Người Cá Medusa

Chương 94: C94: Thầm phá kén




Trung - Việt: Linh Thần

(LT: Tối đọc trinh thám nhức cái đầu rồi, làm đoạn ngược nữa.:v Dây thần kinh căng như dây đàn luôn bà con)

- --

Isis nhìn phương tiện lưu đày Keto đi xa từ trong đài quan sát, thấy nó dần biến mất ở nơi xa, khóe môi hắn ta từ từ nhếch lên, trong đôi mắt tím lộ ra dục vọng nồng đậm.

"Ta phải thưởng cho ngươi, Mục Diệp, lấy danh nghĩa lưu đầy để khiến hắn biến mất khỏi tầm mắt dân chúng thật sự là lựa chọn tốt nhất, nếu cứ giam cầm thì mấy tên xuất thân Tế tư trong viện Trưởng lão sẽ náo loạn lật cả trời. Nói đi, ngươi muốn thưởng gì?"

"Cống hiến sức lực cho bệ hạ là vinh hạnh của ta. Nếu bệ hạ hài lòng năng lực và lai lịch của ta, ta hy vọng có thể thay Keto trở thành người duy trì trật tự và Đại tế tư, cống hiến cho các hậu duệ và quốc gia của ngài."

"Được... tốt lắm." Isis cười gật đầu, sau này Keto sẽ ở ở một vệ tinh bí mật như một thiên đường vui chơi nghỉ phép liên tục sinh con cho hắn ta, Tinh quốc thật sự cần một tồn tại có thể thay thế chỗ trống của anh.

"Vương!" Đột nhiên, một tiếng gọi hoảng hốt truyền đến từ bên cạnh, Isis quay đầu, thấy một binh lính trên đài quan sát mặt mày hoảng hốt.

"Sao vậy?"

"Phương tiện chuyển Keto đi mất liên lạc, hình như gặp phải cuớp!"

"Cái gì?"

—-

Năm tinh niên sau, trái đất, vùng biển Nam Mỹ.

"Tế tư Aamon! Ngươi mau tỉnh lại đi!"

Tiếng gọi gấp rút ngày càng rõ hơn, Aamon khó khăn mở mắt ra.

Ánh sáng chiếu đến, Aamon chớp mắt, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trên hành tinh xa lạ này, mênh mông quá, biển xanh vô bờ bến, xác phương tiện di chuyển của bọn họ rơi xuống vỡ nát, trôi nổi trên biển.

"Mau, gọi Đại tế tư dậy!"

Cuối cùng nang sinh vật được bảo vệ vô cùng hoàn hảo rách ra, những Tế tư người cá vây quanh bóng dáng lộ ra. Gương mặt người ấy trắng bệch, như thể đã yên tĩnh chết từ lâu, trên vây đuôi của anh vẫn còn lại vết thương bị hình cụ đâm xuyên năm ấy... vì cốt lõi sinh mệnh quá yếu ớt, tồn tại đã từng có sức mạnh lớn nhất sao Hải Vương, giờ khả năng tự hồi phục cơ bản cũng trở nên khó khăn. Đúng như hắn ta dự liệu và lo lắng, hậu duệ bất ngờ của Keto... cuối cùng trở thành điểm yếu trí mạng của anh, dù hắn ta không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì trên hành tinh ấy, nhưng sức mạnh trong cốt lõi sinh mệnh của Keto gần như cạn kiệt, mâu Pontus trên cổ tay vẫn còn, có nghĩa là thư khoang vẫn chưa bị chiếm, sức mạnh cốt lõi sinh mệnh chỉ có thể là bị anh chủ động chuyển cho tồn tại khác, không có khả năng thứ hai... người duy trì trật tự mạnh nhất sao Hải Vương này nguyện rơi vào vực sâu vì hậu duệ của anh, đến mức mặc người xâu xé.

Cũng may... Lúc Isis lấy danh lưu đày đưa Keto đến vjee tinh vui chơi bí mật của hắn ta, những Tế tư bọn họ và những những người thuộc tộc Siren từng được Keto cứu giúp bảo vệ đến cứu kịp thời, cứu được Keto suýt nữa đã bị bắt làm của riêng, đi qua đường hầm chuyển tiếp tinh hệ, đến một hành tinh xa lạ cách xa vào mấy năm sau. Nếu bọn họ muộn hơn chút nữa... hắn ta không dám nghĩ vận mệnh người duy trì trật tự này sẽ bi thảm thế nào.

Bị thương nặng như vậy, xương trên người đều gãy rồi... anh vẫn tình sao?


Aamon run run đặt bàn tay có màng lên ngực Đại tế tư người cá, sức mạnh của cốt lõi sinh mệnh chuyển động yếu ớt, gần như không thể cảm nhận được.

Mấy con sứa nhỏ xíu xúm lại, vây quanh Keto.

"Mau tỉnh lại đi, Đại tế tư... chúng ta không thể không có ngươi."

Mấy Tế tư người cá cũng vây quanh anh, khe khẽ cầu nguyện, một lúc sau, cuối cùng tồn tại trong nang sinh vật từ từ mở mắt ra.



Trên sao Hải Vương lúc này.

Tim đập hỗn loạn, Celuecus mở đôi mắt hằn đầy tơ máu trong bóng đêm.

Hắn lại không chống đỡ được ngủ mất. Lại mơ thấy... Keto.

Chất độc tối qua sứa tinh thần để lại vẫn phát tác trong thần kinh não, đấu hắn đau như muốn nứt toạc, hít sâu một hơi, bàn tay có màng đâm vào trong vảy, đuôi cá bị mấy sợi xích trói chặt cuộn tròn.

Năm năm một ngày.

Hắn bị nhốt lại năm năm một ngày rồi.

Hắn nhìn lên đuôi mình.

Không biết sao trong thời gian hắn bị giam, vây đuôi suy thoái dị dạng đã mọc dài ra như có kỳ tích, biến thành hình sáu cánh xòe ra đẹp đẽ, độ dài của đuôi cá cũng tăng lên từng ngày, vây lưng phía sau cũng lớn hơn nhiều. Hắn lớn rồi... sau khi Keto đi, cuối cùng hắn không còn dáng vẻ dị dạng trước kia nữa.

Keto thấy hắn như bây giờ có cảm tưởng gì nhỉ?

Sẽ ngạc nhiên sao?

Sẽ vui vẻ... sẽ cười với hắn như với Moloer sao?

Nhưng anh ở đâu? Vẫn... sống chứ?

Keto, ta còn có thể... gặp lại ngươi không?

Celuecus dựa vào ổ lạnh băng, yên tĩnh suy nghĩ.

Buồn cười biết bao... Trong thời gian mấy năm hắn và anh ở cạnh nhau, hắn không biết rốt cuộc tình cảm của hắn với Keto là gì, mãi đến khi hai người chia ly, hắn mới tỉnh ngộ, thù hận và khát vọng hắn đối với anh đã lên men thành tình yêu sâu đậm từ lúc nào rồi.


Nhưng đến cả cơ hội nói ra cũng không có, gặp cũng chẳng gặp được.

Hắn hận vô cùng... cũng thích người ấy vô cùng.

Ánh sáng ban ngày dần lui nhường chỗ cho bóng đêm. Lúc cơn buồn ngủ ập đến, bàn tay có màng siết chặt, hắn cạy một phiến vảy vàng lấp lánh trên đuôi cá bị thương chi chít, máu đỏ sẫm chảy theo vây đuôi trong nước, đau đớn dữ dội khiến hắn tỉnh táo... Không thể ngủ, nếu ngủ sẽ mơ thấy Keto. Có lẽ đêm nay hoặc đêm mai, Isis sẽ cử sứa tinh thần đến bất cứ lúc nào, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng.

Đêm khuya.

"A..." Dù đâm kịch độc của sứa thần kinh lại đâm vào đầu, cơn đau nhói ập đến từ sâu trong thần kinh như có vô số con trùng đang gặm cắn đại não, Celuecus ngửa cổ, mắt muốn rách toạc, toàn thân co rút dữ dội.

"Ngươi vẫn lưu luyến Keto sao? Vẫn nghĩ hắn trong sạch sao?" Sâu trong đầu, tiếng chất vấn nghe thấy mỗi đêm vang lên.

"Không... lưu luyến..." Vuốt đều cạy gãy, máu tươi chảy xuống từ hốc mắt người cá thiếu niên.

"Ngươi đang nói dối, Celuecus, mai tiếp tục."

Cuối cùng một trận giày vò tàn khốc cũng kết thúc trước bình minh.

Thất khiếu* Celuecus chảy máu nằm rạp trong vỏ ngọc trai, mái tóc đen tán loạn phủ trên mặt.

Lúc lâu sau hắn mới có sức nhúc nhích. Bàn tay có màng run rẩy, lần sờ lấy thứ dưới vỏ trai ra, vảy vàng đẫm máu được kết lại với nhau bằng tóc của Keto và hắn, lóe lên ánh sáng trong bóng đêm.

Nhặt phiến vảy vừa bị hắn cạy xuống hôm nay, hắn cần thận kết lên.

Đợi... đợi ta, Keto. Để có thể gặp ngươi...

... Ta sẽ cố gắng... quên ngươi.



Sàn sạt...

Sau lưng truyền đến tiếng động khe khẽ, Celuecus cảnh giác, vực dậy 120% tinh thần nhìn ra sau, thấy một bóng đen ẩn trong bóng đêm. Đó không phải Isis hay sứa tinh thần, mà là sinh vật thon dài hình dáng kỳ lạ, giống như rắn nước, nhưng có nhiều chân dài như xúc tua.

"Ngươi muốn gặp lại Keto?" Một giọng nói kỳ lạ xuyên vào màng tai khiến đầu hắn đau nhói: "Nhưng ngươi vẫn luôn bị giam ở đây, sao gặp được hắn bị lưu đày ở hành tinh khác được?"


"Ngươi là thứ gì?" Celuecus híp đôi mắt.

"Bạn ngươi." Bóng đen thon dài ấy xoay một vòng, từ từ bơi gần đến chỗ hắn: "Bào phụ của ngươi nghi ngờ ngươi có tâm tư khác, vẫn luôn giam ngươi ở đây, liên tục dùng sứa tinh thần thăm dò ngươi, giày vò ngươi, nhưng hoài nghi của hắn ta không sai, đúng không? Ngươi thật sự không buông bỏ Keto, thay vì cứ bị giam ở đây không kể ngày đêm, hoặc ép bản thân làm trái với lòng mình, chi bằng hợp tác với chúng ta... ta đảm bảo, chẳng mấy chốc ngươi có thể đến cạnh Keto."

"Ngươi là sóng ngầm, đúng không?" Celuecus cắn răng cười... cái quần tộc tà ác hại Keto đến bước này, bây giờ còn muốn nhân lúc này lấy Keto làm mồi câu dụ dỗ lợi dụng hắn, muốn để hắn thành con rối bị chúng ký sinh. Dù chết hắn cũng khuất phục.

Hắn lạnh lùng nói một chữ: "Cút."



"Thất bại rồi?" Trong hang động tối tăm, Mục Diệp nhìn bóng đen thon dài trước mắt, đè thấp giọng hỏi.

"Trong người hắn chảy dòng máu của người cá sáng thế... chúng ta không thể ăn mòn hắn, trừ khi hắn chủ động hiến tế bản thân."

"Giam năm năm rồi... nhóc con đó cũng bướng bỉnh thật." Mục Diệp khó hiểu lắc đầu, nhìn Moloer bên cạnh trầm mặc.

"Vì sao... hắn dựa vào cái gì mà kiên trì... dựa vào cái gì không đồng ý..." Đè lên hoa văn đen ẩn hiện trên ngực mình, trong đôi mắt màu lam thoáng tia u ám: "Ta muốn xem thử hắn có thể kiên trì đến bao giờ!"

Dựa vào cái gì, lựa chọn của hắn và hắn ta không giống nhau?

​"Sau này tìm cơ hội khác... chỉ cần không chế được Celuecus, không cần lo đến việc tìm tung tích của Keto." Mục Diệp vỗ vai hắn ta. Mí mắt Moloer giật giật, đám tế tư đáng hận đó... rốt cuộc đã đưa Keto đi đâu?



Vô số ngày đêm trôi qua.

Lau vết máu trên trán, Nereus cụp mắt nhìn đám thị vệ đeo thắt lưng ngọc tượng trưng cho người chiến thắng trận đấu cho mình. Nhớ đến trải nghiệm trận đầu mười năm trước, hắn ta hơi không cam lòng cau mày.

Vì sự vắng mặt của tên hắn ta đã từng thua trận... Celuecus, hắn ta cảm thấy thiếu cảm giác chiến thắng. Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng, lúc về Vương điện vẫn hỏi Isis: "Phụ vương, Celuecus đâu?"

Suy nghĩ Isis gần như khựng lại một lát mới phản ứng. Cái tên này đã biến mất quá lâu rồi, lâu đến mức hắn ta sắp quên mình còn có hậu duệ này. Mười năm trước hắn ta hạ lệnh xong, từ đầu chí cuối hắn ta chưa nhận được phản hồi của sứa tinh thần về việc Celuecus vượt qua khảo sát, lâu vậy rồi, cái tên đó cũng bị hắn ta vứt xó.

Vì bất chợt được Nereus nhắc đến, hắn ta không khỏi hứng thú với kết quả của mệnh lệnh ban đầu của mình, bèn gọi một con sứa giám sát đến.

Trong cảnh giám sát, nghìn con mắt của sứa tinh thần nhìn gương mặt của hậu duệ Vương thất không còn là thiếu niên nữa dưới mũ ô, xúc tua kịch độc quấy nhiễu trong đầu hắn, tiếp tục lặp đi lặp lại những câu hỏi về Keto.

Hậu duệ của hắn ta đau đớn co rúm, nói ra đáp án chính xác hắn ta đã đặt ra, nhưng vẫn nói dối câu cuối cùng.

"Ngươi vẫn lưu luyến Keto sao?"

"... Không."

Isis nhìn cả quá trình tiếc nuối thở dài. Đã mười năm rồi, Moloer đã thờ ơ với cái tên này và tội danh phản quốc của anh rồi, mà nhóc con này... vẫn cứ cố chấp.

Năm đó con mồi tới tay lại bay mất, tuy không có chứng cứ, hắn ta cũng hơi nghi ngờ là nhóc con này báo tin... tâm trạng trở nên tồi tệ, đuổi sứa giám sát ra: "Tiếp tục, không cần dừng."


—-

Hai năm sau.

"A... a..."

Tiếng hét chói tai lại vang lên trong bóng tối, hai thị vệ người cá giữ cửa bị tiếng ồn làm tỉnh. Một trong số đó ngáp ngắn ngáp dài, lộ ra vẻ bực dọc: "Ngày nào cũng vậy, rốt cuộc có xong không đây."

Người kia dụi mắt buồn ngủ: "Đúng rồi, đã mười hai năm rồi... tên bên trong vẫn chưa qua được khảo sát của sứa tinh thần, ta thấy cả đời này hắn cũng không ra được. Lúc nào có thể đổi cương vị..."

"Ra rồi thì sao, vốn là một đứa dị dạng, vừa lộ chút tài hoa đã rơi vào hoàn cảnh thế này, giày vò lâu như vậy cũng tàn rồi. Thật đáng tiếc, mười hai năm trước ta còn hò hét cho hắn trên đấu trường." Thị vệ người cá cảm thán, nghe thấy bên trong cuối cùng cũng yên tĩnh, cũng nín bặt.

Sứa tinh thần đầy mắt trên mũ ô trắng lẳng lặng trôi ra ngoài khiến bọn họ hết hồn vội cụp mắt, cơ thể cứng đờ. Dù chỉ lơ đễnh đối diện với những đôi mắt ấy cũng thấy đầu đau như nứt ra, thật sự khó tưởng tượng được bị nó đâm dùi độc thần kinh vào đầu giày vò cả đêm có mùi vị thế nào, với lại năm này đến tháng nó, đêm đêm không dừng.

Một trong số đó to gan ló đầu nhìn vào trong tổ phía sau một cái, bóng dáng vàng kim bị xích trói trong bóng đêm co rúm, bị hành hạ một cách tàn khốc ngày này sang tháng nọ đến mức cơ thể gầy chỉ còn da bọc xương, lúc này cũng bất động trông như đã chết.

"Không phải chết thật rồi chứ?" Một trong số đó đè thấp giọng hỏi.

Chết nhanh chút... đỡ phải kiểm tra mỗi lần thay ca.

Rõ ràng Tinh vương bệ hạ không thương tiếc gì hậu duệ này, vì sao không dứt khoát giết hắn luôn? Mà lại dùng sứa tinh thần để tẩy não hắn, không phiền phức sao? Thế này sống không được mà chết cũng không xong, cũng thật đáng thương.

Cáu kỉnh thở dài, thị vệ người cá bơi vào trong ổ, từ từ bơi đến gần hậu duệ Vương thất trẻ trong vỏ trai, vén mái tóc đen tán loạn che mặt hắn ra.

Máu tươi ngang dọc đan xen trên mặt, đôi mắt xanh lục hẹp dài mở ra, chớp chớp mí mắt, chẳng hề dậy sóng. Thị vệ người cá vô thức thò bàn tay có màng ra thăm dò hơi thở của hắn, thấy hắn chuyển động bèn nhìn sang, đôi mắt ấy cực kỳ bình tĩnh, sâu thăm thẳm, nhưng cũng ánh lên vẻ âm u lạnh lẽo hớp hồn.

"Khiến ngươi thất vọng rồi..." Đôi môi dính máu dưới đôi mắt xanh lục hé ra, phát ra tiếng cười khàn khàn: "Vẫn chưa chết."

Toàn thân bao phủ bởi nỗi sợ hãi u ám, thị vệ người cá vừa lăn vừa bỏ chạy ra ngoài. Hậu vệ Vương thất ấy... không đáng thương mà còn cực kỳ đáng sợ.

Năm thứ mười lăm, một đêm nào đó.

"Keto là ai?" Xúc tua dài màu trắng đấm vào tai của hậu duệ Vương thất người cá, quấy nhiễu như thường lệ.

Đôi mắt xanh lục âm u đầy tơ máu nhìn mũ ô của nó: "Kẻ phản quốc."

"Ngươi vẫn lưu luyến hắn, tin tưởng hắn sao, Celuecus?"

"Không."

"Ngươi đang nói dối..." Xúc tua của sứa tinh thần chuyển động, mũ ô run run, vô số con mắt mở vĩnh viễn chớp chớp.

"Ta đang nói... sự thật." Môi mỏng dính máu hơi hé ra, nói từng câu từng chữ.

Sứa tinh thần co rúm không ngừng, lặp lại: "... Nói thật."