Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 112: Có hôn ước




Editor: Đậu

"Chồng ơi, giờ về là có thể gặp Ôn Ngôn hả?" Chuyến bay về Dung Thành vừa cất cánh Lộ Tinh liền nóng lòng hỏi Phó Thâm.

"Buổi tối là có thể gặp, hẹn bọn họ ăn tối rồi". Mặc dù biết Ôn Ngôn là người cá nhưng cái sự ân cần quan tâm này của Lộ Tinh với Ôn Ngôn vẫn khiến Phó Thâm ghen tị. Phó Thâm ôm lấy mặt Lộ Tinh, như thể tuyên bố chiếm hữu lãnh thổ, hung hăng hôn lên mặt cậu một cái.

"Được rồi". Lộ Tinh đến lông mi đôi mắt cọ vào nhau.

"Chồng ơi, Tinh Tinh muốn ngủ một lát". Lộ Tinh áp sát Phó Thâm, nhưng vì dây an toàn nên bọn họ vẫn có chút khoảng cách.

Phó Thâm hơi nghiêng người sang, để đầu Lộ Tinh có thể tựa vào vai mình: "Ngủ đi, tỉnh lại sẽ về nhà".

"Dạ". Lộ Tinh yên tâm nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đúng như lời Phó Thâm nói, Lộ Tinh vừa tỉnh lại đã về đến nhà.


Một tháng không trở về Dung Thành, Lộ Tinh vẫn nhớ nơi đây, nhưng cậu càng nhớ bạn bè nơi này hơn.

Lúc đó trời còn sớm, thời gian hẹn cơm còn chưa tới, phu phu hai người về nhà họ Phó sắp xếp đồ trước.

Trong nhà họ Phó, tuy rằng chủ nhà không có ở đây, nhưng tất cả mọi thứ vẫn được xử lý ngăn nắp gọn gàng như thường lệ.

Vừa bước vào hoa viên, chó đen lớn dẫn theo một đám chó con vẫy đuôi vây quanh Lộ Tinh.

Phải nói rằng con cho này thực sự có linh tính, có lẽ nó cảm nhận được Lộ Tinh đang mang thai, nên không trực tiếp nhảy lên người cậu giống như đợt trước nữa.

Lộ Tinh chơi với chó một lúc, cho đến khi Phó Thâm gọi cậu vào phòng uống thuốc.

Mặc dù bác sĩ nói Lộ Tinh uống thuốc không hấp thụ được, nhưng cũng không thể không uống.

Uống thuốc xong, Phó Thâm cho Lộ Tinh ăn một viên kẹo như mọi lần, sau đó thì dẫn người xuống bộ sưu tập dưới tầng hầm của mình. Đây cũng không phải lần đầu tiên Lộ Tinh đến đây.


Lần trước Phó Thâm dẫn cậu vào, Lộ Tinh đã làm một chuyện ngu xuẩn, đó là làm vỡ một cái bình trong bộ sưu tập của Phó Thâm.

Lúc đó Lộ Tinh bị dọa hoảng sợ, nhưng Phó Thâm với vẻ mặt bình tĩnh nói không có việc gì, còn dỗ Lộ Tinh bảo cậu đừng sợ, rồi gọi quản gia bước vào dọn dẹp mảnh vỡ.

Quản gia khi ấy nhìn thấy mảnh vỡ thì trái tim cũng vỡ vụn theo, ông nhớ rõ khi ấy Phó Thâm đã trả 300 vạn mua chiếc bình này.

Rút kinh nghiệm lúc đó, lần này Lộ Tinh chỉ ngoan ngoãn đi theo sau Phó Thâm, không dám động tay động chân.

"Chồng ơi, chúng ta xuống đây chọn quà ạ?"

Lộ Tinh nhớ lần trước Phó Thâm cũng ở đây chọn một cái bình làm quà sinh nhật cho Tần Húc.

Phó Thâm lắc đầu cười không nói lời nào, dắt Lộ Tinh đi vào trong phòng sưu tập.

Ngay sau đó mấy cái két sắt xuất hiện trước mặt LỘ Tinh.


Lộ Tinh đang tò mò không biết bên trong là cái gì, thì thấy Phó Thâm ngồi xổm xuống nhập mật khẩu.

Khóa mở ra, Phó Thâm đeo găng tay cẩn thận lấy đồ bên trong ra.

"Ơ!" Hai mắt Lộ Tinh sáng lên, hóa ra là cái chai cậu nhặt được trong biển.

Phó Thâm ở trước mặt Lộ Tinh lấy ra mấy chục chai chai lọ lọ trong bảy tám két sắt, bỏ vào gian kính.

Biển sâu đen tối, những bảo bối này trải qua cuộc sống tối tắm, khi đó chúng giống như ánh đèn sân khấu lấy lại cuộc sống mới, tỏa ra rực rỡ huy hoàng, Lộ Tinh càng cảm thấy đẹp gấp mấy lần.

"Đẹp quá". Lộ Tinh dán vào gian kính thủy tinh để nhìn.

Lòng bàn tay Phó Thâm đặt trên đỉnh đầu cậu: "Ánh mắt của Tinh Tinh nhà chúng ta rất tốt".

Trong lời nói của Phó Thâm là khen ngợi nhưng cũng mang theo một chút kiêu ngạo.

"Hì hì". Lộ Tinh ngửa đầu nhìn Phó Thâm, đảo mắt nói: " Chồng ơi, những thứ này có thể đổi được rất nhiều tiền hả?"
"Tất nhiên".

"Nhưng những thứ này toàn bộ đều là bảo vật vô giá!" Giọng điệu Phó Thâm vừa thần bí lại vừa uy nghiêm: "Không phải tiền bạc mới có thể đo được giá trị".

Lộ Tinh chẳng hiểu lời này của Phó Thâm có ý tứ gì, nhưng cậu có thể thấy rõ ràng, những thứ này nhất định rất lợi hại.

"Vậy sau này chồng sẽ không cần phải lo về việc không nuôi nổi Lộ Tinh với em bé". Lộ Tinh đột nhiên ngồi xổm xuống ôm đùi Phó Thâm: " Sau này Tinh Tinh sẽ được ăn cơm mềm!"

Ăn cơm mềm*, đây là từ vựng mới nhất mà Lộ Tinh học được trong phim truyền hình.

*Ăn cơm mềm: nghĩa là những người đàn ông được vợ nuôi, cưng chiều lo toan mọi thứ, người ngoài nhìn vào đánh giá họ là những người ăn bám, bám váy vợ ⇒ Ý Lộ Tinh là ẻm sẽ nuôi chồng =))))

Phó Thâm bị cậu làm cho dở khóc dở cười, cũng ngồi xổm xuống, nắm tay Lộ Tinh.
"Nếu em từ trong biển mang theo một số thứ, thì đổi lại là em nuôi anh".

"Có điều anh sẽ không cho em cơ hội này". Phó Thâm nắm cằm Lộ Tinh, sờ vảy sau tai cậu: "Anh nguyện ý nuôi em cả đời".

Lộ Tinh cúi, ôm lấy cổ Phó Thâm: "Chồng ơi hôn một cái".

Phó Thâm thuận theo hôn cậu, hôn liên tiếp vài cái.

Lộ Tinh cảm thấy hài lòng ôm lấy Phó Thâm không chịu buông tay, cuối cùng cũng bị Phó Thâm bế ra khỏi tầng hầm.

"Nào, cạn một ly!" Nghiêm Đào giơ ly rượu trong tay lên ra hiệu với những người còn lại, một nhóm người phối hợp nâng ly trong tay lên.

"Ê ê! Ai lại để cho Phó Thâm uống nước trái cây thế? Mất cả hứng!" Nghiêm Đào bắt lấy Phó Thâm không buông: "Lâu rồi không uống rượu với nhau".

Phó Thâm bất đắc dĩ cười, đổi nước trái cây thành bia.

Nghiêm Đào đầy đắc ý lại bắt đầu xào nấu không khí.
"Nghiêm Đào, tôi với Phó Thâm đều sắp làm bố rồi, cậu phải nhanh lên". Tần Húc vừa vớt cái sách bò* trong nồi lẩu ra bỏ vào đĩa Ôn Ngôn, vừa trêu chọc Nghiêm Đào.

*Của nó là qt là "bụng lông" mà thiệt sự mình không nghĩ ra nó là cái gì nên thôi mình mạn phép đổi thành cái này cho m.n dễ hiểu =))))

Nghiêm Đào trợn trắng mắt, thằng cha Tần Húc này vừa mở miệng ra là không có lời nào tốt.

Lộ Tinh vừa rồi nuốt một miếng thịt bò cay, vừa cay vừa nóng đến mức lè lưỡi, Phó Thâm vội vàng cho cậu uống một ngụm nước dưa hấu.

Lộ Tinh bị bỏng cũng không sợ, chỉ vào miếng bò béo trong nồi còn muốn ăn.

Phó Thâm gắp thức ăn vào đĩa của cậu nhưng bắt cậu phải để nó nguội mới được ăn.

"Bên ông nội cậu còn chưa buông lỏng?" Lời này của Phó Thâm là đang hỏi Tần Húc.
Lần trước ông cụ Tần đột nhiên bất ngờ đưa Ôn Ngôn đi cũng được hai tháng, nhưng đến nay vẫn chưa nghe Tần Húc nói gì.

"Cũng không phải không buông". Hôm nay Tần Húc có thể mang Ôn Ngôn ra cửa, cũng đã nói rõ thái độ thả lỏng của ông cụ đối với Ôn Ngôn.

"Ông cụ chậm tiếp thu, dù sao cũng cần chút thời gian để thích ứng không phải sao?"

"Ôn Ngôn nhà chúng ta tốt như vậy, ông nội không có lý do gì mà không tiếp nhận".

Bây giờ Tần Húc nói đến những chuyện này, trên mặt hoàn toàn không nhìn ra vẻ mặt lo lo lắng lắng trước kia, ngược lại là vẻ mặt vui mừng.

"Vậy anh ông nói cái gì?" Nghiêm Đào ở bên hỏi, lúc trước Tần Cao Dương ép Tần Húc liên hôn. Cưỡng ép như vật, nếu không có hắn trợ giúp, có lẽ Tần Húc chẳng thể thoát khỏi khốn cảnh.

"Anh tôi cũng không nói gì, chắc là ngầm đồng ý".
"Thật ra sau khi Vu Cố đi, anh ấy đã thay đổi rất nhiều cũng bình thản hơn".

Ánh mắt Tần Húc tối sầm: "Cũng không thúc ép tôi từng bước như trước, hiện tại tôi cũng đâu là dân thất nghiệp, việc công ty anh ấy giao cho tôi rất nhiều".

Tần Húc mím môi, tâm tình có chút nặng nề không hiểu sao.

"Cái đó". NGhiêm Đào tiếp tục hỏi: " Vậy ông đưa Vu Cố đi đâu rồi?"

Vu Cố thật sự giống như nhân gian bốc hơi, không còn tung tích của anh ở Dung Thành.

Tần Húc lắc đầu, nói thật hắn cũng không biết đến tột cùng Vu Cố đi đâu, lần trước sóng gió cũng không quá nghiêm trọng, nên hắn đưa cho Vu Cố một khoản tiền, sau đó liền để anh ta rời đi.

Vu Cố chỉ nói không bao giờ muốn gặp Tần Cao Dương nữa, nhưng không nói cho hắn biết sau này anh sẽ dừng chân an cư lạc nghiệp ở đâu.

"Nào, uống uống". Nghiêm Đào nhận thấy bầu không khí trên bàn ăn hơi ngưng trọng: "Đêm nay ai uống ít người đó trả tiền".
Lời của Nghiêm Đào rõ ràng là nhắm vào Phó Thâm, dù sao Phó Thâm thật sự không uống nhiều, huống chi còn có Lộ Tinh ở bên cạnh. Phó Thâm vẫn luôn tin uống rượu là một sai lầm.

"Đúng rồi". Phó Thâm ăn một miếng, ăn mắt chuyển sang Nghiêm Đào: "Nghe nói hiện tại anh tôi đang ở cùng cậu?"

"Khụ khụ khụ!" Nghiêm Đào bị sặc dữ dội, suýt nữa đi qua.

"Cậu kích động như thế làm gì?" Phó Thâm ý vị thâm trường cười, ngay cả ánh mắt Tần Húc cũng trở nên không đứng đắn.

"Cậu về đúng lúc lắm, nhanh đưa anh ta đi đi, cứ chôn chân nhà tôi, phiền chết mất". Nghiêm Đào phẫn nộ uống một ngụm rượu.

"Được". Phó Thâm gật đầu đồng ý: "Anh ấy sớm cũng là người có gia đình, ở nhà cậu cũng không tốt lắm".

"Gì cơ?" Nghiêm Đào và Tầm Húc đồng thời mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm Phó Thâm.
Phó Thâm đã sớm đoán được hai người sẽ phản ứng như này, không nhanh không chậm giải thích: "Anh tôi đã có hôn ước".

"Là con trai của bạn thân mẹ tôi".

"Người ta trước đây vẫn đi du học ở nước ngoài chưa về, anh tôi cũng chưa gặp người, vẫn từ chối".

"Kết quả bây giờ người đã trở lại, lần trước hẹn gặp mặt một lần, cả hai đều có ấn tượng rất tốt".

"Hơn nữa căn bản đã có hôn ước, cho nên việc này hẳn là không trốn được".

Phó Thâm giải thích xong, Nghiêm Đào với Tần Húc hai mặt nhìn nhau.

"Không phải, trước kia sao chưa từng nghe cậu nói?" Nghiêm Đào đặt đũa xuống, vẻ mặt bồn chồn trên mặt không giấu được.

"Trước kia chưa từng gặp mặt, nhắc tới người ta làm gì?" Phó Thâm cười: "Hơn nữa loại chuyện riêng tư này cũng không tùy tiện nói".

"Bây giờ cũng bởi vì mọi chuyện đã chắc chắn, tôi mới dám nói cho các cậu biết".
"Nhớ đưa phong bì, tiện thể bù luôn phần của tôi với Tinh Tinh".

Lộ Tinh hiện tại vừa nghe đến tiền, hai mắt liền sáng lên, theo sau Phó Thâm, nghiêm túc nói với hai người kia: "Nhớ kỹ phong bì của Tinh Tinh với Phó Thâm!"

"Cả Tần Húc với Ôn Ngôn nữa". Tần Húc không cam lòng yếu thế, vội tàng theo sau.

""

Trong lúc nhất thời, Nghiêm Đào phát hiện ra rằng mình thực sự chính là tên hề, hắn chơi thoải mái nhất, kết quả cuối cùng chỉ có mình hắn cô đơn nhất.

"Mấy người". Nghiêm Đào giơ ngón tay cái lên: "Giỏi lắm!"

Bữa lẩu tối vẫn tiếp tục, nhưng Nghiêm Đào bỗng trở nên không còn hưng phấn như trước, như bị người ta dội một gáo nước lạnh thấu tim.

Con cầm thú Phó Trạch sắp kết hôn! Đầu óc Nghiêm Đào rất rối loạn, nhưng gương mặt tuấn tú nho nhã luôn hiện lên trước mắt hắn.
Người đàn ông gần đây luôn ở cùng Phó Trạch là đối tượng hôn ước thân thiết của anh ta chăng?

Nghiêm Đào liên tục uống rượu, cuối cùng khi rời khỏi bữa tiệc là tài xế đón hắn đi.

Phó Thâm nhìn bộ dáng kia của hắn, lén lút gọi điện thoại cho Phó Trạch bảo anh xuống dưới tầng đón người.

Khi Nghiêm Đào được tài xế đưa đến bãi đỗ xe ngầm, Phó Trạch đã đợi ở đây rất lâu.

Phó Trạch đỡ Nghiêm Đào say tí bỉ xuống, Nghiêm Đào híp mắt, nhìn cái dáng là biết ngay cả đường cũng không đi được.

"Vất vả rồi, giao cho tôi là được".

Tài xế thấy có người đón, thì yên tâm tan tầm.

Phó Trạch bế ngang Nghiêm Đào lên vào thang máy.

Tốt xấu gì Nghiêm Đào cũng tự cho mình là mãnh công, cân nặng không hề nhẹ, có điều Phó Trạch bế lên cũng không cần quá sức.

Ánh sáng chói mắt vào phòng làm cho Nghiêm Đào nhíu mày, cố gắng mở mắt.
"Phó Trạch!" Nghiêm Đào hét lớn một tiếng: "Anh là cái đồ khốn nạn".

Không hiểu sao tự dưng bị mắng một câu, Phó Trạch cũng không tức giận, ngược lại còn hứng thú nhìn hắn.

"Tôi khốn nạn với ai?" Phó Trạch đặt người xuống giường phòng ngủ, cả người Nghiêm Đào nồng nặc mùi rượu, xem ra thực sự đã uống hơi nhiều.

"Anh khốn nạn với ai, anh, anh, trong lòng anh còn không biết?" Nghiêm Đào tức giận đến mức giơ chân muốn đạp Phó Trạch, nhưng một cước này toàn thân cậu mềm nhũn giống như gãi ngứa.

"Không có". Phó Trạch muốn nghe Nghiêm Đào tự mình nói ra.

Nghiêm Đào túm lấy cổ áo Phó Trạch, nghiến răng, trông như muốn ăn thịt Phó Trạch.

Phó Trạch mỉm cười nhìn hắn: "Sao không nói?"

Hai chân Nghiêm Đào đột nhiên quấn lấy eo Phó Trạch, vặn người một cái, đè Phó Trạch đang không hề phòng bị xuống dưới thân.
"Ông đây nhất định phải ngủ* lại!" Nghiêm Đào tiếp tục say rượu phát điên, bắt đầu xé quần áo Phó Trạch.

*Ý thằng chả là muốn làm 1 đó =))))

"Cậu chắc chắn?" Phó Trạch không chống cự, trái lại rất chờ mong.

Trong đầu Nghiêm Đào không có gì khác, chỉ cảm thấy Phó Trạch như vậy rất thiếu làm!

Trong đầu Nghiêm Đào lại hiện lên bộ dáng Phó Trạch và tên mặt trắng* kia ở cạnh nhau, liền tức sôi máu.

*Tên mặt trắng aka tiểu bạch kiểm: ngoài nghĩa là người con trai hiền, nhu nhược quá mức, công tử bột thì còn có nghĩa là trai bao =)))

Quần áo Phó Trạch bị Nghiêm Đào lột sạch, ngón tay Nghiêm Đào mò lên eo Phó Trạch, lúc này tay hắn đột nhiên bị tóm, bấy giờ Phó Trạch mới lộ ra răng nanh ăn thịt người của anh.

Đũng quần Nghiêm Đào bị người nắm lấy, sửng sốt trong lúc nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Muốn ở mặt trên?" Phó Trạch hỏi.

"Bớt nhảm!" Nghiêm Đào say bét nhè, nhưng tâm tư làm 1 vẫn không hề thay đổi.

"E rằng không được rồi" Phó Trạch nói xong, lật ngược đè Nghiêm Đào ở dưới: "Ở trên vất vả, để tôi đi".

"A~" Nghiêm Đào đột nhiên rên lên một tiếng tràn đầy du͙ƈ vọиɠ, Phó Trạch xoa nắn anh em hắn.

Bây giờ Nghiêm Đào mẫn cảm không chịu nổi, dù sao ngoại trừ cùng Phó Trạch hắn cũng chưa từng phát tiết qua, ngay cả tự mình động tay cũng không được.

"Không, không, tôi, tôi muốn ở trên". Nghiêm Đào rất không cam lòng tiếp tục giãy giụa.

"Lát nữa cho cậu ở trên đấy". Phó Trạch dán vào lỗ tai hắn nói, cởϊ qυầи Nghiêm Đào.

___________________________________

#Đậu: Tui thiii xong rùi mấy bồ ưiiiiii  (づ ̄ 3 ̄)づ chương này dài qué ಥ_ಥ