Người Cá Medusa

Chương 82: C82: Tham vọng xa vời thầm kín




Trung - Việt: Linh Thần

(Tôi làm ngược tôi mệt quá quý vị ơi. Huhu)

- --

Vảy của Celuecus đều xù lên cả.

Dường như Ceto cũng bị dọa hết hồn, ngồi dậy khỏi đuôi hắn, khác hẳn dáng vẻ uy nghiêm bình tĩnh bình thường, còn hoảng loạn hơn hắn: "Sao... sao ta lại ngủ rồi?"

"..." Celuecus ngạc nhiên nhướng mày nhìn anh: "Là ngươi... trị thương cho ta sao, Tế tư tối cao?"

Hình như vì câu nói này, Ceto khôi phục về vẻ bình tĩnh ngay. Sắc mặt anh thản nhiên, sự dịu dàng trong lúc ngủ say đã lui đi chẳng còn tăm hơi: "Đúng, tuy ngươi phạm phải sai lầm lớn, nhưng ta không thể để ngươi chết như vậy được."

"Vì sao? Vì ta là hậu duệ Hoàng tộc?" Celuecus cười cười: "Phụ vương còn chẳng màng chuyện sống chết của ta, sao Tế tư tối cao lại nhọc lòng làm gì? Chẳng lẽ nhân lúc ta phạm sai lầm, diệt trừ ta luôn không phải tốt hơn sao?"

"Ngươi nói lung tung gì vậy!" Ceto quở trách.

... Có phải... có lẽ ngươi vẫn hơi... quan tâm đến ta chăng?

Celuecus siết chặt tay, rất muốn hỏi câu này.

Đối diện với đôi mắt xanh lục hùng hùng hổ hổ kia, trái tim Ceto run lên, thậm chí anh không dám nhìn thẳng vào đó, quay người đi: "Vết thương của ngươi đã ổn rồi thì cút ra khỏi đây."

"Ngươi tưởng ta muốn ở đây lắm chắc!"

Celuecus cười lạnh lùng lao ra khỏi thần miếu.

Hắn bơi một mạch đến khu rừng nổi cách xa Vương thành mới dừng lại, nhìn về phía thần miếu nơi xa xôi sắp không thấy được nữa.

"Celuecus? Ngươi lại đem thứ tốt gì đến sao?"

Hắn quay đầu lại, mấy bóng người ló ra khỏi rừng. Mấy người cá thiếu niên có thủ lĩnh là người cá mái tóc xanh rêu bơi đến gần, vây quanh hắn.


... Sau cái bóng của Vương thành hoa lệ là bộ tộc dường như đến từ thế giới khác đang sinh sống. Hắn không được chấp nhận trong Vương triều, nhưng đám hậu duệ phạm tội này lại dễ dàng bị lôi kéo bởi những lợi ích hắn đưa ra.

"Đây là gì vậy, đẹp quá..."

Đôi mắt đỏ sẫm nhìn về phía bàn tay có màng của hắn, Celuecus cụp mắt, mới chú ý đến mấy sợi tóc bạch kim quấn trong ngón tay hắn, tỏa ra hào quang rực rỡ trong bóng đêm. Một đôi tay có màng giữ tay hắn, người cá thiếu niên đuôi lục mắt đỏ cúi đầu ngửi ngửi mấy sợi tóc kia: "Thơm quá, bán không?"

"Bán?" Celuecus nhìn mấy sợi tóc kia, miễn cưỡng nhếch môi: "Bán, đương nhiên có thể bán."

Bào phụ của hắn không ban cho hắn chút ân huệ nào, trong lúc vô tình để lại sợi tóc lại có thể đổi lấy chút lợi ích, quả là mỉa mai.

Nếu có thể bán cả Ceto thì tốt quá.

Charon mừng như điên, cẩn thận kéo sợi tóc giữa ngón tay hắn xuống. Hơi thở Celuecus chợt trở nên nặng nề, thu tay lại, nhìn theo mấy sợi tóc ấy, lúc chúng bị gỡ xuống hết lại kéo lại.

"!" Đôi mắt đỏ mở to: "Không phải đã nói là sẽ bán sao?"

Celuecus cắn răng: "Ta giữ lại có chỗ dùng!" Bàn tay có màng khẩy một cái vảy của mình xuống, đưa cho người cá sau lưng: "Bán cái này."

Hắn nhìn sợi tóc phát sáng giữa ngón tay dính máu, rốt cuộc giữ lại chúng có tác dụng gì... hình như hắn cũng không biết.

—-

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Trong Vương đình đang diễn ra tế điển long trọng vô cùng sôi nổi.

"Mong ngươi hãy ban ân chỉ và chúc phúc của cổ thần cho đôi vợ chồng mới cưới này, Tế tư tối cao."

Nghe giọng nói ôn hòa của Isis truyền đến từ vị trí Đế vương, Ceto cụp mắt, từ từ lướt nhẹ mâu Pontus qua đầu hậu duệ Hoàng thất trẻ tuổi và bạn đời của hắn ta. Hắn ta quay người lại đeo dây chuyền kết từ vảy của mình lên cổ bạn đời rồi hôn một nụ hôn thâm tình. Xung quanh vang lên tiếng hoan hô.

"Ta nhân danh Pontus, ban ân chỉ và chúc phúc cho các ngươi... mong tình yêu đôi bên mãi trường tồn như trời sao, như ngân hà, như mặt trời, như vũ trụ bao la, mãi đến khi sinh mệnh kết thúc."


Nghe giọng nói rất đỗi dịu dàng này, Celuecus ngước mắt lên, nhìn về phía bóng người nổi bật trên tế đàn. Ceto chỉ trì hôn lễ trông khác hẳn bình thường, anh khoác choàng lụa đỏ, gương mặt được tôn lên rất đỗi xinh đẹp, thậm chí còn giống cô dâu hơn cả cô dâu bên cạnh Nereus.

Ánh mắt Isis nhìn anh rất lộ liễu, nhưng dường như Ceto không cảm nhận được... e rằng phụ vương của hắn hy vọng hôm nay là lễ kết hôn của hắn ta và Ceto hơn.

Celuecus nghĩ vậy, không khỏi nghĩ đến dáng vẻ Ceto lúc bị ép mặc đồ tân nương, ồ, chắc chắn rất thú vị.

"Đẹp quá."

Nghe giọng Moloer bên cạnh đang cảm thán, Celuecus cười lạnh lùng. Không cần nhìn hắn cũng biết Moloer nói ai.

"Nhân buổi lễ hôm nay, Tế tư tối cao, hãy đặt tên cho hậu duệ thứ mười ba của ta đi."

Trong những tiếng hoan hô vang dội, vợ chồng người cá mới cưới được vây quanh bơi xuống tế đàn, hậu duệ người cá nhỏ được nâng lên trước mặt Ceto.

Vì bầu không khí vui vẻ này, mặt Ceto cũng hơi ửng đỏ, khuyên tai đong đưa, mỉm cười nhẹ nhàng đặt mâu Pontus lên đỉnh đầu người cá nhỏ.

"Minloco, đứa con của niềm vui."

Celuecus bất giác nhìn gương mặt xinh đẹp đượm nét vui vẻ.

Hình như hắn vẫn chưa biết rốt cuộc tên mình có ý nghĩa gì. Hôm tế điển đặt tên ấy, hắn chỉ nhớ Ceto sỉ nhục mình trước tất cả mọi người, còn lại không ấn tượng gì hết. hình như Ceto không giải thích gì hết.

Đương nhiên, hắn tuyệt không tìm Ceto để hỏi, há gì phải tự rước nhục.

"A, qua hôm nay, sẽ có một đứa em theo Đại tế tư học với chúng ta rồi." Bên cạnh truyền đến tiếng Moloer, Celuecus quay đầu sang. Đôi mắt xanh lục nhìn vào bóng dáng nhỏ ngồi cạnh Ceto, Moloer ngửa cổ, uống một ngụm rượu Hải Quy trong vỏ ốc.

Moloer chưa từng chủ động nói chuyện với hắn, hôm nay lại khác. Celuecus nhìn hắn ta một cái, mặt không cảm xúc: "Trông ngươi không vui lắm."

"Ta chỉ đau lòng cho Đại tế tư mà thôi." Moloer lẩm bẩm, dán mắt vào bóng người cách đó không xa: "Dù sao thì trước đó dạy dỗ ta và ngươi cũng đủ vất vả rồi."


Celuecus nuốt một ngụm rượu xuống. Rượu vừa chua vừa cay gần chết khiến hắn thấy buồn nôn. Càng buồn nôn hơn là ánh mắt Moloer nhìn Ceto, hệt như Isis... quả hai hai cha con, đến cả đối tượng mê đắm cũng giống nhau. Cũng không biết rốt cuộc Ceto có chỗ nào hấp dẫn, chẳng phải chỉ đẹp thôi sao? Trong hành tinh này nào thiếu người cá xinh đẹp... nghĩ vậy, hắn lại vô thức nhìn về hướng đó.

Vừa khéo đôi mắt màu nhạt lạnh lùng thờ ơ kia cũng nhìn sang, chạm phải tầm mắt hắn.

Tim Celuecus đập thình thịch, nhưng thấy Ceto nhanh chóng dời tầm mắt quay đầu đi. Vừa nãy anh... đang...

Nhìn Moloer?

Ceto lơ đễnh hít một hơi thật sâu, nhìn hậu duệ nhỏ được tùy tùng hầu hạ tận tình, ủ ê trong lòng. Đứa trẻ kia... chắc chắn sẽ thấy mất mát vì cảnh này.

"Tế tư tối cao, Vương mời ngài."

Vò ốc đầy rượu màu xanh được đưa tới trước mặt, tim Ceto run lên, ngẩng đầu nhìn về phía vị trí Đế vương. Isis nhìn anh mỉm cười, nhấc vỏ ốc lên, Tất cả trưởng lão người cá và các quý tộc cũng nhìn về phía anh.

"Ceto, bào đệ thân yêu của ta, là Tế tư tối cao của Tinh quốc, ngươi không những duy trì trật tự của Tinh quốc được ổn định, mà còn dốc hết sức mình để dẫn dắt hậu duệ của ta, Tinh quốc được phồn vinh như bây giờ là không thể thiếu công la của ngươi. Ly rượu này là ta tỏ ý cảm ơn chân thành đến ngươi, ngươi sẽ nhận đúng chứ?"

Ceto mím môi, bàn tay có màng dưới bạn siết chặt choàng trên người.

Isis muốn làm gì, lặp lại chiêu cũ sao?

Nhiều năm bình an vô sự vậy rồi, anh tưởng hắn ta đã bỏ cuộc. Vì sao cứ khăng khăng không bỏ qua cho anh, vì anh là người cá sáng thế sao? Vì có thư khoang nên mọi việc làm vì Tinh quốc đều có thể bị ngó lơ sao?

Một cảm giác áp lực vô hình lan ra trong không khí.

Nhục nhã đến mức đuôi mắt đỏ ửng, Ceto nhận lấy vỏ ốc, Isis nhìn anh, ngửa cổ uống cạn. Ceto nâng vỏ ốc lên, ngón tay siết chặt, vỏ ốc phát ra tiếng vỡ giòn tan, rượu văng khắp nơi. Mấy trưởng lão người cá xuất thân tế tư mồm năm miệng mười.

"Chắc chắn vì Đại tế tư vui mừng cho Vương quá, kích động quá..."

Một ly chung rượu khác được đưa đến trước mặt Ceto.

Sắc mặt Ceto lạnh lùng, không nhúc nhích.

"Sao vậy Ceto, rượu ta chuẩn bị cho ngươi không đúng sao? Ta nhớ đây là rượu Hải Quy xanh ngươi thích nhất mà."

Lờ mờ thấy được bầu không khí không ổn, Celuecus híp mắt, hứng thú nhìn sắc mặt Ceto. Rõ ràng anh không muốn uống chung rượu đó, vì vậy mà tức giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn... thì ra đây là sức mạnh quyền lực Đế vương, có thể khiến người duy trì trật tự cao cao tại thượng tức giận mà không dám nói.

Hắn nhìn lên vị trí Đế vương cao cao kia, lần đầu tiên trong lờ mờ nảy sinh dã tâm. Tưởng tượng người ngồi trên vị trí đó là mình, rồi lại nhìn xuống Ceto, thấy được anh khó chịu nhận rượu, đang định uống, tim Celuecus chợt thắt lại, không biết nghĩ thế nào mà vô thức thò bàn tay có màng lên đai lưng kết từ vỏ sò bên hông.


Một con bọ cạp biển nhỏ cỡ nhãn cầu lẳng lặng lủi sang chỗ kế bên.

"Aaaaaa..." Moloer gào to, vung đuôi cá, vọt vào không trung như một con cá chuồn bị hoảng hốt.

"Có bọ cạp biển! Aaaaaa..."

"Đuổi nó đi đi!"

Tiếng hét chói tai vang lên, những quý tộc và trưởng lão người cá vốn tao nhã đều biến thành cá chuồn trong nước sôi bay loạn xa, khung cảnh hỗn loạn, thức ăn văng lung tung, dụng cụ đựng rượu cũng bay lung tung, trong thoáng chốc không thấy rõ được gì.

Ceto trừng to mắt, sửng sốt nhìn biến cố bất chợt trước mắt, không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh nhìn quanh theo bản năng, muốn xem tình huống hậu duệ của mình, nhưng kiểu gì cũng không tìm được bóng dáng hắn.

Celuecus chui vào trong nước, cười ngặt nghẽo dưới nước.

Người cá đều sợ bọ cạp biển, chích vào vảy là có thể đau mấy tháng liền, lúc nhỏ hắn bị quen rồi chẳng sợ nữa, còn học được làm thế nào để sử dụng chúng. Vốn thứ này là hắn tính chơi Ceto một vố, kết quả lại...

Sau gáy chợt bị giữ chặt.

Hắn bị xách lên khỏi mặt nước, nghe phía sau truyền đến tiếng quen thuộc: "Là ngươi sao?"

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn, thấy khuyên tai lấp lánh đong đưa dưới tai Ceto, đôi môi ẩm ướt căng mọng, sau đó là đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp.

Celuecus lạnh lùng nhìn anh, vừa mở miệng lại nghe thấy giọng mình khàn khàn, hô hấp cũng nặng nề: "Ngươi đang nói gì vậy ta không hiểu. Buông ra."

Hô hấp của Ceto cũng chợt khựng lại, hậu duệ trước mắt đã không còn là một đứa trẻ nữa, đã thành thiếu niên vóc dáng cao lớn rồi, tóm gáy hắn xác lên thế này thật sự không thích hợp. Bàn tay có màng của anh đặt lên gáy hắn cứng đờ, nhưng vì tôn nghiêm của người lớn nên vẫn không buông ra: "Không cần ngụy biện, ta biết là ngươi, đúng không?"

"Ngươi đã xác định là ta rồi thì hỏi ta làm gì nữa?"

"Ngươi..." Ceto bị hắn làm nghẹn họng: "Vì sao? Đây là tiệc của Vương tộc!"

"Vui!" Celuecus dùng sức vung đuôi một cái, vùng khỏi bàn tay anh, chui vào trong nước biến mất chẳng còn tăm hơi.

Bàn tay Ceto trống không cứng đờ trong không trung, khưng lại hồi lâu mới chậm rãi thu lại, đáy lòng dâng lên cảm giác mất mát. Rõ ràng lo lắng đứa trẻ này sẽ khó chịu...

Nhưng cũng chỉ có thể lấy 'khiển trách' làm cớ thôi. Cuối cùng anh muốn câu trả lời là gì? Không thể hắn thật sự muốn giải vây cho anh...

Rõ ràng biết hắn hận anh thấu xương, sao anh xứng tham vọng như vậy?