Người Cá Medusa

Chương 87: C87: Quỹ đạo của anh




Trung - Việt: Linh Thần

- --

Keto mở to hai mắt, quay đầu nhìn theo bóng hắn dần xa, lúc này ý thức được… chắc không phải lần này… Celuecus thật sự đang giải vây giúp anh đấy chứ?

Trong lòng anh chợt nóng lên.

Trong trong Tinh quốc anh một lòng bảo vệ lại như đi trên băng mỏng… hậu duệ huyết mạch tương kiên không thể nhận nhau đang bảo vệ anh bằng cách riêng của mình sao? Có phải qua chuyện này hắn không ghét anh như thế nữa?

Keto lơ đễnh suốt dọc được, vừa vào Thần điện, một bóng dáng lao vào lòng anh. Cánh tay ôm chặt eo anh, vùi đầu vào ngực anh, Moloer run rẩy: “Ngươi đi đâu vậy, Đại tế tư?”

“Ta vừa về đã đến viện Trưởng lão, không kịp thăm ngươi, xin lỗi, bệ hạ.” Bàn tay có màng vỗ vỗ lưng hậu duệ Vương thất thiếu niên trong lòng, anh muốn kéo tay đang ôm eo mình ra, nhưng thiếu niên lại ôm chặt hơn.

“Suýt nữa ta đã không qua được, ngươi biết không?” Moloer nghẹn ngào, giọng run run xuyên qua ngực anh đâm thẳng vào tim: “Lúc đó ta cũng bị thương, ngươi cũng không quan tâm ta chút nào sao? Vì sao không hỏi ta thế nào?”

Tim Keto thắt lại. Moloer cũng là người anh nhìn nó khôn lớn, sao anh có thể không quan tâm hắn ta: “Ta cũng vừa mới biết ngươi cũng bị thương, điện hạ, để ta xem thử ngươi thế nào rồi? Vết thương ở đâu?”

… Đúng vậy, vừa biết. Keto không chú ý rằng lúc Celuecus gặp nguy hiểm, hắn ta cũng bị móng rồng cào bị thương. Moloer mím môi, từ từ buông tay ra, dấu vuốt rồng khủng khiếp trên ngực lộ ra trước mắt Keto. Trong da thịt bị rách toạc lật ra ngoài vẫn rỉ nước đen, ánh mắt Keto run lên, lập tức lấy nước suối của lõi hành tinh sạch sẽ đểu rửa vết thương cho hắn ta, lại dùng mâu Pontus cắt bỏ da thịt bị hoại tử.

… Rõ ràng thầy thuốc cung đình không hiểu gì về chủng tộc sóng ngầm này, không thể làm gì với vết thương chúng tạo thành, mà trong lúc anh ở hành tinh lệ thuộc đã chiến đấu với chủng tộc tà ác đầy tính xâm lược này mấy lần rồi, bọn chúng trời sinh mang mầm bệnh có thể lây nhiễm cho bọn họ, với lại còn có thể ký sinh trên người bọn họ, người cá càng yếu ớt càng dễ bị chúng bóp chết xâm chiếm, tuy hậu duệ Vương tộc như Moloer sẽ không dễ bị như thế nhưng cũng không thể lơ là.

May thay, sóng ngầm này trời sinh đã e sờ dòng máu người cá sáng thế chảy trong cơ thể anh.

Trong cả quá trình Moloer rất ngoan không kêu tiếng nào, nước mắt nhỏ tí tách, mãi đến khi thấy anh cắn rách đầu lưỡi cúi xuống ngực mình mới ngừng khóc. Hắn ta cứng đờ tại chỗ nhìn Keto dịu dàng liếm vết thương trên ngực, trong thoáng chốc hơi thở cũng dừng theo, tim đập thình thịch nhanh hơn.

Góc độ này khiến hắn ta có thể quan sát Keto trong khoảng cách gần, ánh mắt tỉ mỉ lướt qua mắt mày môi mũi anh, cả màng tai ẩn hiện trong mái tóc bạch kim. Khác với ngày thường… viền màng tai anh hơi ửng đỏ, hình như sưng lên, rõ ràng vô cùng diễm lệ.


Hắn ta nâng bàn tay có màng, muốn chạm vào màng tai của Keto, đột nhiên thấy một bóng dáng vàng kim bơi vào từ bên ngoài.

“Các người đang làm gì vậy?” Một giọng nói lạnh lùng khàn khàn vang lên.

Keto ngạc nhiên quay đầu lại, đối diện với đôi mắt xanh lục lạnh lẽo. Hắn nhìn anh chằm chằm, ánh mắt chuyển từ bờ môi dính máu của anh lên ngực Moloer, ánh mắt như thể đang truy hỏi thẩm vấn, cứ như anh đang phạm tội gì. Ánh mắt của nhóc con này… Keto cau mày, vẫn chưa trả lời đã nghe Moloer thản nhiên trả lời: “Ngươi không thấy sao, Đại tế tư đang trị thương giúp ta.”

“Ồ…” Celuecus gật đầu, đáy mắt thoáng vẻ trào phúng, nhìn Keto: “Ta làm phiền các ngươi rồi sao, Đại tế tư?”

Keto sững sờ: “Ngươi đến… có chuyện gì sao?”

“Không có gì, ngươi có một sợi dây chuyền ta nhặt được.” Bàn tay có màng giơ lên, có một sợi dây chuyền vỏ sò nằm trong tay thiếu niên, kẹp sợi tóc bạch kim… là bằng chứng anh và hậu duệ của mình từng ở riêng trên vệ tinh kia, cứu nhau… thử đến gần đối phương hơn.

Celuecus… từng ở xa trung tâm tinh hệ của anh, mặt trời nhỏ của anh đang từng chút gần anh hơn… khớp với quỹ đạo của anh từng chút một.

Trái tim nóng lên, đồng thời bị hơi lạnh bao phủ, Keto tỉnh táo lại, không thể như vậy được… anh cầm dây chuyền, mà lúc này Moloer đột nhiên quay lại ôm anh.

“Đại tế tư… tối nay ta có thể ngủ trong Thần miếu không? Mây hôm nay ta luôn gặp ác mộng. Ngươi hát ru ta ngủ được không? Giống như trước kia.”

Toàn thân Keto căng cứng lại giơ tay ra, ôm hậu duệ Vương thất trong lòng, dịu dàng đáp “Được”. Sau đó ngẩng đầu lên, mặt anh không cảm xúc nhìn Celuecus: “Không còn chuyện gì nữa thì ngươi ra ngoài đi, Celuecus.”

Máu lạnh từ đầu đến chân, lạnh thấu xương. Celuecus nhìn hai người ôm nhau trước mặt, cười lạnh lùng quay người bơi khỏi thần điện, lại gặp được một đám người cá tùy tùng sốt ruột ở cổng.

“Điện hạ Moloer!”

“Ngươi phải quay về rồi, Moloer, nếu không phụ vương ngươi sẽ sốt ruột.”


Lạnh lùng nhìn Moloer không hài lòng được Keto tiễn ra cửa Thần điện, bị một đáng tùy tùng vây quanh, nâng lên đưa đi như sao vây quanh mặt trăng, Celuecus chuyển tâm mắt sang nhìn bóng dáng đang dõi theo Moloer trước cửa.

Thì ra chỉ là hiểu lầm.

Keto dũng cảm quên mình cứu hắn cũng chỉ là chức trách của người chỉ dẫn, nếu đổi thành Moloer, e rằng không chỉ làm đến mức ấy, sẽ càng tận tâm hơn, dịu dàng hơn. Buồn cười là hắn lại hiểu lầm rằng hắn cũng chiếm một phần trong lòng, nảy sinh khát vọng không nên có.

Nhiều năm vậy rồi, sao hắn vẫn không ý thức được rằng hắn luôn là một hòn đảo cô độc chứ?

Celuecus nhắm mắt, dựa vào tảng đá sau lưng, nhắm hai mắt lại.

Nhưng một lúc sau hắn lại bừng tỉnh khỏi mộng mị vừa hỗn loạn vừa nóng bỏng.

Trong lồng ngực thiếu niên đầy rẫy những cảm xúc phức tạp khó tin, khiến hắn không thể phân biệt được, nhưng phản ứng của cơ thể lại rõ ràng… hắn nhìn xuống màng vảy căng phồng ở bụng dưới. Hắn lại có phản ứng… vì mơ thấy Keto.

Mấy hôm nay, đêm nào cũng vậy.

Sau khi bị Keto quyến rũ một lần, thế mà hắn lại nghiện…

Cái tên máu lạnh đó… anh bỏ rơi hắn, trước nay chẳng cho hắn chút yêu thương nào lại khiến hắn nảy sinh khát vọng, đúng là vô cùng tàn nhẫn.

Hắn cắn răng, thò bàn tay có màng ra, lần dò xuống bụng, quay lại dán lên rạn đá phát tiết, đến khi lòng bàn tay dính đầy chất lỏng dinh dính, bẩn vô cùng mới dừng lại, nhưng vẫn không thể thỏa mãn được.

Quả thật lúc đó hắn nên tiến vào… để lại dấu vết của mình, hung hăng sỉ nhục Keto một phen, nếu biết mình bị hậu duệ mình bỏ rơi xâm phạm, chắc chắn phản ứng của Keto rất thú vị.


Hắn nghĩ vậy, liếc thấy một cái đuôi màu bạc vụt qua bèn nhìn theo.

Đó là cá mè hoa thường sống trong lõi hành tinh, theo lẽ thường chúng dùng tinh thạch xây ổ, có thể tăng cường cốt lõi sinh mệnh của người cá có tác dụng trị thương.

Sâu trong cốt lõi hành tinh nguy hiểm khó lường, nhưng cá mè hoa nghìn năm mới gặp.

Nhìn về phía Thần điện một cái, trước mắt hiện ra vây cánh và cơ thể và vây cánh Keto vẫn còn vết thương, hắn cắn răng lao vào trong nước.

—-

“A!” Moloer hoảng hốt bừng tỉnh, sau lưng đẫm mồ hôi lạnh.

Trong bóng tối, sứa giám sát lóe lên ánh sáng đỏ, những người cá tùy tùng bảo vệ quanh giường hắn ta đều ngủ rồi.

Moloer cuộn ngón tay, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, trong đôi mắt lam tối tăm thăm thẳm.

Hắn ta gặp ác mộng… mơ thấy lúc ấy, thấy cảnh Keto không nhìn thấy hắn ta mà lao về phía Celuecus, rời khỏi cùng hắn.

Lòng dạ rối bời.

Moloer cầm trục cuốn bên cạnh đọc vài dòng rồi không đọc nữa, dù đây là sử sách người cá Keto tặng cho hắn ta… thời thơ ấu nếu hắn ta không ngủ được, Keto sẽ đọc câu chuyện trong đó cho hắn ta nghe… nhưng tự đọc và nghe giọng nói tuyệt vời ấy đọc cho hắn ta nghe là cảm giác khác hoàn toàn.

Hắn ta xuống giường, đuôi cá chìm vào nước, bơi ra khỏi điện.

Có phải lúc này Keto ngủ rồi?

Nếu hắn ta bơi đến Thần điện tìm anh sẽ tức giận sao?

Moloer bơi ra cửa điện, nhìn về phía Thần miếu, lồng ngực lờ mờ đau nhói. Hắn ta cúi đầu, phát hiện trên vết móng vuốt đã lành trên ngực mình hơi gồ lên, dường như có thứ gì đó đang lúc nhúc bên trong.


Gì vậy?

Anh đè ngực mình, cau mày.

“Đừng lo… đây là dấu hiệu của sức mạnh.” Một giọng nói âm u truyền đến từ phía sau, hắn ta quay lại, bất ngờ nhìn người bái phỏng không xa lạ lắm. Hậu duệ của Tinh vương rất nhiều, có nghĩa là tính khả năng kế thừa Tinh vương cũng rất nhiều, viện Trưởng lão có ý kiến khác nhau, chia thành các phe, các hậu vệ Vương thất đều có phe của mình, mà Mục Diệp đã có hiệp ước liên minh với hắn ta từ thuở nhỏ rồi.

“Trưởng lão Mục Diệp, muộn vậy rồi ngươi đến làm gì?”

Trưởng lão người cá đặt bàn tay có màng gầy gò lên mu bàn tay hắn ta: “Ta đến nói cho ngươi biết một bí mật và một dự đoán dò được từ sứa tiên tri.”

Hôm sau, Moloer đến tổ sứa rất sớm.

Từ xa đã thấy bóng dáng chói mắt bơi đến gần, hắn ta không khỏi nhớ lại mấy câu nói Mục Diệp với với hắn ta tối qua, tâm trạng phức tạp vô cùng, nhưng vẫn treo nụ cười xán lạn như thường, vung đuôi bơi lên: “Đại tế tư!”

“Trông ngươi ổn hơn nhiều rồi, Moloer.” Dịu dàng sờ đầu người cá thiếu niên, Keto mỉm cười, nhìn quanh: “Celuecus đâu, ngươi không đến cùng hắn sao?”

Đôi mắt màu lam của Moloer chợt lạnh: “Cái này có gì lạ, hắn vẫn luôn không tuân thủ quy củ, e rằng lại trốn đi đâu rồi.” Hắn ta bơi đến cạnh Keto, kéo kéo choàng của anh: “Hôm nay, ngươi dạy ta mình ta nhé?”

Celuecus thật sự luôn trốn học, Keto đã quen rồi, nhưng không biết vì sao trong lòng anh lờ mờ nảy sinh tia bất an, không có tâm trạng trả lời Moloer, anh bơi thẳng vào sâu trong ổ sứa, đến trước mặt một con sứa màu đỏ khổng lồ, giơ tay ra: “Sứa giám sát, điều động tất cả sứa giám sát con của ngươi, giúp ta tìm Celuecus đang ở đâu.”

Hàng nghìn con sứa giám sát nhỏ nhanh chóng lóe lên, hóa thành vô số tai mắt, đi tim trong khu vực sâu khác nhau.

Đột nhiên, con ngươi Keto co lại.

Trên một dốc ở đáy biển, bóng dáng vàng kim đang nằm rạp ở đó, nhìn xuống vùng biển sâu không đáy. Dưới sườn dốc lóe lên ánh sáng tím, một bầy cá màu bạc bơi trong quầng sáng hệt như ánh sao.

Cảnh đó trông rất huyền ảo… Nhưng Keto lại vô cùng tỉnh táo, khu vực đó là khu vực cấm trên hành tinh này, anh chưa từng đặt chân đến, là khu vực nguy hiểm khó lường, ở ranh giới ẩn giấu năng lượng cốt lõi của hành tinh.

Anh lao ra ngoài ngay. Sao Celuecus lại đến đó?