Người Cá Ở Biển Forever

Chương 21: Velen buồn rầu phát hiện tâm trạng của mình thật ra cũng chẳng khác gì ông bố đang có con gái đang tuổi dậy thì là ba




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi mấy cái ảo tưởng tung của nóc nhà của giáo sư Nolan, Velen cảm thấy đầu mình đã sản sinh ra một cái suy nghĩ rất kinh khủng.

“Dylan … Có phải cũng thích Alroy không?”

Tiếng thầm thì hòa cùng với tiếng ca vụn vặt của người cá, chính bản thân Velen cũng không nhận ra.

Anh đang nhớ lại những ngày vừa mới đến biển Forever: lúc đó Alroy còn chưa gây ra mấy chuyện ngớ ngẩn làm hình tượng của mình vỡ vụn, nhưng mà, từ biển Single đến biển Forever, dọc đường mấy nghiên cứu viên cũng không hề đắp nặn ra hình tượng tốt đẹp cho hắn. Trước khi tiếp xúc với Alroy, ấn tượng về chủ nhân của biển Forever của nhóc con cũng chỉ là một người cá xấu tính qua miệng của mọi người — tính cách tồi tệ, ghét người lạ, còn thích tấn công người cá.

Trong cả chặng đường ấy, Dylan cũng không nghi ngờ sự miêu tả của mấy nghiên cứu viên, song, sau khi đến biển Forever, Dylan lại bắt đầu bảo vệ Alroy.

Nhóc đã từng bảo Alroy rất tốt tính, đó cũng không phải hành động nịnh bợ đối phương, bởi sau khi chuyện đó xảy ra, Dylan cũng không ca ngợi Alroy lần nào nữa.

“Không thể nào …” Velen lắc đầu, cố gắng xua cái suy nghĩ điên rồ này đi, nhưng anh không thể thành công, những suy nghĩ sôi sục ấy đang liên kết những chi tiết vụn vặt mà anh chưa bao giờ để ý tới.

Cái suy nghĩ ấy như một cánh cửa bị đóng chặt, Velen không muốn mở nó ra, nhưng ánh sáng sau cánh cửa ấy lại len lỏi qua những khe hở nhỏ.

Việc nghiên cứu tình cảm của người cá vẫn luôn là thứ làm cho người ta phải say mê. Những tinh linh xinh đẹp dưới biển sâu này cũng có tình cảm như con người, bọn họ có thể lãnh cảm, cũng sẽ va vào một cuộc tình không có kết quả, cũng sẽ chung sống mãi mãi với bạn đời của mình. Trước khi có những đảo nhân tạo để phục vụ cho việc nghiên cứu, rất nhiều học giả đã cho rằng người cá sẽ chọn bạn đời dựa trên sức mạnh và độ rộng của vùng biển họ sở hữu, mà sau khi các đảo nhân tạo được xây nên, cái quan điểm này nhanh chóng bị hủy bỏ: người cá yêu đương dựa trên cảm tính, họ có thể chẳng chút hứng thú naò với những đồng loại ưu tú, nhưng lại sẽ rơi vào lửa tình trong lần gặp gỡ đầu tiên chỉ vì tiếng hát của đối phương.

Lãnh địa, sức mạnh, hình thể, những thứ này không phải vật cản của một cuộc tình. Trong những lần trao đổi ngầm của mấy nghiên cứu viên, không ít người đùa rằng giới tính cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện tình cảm của người cá cả.

“Mấy người cá hay sống chung với cá heo — mà nghĩ đi, trong đàn cá heo, xu hướng đồng tính xảy ra nhiều và dài hơn so với mấy loài khác nhiều.”

Mấy câu đùa giống thế có rất nhiều, nhưng bởi vì chưa có ghi chép nào về người cá có bạn đời đồng giới, nên mấy cái này chỉ dừng ở mức đùa giỡn với nhau.

Mà bây giờ, cái chuyện đùa này có lẽ đang trở thành sự thật ngay trước mắt Velen.

“Không, tôi không hề mong đợi một chút nào cả!” Velen nghe thấy nội tâm mình kêu gào như thế.

Cái hình dung của giáo sư Nolan về quan hệ giữa anh và nhóc Dylan lại cứ quanh quẩn mãi ở trong đầu anh, Velen buồn rầu phát hiện tâm trạng của mình thật ra cũng chẳng khác gì ông bố đang có con gái đang tuổi dậy thì là bao.

Sự sầu lo đó làm Velen lại thấy mất ngủ.

Hôm sau, khi anh lảo đảo đến phòng ăn, mấy đồng nghiệp cũ của anh thấy thế cũng hết cả hồn.

“Heilman, anh thức đêm hả?” “Có cần ít cafe không?”

Velen cảm ơn mấy đồng nghiệp mang cafe đến, sau đó ngồi xuống cạnh mấy người đang ăn sáng.

“Anh sao vậy?” đồng nghiệp săn sóc hỏi han.

Velen lại không thể nói ra nỗi lòng của mình. Anh nhìn cục đường đang tan dần trong cốc, chỉ trả lời đơn giản: “Hơi bị mất ngủ mà thôi.”

Câu trả lời của hắn càng khiến mọi người lo lắng hơn: “Hôm qua sau khi từ biển về anh vẫn luôn ở trong phòng suốt — là do Dylan xảy ra chuyện gì sao?”

“Không …” Velen xốc lại tinh thần, không để cho trạng thái của mình ảnh hưởng tới các đồng nghiệp: “Nhóc Dylan vẫn ổn, đừng lo lắng.”

“Vậy thì tốt. Hôm qua nhóc ấy đột ngột hát như thế, nếu không phải câu trả lời của Alroy vẫn ôn hòa, chỉ sợ cả đêm qua tôi cũng mất ngủ.”

Một đồng nghiệp vẫn còn hoảng sợ phát biểu được đa số tán thành.

Sau đó, một vấn đề cứ thế được đưa ra: “Heilman, Dylan có phản ứng gì với câu trả lời của Alroy thế?”

Cái vấn đề gần như dập tắt hứng ăn của mọi người, khi nó được hỏi ra, mọi âm thanh trong phòng đều tắt phụt. Mấy nghiên cứu viên dừng ăn uống lại nhìn Velen với đôi mắt nóng bỏng, mà đối mặt với sự chờ đợi của họ, Velen chỉ có thể tiếc nuối lặp lại câu trả lời đã từng nói cho giáo sư Nolan: “Dylan không có phản ứng gì đặc biệt cả, sau khi nghe thấy câu trả lời của Alroy, nhóc lặn xuống dưới nước luôn.”

Mọi người nhanh chóng xuất hiện nét mặt thất vọng, nhưng ngay sau đó, sự hưng phấn lập tức thay thế nó. Mấy nghiên cứu viên quên cả bữa ăn sáng của mình, hào hứng cảm xúc có thể xảy ra trên người nhóc con.

“Chẳng phải là khó chịu sao? Nhóc ấy khiêu chiến nghiêm túc như thế, câu trả lời của Alroy một tí căng thẳng cũng không có.” “Hay tức giận?” “Tôi lại thấy là mắc cỡ cơ.” “…” “…”

Trong tiếng thảo luận huyên náo, Velen yên lặng uống nốt cafe của mình.

Cái suy nghĩ về tình cảm của nhóc người cá, anh không có ý muốn nói với ai — ít nhất, trước khi được chứng thực, anh cũng không muốn người khác thảo luận về vấn đề giống vậy.

Thái độ tiêu cực không chuyên nghiệp như thế lần đầu xảy ra trên người Velen. Anh thậm chí còn không muốn đi hỏi Dylan.

“Như cái lần nhóc con kết bạn với Alroy ấy, dù cho có phát triển thế nào, mình cũng không nên nhúng tay vào” Velen tự nhủ: “Phải tôn trọng lựa chọn của nhóc ấy thôi.”

Những suy nghĩ ấy của Velen, đương nhiên nhóc người cá không hề hay biết.

Lúc gặp nhau hôm nay, cảm xúc của Dylan cũng không tệ. Nhóc vẫn vui vẻ và hoạt bát như thường, lúc nhận mấy đồ trang trí mới ngâm nga mấy tiếng đầy dễ thương, và vẫn đầy quan tâm như mọi lúc, nhóc lo lắng khi thấy quầng thâm dưới mắt Velen.

“Chú mất ngủ sao?” lời hỏi han của nhóc người cá đầy tự trách: “Là do tôi sao?”

“Không, tất nhiên là không phải.” Velen lắc đầu: “Là do chú lỡ uống nhiều cafe quá thôi.”

Dylan vẫn nhớ rõ cái từ “cafe” này, nhưng có thể nhóc đã quên mất tác dụng của nó. Lời của Velen làm nhóc lộ ra vẻ mặt hoang mang.

Velen bật cười: “Chú không ngủ được không phải do nhóc đâu.”

Anh không giải thích chi tiết, nhóc người cá cũng không gặng hỏi nữa.

Họ tán gẫu với nhau dưới ánh mặt trời chói lọi. Dylan với giọng nói mơ hồ kể về một con cá mặt trăng* nhóc đã gặp, Velen im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại kể mấy mẩu chuyện nhỏ.

800px-Sunfish2

*Cá mặt trăng(danh pháp hai phần: Mola mola (Linnaeus, 1758) (danh pháp cũ là Tetraodon mola) là loài cá thuộc họ Cá mặt trăng (Molidae) trong bộ Cá nóc (Tetraodontiformes). Đây là loài cá biển cỡ lớn có màu sắc sặc sỡ và thân ngắn sống ngoài đại dương, thường lặn xuống dưới vùng nước sâu, nơi nhiệt độ rất thấp. Cá mặt trăng sống ở tầng mặt, tự sưởi não và mắt ấm hơn so với nhiệt độ nước biển nơi chúng sống. Theo tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Bồ Đào Nha, tiếng Ý, tiếng Hà Lan, tiếng Nga… thì loài cá này có tên là cá mặt trăng, trong khi tên tiếng Anh là “ocean sunfish” nghĩa là cá mặt trời đại dương/cá Thái dương. Chúng được đặt tên là cá mặt trời bởi người ta tin chúng tắm nắng trên mặt biển vì thường thấy chúng bơi ì ạch sát mặt nước.

Cuộc nói chuyện kéo dài rất lâu, nhưng họ cũng không nhắc đến chuyện xảy ra hôm qua, cũng không nhắc đến Alroy.

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, tiếng ca lại vang lên.

Đó là bài ca về một con cá mặt trăng lười biếng.

“Anh lại nghe trộm!” Dylan cao giọng trách móc.

Giai điệu thoáng ngừng lại, sau đó, nó lại tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra.

HẾT CHƯƠNG 21.