Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 144: Tôi rất đỉnh nhá!




Editor: Đậu

Chương 144: Tôi rất đỉnh nhá!

"Vu Cố".

Xe mini của Tạ Nguyễn xuất hiện trước cửa hàng hoa của Vu Cố như đã hẹn, nhưng hôm nay cậu không đến đây để giao hoa mà là đón đón Vu Cố cùng nhau về quê.

Nhà Tạ Nguyễn kiếm sống bằng nghề trồng hoa, cả nhà đã trồng vài sào hoa và trái cây theo thời vụ.

Tạ Nguyễn đã mời Vu Cố đến đây thăm từ lâu rồi, nhưng mãi thời gian này Vu Cố mới đồng ý.

"Bạn trai anh cũng ở đây à!" Tạ Nguyễn nhìn về phía Tần Cao Dương đằng sau Vu Cố, vẫy vẫy tay với hắn.

"Anh ta không phải bạn trai tôi". Vu Cố rất bất đắc dĩ, cũng tại lần trước Tần Cao Dương nói hưu nói vượn làm cho Tạ Nguyễn hiểu lầm.

"Đương nhiên tôi phải ở đây". Tần Cao Dương chả bận tâm Vu Cố nói cái gì, cố gắng xoát độ tồn tại, nếu không chắc Vu Cố sẽ quên hắn mất.


Tạ Nguyễn cười cười, dù sao cậu có thể nhìn ra được là Tần Cao Dương đang theo đuổi Vu Cố.

"Lên xe đi" Tạ Nguyễn mở cửa xe mini ra, chào đón Vu Cố.

Vu Cố đang định lên xe, lại bị Tần Cao Dương ở đằng sau túm lấy.

"Tôi cũng muốn đi". Tần Cao Dương nắm lấy Vu Cố không buông. Vu Cố đối với Tạ Nguyễn này thật tốt, lại còn ôn nhu như vậy, Tần Cao Dương khó tránh khỏi có cảm giác nguy cơ. Ngay cả khi Tạ Nguyễn cũng chẳng để ý Vu Cố, nhưng khó có thể đảm bảo rằng Vu Cố sẽ không thích Tạ Nguyễn một chút nào.

Hắn sẽ không cho cả hai cơ hội ở một chỗ.

Vu Cố quay đầu lại mặt không thời đổi trừng Tần Cao Dương.

"Oke, oke". Tạ Nguyễn giống y thím La rất hiếu khách: "Có điều xe không ngồi được nữa, nếu Tần ca không ngại thì chịu khó ngồi thùng xe một chút".

Tạ Nguyễn gãi đầu.


Cái xe mini này cộng cả ghế lái nữa tổng cộng có hai chỗ ngồi.

Tần Cao Dương theo bản năng nhìn cái cái được gọi là thùng xe, bên trong đầy vụn vặn cành, hoa và lá.

Tần Cao Dương cau chặt mày, xưa nay hắn chưa từng ngồi ở chỗ bẩn thỉu như vậy, chưa kể còn không hợp với khí chất kiêu ngạo của hắn chút nào.

"Tôi sẽ tự mình lái xe". Giọng điệu Tần Cao Dương uyển chuyển từ chối Tạ Nguyễn.

"Vậy cũng được".

"Có điều nhà chúng tôi bên kia đều là đường núi, có lẽ đi lại sẽ không dễ dàng". Tạ Nguyễn không quên chích một mũi dự phòng cho Tần Cao Dương.

"Không sao". Tần Cao Dương vừa nói vừa lấy chìa khóa xe ra.

"Vu Cố, tôi và em..." Tàn Cao Dương muốn Vu Cố ngồi xe của mình.

"Tôi ngồi đây thôi". Vu Cố dứt khoát từ chối.

Tần Cao Dương ủ rũ cụp đuôi tự lái xe của mình.

Xe mini của Tạ Nguyễn đi phía trước, chiếc BMW của Tần Cao Dương theo sau.


Đúng như Tạ Nguyễn nói, vừa ra khỏi thị trấn nhỏ thì càng đi càng là đường núi.

Lúc đầu còn đỡ, ít nhất là đường bê tông, nhưng về sau không phải là đường bê tông mà là đường núi gập ghềnh.

Chiếc xe mini đi qua khá nhẹ nhàng, nhưng chiếc siêu xe của Tần Cao Dương lại khá thê thảm, gầm xe quá thấp, va va đập đập vào mấy tảng đá nhô lên, không ngừng phát ra tiếng ầm! ầm! ầm! Âm thanh nghe được khiến Tần Cao Dương đau lòng.

"Đệt!" Dọc đường đi không biết Tần Cao Dương đã phun ra bao nhiêu câu thô tục.

Cuối cùng, một biển đỏ trải lưng chừng sườn núi xuất hiện trước mặt Tần Cao Dương, vào sâu hơn nữa bên trong là hoa hướng dương, hoa hồng, hoa tulip... Nhiều không xuể.

Xe dừng lại ở đằng trước, Tần Cao Dương lau mồ hôi, cũng may là đến đích.

Tạ Nguyễn tìm chỗ đậu xe cho Tần Cao Dương.
"Đây đều là hoa nhà em trồng đó". Tạ Nguyện tự hào nói, chỉ tay về những bông hoa ở lưng chừng sườn núi.

Hai mắt Vu Cố nhìn thẳng, nơi này thật đẹp, trong không khí ngập tràn hương hoa, thậm chí còn có mùi thơm ngào ngạt.

"Giờ vào nhà lấy công cụ đã".

Tạ Nguyễn dẫn đường, dẫn hai người đi về phía tòa nhà nhỏ kiểu tây hai tầng cách đó không xa.

Tạ Nguyễn theo sát sau lưng Vu Cố.

"Vu Cố đây là con gà rừng mà em từng nói với anh á, lúc về có thể bắt hai con". Đi qua chuồng gà, Tạ Nguyễn chỉ vào đàn gà đang thong thả mổ lúa bên trong: "Hầm canh rất ngon".

Tần Cao Dương nghe vậy thì nhìn vào trong chuồng gà, lại nhíu mày, lập tức lấy điện thoại ra.

"Đi mua mười con gà rừng".

Trợ lý Đào nhận được tin nhắn của Tần Cao Dương thì trên mặt hiện lên dấu chấm hỏi lên, thầm phun tào không thể hiểu được, nhưng vẫn theo dặn dò đi mua mấy con gà rừng.
Hôm nay Vu Cố đến đây cũng không phải toàn là chơi, mấu chốt là chọn hoa cho cửa hàng hoa, có thể chọn hoa ở ngoài cánh đồng hoa đương nhiên là tốt nhất.

Tạ Nguyễn mang theo ba bộ dụng hái hoa dẫn đường, ba người cùng dọc theo sườn núi hẹp đi đến cánh đồng hoa.

Bây giờ trời vẫn còn sớm, hơn nữa đêm qua trời mưa, cây nhỏ trên ruộng rất lầy lội, giẫm phải bùn lầy đến nửa chiếc giày.

Cũng may là Vu Cố với Tạ Nguyễn đã chuẩn bị trước, hai người ăn ý đều đi ủng đi mưa, không sợ ướt hay dính bùn, nhưng Tần Cao Dương thì không may mắn như thế.

Đôi giày trên chân hắn không chỉ là giày mới mua, mà con là giày cao cấp, mấy đôi giày này dính bùn, gần như chỉ có thể vứt đi.

Tần Cao Dương cũng không sầu vì giày, nhưng hắn có chút thói ở sạch, chỉ cần một bàn nhân lấm lem bùn đất cũng cảm thấy khó chịu, phiền muốn chết. Mỗi một bước đi của Tần Cao Dương, đều phải suy nghĩ rất lâu mới dám cất bước.
Vu Cố và Tần Cao Dương nhanh chóng đi đến cánh đồng hoa hồng, còn một mình Tần Cao Dương ngây ngốc đứng trên sườn núi.

Bùn trong ruộng hoa còn ướt hơn bùn trên sườn núi, biến thành màu đen, tỏa ra mùi hôi của đất bùn, Tần Cao Dương sắp điên rồi.

"Tần ca, sao anh không xuống?"Tạ Nguyễn thắc mắc nhìn Tần Cao Dương không nhúc nhích.

Vẻ mặt Vu Cố thì là kiểu trong dự kiến, thiên chi kiêu tử* như Tần cao Dương làm sao có thể cam tâm nhuộm chân mình trong bùn, bằng lòng xuống sườn ruộng đã là tốt lắm rồi. Nhưng Vu Cố cũng không nói gì.

*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.

"Tôi không xuống". Tần Cao Dương đứng ở chỗ cũ, gióng nói khó giấu được vẻ cuống lên, sắc mặt đen thì như đít nồi.
"Chúng ta tự làm là được". Vu Cố nói với Tạ Nguyễn.

"Được". Đương nhiên Tạ Nguyễn sẽ không ép tần cao Dương đi xuống.

Tần Cao Dương nhìn hai người bận rộn trong cánh đồng hoa, trong lòng lo lắng vô lực, chân hắn thật sự không bước xuống được, chỉ nhìn bùn hôi tanh đã khiến da đầu hắn tê dại.

"Anh Cố, cần nhiên hoa hồng không?"

Vu Cố và Tạ Nguyễn còn đang bận nói chuyện.

"Hai trăm cành, tôi còn muốn đặt thêm hoa hướng dương". Vu Cố vung cái kiềm cắt hoa, phát ra âm thanh giòn giã ngắt quãng.

Tạ Nguyễn kể cho Vu Cố mấy chuyện thú vị về công việc trồng hoa của cậu, nói sinh động như thật, đùa cho Vu Cố bật cười.

Tần Cao Dương cách xa đế mức chẳng nghe thấy Tạ Nguyễn đang nói cái gì, chỉ có thể lo lắng suông nhìn hai người trò chuyện vui vẻ.

Lại thử vài lần đi xuống, Tần Cao Dương vẫn không xuống được.
Hai người kia nhanh chóng di chuyển, chẳng mấy chốc hai trăm cành hồng đã được hái xong.

Đây là lần đầu tiên Vu Cố vào ruộng hái hoa nên vẫn chưa quen, rất nhiều lần bị gai đâm, trên tay đều có vết máu.

"Vu Cố, em mang chỗ hoa này vào nhà trước, nếu không tí nắng lên thì cháy mất". Tạ Nguyễn ôm một đống hoa hồng lớn.

"Ừ, vậy tôi ở đây đợi cậu".

Trong lúc hai người nói chuyện đi đến trước mặt Tần Cao Dương, Tần Cao Dương giống như đứa trẻ bị bắt nạt, bất bình nhìn về phía Vu Cố.

Vu Cố không nói chuyện với hắn, đi lên sườn núi.

Tạ Nguyễn rời đi, Tần Cao Dương nắm lấy bàn tay bị thương của Vu Cố, vẻ mặt đau lòng.

"Vu Cố em bị thương". Trong giọng nói đều là lo lắng nhìn Vu Cố.

Mỗi ngày Vu Cố đều tiếp xúc với các cành hoa hoa lá lá này nhiều không thể đếm xuể, chút vết thương nên anh cũng chẳng để bụng.
Vu Cố rút lại bàn tay đang bị Tần Cao Dương nắm, đi về phía cánh đồng hoa hướng dương xa xa. Tần Cao Dương lập tức theo sau, dẫm lên vài cái lên bùn, hắn tức giận đến sắc mặt tái mét.

Hoa hướng dương đang lên rất tốt, có thể thấy được ngày thường Tạ Nguyễn đã rất cẩn thận chăm sóc đám hoa cỏ này, Vu Cố nghĩ những thứ này đến xuất thần, bỗng dưng cả người bị va chạm dữ dội, không tự chủ được nghiêng người về phía trước.

Cả người Vu Cố ngã sấp xuống đất dính đầy bùn.

Ngay khi Vu Cố choáng váng sự cố phát sinh, một tiếng chó sủa trầm thấp hung ác truyền đến tai Vu Cố, đó là âm thanh cảnh cáo công kích rất hung hãn, khiến người nghe e ngại.

"Cẩn thận".

Giọng của Tần Cao Dương bình tĩnh xuất hiện bên tai Vu Cố, lúc này anh mới nhận ra rằng cả người Tần Cao Dương đang che lưng anh.
Vào lúc này một con chó đen đang nhe răng trợn mắt lao về phía Vu Cố.

Vu Cố theo bản năng nhắm mắt lại, anh căn bản không thể né tránh được.

Nghe thấy tiếng va chạm nặng nề, Tần Cao Dương đấm mạnh vào dưới hàm con chó, con chó rú lên tiếng kêu thảm thiết.

Tần Cao Dương tận dụng khoảng cách kéo Vu Cố lên.

Vừa rồi con chó đột nhiên nhảy ra muốn tấn công Vu Cố, Tần Cao Dương buộc phải đẩy Vu Cố xuống mới tránh khỏi một kiếp.

"Đừng động đậy". Tần Cao Dương che Vu Cố sau lưng, hiển nhiên là con chó kia chưa sẵn sàng bỏ cuộc, cúi thấp xuống, từ từ lượn lờ tìm kiếm cơ hội phản kích.

Tần Cao Dương không dám lơ là, nhìn chằm chằm vào con chó kia, mắt cũng không dám rũ xuống.

Con chó đen lại tấn công lần nữa, vọt lên cao nửa mét vồ vào người Tần Cao Dương, thân thể to lớn cùng cường tráng khiến động tác của nó cực nhanh, Tần Cao Dương giơ chân định đá, nhưng lại đạp vào khoảng không.
Trong phút chốc Tần Cao Dương biết không ổn.

Răng của con chó đâm qua bắp chân, con chó cắn thịt của Tần Cao Dương một cách liều mạng, nếu không phải chất lượng của quần Tần Cao Dương tốt, có lẽ thịt trên bắp chăn hắn đã bị xé toạc.

"Đệt!".

Tần Cao Dương lại dùng nắm đấm đập vào đầu con chó, con chó ăn đau nhả bắp chăn Tần Cao Dương, lại nhảy lên cắn nắm đấm Tần Cao Dương.

Vu Cố bước lên muốn giúp đỡ, chân Tần Cao Dương không ngừng chảy máu.

"Đừng lại đây!". Tần Cao Dương quát Vu Cố: "Tôi có thể xử lý!"

"Đến đây!" Tần Cao Dương khiêu khích con chó: ""Ông đây gϊếŧ chết mày!"

Dường như con chó hiểu được lời Tần Cao Dương nói, lại vồ tới, lần này Tần Cao Dương bắt đúng cơ hội nhấc chân đá nó bay nửa mét.

Con chó như bị đánh bại, kêu ăng ẳng chui vào bụi hoa.
"Mẹ, mày chạy nhanh còn kịp!"

Tần Cao Dương buông lỏng nắm đấm, gân xanh trên mặt hằn lên, cảm giác đau xé rách ở chân thấu tim. Vu Cố đang muốn đi lên giúp một tay, ai ngờ con chó đen vừa đi lại quay lại, vồ lên người Vu Cố, có lẽ cảm thấy Vu Cố dễ bắt nạt hơn Tần Cao Dương.

Vu Cố hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, cố gắng né tránh nhưng lại không kịp phản ứng, bị con chó vồ xuống đất.

Mấy chiếc răng nanh lởm chởm lại sắc nhọn đang hầm hè Vu Cố mắt thấy hoảng loạn, Vu Cố cho rằng mình chạy trời không khỏi nắng thì lại có một bàn tay che trước mắt anh.

Chó đen không chút do dự cắn lên, Tần Cao Dương phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn, lại đạp con chó một cá đá văng nó ra khỏi người Vu Cố.

"Cút ngay!".

Lần này chó đen nằm liệt trên đất thở hổn hển, không đứng lên được, nhìn có vẻ là bị Tần Cao Dương đá trúng điểm yếu.
"Vu Cố, không sao hết".

Tần Cao Dương vội vàng chạy tới chỗ Vu Cố kiểm tra xem Vu Cố có bị thương không.

"Tôi...không sao".

Một vài giọt máu bắn lên máu Vu Cố, là của Tần Cao Dương.

Tạ Nguyễn nghe thấy tiếng động chạy vội tới, cậu sững sờ nhìn cảnh tượng hỗn loạn thê thảm trước mặt.

Đây là con chó nhà Tạ Nguyễn nuôi, dùng để canh giữ cánh đồng hoa, vốn là bị trói bằng xích, nhưng không biết vì sao lại thả ra ngoài.

"Tần ca!" Tạ Nguyễn và Vu Cố cùng nhau đỡ Tần Cao Dương dậy.

"Chân anh ta bị thương". Vu Cố nhìn Vu Cố đi lại khó khăn như thế này, cũng không biết có bị thương đến gân cốt không.

"Tôi không sao". Nhìn vẻ mặt lo lắng của Vu Cố, trong lòng Tần Cao Dương vô cùng Vu Cố, đau đớn trên người cũng không là thá gì.

"Đừng có mà cậy mạnh!" Vu Cố đột nhiên lớn giọng nói chuyện với Tần Cao Dương, có chút hung dữ, Tần Cao Dương lập tức câm miệng, lại cảm thấy rất oan ức.
Vu Cố với Tạ Nguyễn phối hợp đỡ Tần Cao Dương lên khỏi mặt đất, bị chó cắn có thể là việc lớn cũng có thể là việc nhỏ, Tần Cao Dương chảy rất nhiều máu, chỗ tay và chân. Giờ phải đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng bệnh chó dại ngay lập tức.

Trợ lý lái xe lại đây nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng, cho nên đầu tiên Tần Cao Dương chỉ có thể làm chút công việc khử trùng.

Xà phòng rửa vết thương để khử trùng, Vu Cố lau sạch miệng vết thương trên tay Tần Cao Dương trước, sau đó mở quần kiểm tra bắp chân hắn.

Thịt trên bắp chân Tần Cao Dương dương nói là miếng thịt nát cũng không ngoa, Vu Có nhìn ghê người đến mức không dám nhúc nhích.

Tần Cao Dương nắm tay Vu Cố, rõ ràng đau đớn khiến môi trắng bệch, còn ra vẻ nhẹ nhàng cười với Vu Cố.

"Thấy chưa, dẫn theo tôi đi không có sai nhé, tôi đánh chó rất đỉnh nhá".
"...." Vu Cố chán chả muốn nói, cái thằng cha này bị cắn thảm như vậy mà còn bày đặt đắc ý.