*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đơn xin đổi phiên sang biển khác nhanh chóng được gửi đi, thư trả lời cũng không tốt đẹp lắm: tất cả thuyền đều đang trong nhiệm vụ, phải chờ nhiệm vụ kết thúc, ít nhất là phải một tháng nữa.
Velen từng nghĩ đến chuyện bỏ tiền túi ra tự thuê thuyền, nhưng anh còn chưa kịp làm thế thì Dylan lại gặp phải một vấn đề nho nhỏ.
Sau cuộc gặp gỡ không vui vẻ với Alroy, mấy ngày sau Dylan chỉ ca hát rất bé. Mới đầu, Velen và các đông nghiệp cũng chỉ nghĩ là nhóc không muốn Alroy nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng ít lâu sau, hành động xoa xoa cổ của nhóc người cá làm họ chú ý đến.
“Chỗ đó thấy khó chịu sao?” hôm đó, khi thấy nhóc lại xoa cổ họng Velen hỏi.
Dylan gật đầu, khẽ đáp: “Khó chịu.”
Câu trả lời này làm mấy nghiên cứu viên như gặp nạn. Bọn họ kiểm tra kĩ càng bộ phận làm Dylan thấy khó chịu, kết quả kiểm tra rất đơn giản: dây thanh bị ứ máu, hơi viêm. Kết hợp với cảnh hét to mấy hôm trước của Dylan, hiện tượng này xuất hiện cũng không ngạc nhiên lắm.
Velen nói nguyên nhân ấy cho nhóc người cá, còn dặn mấy điều cần phải chú ý.
Sau, anh còn an ủi Dylan: “Chờ nhóc khỏe lại, chúng ta sẽ tới vùng biển mới.”
Dylan cũng chỉ ừm nhẹ một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.
Đó cũng không phải chuyện gì lớn lắm, chỉ cần chăm sóc tốt là khỏe lại. Mọi người đều nghĩ là nhóc người rất nhanh sẽ hết khó chịu, nhưng nó lại kéo dài vượt qua cả dự đoán, thậm chí khi Dylan lại bị lạc giọng.
“Đây là nhóc con đến thời kỳ vỡ giọng sao?” bây giờ mấy nghiên cứu viên mới kịp nhận ra.
Kỳ vỡ giọng của người cá kéo dài bao lâu, mấy tư liệu sẵn có cũng không ghi chép chi tiết: trước khi Dylan rời biển Single, mấy chị gái của nhóc đã bắt đầu vỡ giọng, mà bây giờ, cũng mới chỉ mới có một bé đã qua kỳ vỡ giọng.
Người cá trong thời kỳ vỡ giọng phải để ý cái gì, mọi người cũng không biết. Sau khi tham khảo tình hình thực tế của con người thì đúc kết ra được là cần đảm bảo ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, và tránh làm việc quá sức.
“Nếu vậy, mọi người đừng vội đi ngay — việc di chuyển trên biển rất phí sức.” giáo sư Nolan đại diện cho nghiên cứu viên biển Forever đề nghị như vậy.
Trong việc này dù nhiều hay ít cũng có người muốn tranh thủ cơ hội thay Alroy xin lỗi, nhưng cuối cùng Velen vẫn đồng ý: Dù sao, sự khỏe mạnh của nhóc Dylan vẫn là trên hết.
Dylan cũng không phản đối chuyện ở lại biển Forever thêm một thời gian ngắn nữa.
Nhóc đã dọn ra khỏi “phòng ngủ” mà Alroy tặng cho nhóc hồi trước, cái dây chuyền giá cao ngất ngưởng kia cũng không thấy nhóc nghịch nữa. Chỗ ngủ hiện nay của nhóc con vẫn ở bãi đá ngầm, camera của đảo nhân tạo được lắp cũng đảm bảo Alroy sẽ không xuất hiện quanh đó nữa.
Alroy chưa từng xuất hiện ở trước màn hình, trước kia không, giờ cũng không.
Thực tế là, chủ nhân biển Forever vẫn luôn im lặng sau lời từ biệt.
Velen tin chắc rằng, Alroy đã nghe được chuyện Dylan muốn rời biển Forever ( giáo sư Nolan cố ý vặn to volume để công bố tin tức này), nhưng hắn chẳng làm chuyện gì cả: không xuất hiện gần Dylan, không có lời xin lỗi mới, cũng không có mòn quà thay lời xin lỗi nào nữa.
Phản ứng như thế khiến cho đại đa số mọi người đoán rằng Alroy cũng muốn Dylan đi.
Nhưng mà, vào một hoàng hôn khi nắng chiều nhuộm đỏ mặt biển, Alroy im lặng mấy hôm nay bỗng nhiên ca hát.
Đó là một việc rất bất ngờ, một bài ca về cá sư tử*.
*Cá sư tử là một trong nhiều loài cá biển có nọc độc thuộc chi Pterois, Parapterois, Brachypterois, Ebosia hay Dendrochirus của họ Cá mù làn(Scorpaenidae). Cá sư tử cũng có tên Cá Thổ Nhĩ Kỳ, Cá rồng hay Cá bò cạp. Chúng có các tua dài, thân có nhiều sọc màu đỏ, vàng, da cam, nâu, đen hoặc trắng.
Trong lời ca trầm lắng, đàn cá sư tử sặc sỡ bừng tỉnh sau giấc ngủ dài vào ban ngày, nó đung đưa vây ngực khổng lồ của mình, xua đi mấy con cá nhỏ. Con mồi đáng thương bị dồn vào trong bụi san hô, hết đường trốn chạy. Cá sư tử há mồm, kết thúc mọi đường chạy thoát của nó. Con mồi đã bị nuốt trọn, kẻ săn mồi lại tiếp tục tìm mục tiêu tiếp theo, lặp đi lặp lại. Đôi khi, kẻ săn mồi hung hãn này cũng lười nhác, nó lẳng lặng bơi, đợi chờ những con mồi xui xẻo đụng phải mình. Ở trong bụi san hô này, những con cá sư tử không có thiên địch, độc tố của nó làm mọi loài đều sợ hãi. Nó đã ăn rất nhiều con mồi, sinh sản rất nhiều con non. Rồi, một ngày nào đó, kẻ hung hãn này lại lặng lẽ trôi đi, có lẽ miệng của nó vẫn mở ra, nhưng nó không thể ăn được gì nữa — nó đã chết rồi, để lại một cơ thể sặc sỡ, với rất nhiều chất độc, trở thành miếng mồi của kẻ khác.
Đây là bài ca dài duy nhất mà đảo nhân tạo ghi lại được của Alroy. Sau khi laptop phiên dịch lại nó xong, mọi người đều rơi vào mông lung.
Bài hát này dài một tiếng, cho dù tiếng nói của người cá là giọng hát của họ, nhưng thế này thật sự là quá dài. Một bài hát dài như thế này, rốt cuộc Alroy muốn nói lên cái gì?
Không ai biết.
Cho dù cũng là người cá như Dylan, cũng lộ vẻ hoang mang trước các nghiên cứu viên.
Những lần ca hát, những bài hát không biết phải gọi thế nào luôn vang lên vào mỗi buổi chiều tà.
Có đôi khi là về những rạn san hô, những kẻ yếu đuối ấy là bến cảng cứng cáp nhất dưới đáy biển, che chở rất nhiều cư dân; có đôi khi lại là về bầy cá, những đàn cá đủ để che đi ánh mặt trời thỏa thích bơi lội, nó bị những người đánh cá chọc thủng, nhưng vẫn kiên cường đan lại, rất nhiều con cá đã chết đi, những con còn lại may mắn sống sót để lại hàng ngàn hàng vạn trứng cá trong làn nước biển ấm áp.
Nó lại là về một con cá nhà táng* mang thai, cá nhà táng bị con người săn bắt rồi đau khổ chết đi, bài ca buồn về cá kình vang vọng mãi trên biển; nó lại là về một rãnh biển sâu, rất nhiều thuyền đã đắm ở đó, ở nơi đó có rất nhiều vật vốn nên rực rỡ dưới ánh mặt trời, giờ đây lại im lặng ngủ yên trong bóng tối.
*Cá nhà táng (Physeter macrocephalus, tiếng Anh: sperm whale), là một loài động vật có vú sống trong môi trường nước ở biển, thuộc bộ Cá voi, phân bộ Cá voi có răng và là thành viên duy nhất của chi cùng tên. Cá nhà táng đã từng có tên khoa học là Physeter catodon. Nó là một trong ba loài còn tồn tại của siêu họ Cá nhà táng cùng với cá nhà táng nhỏ (Kogia breviceps) và cá nhà táng lùn (Kogia sima).
Tiếng ca liên tục được ghi lại, cuối cùng, mọi người mới nhận ra — đây là bài ca về biển Forever.
Mỗi một con cá, mỗi một rạn san hô, mỗi một mỏm đá ngầm, mỗi một rãnh biển, cũng đều là một bài ca. Nó là bọt sóng trên biển khơi, kể lại một câu chuyện tươi sáng, rồi cùng tan ra với đại dương rộng lớn.
Alroy không nói lời xin lỗi, cũng không làm gì để giữ chân nhóc lại, hắn chỉ ngày ngày ngồi kể về vùng biểm của hắn.
Hắn nhớ tiếng khóc đòi ăn của một con sư tử biển, hát lên ánh rực rỡ của một con sứa sắp chết — mỗi buổi hoàng hôn, không một lời báo trước, chủ nhân của biển Forever hát về sự rộng lớn và sinh sôi, sự đấu tranh và tận diệt ở nơi đây.
Việc đổi phiên vẫn chưa thành công. Một hôm nào đó, dưới ánh nắng chiều của biển Forever, trong lời ca xa xăm của Alroy, Dylan đột ngột ngân lên.
“Tôi muốn ở lại đây.” Nhóc dùng lời ca nói cho nghiên cứu viên của mình.
Velen cười đồng ý.
Anh cũng không hỏi nguyên nhân.
Thậm chí, anh đã sớm biết kết quả sẽ như vậy.
Có gì cần phải nghi ngờ sao?
Tinh linh dưới đại dương luôn yêu biển cả, mà vùng biển ấm áp trước mặt này lại đẹp đẽ đến thế.
HẾT CHƯƠNG 18.