Người Cầm Quyền

Chương 1046: Khiến người ta lo lắng




Vừa nghĩ đến cục diện phức tạp của thành phố Ninh Sung, Phạm Đồng Huy cảm thấy vô cùng tức giận.

Vưu Tuấn Anh hiện đang là Bí thư Thành ủy của thành phố Ninh Sung, luôn được Phạm Đồng Huy chiếu cố đến, từng bước thăng chức đến vị trí hiện nay. Trong mắt nhiều người, Vưu Tuấn Anh chính là người của Phạm Đồng Huy, nhưng tình hình thực tế chỉ có mỗi Phạm Đồng Huy biết.

Phạm Đồng Huy sở dĩ luôn quan tâm đến Vưu Tuấn Anh, không phải ông ta xem trọng người này, chủ yếu vì lão Trần từng nói về cô ta, bảo Phạm Đồng Huy nên chăm sóc cho cô ta. Cụ Trần từng là tiền bối, sức ảnh hưởng trong nước Trung Hoa tuy không bằng cụ Hàn và cụ Tô, nhưng cấp dưới trước đây của ông ta, bây gờ có không ít người ở vị trí cấp cao, trong đó đại diện tiêu biểu chính là nhân vật số hai Phạm Đồng Huy. Chính vì cụ Trần nên Phạm Đồng Huy nhiều lần vi phạm giúp đỡ cho Vưu Tuấn Anh, để cô ấy từ một cán bộ Phó trưởng phòng đến cán bộ cấp Giám đốc sở có thực quyền.

Có lúc, Phạm Đồng Huy cũng vô cùng nghi ngờ, không hiểu sao cụ Trần lại giúp Vưu Tuấn Anh, hơn nữa không chỉ một hai lần. Theo Phạm Đồng Huy được biết, dường như giữa Vưu Tuấn Anh và cụ Trần cũng không có quan hệ họ hàng nào. Ngoài ra Phạm Đồng Huy cũng không cảm thấy giữa Vưu Tuấn Anh và cụ Trần có quan hệ không bình thường nào, vì Phạm Đồng Huy biết được cụ Trần là một người nổi tiếng nghiêm túc thậm chí có thể nói là người cứng nhắc.

Vưu Tuấn Anh cũng từng nhiều lần đến thăm Phạm Đồng Huy, trong đó có hai lần còn mang đến cho Phạm Đồng Huy một bức chữ do cụ Trần tặng, điều này càng khiến Phạm Đồng Huy nghi ngờ quan hệ giữa hai người họ, nhưng cũng không khỏi điều tra.

Những năm này, Vưu Tuấn Anh phát triển tại thành phố Ninh Sung, được xem là một tay che trời. Tuy cô ta cũng có vài thành tích công trình, nhưng đối với kinh tế của thành phố Ninh Sung không có tác dụng, ngược lại còn chôn vùi nhiều nghi ngờ, theo đà phát triển của thành phố Phù Thành và thành phố Khôn Dương, cục diện lạc hậu của thành phố Ninh Sung được nhiều người chú ý đến, lãnh đạo bên trong nhiều lần đưa ra giải quyết vấn đề bộ máy của thành phố Ninh Sung, nhưng Phạm Đồng Huy luôn không xác định, chưa hạ quyết tâm.

Do đó, trong vài lần thường ủy nghiên cứu vấn đề, Bí thư Ngụy Trung Đình và Phạm Đồng Huy từng tranh chấp qua. Hơn nữa, ngoài ra còn có vài Ủy viên tỉnh ủy cũng đưa ra cách nghĩ và đề nghị của mình, nhưng Phạm Đồng Huy luôn tìm đủ lý do và viện cớ để ngăn việc này lại.

Bây giờ, Hàn Đông gặp phải chuyện ác tại thành phố Ninh Sung, theo trần thuật của Hồng Tiến Phong, Hàn Đông vô cùng bất mãn đối với thành phố Ninh Sung, Phạm Đồng Huy biết được Hàn Đông là một người làm được việc, không ngờ gặp phải một việc nghiêm trọng, chắc chắn sẽ không bỏ qua. Tuy Hàn Đông bây giờ không có tỏ thái độ xử lý, nhưng hắn sẽ quan tâm đến việc này, nếu Tỉnh ủy không đưa ra cách giải quyết khiến Hàn Đông hài lòng, chỉ sợ phê bình của Hàn Đông đối với chuyến đi tỉnh Tây Xuyên sẽ giảm xuống.

Hàn Đông là Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách, lần này dựa theo sắp xếp và bố trí của Trung Ương đến khảo sát, đại diện cho Trung Ương, suy nghĩ của hắn trên mức độ nhất định cũng đại diện suy nghĩ của Trung Ương, ít ra có thể đại diện suy nghĩ của Ủy ban Cải cách. Ngoài ra là nhân vật quan trọng của họ Hàn, hiện đang phát triển rất nhanh, đã bắt đầu hiện ra sức mạnh lớn, nếu vì chuyện lần này mà thay đổi suy nghĩ của mình, như vậy có thể thông qua ảnh hưởng cấp trên để ảnh hưởng đến phát triển của mình.

- Hai bên không nên gây sự, thật là khiến người ta đau đầu.

Phạm Đồng Huy khổ não nhăn mày, cầm tách trà lên uống một ngụm lớn, lúc này điện thoại trên bàn của anh ta vang lên, vừa nhận lấy là do Bí thư Ngụy Trung Đình gọi đến.

Trong điện thoại Ngụy Trung Đình với giọng điệu nghiêm túc nói:

- Bí thư Phạm, anh nghe nói thành phố Ninh Sung xảy ra chuyện chưa, đúng là lãnh đạo hờ hững, coi nhân mạng như cây cỏ, vấn đề của bộ máy thành phố Ninh Sung vô cùng nghiêm trọng, tôi thấy nhất định phải nghiêm túc điều tra, nghiêm túc xử lý, nếu không sao nói với Trung Ương, sao nói lại với người dân của thành phố Ninh Sung?

Tâm trạng của Phạm Đồng Huy lập tức trở nên không tốt, ngữ khí của Ngụy Trung Đình vô cùng nghiêm túc, đồng thời thừa cơ lấy thế của Hàn Đông thúc đẩy giải quyết bộ máy của thành phố Ninh Sung. Một số người của Tỉnh ủy đối với thành phố Ninh Sung hoặc đối với Vưu Tuấn Anh sớm đã bất mãn, lần này có được lý do tốt, chỉ sợ không dễ dàng thỏa hiệp.

- Ừm, tôi cũng vừa biết chuyện, xảy ra chuyện như vậy quả thật khiến người ta kinh ngạc, Tỉnh ủy nhất định sẽ điều tra chuyện này, nghiêm túc xử lý.

Phạm Đồng Huy thuận theo ngữ khí của Ngụy Trung Đình nói lên lập trường của mình, tiếp tục nói:

- Đương nhiên, cụ thể xử lý người nào, giải quyết ra sao, đều phải thông qua điều tra, dựa theo chứng cứ sự thật, thực hiện một cách công bằng.

Ngụy Trung Đình vừa nghe Phạm Đồng Huy nói vậy, thì biết anh ta vẫn còn muốn bảo vệ Vưu Tuấn Anh, không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng.

- Chuyện của lần này chỉ sợ không do anh quyết định.

Ngụy Trung Đình trong lòng có chút đắc ý, về sự việc tại thành phố Ninh Sung giữa Ngụy Trung Đình và Phạm Đồng Huy đã nhiều lần tranh chấp nhau, kết quả đều không giải quyết được. Tóm lại mà nói, Phạm Đồng Huy chiếm thượng phong, nhưng Ngụy Trung Đình luôn không từ bỏ.

Ngụy Trung Đình dần dần biết được, sở dĩ Phạm Đồng Huy luôn ủng hộ cho Vưu Tuấn Anh, chủ yếu vì thể diện của đại nhân vật. Lần này Vưu Tuấn Anh lại đụng vào Hàn Đông, điều này mang đến cho Phạm Đồng Huy một lựa chọn khó khăn. Một là tiếp tục ủng hộ Vưu Tuấn Anh, tiện cho cô ta lấy lòng đại nhân vật; hai là từ bỏ phía Vưu Tuấn Anh, khiến Hàn Đông hài lòng. Nhưng hai lựa chọn này, kẻ trước khiến Hàn Đông bất mãn, kẻ sau đắc tội đại nhân vật của Vưu Tuấn Anh, điều này có thể mang đến ảnh hưởng bất lợi cho Phạm Đồng Huy.

Đến tỉnh Tây Xuyên đảm nhận Chủ tịch đã được vài năm, Ngụy Trung Đình cùng với tranh chấp với Phạm Đồng Huy, thường ở hạ phong, nhưng anh ta vẫn luôn cố gắng, tích lũy năng lượng, có thể đến lúc bùng phát rồi.

Nếu là Ngụy Trung Đình, anh ta càng đồng ý lựa chọn của Phạm Đồng Huy trực tiếp đưa Vưu Tuấn Anh xuống, như vậy tuy có thể khiến Hàn Đông hài lòng, nhưng chắc chắn sẽ đắc tội với đại nhân vật phía sau của Vưu Tuấn Anh.

So lên, đắc tội Hàn Đông, có thể chỉ khiến cho cách nghĩ của anh ta thay đổi, nhưng lâu dài mà nói, sẽ gây ra ảnh hưởng bất lợi đối với tiền đồ của Phạm Đồng Huy, nhưng trong thời gian ngắn mà nói, có thể ảnh hưởng không lớn. Nếu Phạm Đồng Huy trực tiếp đắc tội với đại nhân vật phía sau của Vưu Tuấn Anh, sẽ có thể gây ra đả kích mãnh liệt.

Nếu vị trí của Phạm Đồng Huy thay đổi, như vậy cơ hội của Ngụy Trung Đình đã đến. Ngụy Trung Đình được đề bạt lên cấp Bộ trưởng đã được năm sáu năm rồi, anh ta lúc nào cũng nghĩ đến tiến thêm một bước nữa.

Phạm Đồng Huy cùng với Ngụy Trung Đình đơn giản trao đổi qua trong điện thoại, đại khái xác định được phương án và cách thức xử lý, đồng thời quyết định lập tức cử tổ điều tra đến tiến hành điều tra thành phố Ninh Sung, sau khi điều tra rõ, sẽ tiến hành xử phạt với những người có trách nhiệm.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, tinh thần của Phạm Đồng Huy buồn bực ngồi trong phòng làm việc, sau đó gọi đến điện thoại của Vưu Tuấn Anh.

- Bí thư Phạm, chào anh.

Trong điện thoại giọng nói của Vưu Tuấn Anh vẫn thân thiện như mọi ngày.

Phạm Đồng Huy nhăn mày, trầm giọng nói:

- Đồng chí Tuấn Anh, Ủy ban Ủy ban Cải cách quốc gia đến thành phố Ninh Sung gặp chuyện rốt cuộc là thế nào?

Vưu Tuấn Anh biết được Phạm Đồng Huy gọi cú điện thoại để tra hỏi việc này, cô ta đã nghĩ được lý do ứng phó, mang theo ngữ điệu tức giận nói:

- Bí thư Phạm, việc này tôi đã cho người đến giải quyết thích đáng, dựa theo điều tra sơ bộ, việc này chủ yếu do một số quan viên khác, vì muốn tạo ấn tượng tốt cho cấp trên, nên đã làm một số hành động không đúng. Đối với việc tai nạn xe, chỉ là hiện tượng ngẫu nhiên.

Trong lòng Phạm Đồng Huy dâng lên lý do không rõ, đáp án của Vưu Tuấn Anh hoàn toàn trốn tránh trách nhiệm, đem vấn đề quy cho người khác hoặc ngẫu nhiên, cứ nghĩ như vậy có thể thoát được trách nhiệm của mình?

Tuy Phạm Đồng Huy luôn bảo vệ cho Vưu Tuấn Anh, nhưng trong lòng sớm đã nổi giận, cộng thêm sự việc như vậy, càng khiến cho anh ta giận thêm. Phạm Đồng Huy kiềm nén nổi giận trong lòng, trầm giọng nói:

- Đồng chí Tuấn Anh, xảy ra chuyện như vậy, trong lúc thỏa hiệp giải quyết vấn đề đồng thời, chúng ta nhất định phải nghĩ đến nguyên nhân, tìm vấn đề của mình… Cụ Trần vô cùng quan tâm đến phát triển của cô, hy vọng trong bất kỳ chuyện nào cô đều cẩn thận, ổn thỏa, đem tâm tư đặt vào kinh tế, cải thiện cuộc sống người dân.

Đặt điện thoại xuống, Phạm Đồng Huy tức giận thở hổn hển, Vưu Tuấn Anh này khiến anh ta bị động, việc này xử lý không tốt, sẽ đem đến hậu quả nghiêm trọng.

Suy nghĩ thật lâu, Phạm Đồng Huy quyết định nên gọi cú điện thoại cho cụ Trần, đem sự việc trình báo với ông, tránh cho cụ Trần gây ra hiểu nhầm với mình.

Cầm lấy điện thoại màu đỏ trên bàn, Phạm Đồng Huy đứng lên, gọi đến số điện thoại của cụ Trần, sau đó hai tay nắm lấy ống nghe, hơi cúi lưng, nét mặt mang nụ cười thân thiện, giống như không phải đang nói chuyện qua điện thoại với cụ Trần, mà đang đối mặt với ông ấy.

Điện thoại reo được một hồi, nhân viên trực điện thoại của cụ Trần nhận điện thoại, đợi sau khi Phạm Đồng Huy báo cáo xong, anh ta mới nói:

- Xin Bí thư Phạm đợi chút, tôi vào chỉ thị.

- Được, làm phiền anh.

Phạm Đồng Huy nở nụ cười nói, tuy nhiên trong lòng không mấy thoải mái, anh ta tôn trọng là cụ Trần, mà không phải nhân viên nhỏ bên cạnh ông ta, là một Bí thư Tỉnh, đại tướng Trung Hoa nơi biên cương, cấp bậc so với các nhân viên trực điện thoại cao không ít, nếu không phải muốn liên lạc với cụ Trần, Phạm Đồng Huy cũng không gọi cho ông ấy.

Rất nhanh trong điện thoại truyền đến giọng nói sảng khoái của cụ Trần:

- Đồng chí Phạm Đồng Huy, sao hôm nay có thời gian gọi điện thoại cho ông lão này vậy?

Nghe ra được, tâm trạng của cụ Trần tương đối tốt, điều này cũng nói rõ, Vưu Tuấn Anh không đem chuyện của thành phố Ninh Sung báo cáo lại cho ông ta.

- Cụ Trần, Tiểu Phạm luôn nhớ đến cụ đấy, chẳng qua lo lắng làm phiền cụ nghỉ ngơi, cho nên mới không dám gọi cho cụ.

Phạm Đồng Huy cười nói.

- Cậu này, miệng lưỡi không thật.

Cụ Trần cười ha hả nói,

- Tôi biết cậu là Bí thư một tỉnh, bận rộn suốt ngày, không thể trông mong lúc nào cậu cũng nhớ đến tôi, có thể thỉnh thoảng gọi cú điện thoại, vậy thì tốt rồi.

- Tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời dặn dò của cụ, có thời gian sẽ gọi điện cho ngài, báo cáo cho ngài biết về tư tưởng và công việc của tôi.

Phạm Đồng Huy nói, bắt đầu hướng vấn đề về việc chính.

Cụ Trần cũng là người thông minh, vừa nghe đã biết Phạm Đồng Huy có chuyện, liền cười ha hả hỏi:

- Phạm Đồng Huy cậu có việc gì chăng?

- Cũng không có chuyện lớn gì...

Phạm Đồng Huy tuy nói như vậy, nhưng trong lúc kể chuyện của thành phố Ninh Sung, lại đem tính nghiêm trọng của vấn đề nói ra.

Nghe xong trần thuật của Phạm Đồng Huy, cụ Trần hơi trầm ngâm, chậm rãi nói:

- Con bé Tuấn Anh này, luôn khiến người khác lo lắng...