Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 151: Hoàn chính văn




“Ôn Ngôn!”

Tần Húc đứng trên hành lang ngoài phòng vẽ, vừa thấy Ôn Ngôn đi ra thì vẫy tay với cậu.

Ôn Ngôn nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhìn thấy Tần Húc chen chúc trong đám người, cũng vẫy vẫy tay với hắn.

Ôn Ngôn lon ton chạy tới, Tần Húc thuần thục nắm lấy tay cậu.

“Em còn tưởng anh chờ ở cổng trường”. Ôn Ngôn ở bên cạnh Tần Húc, hàng lang đầy sinh viên tan học chuẩn bị đi về, vô cùng đông đúc. Tần Húc vô thức ôm Ôn Ngôn sát chặt bên người, tránh cho cậu bị chen lấn.

“Muốn sớm được gặp em, nên đứng chờ ở đây”. 

Trong lúc nói chuyện, cuối cùng cả hai người cũng thoát khỏi đám đông, đi xuống cầu thang.

“Hôm nay ngày đầu tiên đến lớp, cảm thấy thế nào?” Tần Húc vuốt mái tóc rối bù của Ôn Ngôn.

“Tốt lắm”. Ôn Ngôn cười, sau khi qua hai năm, cậu lại một lần nữa bước vào Dung Đại. Hiện tại Tần Tử Ngôn đã được một tuổi, rốt cục Ôn Ngôn cũng có khí lực trở lại trường học.

“Có điều giảng viên không còn là thầy Trương trước đây nữa, mà là một giảng viên khác”. Tay phải Ôn Ngôn chôn trong lòng bàn tay Tần Húc, Tần Húc có thể cảm giác được Ôn Ngôn rất cao hứng, cũng rất vui vẻ.

“Giảng viên bây giờ cũng rất tốt, còn để tóc dài cơ, vừa nhìn đã thấy rất có khí chất nghệ thuật gia!”

“Hơn nữa khá đẹp trai”. Ôn Ngôn ghé vào tai Tần Húc nhỏ giọng nói.

Bước chân Tần Húc dừng lại.

“Nam?” Tần Húc hỏi, giọng điệu có chút khác thường.

“Ừm”. Ôn Ngôn chủ động kéo Tần Húc đi về phía trước.

“Ông ấy khoảng chừng ngoài bốn mươi á, là một giảng viên rất có sức hấp dẫn”. Trong lời nói Ôn Ngôn tràn đầy ngưỡng mộ cùng tán thưởng: “Kỹ năng vẽ tranh cũng rất tốt, rất chắc tay”.

“Hzaiii”. Đột nhiên Ôn Ngôn thở dài: “Không giống em, lâu lắm rồi không chạm vào cọ vẽ, cầm không quen”.

Ôn Ngôn vẫn lo nói của mình, không để ý thấy Tần Húc có gì không đúng, mãi cho đến khi không thấy Tần Húc nói trả lời cậu, lúc này Ôn Ngôn mới cảm thấy sai sai, quay đầu lại đối diện với ánh mắt hờn tủi của Tần Húc.

“Sao thế?” Mặt Ôn Ngôn nhìn Tần Húc.

Tần Húc lộ ra vẻ mặt không vui: “Thầy vẽ tranh của em thật tốt, như vậy cũng được em khen”.

Giọng điệu Tần Húc chua lòm.

Cuối cùng Ôn Ngôn mới phản ứng lại.

“Thầy ấy thật sự rất tốt”.

Ôn Ngôn giải thích: “Nhưng em chỉ đơn giản cảm thấy thầy ấy giỏi, không có ý gì khác, anh đừng ghen”.

Giọng điệu Ôn Ngôn hoàn toàn là đang dỗ Tần Húc, bởi vì lúc Tần Húc ghen cách tốt nhất chính là dỗ hắn.

“Đương nhiên anh là tốt nhất”. Ôn Ngôn thay đổi xoành xoạch khen ngợi Tần Húc.

Nhưng lần này Tần Húc dường như không mắc lừa.

Tần Húc nắm tay Ôn Ngôn tiếp tục đi về phía trước, vẻ mặt vẫn không vui, Ôn Ngôn cũng không dám nói cái gì nhiều, một đường đi đến bãi đậu xe.

Tần Húc mở cửa xe sau cho Ôn Ngôn, Ôn Ngôn ngoan ngoãn ngồi xuống, vừa định thắt dây an toàn thì không ngờ tới Tần Húc cũng chen vào.

“Anh…” Ôn Ngôn vừa muốn mở miệng, nhưng Tần Húc đã đẩy cậu ngã xuống ghế, không để cậu kịp phản ứng. Tần Húc đã đóng cửa xe lại, cả người bao phủ trên người cậu. 

Ôn Ngôn eo hẹp đến mức để tay trước ngực, vành tai cùng khuôn mặt đều đỏ bừng.

Thấy Ôn Ngôn mở miệng muốn nói chuyện, Tần Húc lại không cho cậu cơ hội, sáp lại gần, hết sức hôn lên môi Ôn Ngôn, chặn hết lời nói trong miệng cậu.

Lúc hôn hôn tay Tần Húc cũng không nhàn rỗi, sờ đến sau eo của Ôn Ngôn, ngón tay không thành thật mơn trớn trêu chọc, Ôn Ngôn nào là đối thủ của hắn, rất nhanh đã bị Tần Húc khiến cho thở dốc.

Có hai lý do dẫn đến hành động đột ngột của Tần Húc, thứ nhất Ôn Ngôn hầu như không bao giờ ở trước mặt hắn khen ngợi người đàn ông khác, nhưng ông thầy này lại là một ngoại lệ. Ôn Ngôn không chỉ khen thầy ta đẹp trai mà còn nhấn mạnh rằng thầy ta rất giỏi, Tần Húc đương nhiên là tức.

Thứ hai Tần Húc đã làm hòa thượng sống gần ba tháng, hắn và Ôn Ngôn lâu rồi không thân mật, không còn lý do gì khác đó là vì tên nhóc Tần Tử Ngôn kia, cứ rảnh một cái là y rằng đều sẽ quấn lấy Ôn Ngôn. Chỉ cần có thằng nhóc kia ở là ngay cả như nắm tay hay hôn hít thì Ôn Ngôn đều không cho hắn làm, Tần Húc thật sự nhịn không được.

Thấy Ôn Ngôn hô hấp không kịp, rốt cuộc Tần Húc mới buông Ôn Ngôn ra.

Ôn Ngôn lập tức hít sâu một hơi.

“Không, không được…” 

Ôn Ngôn đã nhận ra Tần Húc muốn làm cái gì, toàn thân cậu tê tê dại dại, cả người run lên.

“Tử, Tử Ngôn còn đang, chờ chúng ta, về nhà…”

Ôn Ngôn lấy con trai ra làm lá chắn, ai mà ngờ lời này lại kích thích thật sâu với Tần Húc, hô hấp Tần Húc lập tức trở nên dồn dập.

“Chính vì thằng nhóc thúi kia không có đây mới tốt”.Tần Húc đút năm ngón tay vào trong quần của Ôn Ngôn: “Nó luôn phá hỏng chuyện tốt của anh”.

“Hôm nay tôi phải ăn thịt”. Tần Húc vừa lên tiếng vừa cởi hai cúc áo trên cùng của Ôn Ngôn.

Cả người Ôn Ngôn mềm nhũn lại còn muốn giãy dụa, vì tuy rằng nơi đây là bãi đỗ xe, nhưng vẫn còn ở trường.

“Trường, trường…Còn ở trong trường”. Ôn Ngôn vội vàng lên tiếng muốn ngăn Tần Húc lại.

Tần Húc nghe vậy thì khóe miệng nở nụ cười, hài lòng đến gần Ôn Ngôn: “Vì ở trường học mới tốt”.

“Kích thích….” Giọng nói trầm thấp khàn khàn ái muội đến tột cùng, Ôn Ngôn biết mình trốn không thoát.

“Ưm!” Khóe miệng Ôn Ngôn phát ra một tiếng rên rỉ dồn dập động tình.

Tần Húc nghe cực kỳ hài lòng.

“Cục cưng, nhỏ giọng chút, bên ngoài còn có người, có phải em muốn bọn họ phát hiện không?” Tần Húc hỏi, động tác trên tay càng thêm quá trớn.

Ôn Ngôn vội vàng che miệng lại, không dám để tiếng rên rỉ phát ra, nếu bị người khác phát hiện là cậu xong đời.

Tần Húc rất thích cái bộ dạng đáng yêu sướng đến tận cùng còn phải liều mạng kiềm chế của Ôn Ngôn, động tác càng ngày càng quá mức.

“Được, được rồi…” Ôn Ngôn thực sự không chịu nổi trêu chọc của Tần Húc, chủ động hùa theo với hắn, xin động tác của hắn nhan lên.

Lúc này Tần Húc mới hoàn toàn vui vẻ, hắn bế Ôn Ngôn đặt trên đùi…

Vận động phóng đãng trên xe giằng co ước chừng khoảng hai đợt, nếu không phải Ôn Ngôn khóc lóc xin tha thì Tần Húc nhất định còn lâu mới buông tha cho cậu.

“Sau này còn dám khen đàn ông khác không?” Tư thế Tần Húc vẫn còn ở bên trong hỏi cậu.

“Không, không dám…” Nước mắt Ôn Ngôn rơi xuống, rất oan ức.

Tần Húc biết mình bắt nạt người ta hơi quá đáng, dỗ dành lau nước mắt cho Ôn Ngôn.

“Được rồi, được rồi, mình về nhà thôi”. Vẻ mặt Tần Húc mãn nguyện: “Tối nay ông nội mời Vu Cố qua nhà ăn cơm, chúng ta không thể đến muộn”.

“Còn Tử Ngôn, chắc chắn là đang ở nhà khóc nhè tìm ba rồi”.

Hai mắt Ôn Ngôn đỏ hoe, lại rất mệt, dựa vào trong ngực Tần Húc ngủ thiếp đo. Tần Húc gọi tài xế lên xe.

Nhà cũ nhà họ Tần.

Tần Húc và Ôn Ngôn về nhà là đã muộn, Vu Cố Tần Cao Dương đang cùng ông cụ ở nhà chính tán gẫu.

Tần Cao Dương ôm Tần Tử Ngôn, Tần Tử Ngôn không ngừng cười nhìn hắn.

Tần Cao Dương đối với đứa cháu trai nhỏ duy nhất này cực kỳ tốt, cho nên Tần tử Ngôn cũng rất thích hắn.

“Ông nội bọn cháu về rồi đây”. Tần Húc và Ôn Ngôn tay trong tay bước vào nhà chính.

Tần Tử Ngôn quay đầu nhìn thấy Ôn Ngôn thì giang hai cánh tay ê ê a a muốn Ôn Ngôn ôm bé. Tần Cao Dương đứng dậy cười ôm đứa nhỏ cho Ôn Ngôn.

Mọi người đến đông đủ, ông cụ gọi quản gia dọn đồ ăn.

Cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, đây là lần đầu tiên Vu Cố đến thăm nhà cũ nhà họ Tần, mặc dù anh và ông cụ đã gặp qua một lần. Nhưng lúc đó đang trong tiệc sinh nhật của ông hơn nữa còn tan rã trong không vui.

Khi đó Vu Cố có thể cảm nhận được ông cụ Tần không thích mình, lần này tới thăm tuy Tần Cao Dương đã nói trước rằng ông cụ không còn thành kiến với mình, nhưng Vu Cố vẫn có hơi lo lắng.

“Tiểu Cố”. Ông cụ Tần chào đón Vu Cố.

“Ông nội Tần” Vu Cố đối mặt với ông cụ Tần.

“Lần đầu tiên đến nhà, Cao Dương nói cháu thích ăn những món này, cho nên ông dặn nhà bếp làm, cháu ăn nhiều một chút”.

“Đừng khách khí, cứ tự nhiên như nhà mình”. Ông cụ mỉm cười với Vu Cố, không giống như lần trước gặp, mặt đầy giận dữ*.

*凶眉怒目: hung mi nộ mục.

“Cảm ơn ông nội Tần”. Trong lòng Vu Cố lập tức thả lỏng hơn nhiều.

“Ôn Ngôn, còn cả mấy món cháu thích, ăn nhiều hơn đi”.

“Hôm nay ở trường học thế nào?”

Ông cụ hỏi chuyện học hành của Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn cười đáp.

Trong lúc trò chuyện, Tần Cao Dương nhẹ nhàng siết chặt bàn tay trái đang đặt dưới bàn ăn của Vu Cố, cười với anh.

Vu Cố nhẹ gật đầu.

“Sau này đều là người một nhà, mấy đứa đều có đích đến của mình ông cũng yên tâm rồi”. Có thể thấy ông cụ Tần rất vui: “Cuộc sống là do chính bản thân mình, nếu sau này kết hôn thì phải chăm sóc yêu thương lẫn nhau”.

“Cao Dương, tính tình cháu không tốt, về sau đừng bắt nạt Vu Cố”.

“Tần Húc cũng vậy”.

Tần Húc và Tần Cao Dương ngoan ngoãn nghe lời.

“Nào, động đũa ăn đi, một lát đồ ăn sẽ nguội”.

Ông cụ nói xong thì cầm đũa lên.

Đây là lần đầu tiên cả nhà ăn cơm cùng nhau, không khí rất hòa thuận, ông Tần còn chủ động tìm vài chủ đề để trò chuyện với Vu Cố, làm Vu Cố mất dần cảm giác xa lạ ban đầu.

Kết thúc bữa tối, ông cụ Tần bảo Tần Cao Dương và Vu Cố ở lại qua đêm.

Sau khi hỏi ý kiến của Vu Cố, Vu Cố cùng Tần Cao Dương không đi.

Tần Cao Dương đưa Vu Cố đi dạo một vòng quanh sân, rồi mới trở về phòng.

Căn phòng này là căn phòng mà lúc trước Tần Cao Dương ở trước khi hắn chuyển ra khỏi nhà cũ.

“Tôi đi lấy quần áo để tí em tắm”. Tần Cao Dương ra khỏi phòng, đi tìm quản gia.

Vu Cố nhìn quanh phòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào khung ảnh trên giá sách.

Trong khung ảnh có hai cậu bé tuổi tác không lớn, một cậu bé ước chừng 15, 16 tuổi, một cậu khác khoảng 11, 12 tuổi, đứng ở trong vườn.

Vu Cố liếc mắt một cái nhận ra đó là Tần Cao Dương và Tần Húc.

Tần Húc đang ôm một con chó trên tay cười cực kỳ vui vẻ, còn Tần Cao Dương thì đứng bên cạnh lạnh lùng ít nói ít cười.

Vu Cố bật cười, hóa ra Tần Cao Dương từ nhỏ đã như vậy

“Cười cái gì, mà vui như vậy?” Tần Cao Dương quay lại thì thấy Vu Cố đứng trước kệ sách cười ngây ngô.

Vu Cố quay đầu lại nhìn hắn, ngón tay chỉ vào khung ảnh trên kệ sách.

Tần Cao Dương gãi gãi đầu: “Ảnh cũ mười năm trước”.

“Quần áo ở đây, em đi tắm trước đi”. Tần Cao Dương đưa áo ngủ cho Vu Cố.

Hai mươi phút sau Vu Cố đi ra từ phòng tắm, thì thấy Tần Cao Dương đang dọn lại cái ghế sô pha thư giãn nhỏ trong phòng, mặt trên còn có chăn và gối.

Vu Cố cuối cùng cũng phản ứng được ý tứ của Tần Cao Dương.

Vu Cố không nói gì.

Tần Cao Dương nhanh chóng dọn dẹp cái giường nhỏ đêm nay mình ngủ, rồi vào phòng đi tắm.

Mặc dù Tần Cao Dương và Vu Cố đã xem như hòa giải, nhưng bọn họ đã không ngủ chung giường lâu như vậy, vì Tần Cao Dương biết Vu Cố vẫn còn chút sợ hắn, hắn không dám ép buộc Vu Cố.

Tần Cao Dương nhanh chóng tắm rửa xong, định đi ra sô pha thì không thấy chăn với gối của mình đâu.

Vu Cố nằm trên giường, dựa vào một góc, để lại hơn nửa giường.

“Đồ ngốc anh đứng đấy không thấy lạnh à”. Vu Cố mở miệng nói, giọng điệu bình thường.

Tần Cao Dương ngẩn ra, sau khi định thần lại lập tức đi về phía giường, cẩn thận xốc chăn lên nằm xuống, cách Vu Cố một khoảng cách ngắn ngủi.

Tim Tần Cao Dương đập rất nhanh, trong lòng dâng lên sự vui sướng không thể kiểm soát.

“Tôi có thể ôm em…” Tần Cao Dương ngập ngừng hỏi… hầu kết không ngừng trượt xuống.

Vu Cố rũ mắt, thật lâu sau mới gật gật đầu.

Tần Cao Dương chậm rãi đến gần, cuối cùng ôm chặt lấy Vu Cố.

“Vu Cố, em thật tốt…” Tần Cao Dương ngửi mùi hương của Vu Cố, từng chút một lấp đầy sự trống trải trong lòng.

Vu Cố không nói gì, chỉ mỉm cười nhắm mắt lại, dựa vào trong lòng hắn.

*

Dung Y.

Nghiêm Đào ngủ gục trên bàn làm việc của Phó Trạch, Phó Trạch lặng lẽ đắp áo che cho hắn, rồi tiếp tục xem bệnh án.

Nghiêm Đào rát cứng miệng, rõ ràng cứ thề son sắt rằng sẽ không cùng Phó Trạch trực ca đêm, thế là cuối cùng hắn vẫn đến, còn mang bữa tối cho Phó Trạch, nói rằng sợ Phó Trạch chết đói rồi đến làm phiền hắn.

Nghiêm Đào nheo mắt một hồi mới tỉnh, hắn phát hiện trên người mình phủ một chiếc áo thì khóe miệng không kiềm chế được nhếch lên, sau đó lại bị hắn nhanh chóng thu lại.

“Ngủ trên bàn làm việc không thoải mái, vào phòng nghỉ đi”. Phó Trạch nhìn không gian nhỏ ở góc trong của văn phòng.

Nghiêm Đào xua tay: “Tôi tỉnh ngủ rồi, giờ anh mới nói”.

Phó Trạch cười bất đắc dĩ.

“Đúng rồi, ngày mai đi gặp bố em, tôi nên chuẩn bị quà gì cho ông mới tốt đây?”

“Còn mẹ em nữa, thích cái gì?’’

Ngày mai Phó Trạch chính thức ra mắt người nhà Nghiêm Đào.

“Bố tôi thích rượu ngon, mẹ tôi thích mỹ phẩm làm đẹp”. Nghiêm Đào nói rồi dựa lên người Phó Trạch, như thế một đứa không có xương.

“Sao thế, con dâu xấu xí thấy bố mẹ chồng nên hồi hộp hửm?” Nghiêm Đào trêu chọc Phó Trạch. Thực ra không thể nói Phó Trạch là đang hồi hộp, chỉ là anh rất coi trong chuyện này thôi.

“Ừm, con dâu xấu xí gặp bố mẹ chồng, tôi chỉ sợ bọn họ không cho vào cửa nhà em”. Phó Trạch hùa theo Nghiêm Đào, không phản bác càng làm Nghiêm Đào rất vui.

“Yên tâm đê, không sao hết”. Nghiêm Đào vỗ vỗ ngực Phó Trạch.

Phó Trạch cười gật đầu: “Vậy tại hạ phải cảm ơn ngài”.

“Khách sáo khách sáo rồi, đều là người một nhà, nên như vậy”. Vẻ mặt Nghiêm Đào đầy đắc ý.

“Vậy sáng mai chúng ta sẽ đi chọn quà”. Phó Trach dựa đầu vào Nghiêm Đào.

“Được, anh trả tiền đó”. Nghiêm Đào rất nghiêm túc.

“Tôi trả”. Phó Trạch đáp lại.

*

“Tên em là gì?” Trong ngực Phó Thâm ôm một người cá nhỏ hơi thở thoi thóp trên tay, khắp người người cá nhỏ toàn là vết thương, nhiều chỗ máu còn chảy ròng ròng.

Phó Thâm sợ người cá đáng thương này sẽ chết, nên rất cấp bách nói chuyện với cậu.

Đôi mắt vô thần của cá nhỏ mở ra một khe hở rất nhỏ như thể đang nhìn anh.

Một lúc lâu sau, Phó Thâm nghe thấy người nhỏ nói chuyện với mình.

“Tên em là…Lộ Tinh…”

Màn hình chuyển sang, người cá nhỏ hấp hối, hầu hết miệng vết thương trên người đều được băng bó, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, chỉ có một mình cậu ở trong góc phòng run rẩy khóc không thành tiếng.

Bác sĩ cầm kim tiêm muốn tiêm cho cậu, người cá nhỏ càng khóc lớn hơn, chạy trốn khỏi góc tường như cầu cứu trốn sau lưng Phó Thâm, trên mặt đầy nước mắt kinh hãi lắc đầu với Phó Thâm.

Bờ môi bị cậu cắn tím tái mở ra khép lại, không ra tiếng nói: “Không muốn tiêm”.

Phó Thâm nhìn cậu rơi nước mắt mà đau lòng, bảo bác sĩ đừng tiêm cho cậu.

Người cá nhỏ như được giải cứu mà nhào vào vòng tay Phó Thâm, ôm chặt lấy eo anh, trân châu ở trong ngực anh rơi rải rác, từ đó về sau người cá nhỏ chỉ biết tin tưởng và ỷ lại chỉ có duy nhất mình Phó Thâm.

Người cá nhỏ muốn theo Phó Thâm về nhà, Phó Thâm đưa cậu về, mới phát hiện người cá nhỏ này rất yếu ớt. Không nói chuyện, không muốn tiêm, cũng không ăn rau có khi chỉ bởi vì lời tùy ý của anh cũng có thể khóc nhè. Nhưng cũng rất dễ dỗ, chỉ cần cho cậu một viên kẹo, là cậu lập tức có thể gạt nước mặt cười với Phó Thâm, còn ê ê a a muốn Phó Thâm ôm vào lòng.

Người cá nhỏ rất thích Phó Thâm, khi anh không có ở nhà sẽ ngồi bệt xuống bậc thềm ở ngoài vườn hoặc ngồi xổm ở cửa ngoan ngoãn chờ anh về nhà, rồi nhảy vào lòng anh cười, trong mắt chỉ có thể chứa một mình anh.

Sau đó, người cá nhỏ cuối cùng cũng có thể nói lại được, Phó Tham nhơ rõ câu đầu tiên cậu mở miệng chính là: “Phó Thâm, em thích anh!”.

Dù rất mơ hồ nhưng Phó Thâm không bao giờ quên cảm giác rơm rớm nước mắt lúc đó.

Anh thích cậu bạn nhỏ giống như tinh linh này, luôn có thể mang  đến ngạc nhiên cùng cảm động cho anh.

Cậu bạn nhỏ muốn sinh cho anh một bé con, muốn kiếm tiền nuôi anh, bảo vệ anh, Phó Thâm nghe xong thấy buồn cười nhưng càng cảm động nhiều hơn, vì người cá nhỏ luôn luôn đặt anh ở vị trí quan trọng nhất.

“Tinh Tinh thích Phó Thâm nhất! Thích chồng Phó Thâm nhất!” Đời này Phó Thâm sẽ không bao giờ quên được lời tỏ tình thẳng thắn đơn thuần nhất của Lộ Tinh…

“Chồng ơi”.

“Chồng ơi!”

Phó Thâm mơ mơ màng màng nghe thấy Lộ Tinh đang gọi mình, anh cố gắng mở to mắt ra đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lộ Tinh.

Anh thế mà ngủ thiếp đi trên bàn làm việc, còn mơ thấy rất nhiều chuyện trong quá khứ, Phó Thâm hít sâu một hơi, tiện thể ôm Lộ Tinh vào lòng.

“Chồng ơi, sao mắt anh lại đỏ vậy?” Lộ Tinh ôm lấy mặt Phó Thâm, lo lắng hỏi.

Phó Thâm lắc đầu, thò lại gần hôn Lộ Tinh.

Lộ Tinh ngoan ngoãn không nhúc nhích, để cho Phó Thâm hôn.

Đôi môi kề sát, xúc cảm thân mật ấm áp, Phó Thâm vốn đã quen, nhưng vẫn không nhịn không được không cảm thấy may mắn.

Thật may quá, may mà lúc trước người cứu em ấy ra nhà tù nước chính là mình…

Người cá nhỏ như một tờ giấy trắng, từng nét vẽ trên người đều là dấu vết khó phai…

Xong.

“Thích một người là phải có sự chiều chuộng không lý do đối với người ấy, từng động tác một của người ấy đủ tác động đến trái tim bạn, tên của người ấy cũng đủ khiến trái tim bạn loạn nhịp…”