Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 45: Phó trạch, tôi sai rồi...




Edit: Đậu

"Bảo bối lại đây hôn một cái."

Trong phòng ánh đèn lờ mờ, hai người đàn ông ngồi cùng một chỗ.

"Ngài thật là xấu nha, làm miệng của người ta rách hêt cả da à." Người ngồi phía trên phát ra một âm thanh nhỏ, nhưng lại giống như giấu một sự quyến rũ khiến người ta lại gần.

"Sao ngài vẫn mãi chưa cứng vậy?" Tiểu nam sinh vuốt ve dưới háng Nghiêm Đào, hắn làm cái nghề này được một thời gian, thủ pháp cực có kỹ xảo. Nhưng cái vật trong lòng bàn tay mãi vẫn không đứng lên nổi.

"Vuốt thêm nhiều một chút, chờ nó mà cứng lên nhất định sẽ làm chết cậu." Nghiêm Đào bóp lấy vòng eo mảnh khảnh của nam sinh, xúc cảm tay không tồi, anh em phía dưới hắn cũng được hầu hạ thoải mái.

...... Mấy phút đồng hồ trôi qua, tay nam sinh mỏi, thắt lưng cũng mệt. Nhưng phía dưới hắn giống như vật chết.

Nghiêm Đào đen mặt, sắc mặt của tiểu nam sinh cũng không tốt, uổng phí hắn hầu hạ lâu như vậy mà vẫn không cứng.

"Khụ!" Nghiêm Đào ho khan, giảm bớt xấu hổ, "Hôm nay tâm trạng không tốt."

Trong lòng Nghiêm Đào tức gần chết, hắn uống thuốc do lão bác sĩ kia kê ra rõ ràng cảm giác hiệu quả cũng không tệ lắm, kết quả vừa xách chym ra trận thì hắn liền game over.

Tiểu nam sinh cười cười không dám nhiều lời, dù sao chuyện biết chuyện liên quan đến tôn nghiêm của kim chủ đối với hắn cũng không tốt gì cho cam.

Nghiêm đào vỗ cái mông vểnh lên của nam sinhg "Đi xuống đi, mấy ngày nữa anh trai sẽ thương cậu thật tốt"

Tiểu nam sinh thức thời hôn lên mặt Nghiêm Đào một cái, ngọt ngào nói, "Nghiêm thiếu là tốt nhất."

Ngoài mặt Nghiêm Đào cười hì hì, nhưng trong lòng thì chửi ĐCM nhiều lần, tên hỗn đản Phó Trạch tốt nhất đừng nên xuất hiện trước mặt hắn, hắn nhất định mạnh lên rồi gϊếŧ chết anh ta!!

Tiểu nam sinh đang chuẩn bị từ trên đùi Nghiêm Đào đi xuống, cửa phòng riêng bỗng nhiên mở ra. Một người đàn ông áo đen đi vào.

Thân hình Phó Trạch cao lớn, ngăn cản hơn phân nửa ánh sáng đằng sau, làm cho căn phòng tối đi một chút.

Mặc dù là như vậy, nhưng Nghiêm Đào vẫn thấy rõ nụ cười nhã nhặn dối trá trên khuôn mặt anh ta.

Phó Trạch không nói gì đi vào, thuận tay đóng cửa lại, hôm nay anh không đeo kính gọng chắc là đeo kính áp tròng. Không có kính mắt đeo lên làm đôi mắt anh càng thêm thâm thúy, tựa như ánh trăng sâu không thấy đáy ở dưới nước.

"Sao anh lại tới đây?" Trên thực tế trong nháy mắt Nghiêm Đào thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt Phó Trạch, nhưng hắn phải thể hiện sự cứng cỏi của mình.

"Đi ngang qua, vừa lúc bước vào xem sao." Phó Trạch vừa mới ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền đưa ly whiskey anh gọi vào.

"Đây là phòng riêng của tôi, tôi có mời anh bước vào sao?" Sự không vui đều thể hiện ra hết ở trong lời nói của Nghiêm Đào. Tiểu nam sinh đã từ trên người hắn trượt xuống ngồi sang một bên, an tĩnh không dám nhiều lời.

Nghiêm Đào không kiềm chế được sửa sang lại quần áo tán loạn trên người mình, đặc biệt là vị trí dưới thân, không khó để Phó Trạch nhìn ra manh mối.

Trên thực tế Phó Trạch cũng không để ý đến hắn, mà là nhìn chằm chằm tiểu nam sinh ngồo ở một bên, ánh mắt thưởng thức.

Ánh mắt của Nghiêm Đào đúng là không tồi, tiểu nam sinh này giống như minh tinh vậy, cũng xem như là hàng thượng đẳng trong giới.

Tiểu nam sinh bị cái người đàn ông anh tuấn này nhìn có chút ngại ngùng, hoàn toàn thu liễm cái thể chất dâʍ đãиɠ lúc nãy ở trên người Nghiêm đào. Bởi vì thoạt nhìn Phó Trạch thích kiểu thu liễm một chút.

Tiểu nam sinh đối với Phó Trạch liếc một cái đã có cảm tình, trong cái giới này đa số mọi người đều là người liếm nhan. Giá trị nhan sắc của Phó Trạch tất nhiên không cần phải nói lại còn thành thục tri thức, hoàn toàn là gu thẩm mỹ của mọi người. Nghiêm Đào cũng là soái ca có tiếng ở trong giới của Dung Thành, nhưng hắn không cứng nổi....

Nghiêm Đào thấy hai người kia mắt đi mày lại, trong lòng nén giận.

"Cậu, đi ra ngoài." Ngữ khí Nghiêm Đào đầy sự không kiên nhẫn.

Phó trạch vững như núi Thái sơn, cầm lấy ly rượu trước mặt uống một ngụm, ánh mắt cùng tiểu nam sinh kia nhìn nhau.

"Tôi bảo cậu biến ra ngoài, cậu không nghe thấy à?" Nghiêm Đào nghiêng đầu nhìn về phía nam sinh e thẹn ngồi bên cạnh, trong ánh mắt lăng vũ đứng sừng sững.*

*mình cũng không hiểu câu này câu gốc đây ai hiểu dịch dùm mình hem: 目光中凌宇矗立

Tiểu nam sinh hoàn toàn không ý thức được nói hắn đi ra ngoài, bây giờ mới sực tỉnh ở trong mộng không dám cọ xát qua mức, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Nghiêm Đào* ngửa mặt dựa vào sô pha thần sắc lười biếng lại không cho là đúng.

*Chỗ này tui nghĩ là Phó Trạch chứ nhờ, nhưng thôi tui cứ để nguyên như vậy có gì mọi người đọc xem thế nào.

"Cậu ghen tị?" Phó Trạch cười hừ, buông ly rượu trong tay, rất có hứng thú mà đánh giá Nghiêm Đào.

"Ghen cái đầu anh đấy!" Nghiêm Đào không khách khí đối với Phó Trạch, "Đến cuối cùng thì anh muốn làm gì, có chuyện thì nói, có rắm mau thả."

Phó Trạch thu lại ý cười, khí thế quanh người trở nên khác hẳn, "Tôi muốn làm gì sao?"

"Tất cả đều hoàn toàn quyết định ở cậu đấy."

Tiếng nói Phó Trạch vừa dứt, đột nhiên đứng dậy, một chân đặt thẳng vào giữa hai chân Nghiêm Đào, quỳ một gối trên chiếc sô pha bằng da. Khóa Nghiêm Đào trong không gian nhỏ hẹp giữa hai tay của anh.

Khóe miệng Phó Trạch khẽ cong lên, cười như không cười đối diện với Nghiêm Đào.

"Cậu đoán xem bây giờ tôi muốn làm gì?" Phó Trạch hạ thấp giọng, vừa trầm lại vừa chứa đầy du͙ƈ vọиɠ.

Một tay Nghiêm Đào đỡ trên lưng theo bản năng siết chặt, hắn bóp chặt cằm Phó Trạch, hơi mang theo sự trào phúng, "Tôi lại không phải là con giun trong bụng anh, làm sao mà biết được chứ."

Ngón tay Phó Trạch chỉ xẹt qua môi dưới đã thấm qua rượu của Nghiêm Đào, vuốt ve một chút. Ngược lại, lại cầm lấy cà vạt lỏng lẻo của hắn.

"Nhưng tôi không ngại làm con giun trong bụng cậu đâu."

Phó Trạch thay Nghiêm Đào thắt chặt lại cà vạt lỏng lẻo của Nghiêm Đào, chặt đến mức Nghiêm Đào còn sinh ra ảo giác rằng giây tiếp theo Phó Trạch sẽ siết cổ hắn.

"Nghiêm Đào, lần trước ở khách sạn tôi đã nói qua rồi. Nhưng xem ra hình như cậu không nhớ kỹ." Phó Trạch hoàn toàn thu hồi ý cười, "Cậu đoán xem hôm nay tôi có mang theo dao phẫu thuật hay không."

Hai mắt Nghiêm Đào trợn to, xoay người muốn phản kháng. Lại không ngờ động tác của Phó Trạch so với hắn còn nhanh hơn, bóp chặt lấy huyệt vị bên hông hắn. Chỉ trong giây lát, cả người Nghiêm Đào dường như không thể cử động được.

Phó Trạch không nhanh không chậm cởi cà vạt ở trên cổ Nghiêm Đào, lấy nó để che hai mắt hắn.

Mất đi thị giác, dây thần kinh trên người đều trở nên mẫn cảm hơn, đặc biệt là thính giác và xúc giác.

Chân Phó Trạch ở giữa háng Nghiêm Đào thúc lên một cái, cơn ác mộng thời trẻ trâu của hắn trở về theo thời gian.

"Phó, Phó Trạch con mẹ anh!"

"Nếu hôm nay anh mà đụng đến tôi một chút thì thử xem, chờ tôi tốt lên thì sẽ gϊếŧ chết anh!"

Nghiêm Đào nhe răng trợn mắt, giống như một con chó dữ bảo vệ đồ ăn.

"Yên tâm, đồ chơi nhỏ này của cậu không phải là không dùng được sao, có hay không cũng không sao cả." Phó Trạch nâng một ngón tay lên, "Cắt bỏ nó, thì có thể cắt được tâm tư đi ra ngoài làm loạn của cậu."

Phó Trạch linh hoạt kéo quần tây trang Nghiêm Đào xuống.

"Ai nói tôi không thể! Con mẹ nó anh đừng có nói linh tinh về ông đây!" Cả người Nghiêm Đào không có sức lực, nhưng khí thế chửi bới lại không thua kém ai.

"Được hay không hỏi tiểu nam sinh vừa nãy là biết." Trong lời nói hiện ra sự vui sướng khi người gặp họa.

Cuối cùng Nghiêm Đào cũng nghẹn họng.

Phó Trạch cười khẽ, "Không phải lần trước ở khách sạn bị dọa chứ?"

Chiêu này của Phó Trạch biết rõ còn cố hỏi, quả thực là muốn gϊếŧ hắn mà. Nghiêm Đào tức giận đến thở hổn hển, cố tình lại không làm gì được Phó Trạch.

"Không sao, dù sao từ nay về sau phía trước của cậu cũng không cần dùng nữa." Lời an ủi của Phó Trạch cũng là một nhát dao đâm vào lòng Nghiêm Đào.

Nếu bây giờ hắn mà bị nhồi máu cơ tim thì chắc chắn sẽ phun máu đầy mặt anh.!

Phó Trạch cũng không chỉ nói, Nghiêm Đào có thể cảm nhận được một vật sắc bén lạnh lẽo đi xuống háng hắn. Không cần phải nói, chắc chắn là dao phẫu thuật của Phó Trạch.

Anh bị bệnh nghề nghiệp, lúc nào ra ngoài là y rằng cũng chuẩn bị dao phẫu thuật.

Nghiêm Đào không nhìn thấy biểu tình hiện tại của Phó Trạcho, nhưng hắn biết anh không phải là đang đùa giỡn với mình, bởi vì lúc trước anh ta cɦịƈɦ mình cũng dứt khoát quyết đoán như vậy mà.

Anh hùng không chịu thiệt thòi trước mắt, Nghiêm Đào quyết định xuống nước. càng chống đối thì hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Phó Trạch, trước tiên giữ được em trai đã rồi nói sau.

"Phó Trạch, có thể cùng nhau nói chuyện tốt một chút không, đừng có hở một tí là cứ muốn động đến dao." Giọng nói của Nghiêm Đào dần hòa hoãn, cũng không có tức hộc máu giống như lúc nãy nữa.

"Được, vậy thì nói chuyện tốt." Phó Trạch trầm mặc một lát, cười đáp, nhưng vẫn không có chút ý định nào muốn buông Nghiêm Đào ra, "Cậu nhận sai trước đi."

Nghiêm Đào mắt trợn trắng, nhanh chóng nói, " Tôi sai rồi."

Có lệ, Phó Trạch chỉ có duy nhất hai chữ này.

"Có lệ như vậy, xem ra cậu cũng không thật lòng muốn cùng tôi nói chuyện." Giọng nói của Phó Trạch vô cùng bất mãn, nhưng độ cong trên khóe miệng càng lớn hơn, "Cậu sai chỗ nào, còn có cậu đang xin lỗi ai?"

"Nghĩ kỹ lại rồi trả lời."

Trực giác của Nghiêm Đào nói cho hắn biết con dao của Phó Trạch lại cách hắn ngày càng gần hơn.

Nghiêm Đào nuốt nước miếng, dù sao cái loại chuyện không có mặt mũi này không phải là lần đầu tiên hắn làm. Cũng không sao cả, chỉ là không cam lòng.

"Phó trạch, tôi sai rồi... Tôi, đáng lẽ ra tôi không nên ra ngoài làm loạn!" Từ đáy lòng Nghiêm Đào vẫn không phục.

Ý cười của anh ngày càng đậm, nói chuyện cũng thêm ôn nhu.

"Gọi anh trai." Phó Trạch nâng cằm Nghiêm Đào lên, ánh mắt dừng trên môi hắn.

Đệt! Xấu hổ vãi, Nghiêm Đào hoàn toàn có lý do hoài nghi Phó Trạch có phải có sở thích kì quái gì không, nghẹn họng kêu không ra tiếng.

"Gọi anh trai." Phó trạch lại mê hoặc, "Đây mới là bộ dáng mà người xin lỗi nên có chứ...."

"Hửm?"

Nghiêm Đào bị anh nói cho phát ngốc, ma xui quỷ khiến há miệng.

"Phó, Phó, Phó Trạch... Anh...!" Đây đã là cực hạn của Nghiêm Đào.

Trên môi Nghiêm Đào đột nhiên bị cắn, làm một lão tài xế tốc độ cao như hắn đương nhiên biết đây là tình huống gì. Thằng cha lưu manh Phó Trạch đây là đang chiếm tiện nghi của hắn!

Trong lòng Nghiêm Đào trầm xuống, trên người đột nhiên có sức lực, lật một cái phản công ngược lại Phó Trạch. Hắn kéo cái cà vạt trên mắt xuống, tầm mắt khôi phục thì chỉ thấy anh ta nằm dưới thân cười với hắn, mang theo vài phần khiêu khích.

Lúc này đổi lại Nghiêm Đào lấy được quyền chủ động, đáng tiếc hắn còn chưa đắc ý được vài giây, thì cảm giác dưới thân không ổn. Ngón tay Phó trạch thon dài hữu lực, dựa vào sự hiểu biết về cấu tạo cơ thể về con người của anh, những vị trí có thể làm cho người ta hưng phấn quả thực dễ như trở bàn tay.

Cậu em dưới của Nghiêm Đào thế mà dần dần có phản ứng.

"Sốt ruột như vậy là muốn cùng tôi thưởng thức đêm xuân sao?" Trên tay Phó Trạch không ngừng. Nghiêm Đào hưng phấn đến mức mềm cả chân, cái loại kɦoáı ƈảʍ đã lâu không gặp này làm cho hắn cảm thấy như say.

"Đêm xuân?Tôi cɦịƈɦ anh thì chính là đêm xuân." Giọng nói của Nghiêm Đào chắc chắn.

Động tác trên tay Phó Trạch nhanh hơn, muốn dùng tay đem hắn sướng lên trời.

Đại não Nghiêm Đào trống rỗng, lực chú ý đều tập trung trên tay Phó Trạch. Đáng tiếc kɦoáı ƈảʍ như thủy triều cũng không kéo dài được lâu, bởi vì Nghiêm Đào bắn ra rồi.

Mùi tanh khuếch tán xung quanh hai người, hắn nhìn cái thứ trong tay Phó Trạch không thể tin được.

Phó Trạch ngược lại không biểu hiện ra quá nhiều ngoài ý muốn, lấy khăn tay trong túi áo khoác ra cẩn thận lau bàn tay.

Nghiêm Đào giống như bị sét đánh, hắn thật vất vả mới cứng thế mà.. giống đồ bỏ đi...hai phút.....

"Xem ra cậu không ở trên được rồi." Bộ dáng của Phó Trạch như bó tay chịu trói, "Nếu không thì chúng ta đổi ha?"