Người Cá Xấu Xí

Chương 4: Tiểu Nhân Ngư Lên Bờ






Kiều tựa vào đầu thuyền, chiếc đuôi đen bóng lay động dưới biển.

Tiểu nhân ngư đón gió biển thổi tới, hơi thở ẩm ướt quanh quẩn bên người, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cười ngây thơ vẻ lộ mãn nguyện.

"Bao lâu nữa chúng ta mới tới nhà của huynh?" Kiều quay đầu tò hỏi Chu đang chèo thuyền.

Thuyền nhỏ lay động, mái tóc của Kiều cũng đong đưa theo dòng nước.

Chu nhìn tiểu nhân ngư quay đầu lại vội vàng thu hồi tầm mắt, hắng giọng trả lời: "Khoảng nửa canh giờ nữa sẽ cập bến."
"Cập bến? Trên mặt đất không có nước phải không? Đuôi cá của ta không rời nước được."
"Không cần lo lắng cái này.

Nhà của ta rất gần biển, hơn nữa ta còn chuẩn bị cho em một bất ngờ."
Hai má Kiều hồng hồng, con ngươi màu đen sáng lấp lánh nhìn Chu, hưng phấn hỏi: "Bất giờ gì vậy?"
Thợ săn lộ ra một nụ cười bí ẩn: "Tới rồi sẽ biết."

Đối với hành vi thừa nước đục thả câu này của nhân loại Kiều cũng không phản cảm, người cá bé nhỏ rất chờ mong bất ngờ của Chu, hơn nữa đối phương còn vì y mà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon.

Nghe Chu nói đồ ăn của nhân loại rất phong phú, Kiều liếm môi tựa hồ không kìm chế được mong đợi với đồ ăn ngon.

Sau nửa canh giờ thì thuyền đánh cá cũng cập bến.

Thời gian đã không còn sớm, ánh tà dương cuối cùng biến mất, cả mặt đất bị bóng tối bao trùm.

Gió biển ban đêm rất mát mẻ, Chu dừng thuyền lại, sửa soạn mọi thứ xong hết mới đi tới đầu thuyền, cúi người hỏi tiểu nhân ngư: "Có lạnh không?"
Kiều lắc đầu, nhìn xung quanh tối đen như mực trong lòng hơi bất an, mong đợi và vui mừng ban ngày đều tiêu tan.

Tiểu nhân ngư chưa bao giờ lên bờ, tuy rằng bị mọi người xa lánh nhưng người cá nhỏ vẫn ngoan ngoãn trở về đáy biển trước buổi tối, hôm nay là lần đầu tiên trời tối như vậy mà y vẫn chưa về "nhà".

Tựa hồ Chu cũng nhìn ra Kiều đang lo lắng, vươn tay xoa đầu tiểu nhân ngư.

Bàn tay Chu hồi hộp tới mức sắp đổ mồ hôi, chạm vào đầu Kiều càng làm hắn không dám thở mạnh, sợ dọa đến đối phương.

"Đừng lo lắng, nhà ta ở ngay phía trước thôi, bây giờ ta ôm, ôm em qua đó được không?" Lời nói không trôi chảy, may là trời tối nên tiểu nhân ngư không nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của hắn.

Có lẽ là lời an ủi của Chu có tác dụng, tiểu nhân ngư vươn tay kéo Chu, cái đuôi không tự nhiên quẫy quẫy, tựa hồ có chút thẹn thùng: "Ta, ta rất nặng."
Từ khoảnh khắc tiểu nhân ngư vươn tay kéo mình, thợ săn tựa như bị câu hồn đoạt phách.

Người cá nhỏ mình vẫn tâm tâm niệm niệm giờ phút này tựa gần sát người mình, Chu nuốt một ngụm nước miếng, cánh tay rắn chắc vòng qua đuôi cá của tiểu nhân ngư, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Kiều.

Chu đã cố gắng quen với việc tiểu nhân ngư ở trần không mặc gì, nhưng bàn tay tiếp xúc với làn da bóng loáng mềm mịn vẫn làm hắn thiếu chút nữa đã...!
Thiếu chút nữa làm sao cơ?
Thợ săn không dám nghĩ nhiều, hắn ôm tiểu nhân ngư thật chặt, cẩn thận che chở đối phương, vững vàng hướng tới nhà mình bước đi.

Tiểu nhân ngư hồn nhiên không phát hiện tư thế này với nhân loại mà nói có bao nhiêu thân mật, tò mò dán mặt vào ngực thợ săn, đột nhiên kinh ngạc nói: "Tim của huynh đập nhanh quá!"
Thợ săn nghe vậy hơi lảo đảo, suýt nữa làm rớt tiểu nhân ngư trong lồng ngực.


"Do ta nặng quá sao?" Người cá nhỏ do dự hỏi.

"Không, không phải!" Thợ săn vội vàng đáp: "Không liên quan đến em, là do ta."
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đi vào nhà gỗ.

Chu sống một mình nhiều năm như vậy, sau khi hai thê tử bị hắn khắc chết hắn lại càng ít lui tới cùng người bên ngoài, nơi này cơ hồ như ngăn cách với thế giới ngoài kia.

Xung quanh không có hàng xóm láng giềng, đây cũng là lý do Chu mang người cá nhỏ về nhà rất thuận tiện.

Chu thuận theo bóng tối cẩn thận đặt tiểu nhân ngư vào một thùng tắm lớn bằng gỗ.

Thùng gỗ được đổ đầy nước biển, tiểu nhân ngư nằm bên trong phát ra tiếng hừ khe khẽ.

Thật sự là Kiều rời nước sẽ rất khó chịu, dù trong chốc lát không thành vấn đề nhưng ở trong nước với ở trên mặt đất không có nước vẫn rất khác nhau.

Chu châm nến lên, chiếu sáng cả căn nhà gỗ.

Ánh sáng mông lung mờ ảo, khuôn mặt tinh xảo của tiểu nhân ngư càng thêm không chân thật.

Kiều woah một tiếng, theo thói quen vẫy vẫy đuôi làm nước văng ra hết mặt sàn.

Chu nhìn thấy cũng không giận, thậm chí đáy mắt còn lộ ra vài phần cưng chiều dung túng.

"Đây là cái gì? Vì sao nó phát sáng được vậy?"
"Cái này gọi là nến, ban đêm mọi người dùng nó để chiếu sáng."
Vẻ mặt tiểu nhân ngư bừng tỉnh đại ngộ, mặc dù trông có vẻ không hiểu lắm.

"Chờ một chút, ta đi lấy đồ ăn cho em."
Nghe thấy đồ ăn, mắt tiểu nhân ngư sáng lấp lánh, vội vàng gật đầu, tựa như bây giờ còn muốn cùng Chu đi lấy đồ ăn.

Sau khi Chu đi đến phòng bếp cách vách, Kiều ẩn mình vào trong thùng gỗ.


Thùng gỗ này thật sự rất lớn, đuôi cá của tiểu nhân ngư có thể bơi vòng vòng bên trong.

Người cá nhỏ đang đùa vui vẻ không biết trời đất gì nữa, đột nhiên cái mũi hơi động, từ dưới nước ngoi lên, cánh tay trắng nõn tinh xảo chống lên thành thùng gỗ.

"Thơm quá! Chu, đó là cái gì?" Mặc dù chưa từng ăn đồ ăn của con người nhưng khứu giác của Kiều vẫn rất nhạy bén.

Chu rửa sạch một đĩa trái cây, đặt lên một cái ghế để gần thùng gỗ cho tiểu nhân ngư.

"Ta nấu một ít đồ, qua chút nữa là xong rồi, cho em một đĩa hoa quả trước này, em ăn thử xem."
Tiểu nhân ngư nhìn đĩa trái cây trước mặt không giống với quả lê hôm trước, tò mò lấy tay chạm thử, sau đó cầm lên bỏ vào miệng nhai nhai.

Tiểu nhân ngư cắn được mấy miếng, thích thú không dừng lại được.

Y ăn xong trên miệng dính đầy nước, liếm liếm môi ngẩng đầu nói với Chu: "Ngon quá~"
Thợ săn không nhịn được vươn tay sờ tóc tiểu nhân ngư: "Vậy em ăn tiếp đi, ta đi chuẩn bị nốt đồ ăn."
"Đợi một chút lại có đồ ăn nữa sao?"
"Đúng vậy."
"A, vậy huynh mau đi đi, ta ở đây chờ huynh."
Kiều nhìn Chu đi vào phòng bếp, sự chú ý lại tập trung vào đĩa trái cây giòn giòn ngọt ngọt.

Người cá nhỏ dựa vào thành thùng gỗ, vừa ăn hoa quả vừa nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài.

Y nghĩ thầm: hóa ra nhà của loài người là thế này, ở một nơi nhỏ xíu thế thôi nhưng lại có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có ——
Còn có nhân loại tốt như Chu..