Editor: Đậu
"Đau bụng, đau lưng, đau chân, nhức đầu..."
Ôn Ngôn nói ra mấy lời này với Tần Húc, trên mặt không hề có chút đau đớn, ngược lại cậu còn đang ngồi cười.
"Vậy để anh gọi bác sĩ đến khám cho em". Ôn Ngôn cười, nhưng Tần Húc lại không cười nổi, hắn lo lắng muốn chết.
"Không cần đâu". Ôn Ngôn giơ tay túm lấy áo Tần Húc: "Anh đừng đi nhé?"
Tần Húc nhìn bộ dạng vừa đáng thương vừa ốm yếu này của Ôn Ngôn, trong lòng mềm nhũn.
"Anh ở chỗ này với em là được rồi, không cần bác sĩ đâu".
"Em muốn nói chuyện với anh".
Tần Húc nào chịu được Ôn Ngôn mềm mềm nói chuyện với hán, dịch cái ghế lại gần, ngồi gần sát Ôn Ngôn.
"Em muốn nói gì?" Tần Húc cầm bàn tay nhỏ bé đẫm chút mồ hôi phủ lấy, giọng điệu nhẹ nhàng như thường ngày.
Đôi mắt Ôn Ngôn vẫn luôn rơi vào trên mặt Tần Húc, Tần Húc bị ánh mắt cười của cậu nhìn đến sắp xấu hổ.
Tần Húc nghiêng người, khoảng cách giữa mặt hắn và Ôn Ngôn chỉ cách nhau trong gang tấc.
Rất rõ ràng, Ôn Ngôn thậm chí có thể nhìn thấy những đường nét rất nhỏ trên mặt hắn.
"Đẹp lắm hả?" Trong lời nói Tần Húc có chút đắc ý và trêu chọc: "Nhìn lâu như thế còn chưa thấy đủ".
Ôn Ngôn không nói gì, chỉ gật đầu, vẫn nhìn Tần Húc như cũ, nghĩ đến giấc mộng kỳ quái lại dài dằng dặc lúc mình hôn mê, trong mộng cậu không nhìn thấy mặt Tần Húc, làm cho cậu có chút sợ hãi, cho nên lúc này cậu nhất định phải nhìn rõ Tần Húc từng chút từng chút. Ghi nhớ từng tấc da thịt trên mặt anh vào trong đầu, như vậy cậu sẽ không còn không nhìn rõ nữa.
Tần Húc càng thêm đắc ý, tuy rằng lúc hắn cười rộ lên cũng không phải chính hình, nhưng vẫn đẹp như cũ dù sao thì trước kia cũng là công tử Dung Thành, ngoại hình vốn liếng cũng phải có.
"Lá gan càng lúc càng lớn nhỉ". Tần Húc được tiện nghi lại còn khoe khoang.
"Ừ". Ôn Ngôn không phản bác lời Tần Húc, ngược lại là tiếp lời của hắn: "Đó là em thích".
Bởi vì thích, bởi vì được người ấy yêu, cho nên mới dám trở nên ngông cuồng trước mắt người ấy.
"Chờ em khỏe rồi, anh sẽ từ từ đòi lại". Tần Húc đắp chăn cho Ôn Ngôn, bây giờ hắn không dám đụng vào Ôn Ngôn, cẩn thận che chở còn không kịp nữa là.
"Tần thiếu, đứa nhỏ có tên chưa?" Ôn Ngôn nhớ tới đứa nhỏ vừa rồi được bảo mẫu đưa đi bú, nó nhăn nhúm còn không đẹp mắt, khác một trời một vực so với đứa nhỏ kháu khỉnh khỏe mạnh trong mộng.
"Ông nội tìm được mấy cái, nhưng vẫn chưa quyết định". Ý của ông cụ là muốn hai người bọn họ chọn một cái tên trong mấy cái tên này cho đứa nhỏ, còn biệt danh thì đều nghe cậu tiểu tổ tông nhà học Tần này, vừa mới sinh ra đã được cưng chiều, đặc biệt là ông cụ Tần, ôm không nỡ buông tay.
"Vậy anh đưa em xem mấy cái tên mà ông nội đặt". Tần Húc lấy điện thoại ra mở bản ghi nhớ, đọc từng cái tên một cho Ôn Ngôn nghe.
Trong phòng bệnh, hai người mới làm bố vẫn còn đang thảo luận sôi nổi, Phó Thâm dẫn theo Lộ Tinh đến gõ cửa.
Đợt trước Lộ Tinh khóc nhiều quá, đến giờ hai mắt vẫn sưng đỏ, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.
"Ôn Ngôn!" Lộ Tinh chạy đến như người không có bầu, hơn nữa lại có thai song sinh, bước chân nhanh đến mức Phó Thâm suýt nữa cũng không đuổi kịp.
Lộ Tinh nằm ở bên mép giường bệnh Ôn Ngôn, xác định đây là Ôn Ngôn còn sống, trái tim treo cả buổi tối rốt cuộc cũng rơi xuống.
"Chúc mừng". Phó Thâm chúc mừng Tần Húc trước, còn không quên tặng quà được lựa chọn tỉ mỉ.
"Bây giờ tôi đã làm bố rồi!" Tần Húc nói chuyện với Phó Thâm khỏi phải nói có bao nhiêu khí thể hoàn toàn không giống như cái bộ dáng nửa sống nửa chết ở ngoài phòng phẫu thuật lúc trước.
Lúc vui vẻ như vậy, Phó Thâm sẵn sàng hùa theo Tần Húc để cho hắn đắc ý thêm vài lần.
"Ôn Ngôn, cậu hồi phục thế nào rồi?" Phó Thâm bước lại quan tâm Ôn Ngôn, tuy rằng bình thường Phó Thâm vì Ôn Ngôn mà đổ giấm, nhưng dù sao cũng biết rõ quan hệ của Tần Húc với Ôn Ngôn, huống chi anh biết Ôn Ngôn là người rất tốt, quan tâm cậu là đương nhiên.
"Đã tối hơn nhiều rồi, cảm ơn Phó thiếu".
"Vậy là tốt rồi". Phó Thâm thu hồi ánh mắt, quan sát nhìn phòng bệnh, đồ đặc của đứa nhỏ trong phòng bệnh này cũng không ít, nhưng lại không thấy đứa nhỏ đâu.
Phó Thâm đoán chừng vẫn còn ở trong lồng ấp, vì dù sao cũng là sinh non.
Kết quả Tần Húc nhìn thấu suy nghĩ của anh: "Đứa nhỏ được bảo mẫu ôm đi cho bú ở trong phòng của ông nội".
"Có thể ra khỏi lồng ấp rồi?" Phó Thâm ít nhiều gì cũng thấy kinh ngạc.
"Ừ, tuy rằng Ôn Ngôn sinh non, nhưng cách ngày dự sinh cũng khoảng có 20 ngày, nên đứa trẻ đang phát triển tốt".
Phó Thâm hiểu rõ ngay lập tức, trong lòng cũng âm thầm bội phục Ôn Ngôn, cầu thang cao như vậy, ngã xuống cũng không bị thương đến đứa nhỏ, cũng đủ thấy Ôn Ngôn bảo vệ đứa nhỏ tốt như thế nào.
"Tinh Tinh, em ở chỗ này chăm sóc Ôn Ngôn, anh và Tần Húc ra ngoài mua chút hoa quả cho bọn em". Phó Thâm quay sang nói với Lộ Tinh.
Lộ Tinh oke.
Tần Húc nghe giọng điệu này của Phó Thâm, biết hơn phân nửa anh có chuyện muốn nói với hắn, cũng không từ chối đề nghị của Phó Thâm.
Ra khỏi phòng bệnh hai người vừa đi vừa nói chuyện.
"Sao thế?"Tần Húc thấy Phó Thâm không dám nói trước mặt Ôn Ngôn như vậy, vậy chỉ có thể là chuyện có liên quan đến Ôn Ngôn.
"Cậu và Ôn Ngôn còn chưa đăng ký kết hôn?" Phó Thâm hỏi, anh cảm thấy với tính khí của Tần Húc nếu mà đăng ký rồi thì không có khả năng im re như vậy.
"Vẫn chưa".
"Sau khi xuất việc thì đứa nhỏ phải được ổn định, cậu có kế hoạch gì chưa?" Phó Thâm tiếp tụ hỏi.
"Bây giờ chưa đăng ký, không có nghĩa là ngày mai cũng không đăng ký đâu". Tần Húc vui vẻ nói: "Khai sinh, thì đương nhiên là nhập hộ khẩu của tôi với Ôn Ngôn".
"Ông nội Tần đồng ý?" Phó Thâm thấy lời nói của Tần Húc chắc chắn, thì đoán chắc là đồng ý rồi.
"Ừ". Giờ đây Tần Húc đi đường như mang theo gió: "Trải qua tai nạn ngoài ý muốn đó, ông nội cũng biết quả thực Ôn Ngôn là người tốt".
"Ông sẽ không ngăn cản chuyện này nữa"
" Tôi biết trong đó có thể có một số thành phần là ông nội cảm thấy áy náy, có lỗi với Ôn Ngôn".
"Nhưng tôi chẳng quan tâm, chỉ cần tối đối tốt với Ôn Ngôn là được"
"Cho em ấy một mái nhà".
Tần Húc lộ ra vẻ mặt dịu dàng mà Phó Thâm chưa từng thấy qua, Phó Thâm cười hắn, nhưng cũng chỉ là cười: "Coi như hết khổ đến sướng* rồi".
*Hết khổ đến sướng = Khổ tận cam lai
Khi hai vị đàn ông vừa xách theo hoa quả quay về phòng bệnh, thì người trong phòng không còn chỉ hai người nữa như lúc bọn họ rời đi, mà là bốn người.
Phó Trạch với Nghiêm Đào vừa đến.
Phó Trạch cũng xách theo một giỏ hoa quả, còn chưa kịp đặt xuống.
"Lão Tần, chúc mừng ông, được làm bố rồi". Nghiêm Đào thò tay trái ra, nắm chặt tay Tần Húc.
"Thế thì cậu cũng phải nhanh lên rồi" Giờ Tần Húc tự cao tự đại cứ thích thể hiện trước mặt một đứa độc thân như Nghiêm Đào.
Nghiêm Đào bị câu nói của Tần Húc làm cho nhất thời không biết nói gì, lập tức đổ chủ đề.
"Cháu nhỏ đâu?" Nghiêm Đào ra hình ra dạng ngó đông nhìn tây: "Cho đi bú rồi, chắc lát nữa sẽ ôm về".
"Thế thì tốt, tôi chỉ chờ xem đứa cháu nhỏ này". Nghiêm Đào ngồi xuống không thèm nhìn hắn.
Quả nhiên một lúc sau, bảo mẫu ôm đứa nhỏ trở về.
Một đám chú bác vây quanh nhìn bé, đứa nhỏ tò mò nhìn bọn họ một lượt, cuối cuồng oa oa bật khóc lớn tiếng. Làm cho mấy chú bác mặt đỏ tai hồng, luống cuống tay chân.
Ôn Ngôn và đứa nhỏ cần phải nghỉ ngơi thật tốt, xác định Ôn Ngôn không sao, sau khi nhìn thấy đứa nhỏ, một đám chú bác liền nói lời tạm biệt rời đi.
Phó Thâm dẫn Lộ Tinh trở về Trúc Cư, bà nội Phó gọi điện nói đã làm đồ ăn ngon cho Lộ Tinh nhờ Phó Thâm dẫn cậu qua chơi.
Về phần Nghiêm Đào với Phó Trạch, thấy thời gian còn sớm, quyết định đi xem phim trước, coi như là hẹn hò.
Hôm nay Phó Trạch không đi làm, có điều anh vẫn phải đến văn phòng của mình trước, để thẻ làm việc lại.
Một bên Nghiêm Đào oán giận anh nhiều chuyện, một bên thì lại gấp gáp đi cùng với anh. Trái tim đậu hũ miệng lưỡi dao* của Nghiêm Đào, Phó Trạch sớm quen rồi.
*Trái tim đậu hũ miệng lưỡi dao: Nghĩa là miêu tả con người nói chuyện sắc bén, nhưng tâm địa rất yếu đuối.
"Chào bác sĩ Phó".
"Sao hôm nay Phó Thâm lại đến bệnh viện?"
"Bác sĩ Phó, hôm nay làm gì phải ca làm của anh?"
"Chào bác sĩ Phó".
"Bác sĩ Phó..."
Nghiêm Đào đi theo Phó Thâm một đường, vừa đi còn nghe không ít y tá nhỏ bác sĩ nam lui tới bắt chuyện, bác sĩ nữ xinh đẹp chào hỏi Phó Trạch.
"Chà, nhân duyên của bác sĩ Phó ở bệnh viện rất tốt nha". Nghiêm Đào vào phòng Phó Trạch rồi đóng cửa lại, cả một đường cuối cùng không nhịn được nữa.
Lời này nghe thì có vẻ là đang khen Phó Trạch, nhưng Phó Trạch lại nghe ra một chút quái gở bất thường*.
*Âm dương quái khí: quái gở bất thường.
"Tất nhiên, tôi rất được chào đón ở bệnh viện". Vẻ mặt Phó Trạch đắc ý tự hào phụ họa Nghiêm Đào, rồi lấy thẻ làm việc bỏ vào ngăn kéo bàn cất đi: "Em nhặt được món hời lớn rồi".
"Chậc chậc!" Nghiêm Đào tỏ vẻ khinh thường: "Cũng không biết là ai nhặt được món hời lớn".
Nói thật thì, trong lòng Nghiêm Đào hơi chua, tuy nói quan hệ giữa mấy người đó với Phó Trạch đều rất bình thường, nhưng vừa nghĩ đến Phó Trạch ở bệnh viện, bốn phía đều đánh chủ ý "sài lang hổ báo" với hắn, Nghiêm Đào thấy cực tức giận, thậm chí còn có cảm giác nguy cơ.
Lúc trước Nghiêm Đào khi còn là công tử không nghĩ rằng mấy cái việc treo hoa ghẹo cỏ này có cái gì không ổn, nhưng bây giờ hắn cảm thấy loại người này cực kỳ đáng ghét, và nhất là hắn muốn thanh lý sạch sẽ hết mấy người xung quanh Phó Trạch.
Phó Trạch cất đồ đi, vài câu nói đã đứng trước mắt Nghiêm Đào, đặt hắn trước bàn làm việc cùng cánh tay của mình.
"Em có ghen không? Hay là có cảm giác nguy cơ?". Phó Trạch nói mang theo ý cười, dán vào bên tai Nghiêm Đào khó tránh khỏi có chút ái muội giống như tán tỉnh.
Bị Phó Trạch nói một câu chọc thủng sự thật, Nghiêm Đào cũng không tức giận, dù sao thì Phó Trạch cũng giống như con sâu trong bụng hắn cái gì cũng biết.
"Quỷ mới ghe". Nghiêm Đào khóa cằm Phó Trạch: "Tôi chỉ khen anh là có thể bịa ra nhiều chuyện như vậy".
Phó Trạch cười nhìn chằm chằm Nghiêm Đào, anh biết Nghiêm Đào đang ghen.
"Yên tâm đi, tôi rất nghe lời, không dám lộn xộn, sợ em lại mất hứng đá tôi". Phó Trạch nhân nhượng tâm lý nói với Nghiêm Đào.
Quả nhiên Nghiêm Đào vui vẻ hơn nhiều.
Nghiêm Đào còn chưa mừng được bao lâu, Phó Trạch đột nhiên bóp eo hắn, còn có chủ ý mà bóp bóp hai cái.
"Tôi thấy eo em càng ngày càng mềm đó". Ngay khi Phó Trạch vừa nói ra câu này, Nghiêm Đào đã biết cọng dây thần kinh nào của anh ta đang động.
"Sau này anh cứ thử ở dưới nhiều xem, eo cũng sẽ mềm hơn đấy".
Nghiêm Đào không chịu thua kém, cũng ôm eo Phó Trạch, ngón tay không dấu vết cọ cọ bên hông anh.