Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An Toàn

Chương 38: Ngoại truyện: Tựa Như Gió Xuân Ghé Qua Trong Đêm �? Lâu Tình Vũ (4)




Nàng cưỡi ngựa tới.

Con ngựa toàn thân đen tuyền, chỉ có bốn vó trắng như tuyết, đứng giữa nền tuyết trông như mọc ra từ tuyết mà thành.

Nàng kéo Lâu Tình Vũ lên ngựa, giọng nói nhẹ nhàng:

"Ngươi nắm chặt nhé, con Thừa Phong của ta chạy nhanh lắm đó!"

Cơn gió lạnh thấu xương phả vào mặt, họ phi ngựa về hướng mặt trời suốt hai canh giờ, cho đến khi ánh tà dương tắt hẳn, ánh trăng bắt đầu lên, mới nhìn thấy tường ngoài của trang viên ở đằng xa và dần dần dừng lại.

Lâu Tình Vũ cảm thấy bản thân thật sự vô cùng hoang đường.

Lúc này trời đã về chiều, đáng lẽ hắn nên ở trong hí lâu, hát cho những vị khách hào phóng vung tiền thưởng, thế mà hắn lại đi theo một cô gái, đến cả tên cũng không biết, chạy suốt hai trăm dặm đường chỉ để ngắm một cây hoa lê như nàng đã nói.

Nhưng lòng hắn lại ngập tràn niềm vui.

Suốt chặng đường phi ngựa, hắn đã nhìn thấy những cánh đồng rộng lớn, núi non trập trùng, khung cảnh khác hẳn với kinh thành. Thậm chí, tiếng quạ kêu vẳng lên từ những bụi cây bên đường còn thú vị hơn cả những con vẹt kiêu sa của đám quý nhân nuôi dưỡng.

Cô gái xuống ngựa, dẫn hắn bước vào vườn lê.

Ở đây, cả vườn toàn là lê.

Những cây lê vào mùa đông không còn chiếc lá xanh nào tô điểm, đứng trơ trọi trong gió bấc, trông vô cùng tiêu điều. Màu tuyết trắng hoà quyện cùng thân cây đen sẫm, cành cây khẽ đung đưa theo gió.

Ánh trăng tròn sáng tỏ chiếu rọi khắp vườn, màu tuyết long lanh, phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Cả một vùng lê trắng muốt dưới ánh trăng, như thể ngàn vạn cánh hoa lê đồng loạt nở rộ.

Cô gái khẽ nhón chân, bẻ gãy cành lê trên đỉnh cây, như thể cùng lúc hái cả vầng trăng thanh khiết đang soi tỏ trời đêm.

Lâu Tình Vũ đứng sững sờ tại chỗ, thấy nàng nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt mình, tay đưa ra, cành lê phủ đầy tuyết khẽ rung rinh trước mắt hắn.

Nàng mỉm cười, ánh mắt cong cong, giọng trong trẻo:

"Đây, tặng ngươi."

"Đợi đến xuân về, ta sẽ dẫn ngươi đi ngắm hoa lê thật."

Cô gái để lại một câu nói rồi rời đi, còn Lâu Tình Vũ vẫn không biết tên nàng là gì.

Gió mang theo tin xuân, mưa gột rửa bụi trần.

Hắn bắt đầu mong chờ ngày gặp lại nàng, nhưng cũng sợ rằng đó chỉ là lời chia tay thoáng qua, nói cho có lệ.

Lâu Tình Vũ nhờ người từ Giang Nam chuyển cây lê về, rồi theo lời chỉ dẫn của ông chủ, trồng chúng trong sân.

Ông chủ vừa xoa bóp chân vừa than thở: "Con cái lớn thì chẳng giữ được nữa rồi..." Nhưng trong lòng ông cũng hy vọng rằng sự xuất hiện của cô gái đó có thể mang lại chút niềm vui cho Lâu Tình Vũ.

Và quả thật, nàng đã quay lại.

Hôm ấy, Lâu Tình Vũ đang chăm sóc cây lê trong vườn thì khóe mắt hắn bắt gặp một bóng dáng màu hồng thoáng qua. Ngẩng đầu lên, hắn thấy cô gái đã lâu không gặp đang ngồi trên xà nhà.

Nàng buộc một sợi dây đỏ trên đầu, cổ tay đeo vòng bạc, tiếng chuông leng keng trong trẻo vang lên: "Lâu Tình Vũ, hoa lê trong vườn nở rồi!"

Nàng nở nụ cười tươi tắn, ném về phía hắn một cánh hoa trắng muốt: "Đi nào!"

Lâu Tình Vũ vội vàng trở vào nhà lấy áo choàng.

Ông chủ cười khà khà: "Phải chăng là cô gái dạy ngươi mang về một cành tuyết đã đến rồi?"

Màu đỏ lan từ gương mặt Lâu Tình Vũ đến tận vành tai, nhưng nụ cười trên môi hắn lại không cách nào che giấu được.

Lần này, hắn đã biết tên nàng.

Nàng tên là Hoàng Liên.

Hoàng Liên nói: "Đợi đến mùa hè, ta sẽ dẫn ngươi đi ngắm hoa khác."

Nàng muốn đưa hắn đi ngắm hoa, mà bốn mùa đều có hoa nở.

Điều này khiến người ta vui mừng biết bao!

Cùng nhau ngắm hoa đã trở thành lời hứa giữa Lâu Tình Vũ và Hoàng Liên.

Vào mùa hè, họ chèo thuyền trên hồ ngắm sen.

Hoàng Liên vô ý làm đổ tách trà, nước trà thấm ướt ống tay áo của Lâu Tình Vũ.

Nàng hốt hoảng vén tay áo hắn lên kiểm tra: "Có bị bỏng không?"

Lâu Tình Vũ nhẹ nhàng đáp: "Không sao."

Rõ ràng chỉ có phần dưới tay áo bị ướt, nhưng Hoàng Liên vẫn nắm lấy cánh tay hắn mà xem xét. Hắn vốn luôn ghét sự tiếp xúc từ người khác, nhưng lúc này, trong lòng lại chỉ ngập tràn cảm giác dịu dàng.

Hắn hiểu tại sao.

Lúc ở phủ họ Chân, sau khi cứu hắn, Hoàng Liên đã tình cờ nhìn thấy những vết sẹo trên cổ tay hắn.

Lâu Tình Vũ thường dùng trâm nhọn rạch vào cổ tay mình vào những đêm khuya tĩnh mịch. Hắn không hiểu vì sao mình làm vậy, chỉ biết rằng cảm giác đau đớn từ vết thương giúp hắn dễ chịu hơn đôi chút, khi thân thể đau đớn, hắn có thể tạm thời quên đi sự bối rối và cảm giác thấp hèn trong lòng.

Hoàng Liên không muốn hắn tự hủy hoại bản thân.

Để nàng yên lòng, hắn đã không bao giờ làm điều đó nữa.

Họ chèo thuyền vào bờ, nhặt củi để hong khô y phục bị ướt.

Hoàng Liên bắt được một con gà rừng, hăng hái làm món gà nướng đất.