Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 27: Khó khăn của Phó Thiếu




Edit: Đậu

" Đù máaaaaaaaaa! Boss hôm nay thế mà 11h mới đi làm!!!! "

Nhóm nhân viên trong công ty lại được một phen náo nhiệt, có người ở trong thang máy tình cờ gặp Phó Thâm vừa mới đến phòng làm việc.

" Lần trước sau 9h boss mới đến là khi nào?" Có một người trong nhóm hỏi.

" Ừm... Hình như đây là lần đầu tiên" . Thư ký của Phó Thâm nhanh chóng trả lời.

" Thân thiện nhắc nhở nè, hôm nay tâm tình của boss không tốt, con chuột mấy người phải cẩn thận đó*"

*Đoạn cuối này tui chém đó vì seach không ra nghĩa nhưng ý cũng tựa tựa vậy ó :3

Một nhân viên hồi tưởng lại cảnh vừa rồi tình cờ gặp Phó Thâm ở trong thang máy, má ôi cả người lạnh đến cực hạn rồi. Cả khuôn mặt Phó Thâm suy sụp không nói không cười, làm cho người ta không rét mà run. Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy cả người Phó Thâm như muốn gϊếŧ người đến nơi.

Phó Thâm còn không muốn gϊếŧ người sao anh nghẹn lửa cả đêm, chẳng những không được phát tiết, còn bị Lộ Tinh sờ sờ mó mó.

Sáng nay anh vốn muốn đem Lộ Tinh đè lên giường chuẩn bị xử lí tại chỗ. Kết quả cậu vừa bị anh dưới háng, thì bị cái vật phồng căng lên dọa cho choáng váng. Làm Lộ Tinh nhớ đến cái chuyện cúc nở hoa lúc trước, sợ đến khóe mắt phiếm hồng.

Không còn cách nào khác, kỹ thuật quá tệ. Để lại bóng ma cho người ta, Phó Thâm chỉ có thể tự mình chịu đựng.

" Phó tổng, văn kiện của ngài." Thư ký ôm một chồng văn kiện đặt trước bàn làm việc của Phó Thâm, cũng không dám nói thêm một câu muốn đi ra ngoài văn phòng nhanh chút, kết quả bị anh gọi lại.

Trong lòng thư ký căng thẳng. Hôm nay tâm tình anh không tốt, mọi người trong công ty đều biết.

" Đem cà phê ra đi, thay nước trắng là được." Phó Thâm cầm lấy một văn kiện bắt đầu lật xem, sắc mặt âm trầm. Cà phê là thứ làm cho tinh thần người ta phấn khởi, hiện tại Phó Thâm nhìn mà đau cả đầu.

Thư ký thở phào nhẹ nhõm, bưng ly cà phê nhanh nhẹn rời đi.

Hiện tại đầu óc Phó Thâm rối loạn hết cả lên. Khuôn mặt Lộ Tinh khi bị yêu thương thỉnh thoảng sẽ lóe lên trong đầu anh, khiến anh căn bản không có biện pháp làm tốt công việc.

Phó Thâm dứt khoát đi vào phòng nghỉ của văn phòng, lúc đi ra thì đã thay bộ đồ thể thao. Dặn dò thư ký một tiếng, rồi xuống tầng đi đến phòng tập thể dục của công ty.

Anh vẫn có thói quen tập thể dục, bằng không Lộ Tinh có muốn cũng không sờ được cơ bụng tám múi của anh.

Sau khi làm nóng người, Phó Thâm đeo găng tay boxing đánh mạnh vào bao cát treo giữa không trung, mỗi quyền cước đều cuồng dã đến cực điểm, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ tuấn tú* bình thường của anh. Bao cát vô tội bất lực lắc lư trong không khí, bị đấm thành hình dạng khác nhau. Nếu cái bao cát là con người, có lẽ bây giờ nó đã được tan tác rồi.

*raw 英英玉立的样子 : anh anh ngọc lập

Sau khi phát tiết một hồi, Phó Thâm đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ mồ hôi trên người. Cả người lại khoác lên âu phục, giống như không có việc gì trở về tiếp tục làm việc.

Vừa đến cửa phòng làm việc, Phó Thâm và trợ lý Trần Bình đụng phải.

" Phó tổng." Trần bình đưa thiệp mời cho Phó Thâm: " Hội chữ thập đỏ bên kia đã gửi thiệp mời đêm từ thiện cho anh."

Phó Thâm hiểu rõ.

Mỗi cuối năm hàng năm, hội chữ thập đỏ Dung Thành đều tổ chức một buổi dạ hội từ thiện, mời các đại lão trong giới kinh doanh Dung Thành cùng với minh tinh nổi tiếng tham gia. Nói trắng ra chính là mời bọn họ đi quyên góp tiền, mấy năm trước Phó Thâm cũng đi.

" Tôi biết rồi." Phó Thâm cầm lấy thư bóc ra nhìn nội dung đơn giản bên trong cũng không có gì, toàn là lời khách sáo, cuối cùng liếc mắt nhìn thời gian.

" Tối thứ sáu tới, tôi có sắp xếp không?" Phó Thâm hỏi Trần Bình.

" Có." Trần Bình lướt qua trong đầu, rất nhanh đưa ra câu trả lời.

" Được, vậy chuẩn bị chô tôi một bộ lễ phục thích hợp tham gia buổi tiệc." Phó Thâm cất thiệp mời vào ngăn kéo không tiếp tục đề tài này nữa, sau đó xử lý công việc trong tay.

" Vậy Phó tổng tôi đi ra ngoài trước." trần bình đang muốn xoay người rời đi.

" Chờ một chút." Phó Thâm gọi người lại, nhìn chằm chằm Trần Bình một lát hỏi, " Anh có đối tượng không?"

Trần Bình bị lời nói này của Phó Thâm làm nghẹn cả họng, Phó Thâm thế mà trong giờ làm việc hỏi anh cái vấn đề cá nhân này, quả thực giống như đang nằm mơ vậy.

"Ừ?" Phó Thâm nhìn thấy Trần Bình không bình tĩnh, lại hỏi.

" Không có, không có." Trần Bình hết sức để quản lí biểu cảm trên mặt mình, mới để không mất lễ nghi.

Nghe Trần Bình trả lời. Phó Thâm tựa hồ rất thất vọng, chỉ hơi gật đầu vài cái rồi để cho anh đi.

Chẳng lẽ mình lại đi hỏi Nghiêm Đào cái loại kiến thức phương diện này? Trong lòng Phó Thâm thầm nghĩ anh không muốn cả đời ăn chay, nhưng đi hỏi Nghiêm Đào thì đại khái sẽ bị cười nhạo cho xem, điều này khiến anh rất khó làm.

Trì hoãn cả buổi sáng, lúc Phó Thâm xử lý xong công việc về nhà thì trời đã tối đen.

Lộ Tinh ngồi lẻ loi trên bậc thang hoa viên chờ anh, người giúp việc khuyên thế nào cũng không được.

Vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Phó Thâm, Lộ Tinh lập tức chạy vội lại đón, giống như một đứa nhỏ dính lấy phó thâm.

Phó Thâm nắm lấy tay cậu, kết quả là lạnh khiến cho người ta rùng mình. Phó Thâm vội vàng dẫn người vào phòng, phân phó người giúp việc nấu chén canh gừng tới.

" Bên ngoài lạnh như vậy, em có ngốc không hả." Phó Thâm tức giận, dùng chăn quấn Lộ Tinh giữ ấm cho cậu.

Lộ Tinh lắc đầu, chủ động ngồi lên đùi Phó Thâm. Môi dán lên cổ anh không ngừng cọ cọ làm ngứa ngáy hết cả người, khuôn mặt vốn đang còn cứng nhắc của Phó Thâm dần dần lộ ra ý cười.

Giúp việc rất nhanh đã đưa canh gừng vừa nấu xong tới, mùi hăng của gừng cùng với màu sắc quỷ dị vừa nhìn đã không phải thứ gì tốt. Lộ Tinh lui cổ về phía sau, kiên quyết không uống cái đồ có màu sắc ghê ghê này.

" Ai bảo em đi ra ngoài để bị thổi gió lạnh, đây chính là đang phạt em đấy." Thái độ của Phó Thâm cứng rắn hẳn lên " Xem lần sau em còn dám như vậy hay không."

Phó Thâm đưa bát nước gừng đến trước mặt Lộ Tinh.

Hai tay Lộ Tinh không nhận, lại đem bát nhét lại cho phó thâm. Chỉ vào cổ Phó Thâm rùng mình một cái. Anh cũng tự nhận là mình và Lộ Tinh rất ăn ý với nhau, biết cậu đây là cũng nói anh rất lạnh mà.

" Vậy để công bằng nhé, chúng ta mỗi người uống một nửa." Phó Thâm thương lượng cùng Lộ Tinh " Nếu em không đồng ý, ngày mai tôi bảo bác sĩ tiêm cho em nhé."

Lộ Tinh còn lâu mới cần tiêm, vội vàng xua tay.

Phó Thâm sảng khoái uống hết một nửa bát canh gừng, nửa còn lại để lại cho Lộ Tinh. Cậu bưng bát uống cũng không được, mà không uống cũng không được, đáng thương hề hề nhìn anh. Phó Thâm nhìn hốc mắt cậu đỏ lên, cảm giác giống như mình ép người quá đáng phải uống vậy.

Phó Thâm cầm lấy bát uống hết một nửa còn lại, sau đó nâng đầu Lộ Tinh, cùng cậu hôn môi. Một nụ hôn chấm dứt, trong miệng cậu toàn là mùi cay của gừng.

" Thấy chưa không khó uống như em nghĩ nhé." Phó Thâm cười rất đắc ý.

Lộ Tinh không trả lời, chỉ yên lặng từ trong túi lấy ra một miếng bánh bông lan dịu dàng đưa cho anh rồi nhét vào miệng ăn.

Lúc ăn tối, Phó Thâm nhận được tin nhắn của bác sĩ tâm lý Thẩm Hợp, nhắc nhở anh ngày mai dẫn Lộ Tinh đi trị liệu lần thứ hai.

Chuyện quan trong như vậy như vậy đương nhiên là Phó Thâm không quên.

Ngày hôm sau, Phó Thâm chuẩn bị xong xuôi rồi dẫn Lộ Tinh đến phòng khám của Thẩm Hợp.

Vẫn như lần trước, trước tiên Thẩm Hợp lấy ra một cây kẹo mút từ trong ngăn kéo cho Lộ Tin, nhưng hương vị lại thay đổi khác.

" Điều trị lần hai tôi dự định sẽ sử dụng phương pháp thôi miên." Thẩm Hợp đem một bản đồ cấu tạo não người bày ra cho Phó Thâm xem, " Thông qua thôi miên để thay đổi đoạn ký ức của tiểu thiếu gia ở chợ đen, như vậy cũng có thể từ căn nguyên tiêu trừ sợ hãi của cậu ấy. Đây là biện pháp hiệu quả nhất mà tôi có thể nghĩ ra trước mắt."

" Có cơ hội thành công không? Có tác dụng phụ không? " Việc thôi miên nói lớn có thể lớn mà nói nhỏ cũng có thể nhỏ, Phó Thâm nhất định phải cẩn thận.

" Phó thiếu yên tâm, nếu tôi dám đưa ra phương pháp trị liệu này, nhất định là đã nắm chắc mười phần." Thẩm Hợp có bằng thạc sĩ chuyên ngành thôi miên, còn giành được không ít giải thưởng lớn trong giới thôi miên. Trong ngành thôi miên trong nước là nhân vật rất xuất sắc.

" Về phần di chứng, từ phản ứng của bệnh nhân từng tiếp nhận thôi miên trước mắt mà xem là không có di chứng gì"

" Vậy có ảnh hưởng đến những ký ức khác của em ấy không?"

" Sẽ không, chỉ cần sau khi thay đổi trí nhớ tình cảnh hiện tại của cậu ấy có thể mạch lạc, thì sẽ không có vấn đề gì." Giọng điệu của Thẩm Hợp khẳng định.

" Được, vậy dựa theo phương pháp của anh đi." Phó Thẩm nhớ tới thỉnh thoảng Lộ Tinh gặp ác mộng nửa đêm bừng tỉnh, nằm sấp trong lòng anh khóc, cả người đều không ngừng phát run. Thay vì để cho cậu luôn luôn bị quấy rầy bởi quá khứ đau đớn và ảm đạm, nếu có thể quên đi có lẽ sẽ tốt hơn.

________________________________

Lời edit: Vì bận quá nên hôm qua không có chương mới, sáng nay tranh thủ edit tạm một chương để tối dí dealine :( trả bù hai chương luôn nè~