Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 108: Lén lút ra ngoài




Editor: Đậu

"Nghiêm thiếu, đã lâu ngài không đến".

Quầy bar, Nghiêm Đào vừa ngồi xuống vừa gọi một ly rượu.

"Gần đây có nhiều chuyện". Nghiêm Đào là khách quen ở đây, bartender rất có ấn tượng với hắn, có điều Nghiêm Đào đã một thời gian không đến đây.

Kể từ khi thằng anh em phía dưới của hắn xảy ra vấn đề, đừng nói là quán bar, ngay cả mấy nơi giải trí Nghiêm Đào cũng ít đi hơn rất nhiều.

"Rượu của ngài". Bartender đẩy ly rượu đến trước mặt Nghiêm Đào.

Nghiêm Đào cầm ly rượu lên, xoay ghế xoay, nhìn về phía sàn nhảy, âm nhạc sôi động, người trẻ tuổi cuồng hoan, bên người tuấn nam mỹ nữ nhảy múa nóng bỏng.

Nghiêm Đào không tham gia vào đó, một mình buồn bực uống rượu một mình, cũng có rất nhiều nam nữ đi lên bắt chuyện, hắn cũng không để ý đến, mấy người đó không vui tự mình bỏ đi.


Thời gian gần rạng sáng, Nghiêm Đào không nhịn được nhìn điện thoại, giống như đang chờ mong cái gì đó, sắc mặt nặng nề.

Hắn đang buồn chán, đột nhiên một tin nhắn văn bản hiện lên điện thoại.

Nghiêm Đào nhanh chóng lấy điện thoại ra, khóe miệng rốt cuộc cũng nở một nụ cười, trong lòng suy đoán chắc là tin nhắn Phó Trạch giục hắn về nhà, bởi vì lúc trước Phó Trạch cũng là bộ dáng này, y như một bà mẹ già.

"Đệt!" Nghiêm Đào nhìn lướt qua tin nhắn, nụ cười vừa lộ ra không dễ phát hiện vừa rồi, trong nháy mắt biến mất, mặt hắn tối sầm lại.

Mẹ nó Phó Trạch, lại là quảng cáo rác rưởi, hơn nữa còn là quảng cáo thận...

Nghiêm Đào tức đến mức đỏ mặt đỏ cổ, lập tức muốn đi. Kết quả vừa mới đứng lên, chỉ thấy hai người đàn ông đi vào trước cửa quán bar.


Phó Trạch!

Dù Phó Trạch có hóa thành tro thì Nghiêm Đào cũng nhận ra! Mà người đàn ông bên cạnh anh ta, rõ ràng chính là người mà Nghiêm Đào nhìn thấy ở cửa hàng tiện lợi đêm đó.

Thừa dịp hai người kia còn chưa phát hiện ra, Nghiêm Đào đã cầm ly rượu nhanh chóng lao vào một góc tối.

"Hai ly OX".

Hai người đi đến quầy bar, Phó Trạch gọi rượu.

Nghiêm Đào mắt không chớp giám sát hai người này.

Hèn gì tên khốn Phó Trạch này lại không nhắn tin giục hắn về nhà, thì ra là giở trò lừa gạt sau lưng hắn! Gần đây vẫn luôn đi sớm về muộn.

Nghiêm Đào tức giận nghĩ, trong lòng nhất thời quên mình đặt ở vị trí nào, từ góc độ nào chỉ trích Phó Trạch.

Hai người kia không biết nói chuyện cái gì, cười đến không khép miệng lại được. Nhất là Phó Trạch, ánh mắt sau tròng kính nhìn người đàn ông kia lóe sáng.


Phó Trạch chưa bao giờ đối xử với hắn như thế, nói chuyện với hắn chưa bao giờ vui vẻ như thế...

Bất giác cả người Nghiêm Đào nổi lên vị chua.

Hai người kia đang tán gẫu, một cậu nam sinh cầm điện thoại đi lại bắt chuyện, chắc là hỏi phương thức liên lạc của anh bạn bên cạnh Phó Trạch.

Nhưng anh bạn của anh ta còn chưa nói gì, trái lại Phó Trạch đã nói trước với cậu nam sinh nọ. Nghiêm Đào không biết Phó Trạch nói gì, chỉ thấy vẻ mặt nam sinh nọ mất mát rời đi, sau đó hai người đàn ông kia ăn ý cụng ly.

Ly rượu trong tay Nghiêm Đào bị siết chặt.

Nơi tương đối yên tĩnh của quán bar là nhà vệ sinh, cách âm tốt.

Nghiêm Đào cầm điện thoại, ngón tay dừng trên số điện thoại của Phó Trạch.

Tất cả chỉ trách tên khốn Phó Trạch kia, tính phúc của mình mới bị đứt đoạn, kết quả hiện tại chính anh ta ở bên ngoài thoải mái tự do vui vẻ! Nghiêm Đào không thể thuận theo ý Phó Trạch, quyết tâm quấy rầy hẹn hò của anh ta.
Ngón tay Nghiêm Đào ấn xuống, điện thoại sau khi vang lên âm báo máy bận, cuối cùng cũng kết nối được.

Vào tai là âm nhạc huyên náo và ồn ào.

"Alo". Cũng may giọng nói của Phó Trạch vẫn có thể nghe rõ ràng.

"Anh đang ở đâu? Khi nào anh về?"Nghiêm Đào hỏi, giọng điệu không tốt lắm.

"Tôi đang ở quán bar với bạn, đêm nay sẽ về muộn". Giọng Phó Trạch thường thường: "Có chuyện gì à?"

"Anh không về thì ai nấu cơm?!" Nghiêm Đào tức giận: "Tối sắp chết đói rồi!"

"Có phải anh quên trước kia lúc khi ở nhà tôi, nói mỗi ngày đều sẽ nấu bữa tối không?"

Nghiêm Đào hung dữ.

"Tối nay thật sự có việc". Phó Trạch giải thích: "Để tôi gọi đồ hộp cho cậu".

"Nửa tiếng sau là đến, cậu chịu chờ một chút".

Phó Trạch nói xong, cúp điện thoại.

"Ê? Ê!"

Nghiêm Đào sửng sốt, Phó Trạch thế mà bảo hắn ăn đồ hộp, còn cúp điện thoại của hắn!
Mấy chuyện này chưa xảy ra bao giờ....

Trong lòng Nghiêm Đào không hiểu sao khó chịu, đây là Phó Trạch không quan tâm hắn nữa...

Nghiêm Đào rời quán bar bằng cửa sau, trước khi đi hắn còn nhìn Phó Trạch một cái, Phó Trạch vẫn đang nói đùa với người nọ, dường như hoàn toàn không bị cú điện thoại của hắn ảnh hưởng.

"Đồ ăn mang đến chưa? Tôi thích mì thịt bò nhà này".

Một giờ sáng, Phó Trạch trở về, Nghiêm Đào ngồi trước máy tính đeo tai nghe chơi game, không biết có nghe anh nói chuyện hay không, cũng không quay đầu lại.

Phó Trạch thay giày da vào phòng, cầm lấy mấy hộp cơm mang vào bàn trà, có vẻ như Nghiêm Đào không đụng đến.

Phó Trạch không nói gì nữa, cởϊ áσ khoác đi vào phòng bếp, ngay sau đó trong phòng bếp vang lên tiếng bật bếp và tiếng trứng rán.

Một lát sau, Phó Trạch bưng bát mì ra, mùi vị rất thơm, cảm giác cũng không tệ lắm.
Khứu giác Nghiêm Đào nhạy bén, rốt cuộc tháo tai nghe xuống, sắc mặt đẹp hơn một chút, Phó Trạch vẫn rất thức thời.

"Tối nay uống rượu, dạ dày khó chịu, nên ăn chút mì". Phó Trạch cười nói với Nghiêm Đào đang quay đầu nhìn mình.

Sau đó Nghiêm Đào liền thấy Phó Trạch kéo ghế ra thong dong ngồi xuống, không nhanh không chậm bắt đầu ăn mì.

"Đệt đệt đệt!". Trong lòng Nghiêm Đào nháy mắt như có một vạn con ngựa chạy qua, hóa ra tên Phó Trạch này căn bản không phải làm cho hắn!

Ngược lại mình thì như con khổng tước xòe đuôi, tự mình đa tình!

Bây giờ Nghiêm Đào rất muốn đem cả bát cả Phó Trạch ném hết ra ngoài!

"Cậu muốn ăn không?" Phó Trạch thấy Nghiêm Đào nhìn anh chằm chằm, mở miệng hỏi.

"Ăn cái shit!" Nghiêm Đào hùng hùng hổ hổ giống như pháo nổ tung, vào phòng đóng sầm cửa.
Phó Trạch tiếp tục ăn mì, cho đến khi ăn hết sợi mì cuối cùng trong bát, mới lấy điện thoại ra, mở bản ghi liên lạc, cười nhìn nhật ký cuộc gọi chỉ 38s.

Sáng hôm sau.

Phó Trạch ăn sáng xong chuẩn bị đến bệnh viện, tuy là cuối tuần, nhưng hôm nay đến lượt anh trực.

Nghiêm Đào mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Phó Trạch đóng cửa, xoa mặt, xoay người ngồi dậy.

"Nhớ ăn sáng, tôi đi trực". Nghiêm Đào liếc mắt nhìn giấy note trên bàn ăn cùng với bánh bao bốc hơi nóng trước mặt, cầm lấy một cái nhét vào miệng, vừa ăn vừa nhắn tin cho người ta.

Nội khoa Dung y.

"Bác sĩ Phó, hôm nay là anh trực à?" Phó Trạch vừa đến bệnh viện, đã có không ít y tá, bác sĩ nữ chào hỏi anh.

Phó Trạch đi vào văn phòng, dọn dẹp đơn giản, thay áo blouse trắng làm việc.

Sáng sớm cũng không bận, Phó Trạch lấy ra từ ngăn kéo một quyển sách y khoa lật xem, vừa đọc đã mất một tiếng đồng hồ, mãi đến khi cửa văn phòng bị người gõ.
"Bác sĩ Phó có người tìm". Cô y tá nhỏ đẩy cửa ra, nói với Phó Trạch ở trong.

"Cảm ơn". Phó Trạch đứng dậy định ra ngoài xem ai tìm anh, thì thấy người đã vào trong.

"Cậu..." Ánh mắt Phó Trạch rơi vào bàn tay đang dắt cậu bé, ánh mắt hơi nheo lại.

"Bác sĩ, phiền anh khám bệnh giúp bạn nhỏ nhà tôi". Nghiêm Đào cười cười với cậu bé bên cạnh.

"Đăng ký chưa?" Phó Trạch bước đến gần hai người, vẫn mỉm cười.

"Rồi". Nghiêm Đào trả lời lưu loát: "Đặt phiếu đăng ký trước mặt Phó Trạch".

"Ngồi xuống". Phó Trạch nhìn cái ghế một bên.

"Ngồi đi, cục cưng".

Hai chữ 'cục cưng' được Nghiêm Đào nói bằng giọng tình cảm, còn tri kỷ kéo ghế cho cậu bé kia.

"Chỗ nào không thoải mái?" Phó Trạch vẫn ôn nhu nhã nhặn như ngày thường.

"Bụng, đau bụng". Cậu bé nói với Phó Trạch, không biết là xấu hổ hay căng thẳng, nói lắp bắp.
Phó Trạch bộ dáng hiểu rõ, giọng nói rất ôn nhu: "Đầu tiên cậu nằm xuống, tôi nhấn vào chỗ nào đau thì cậu lên tiếng".

Cậu bé nằm trên giường nhỏ theo chỉ dẫn của Phó Trạch, Phó Trạch nhanh chóng đeo găng tay cao su vào. Trong đầu Nghiêm Đào thầm nghĩ, Phó Trạch quá bình tĩnh!

Hắn cố tình muốn đưa ai đó đến đây chính là muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ Phó Trạch một chút, thế mà người này...

"Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ tay". Phó Trạch ngón lên bụng cậu bé qua lớp quần áo.

"Ừ". Cậu bé gật đầu.

"Ở đây có đau không?" Phó Trạch ấn một chỗ.

Cậu bé lắc đầu, ngước nhìn đường nét khuôn mặt hoàn mỹ của Phó Trạch, bác sĩ này đẹp trai quá... Mấu chốt là dịu dàng chết người! Có một bác sĩ như vậy, mỗi ngày bị bệnh cũng được!

Phó Trạch đổi vài chỗ, cậu bé đều si ngốc nhìn anh lắc đầu, trên mặt đỏ ửng.
"..." Nghiêm Đào nhận ra có gì đó không đúng.

"Cục cưng". Nghiêm Đào không ngồi chờ chết nữa: "Chỗ nào em không thoải mái phải thành thật nói cho bác sĩ mới biết được, nghe lời".

Câu này của Nghiêm Đào đánh thức người trong mộng.

"Á!" Cậu bé đột nhiên đau đớn kêu một tiếng, cũng mặc kệ Phó Trạch đang ấn ở đâu.

"Đâu ở đây?" Phó Trạch lại ấn chỗ đó.

"Vâng". Cậu bé nhíu mày: "Đau quá".

"Chỗ này..."

"Là ruột thừa".

Phó Trạch đi lại bàn làm việc, lấy bút với danh sách ca bệnh: "Theo các triệu chứng của cậu mà xem, chắc là đau ruột thừa, phải phẫu thuật cắt bỏ".

"Phẫu thuật?" Vẻ mặt cậu bé kinh ngạc.

"Đúng". Trên tay Phó Trạch lưu loát viết chữ, sắc mặt nghiêm túc đứng đắn.

"Nếu là người của cậu, vậy tôi sẽ sắp xếp phẫu thuật cho cậu ta". Phó Trạch cười cười nói với Nghiêm Đào.
"Bác sĩ, hình như em không đau nữa".

Cậu bé gấp muốn khóc.

"Đừng sợ, tiêm thuốc tê sẽ không đau". Biểu hiện Phó Trạch rất ân cần: "Tôi sẽ đi thông báo cho ý tá chuẩn bị tiến hành ca phẫu thuật".

Phó Trạch nói xong, để lại hai người rồi ra khỏi văn phòng.

Cửa đóng lại, mặt Nghiêm Đào tái mét.

"Nghiêm thiếu, tôi không muốn làm phẫu thuật!" Cậu bé nắm lấy ống tay áo Nghiêm Đào: "Còn phải cắt ruột thừa".

Sự tình hoàn toàn không theo triển theo kế hoạch của Nghiêm Đào, hắn vốn tưởng rằng Phó Trạch sẽ tức giận, nhưng người ta như không có chuyện gì xảy ra.

"Nghiêm thiếu, làm sao bây giờ".

"Còn có thể làm gì nữa, đi đi!" Nghiêm Đào nghxi thừa dịp Phó Trạch chưa quay lại, chạy là thượng sách.

Cậu bé vội vội vàng vàng đi giày xong, đi theo sau Nghiêm Đào rời đi.

Gần như ngay khi Nghiêm Đào định mở cửa, cánh cửa đã tự mở ra.
"Mấy người muốn đi đâu?" Vẻ mặt Phó Trạch nghi hoặc chặn cửa: "Ca phẫu thuật đã sắp xếp xong".

"Nửa tiếng sau là có thể làm".

"Em, em muốn đi vệ sinh". Cậu bé ở đằng sau Nghiêm Đào nói.

"À, ra ngoài rẽ phải là đến". Phó Trạch tránh ra một đường, còn cười chỉ chỉ hướng đi cho cậu bé.

Phó Trạch cười rộ lên thật sự là máy gặt tim của các thiếu nam thiếu nữ, nếu không phải vì phẫu thuật, cậu bé cảm thấy mình sẽ nhịn không được hỏi wechat anh í.

Cậu bé vòng qua Phó Trạch, đi ra ngoài theo hướng anh chỉ, rồi.. chuồn mất.

Nghiêm Đào đang muốn thoát thân, lại không nghĩ Phó Trạch bước vào, khóa cửa cửa lại.

"Có cần tôi giúp cậu xem một chút không?" Phó Trạch hỏi, đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén.

Trong lòng Nghiêm Đào nghẹn lại, không hiểu sao sống lưng lạnh.

"Tôi không có bệnh". Nghiêm Đào cứng miệng.
Phó Trạch bước gần về phía hắn, hai chân hắn không tự chủ lùi về sau.

Cuối cùng dừng ở bàn làm việc không thể lùi.

Một tay Phó Trạch đỡ lấy vai Nghiêm Đào, cổ tay dùng lực, trực tiếp đè Nghiêm Đào nửa nằm trên bàn làm việc.

Sau đó một thứ cứng được cắm vào giữa đáy quần Nghiêm Đào, đầu gối của Phó Trạch đang ở vị trí mẫn cảm của hắn.

Nghiêm Đào giãy dụa muốn đứng lên, tiếc là Phó Trạch nắm lấy huyệt vị trên tứ chi hắn khiến hắn không dùng sức được, hai tay cũng bị khóa ở sau.

"Cậu làm chuyện đó với nó?" Phó Trạch hỏi, "nó" ở đây là chỉ cậu bé vừa rồi.

Trên thực tế dựa vào trình độ của Phó Trạch không có khả năng không nhìn ra cậu bé kia không có bệnh, anh đại khái cũng đoán được ý đồ của Nghiêm Đào mang người đến, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
"Có làm hay không, liên quan gì đến anh". Nghiêm Đào cười lạnh với Phó Trạch: "Anh là gì của tôi, đòi quản tôi".

Nghiêm Đào vừa nói ra lời này, cả hai đều sửng sốt.

Nhưng Phó Trạch nhanh chóng hoàn hồn, hạ thấp thân mình gần Nghiêm Đào, ánh mắt trở nên có chút phức tạp: "Cậu nghĩ tôi là gì của cậu"

Bàn tay Phó Trạch trên bàn trộm siết chặt.

Nghiêm Đào còn hơi bối rối, ánh mắt né tránh: "Anh, anh không phải là cầm thú à!"

Phó Trạch khó nén lộ ra nỗi mất mát...

"Cậu đúng thật là..." Phó Trạch đột nhiên cười lại bất đắc dĩ, anh muốn nói Nghiêm Đào cứng miệng, nhưng không nói ra.

"Cậu đang run à?" Phó Trạch nhìn bắp đùi Nghiêm Đào: "Sợ cái gì?"

"Tôi không phải bị Parkinson* chứ!"

Phó Trạch không nói còn đỡ, vừa nói Nghiêm Đào lại càng run hơn.

*Parkinson's disease (viết tắt là PD) là một rối loạn thoái hóa thần kinh mãn tính ảnh hưởng đến hệ thần kinh trung ương, chủ yếu ảnh hưởng đến hệ thần kinh vận động. Các triệu chứng của nó thường xuất hiện chậm theo thời gian, với các triệu chứng rõ rệt nhất ở giai đoạn đầu là run rẩy, cứng chân tay, suy giảm chức năng vận động và dáng đi bất thường.