính ngồi bên cạnh cũng nhìn sang với ánh mắt tán thưởng.
Ông nội gật đầu đầy mãn nguyện, nói:
- Ừ, thái độ này của con khá lắm đó Hàn Đông, thế cục hiện tại của tỉnh Tây Xuyên có chút phức tạp, Trung ương mãi mà không đưa ra được quyết định, ngày hôm qua đồng chí Gia Vân gọi điện thoại tới nói qua với ông, ông thấy con đi thử xem cũng không tệ.
Hàn Đông trong phút chốc hiểu ra, hóa ra Nghiêm Gia Vân gọi mình tới là vì chuyện này, phỏng chừng ông ta chuẩn bị đề nghị mình đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Tây Xuyên, cho nên mới trò chuyện trước với mình một chút.
Chỉ là Nghiêm Gia Vân khi nói chuyện với Hàn Đông, lại chẳng để lộ ra chút thông tin gì, cho nên Hàn Đông không kịp phản ứng lại.
Thiết nghĩ ba hắn cũng biết chuyện này, hôm nay ông nội gọi mình và ba mình tới, ngoài giao phó chuyện này ra, cũng là để khuyên răn và dặn dò mình.
Tỉnh Tây Xuyên vì chuyện hạng mục trạm thủy điện vịnh thác nước nên mới dẫn tới sự bất mãn và coi trọng cao độ của tầng cao, kéo theo chuyện chức Chủ tịch tỉnh cứ kéo dài mãi mà chưa quyết định được.
Mà Nghiêm Gia Vân là người phát ngôn của hệ học viện, liền nghĩ tới bản thân mình, cho nên trao đổi qua với ông nội trước, sau khi được sự đồng ý của ông nội, chuẩn bị sẽ đề nghị ở trên hội nghị của Bộ Chính trị.
- Tới cấp tỉnh, nhất định phải ổn định, vững. Con bây giờ còn trẻ, vốn dĩ đưa con lên vị trí này có phần hơi quá vội, nhưng đây cũng là một cơ hội không tồi, có thể giúp con tiết kiệm chút thời gian…
Những lời ân cần dạy bảo của ông nội, Hàn Đông đều chăm chú lắng nghe, từng từ từng chữ đều khắc ghi trong lòng.
Sắp đi tỉnh Tây Xuyên công tác, đối mặt với cơ hội và thách thức mới như vậy, trong lòng Hàn Đông tràn dâng ý chí chiến đấu vô tận.
Cho dù thế cục hiện tại của tỉnh Tây Xuyên có phức tạp hơn nữa, Hàn Đông cũng có lòng tin là sẽ làm tốt công tác của mình.
Kinh tế tỉnh Tây Xuyên tại khu vực phía tây có thể nói là rất khá, nhưng so với toàn quốc thì chẳng là cái gì, cho nên Hàn Đông có đủ không gian rộng lớn để phát triển tài hoa của mình.