Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An Toàn

Chương 36: Ngoại truyện: Tựa Như Gió Xuân Ghé Qua Trong Đêm �? Lâu Tình Vũ (2)




Vì để Lâu Tình Vũ có thể chuyên tâm hát kịch, ông chủ chẳng biết đã phải tiêu bao nhiêu bạc, cười làm lành với bao nhiêu người.

“Ngươi đấy, đợi khi nào ta chết rồi, xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa không.” Ông chủ thường xuyên vừa xoa bóp lưng vừa than thở với hắn.

Lâu Tình Vũ ấn vào huyệt ở lưng ông để giúp giảm đau, nghe vậy liền ra sức ấn mạnh hơn: “Thế thì ông cứ sống thêm vài năm nữa đi.”

"Ai da! Tên tiểu quỷ này, nhẹ tay thôi!"

Một lát sau, từ bộ râu hoa râm vang lên giọng thở dài: “Ta già thật rồi...”

Khi nhặt được Lâu Tình Vũ, ông chủ đã qua tuổi tứ tuần, những năm tháng chống đỡ đoàn kịch quả thực không dễ dàng gì, đến cuối đời thường xuyên bệnh tật.

Quê nhà ông ở Giang Nam, từ nhỏ đã theo phụ mẫu đến kinh thành nương nhờ người thân. Những khi nhàn rỗi hoài niệm lại quá khứ, ông thường kể với Lâu Tình Vũ về Giang Nam.

“Hoa lê trắng ở Giang Nam còn trắng hơn ở kinh thành. Ở quê ta, nếu đã có ý trung nhân, nam tử sẽ hái một nhành hoa lê tặng cho nàng. Nếu hôm sau, nhành lê xuất hiện trên bậu cửa sổ của nàng, thì có nghĩa là nàng cũng có ý với chàng...”

“Khi nào ngươi cưới vợ, rồi cho ta bồng cháu, có khi ta còn sống đến trăm tuổi ấy chứ.”

“Vâng, ngày mai ta sẽ cưới mười cô vợ, để các nàng cùng ta trồng lê, khi lê kết quả đều để cho ông ăn, thế được không?”

Từ khi phát hiện nếp nhăn trên khuôn mặt ông chủ ngày càng nhiều, Lâu Tình Vũ hiếm khi tranh cãi với ông nữa, dù ông yêu cầu gì, hắn đều đáp ứng.

Hắn từng muốn bỏ ra số tiền lớn để mua lê tươi từ Giang Nam mang về, nhưng bị ông chủ mắng là xa hoa lãng phí: “Nếu ngươi có tiền, thà mua thêm vài cái bánh bao rồi phát cho những người dân không có cơm ăn còn hơn.”

Lâu Tình Vũ đành từ bỏ ý định này, thay vào đó sai người mỗi tháng dựng rạp phát cháo, mở kho thóc phát lương thực, coi như tích đức cho ông chủ.

Thế nhưng ông chủ đoàn kịch vẫn không chống chọi nổi với sự tàn phá của năm tháng, lưng ông ngày càng còng xuống theo thời gian.

Vào mùa đông năm thứ sáu từ khi Lâu Tình Vũ thành danh, ông chủ bất cẩn trượt trên băng, ngã gãy một chân.

Ông từng mong chờ khi xuân đến sẽ dẫn Lâu Tình Vũ và mang tiền trở về Giang Nam dưỡng lão, nhưng sau khi bị gãy chân, ông phải nằm liệt giường, tâm trạng ngày càng chán nản, thân thể cũng gầy rộc đi nhanh chóng.

Biết ông chủ vẫn nhớ nhung Giang Nam, Lâu Tình Vũ liền đi khắp nơi tìm kiếm những đồ vật mang hơi thở của Giang Nam để an ủi ông, lại ngồi cạnh trêu đùa: "Lão già, Giang Nam có phải ấm áp hơn chỗ chúng ta không?"

"Giang Nam ấm từ sớm, chỉ vài ngày nữa là hoa lê nở rồi." Ông chủ lại bắt đầu kể chuyện xưa, "Ở Giang Nam có giống lê gọi là lê Thu Nguyệt, thịt quả mềm mịn vô cùng, cắn một miếng, vừa ngọt vừa giòn, đâu giống thứ quả ở đây, nhỏ mà chua chát…"

Thấy ánh mắt ông chủ tràn đầy khao khát, Lâu Tình Vũ cảm thấy lòng chua xót, bèn ra ngoài dặn dò người hầu cận:

"Nhận lời mời của nhà họ Chân, ngươi đi báo cho họ biết."

Từ trước đến nay, ngoài những lần vào cung, Lâu Tình Vũ chưa từng hát ở bất kỳ nơi nào khác.

Công tử nhà họ Chân biết Lâu Tình Vũ đang tìm kiếm các vật phẩm từ Giang Nam, liền sai người gửi thư, nói rằng trong nhà có một cây hoa lê được điêu khắc bằng ngọc trắng và những quả lê mùa đông, lúc này dù bỏ ra ngàn vàng cũng khó mà mua được. Chỉ cần hắn đến phủ hát một khúc, hai món đồ đó sẽ được dâng lên bằng cả hai tay.

Vì muốn ông chủ vui lòng, Lâu Tình Vũ quyết định đi.

Từ trước đến nay, trong số khán giả vẫn có không ít kẻ mang lòng dòm ngó Lâu Tình Vũ, nhưng vì Thánh thượng mỗi năm đều triệu hắn vào cung để hát vài khúc, nên dù có ý đồ cũng không ai dám quá phận, phần nhiều chỉ dùng lời ngon ngọt dụ dỗ, không dám làm càn.

Nhưng chim bay khắp rừng, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Vị công tử họ Chân này đã si mê Lâu Tình Vũ nhiều năm, cầu không được liền sinh ra tà ý, sau khi hắn hát xong liền giở trò đê tiện.

"Ngươi để ta hôn một cái, không, hai cái, để ta nếm thử hương vị son phấn trên môi ngươi, ta sẽ trao cho ngươi mấy thứ kia."

Lâu Tình Vũ cố nén giận, giả vờ kéo dài vài câu đối đáp với công tử họ Chân, tìm cách cáo từ. Không ngờ lại chọc giận hắn, hắn ném thẳng lò sưởi nhỏ đang cầm trên tay xuống đất, chỉ vào mặt Lâu Tình Vũ mà mắng:

"Gọi ngươi là bảo bối, ngươi tưởng mình quý giá thật à? Diễn viên cũng chỉ là thứ để người ta mua vui, đừng có làm bộ làm tịch!"

Lâu Tình Vũ cố nén cơn muốn đ.ấ.m lệch mặt hắn, bình tĩnh đáp: "Chân công tử, ngài say rồi."

Hắn quay người định rời đi, nhưng đột nhiên hai chân mềm nhũn.

Trong khoảnh khắc đó, Lâu Tình Vũ hiểu ra mình đã bị hạ dược.

Trong phòng đã bị đốt mê hương, Lâu Tình Vũ loạng choạng lùi lại vài bước, lần đầu tiên cảm thấy hối hận.