Người Cá Medusa

Chương 48: C48: Tân nương của hắn




Trung - Việt: Linh Thần

- --

“Trời ạ… đây là đâu?”

“Bệ hạ, ở đây nhiều rạn đá quá, xem ra chúng ta không thể đi tiếp bằng thuyền ra rồi.”

Medusa nghiêng đầu nhìn, Selan được binh sĩ bên cạnh vịn bước xuống một rạn đá, mấy người khác lóng ngóng tay chân khiêng thi thể của Mikael… có thể nói vậy cũng không chính xác lắm… cơ thể đã đóng băng của Mikael xuống khỏi thuyền da, cẩn thận khiêng đến bề mặt lớn nhất trong số những rạn đá. Mấy binh lính vừa mệt vừa sợ, vừa đặt Mikael xuống đã tản ra xung quanh, sợ bị Mikael đã nhiễm virus trong túi đựng xác sẽ phá vỡ lớp đông rồi xảy ra đột biến đáng sợ vì nhiệt độ không ổn định.

Bây giờ Mikael chính là một quả bom hẹn giờ. Đưa ông ta về thật sự là quyết định không sáng suốt, nhưng Selan… thấy Đế vương trẻ lại đến cạnh Mikael, cúi người xuống, sờ gương mặt Mikael cách túi đựng xác với vẻ lo lắng, Medusa thầm thở dài, cảm xúc của Đế vương thật phiền phức. Không thể sử dụng thuyền da, lại đưa Mikael theo, con đường kế tiếp sẽ trở nên gian nan nguy hiểm hơn.

Ý định giết chóc lờ mờ dâng lên. Anh không nhịn được mà nghĩ, nếu có thể xử lý Mikael thì tốt rồi. Nhưng với tiền đề là Selan sẽ không tính nợ này lên đầu anh.

Medusa suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát, Bệ hạ, các binh sĩ đã mệt rồi, ngài cũng cần bổ sung thể lực.”

“Không được, không thể trì hoãn nữa, bây giờ đã trưa rồi, cùng lắm chỉ còn năm tiếng nữa là tối, nếu trời tối, chúng ta lại phải đợi một đêm.” Selan đứng lên, đôi mắt xanh da trời nhìn về phía anh, thái độ dứt khoát áp bức, dường như không rõ vị trí của mình khi bên ngoài, chứ không phải trong sảnh Đế vương trên đỉnh tháp cao Saint Buren.

Archer bên cạnh lại kêu lên: “Nước ngọt, là nước ngọt sạch sẽ!”

Bọn họ nhìn theo tiếng nói, hai tay Archer đang hứng dòng nước chảy xuống từ đỉnh hang, vừa uống vừa rửa mặt, mấy binh lính cũng túm tụm lại, một người khác huơ lung tung trong nước: “Có cá nữa! Cá sống tự nhiên! Trời ạ!”

Trong thoáng chốc tất cả binh sĩ đều kích động vì mấy thứ bị giới hạn phân chia nghiêm ngặt trong Đế quốc, Medusa nhìn Selan, nhún vai: “Bệ hạ, hai tiếng, trước gia giờ chiều chúng ta sẽ xuất phát. Dù không cần nghỉ ngơi chúng ta cũng cần bổ sung chút thức ăn và nước ngọt đúng không?”

Selan không nói gì, nhưng lại thờ ơ ngồi xuống cạnh Mikael, ngầm chấp nhận đề nghị của. Mất đi Mikael, dường như cậu ta cũng trở nên chẳng giống người sống, không có cảm xúc, không có tình cảm, thậm chí suốt quãng đường chẳng lộ chút mệt mỏi, có thể không ngủ không nghỉ, thật sự… giống hệt một cỗ máy.

Medusa nhìn cậu ta mấy giây, bước trên lưng Celuecus lên rạn đá, định cố định hắn lại thì đột nhiên nghĩ đến gì đó, dịu dàng cười với Celuecus: “Celuecus, cậu có thể bắt vài con cá giúp chúng tôi không?”

Celuecus ngoan ngoãn gật đầu, bơi một vòng trong vùng nước, mấy con cá nhỏ nổi lên mặt nước như bị chiên lên vậy, tỏa ra khói trắng.

… Không những tìm được đồ ăn mà còn sẵn biệt làm chín luôn.

Chó nghiệp vụ và vật cưỡi của anh còn có thể kiêm chức đầu bếp.

Bảo sao bơi bên ngoài ba tháng trời mà Celuecus vẫn lớn khỏe vậy, hắn không đói được.

Cả đám người trợn mắt há mồm. Medusa nhịn cười, lấy cá chín lên, mấy binh sĩ cũng tụ lại chậc chậc ngạc nhiên, nhao nhao thò tay bắt cá. Mấy con cá nhỏ này được nướng vàng, tỏa ra mùi thơm quyến rũ, anh lưa ra mấy con được nướng ngon đưa đến trước mặt Selan, nhưng cậu ta chỉ nhìn một cái rồi lắc đầu.


“Tôi không đói. Tôi chỉ muốn ăn đồ Mikael làm cho tôi.”

Đế sư còn kiêm chức đầu bếp nữa sao?

Chắc không phải kiêm chức bảo mẫu luôn chứ? Dựa dẫm đến mức này… thật là.

Hơi quá rồi.

Medusa cau mày: “Bệ hạ, từ tối qua đến giờ ngài chẳng ăn gì cả.” Có lẽ là lâu hơn, trước khi anh gặp cậu ta.

Selan hơi bực bội chuyển tầm mắt khỏi người Mikael, liếc sang anh: “Tôi không cần.”

… Nếu không phải sợ cậu ta không sống nổi, cấp cao Đế quốc rối loạn, quyền lực rơi vào tay Valmont hoặc Nier thì anh cũng lười quan tâm. Medusa cúi đầu cắn cá nướng thơm lừng, nhanh chóng nuốt xuống, lấy thuốc dinh dưỡng bên hông ra, cầm lấy cánh tay Selan, đang định đâm xuống đã bị cậu ta vùng ra.

Gương mặt ôn hòa nho nhã kia chợt thay đổi: “Anh làm gì?”

“Dịch dinh dưỡng, Bệ ha. Ngài không ăn gì, tôi phải đảm bảo ngài sống.” Medusa thờ ơ nói.

“Tôi nói rồi, tôi không cần.” Selan nhìn anh chằm chằm, ánh mắt trở nên mạnh mẽ áp bức, nhưng không nổi giận mà còn cười: “Anh trông tối giống không sống nổi sao?”

… Thật sự không giống, tinh thần và thể lực đều tốt đến lạ.

Quả là anh đã coi thường Hoàng đế nhỏ này rồi.

Cũng đúng, có thể ngồi vững ở vị trí đó, dù còn trẻ cũng chẳng phải người tầm thường gì. Cần gì anh lo. Thôi.

“Hiểu rồi, Bệ hạ.” Medusa dứt khoát rút nắp kim tiêm ra, tiêm cho mình, rồi lại gọi Archer đến bên cạnh tiêm cho cậu ấy.

“Cảm ơn, Đại úy Medusa.” Archer nhận tấm lòng của anh, đè lên cánh tay được tiêm, đôi mắt màu hổ phách nhìn anh vụt sáng: “Nhưng tôi có đem theo, anh không cần chia cho tôi…”

“Rào” một tiếng, đột nhiên nước văng khắp người anh và Archer.

Medusa lau nước trên mặt, hung hăng nhìn về phía Celuecus, nhưng chỉ thấy hắn vây đuôi của hắn chưa chìm vào mặt nước, dường như vừa nãy chỉ là bọt nước văng lên lúc nhảy xuống nước, không phải cố ý.

Thấy nửa người trên của hắn lộ ra khỏi mặt nước, nhìn về phía mình, Medusa đứng lên, nhảy đến rạn đá gần chỗ hắn nhất, ngồi xổm xuống, muốn nói chuyện với hắn, Celuecus lại quay đầu nhìn về phía khác. Medusa nhìn theo hắn, trên vách hang cách đó không xa có mấy cái lỗ, sương khói lượn lờ lộ ra ánh sáng lờ mờ, dường như là một nơi bí ẩn.


“Đó là đâu?” Anh nảy sinh chút tò mò về di tích người cá bí ẩn này rồi. Nói cách khác, hình như anh ngày càng tò mò về Celuecus, sống cùng hắn càng lâu, anh càng cảm thấy chó mình nuôi rất bí ẩn.

Nhưng Celuecus không đáp, đôi mắt xanh lục nhìn anh, xoay lại chậm rãi bơi về phía kia. Medusa bất giác theo sau lưng hắn. Đi qua lớp sương mù và thác nước, anh được Celuecus đưa vào một hang động, tối hơn. Lúc tầm mắt thích ứng được, anh nín thở.

Đây là…

Đây là một bức tượng màu trắng khổng lồ, giống như chạm khắc từ san hô tự nhiên, phần nền to lớn xuất hiện dạng sóng biển cuồn cuộn, vô cùng tinh tế tựa như đang chảy thật vậy, bên trên là kiến trúc có kết cấu đặc biệt và vô số người cá sinh động như thật, giống như ảo ảnh anh từ thấy cách đây không lâu trong ánh sáng vàng tỏa ra từ người Celuecus, ánh mắt Medusa nhìn từng tấc một từ trên xuống dưới, thấy trên cao có hai bức tượng người cá có vây lưng giống Celuecus, mà bên trên chúng, trên đỉnh của những bức tượng này là con lớn nhất, bắt mắt nhất, đuôi cá ưu mỹ của nó chiếm mấy vòng, dài hơn tất cả người cá trong số này nhiều, vây đuôi như cánh bướm xòe ra rất đỗi lộng lẫy, bao quanh một vòng tròn như vệt sao*, đôi vây lưng cũng lớn nhất, rủ xuống như áo choàng của thiên thần trong thần thoại cổ đại, phủ lên cả tượng người cá bên dưới.

Ánh mắt anh lướt ngược lên từ đuôi nó, men theo bím tóc tết kiểu Hy Lạp uốn lượn đang rủ xuống của nó lên đầu, lại ngạc nhiên phát hiện rằng, tượng người cá này không có mặt.

Nói một cách chuẩn xác, mặt của nó đã bị phá hủy rồi, vỡ hơn phân nửa, một chiếc mặt nạ đặc biệt tỏa ánh sáng vàng che phủ lên gương mặt không trọn vẹn… nhìn kỹ mới thấy, trên đó điểm xuyết những vảy cá vàng kim và cả những vệt máu đỏ sẫm.

Đó là vảy cá của Celuecus.

Vì sao hắn… muốn dán vảy mình lên mặt bức tượng người cá kia?

“Celuecus, đó là…?”

Một bàn tay có màng thò đến từ phía sau, ôm lấy eo anh chẳng kịp đề phong, sống mũi cao ngất nóng hổi cọ cọ bên cổ canh, giọng nói khàn khàn ướt át vang bên tai: “Tôi… rất nhớ, rất nhớ anh ấy.”

Môi hắn kề sát trái tai anh, dường như không phải nói đến bức tượng ấy mà là nói rất nhớ anh. Trái tim Medusa thoáng hoảng hốt, kéo cánh tay trên eo ra, lại bị Celuecus ôm chặt hơn, được hắn ôm đến bức tượng kia, một bàn tay có màng nắm lấy tay anh, xoa lên mặt bức tượng ấy.

Celuecus nắm tay canh, cẩn thận phác họa theo đường viền gương mặt của bức tượng đó, từng phiến vảy vàng nhuốm máu rơi xuống, để lộ gương mặt không hoàn chỉnh, trên mũi nó đã bị tàn phá một cách vỡ nát, chỉ còn lại đôi môi hơi cong cong, có cảm giác cám dỗ, nhưng dù nửa trên đã chẳng còn nguyên vẹn cũng có thể đoán được chắc chắn gương mặt vốn có của bức tượng này sẽ làm điên đảo chúng sinh.

Ánh mắt Medusa dừng lại ở đôi môi bức tượng này, sức chú ý cũng bị thu hút như ma nhập, tim chợt run lên, nhịp đập dồn dập.

Celuecus gác cằm ở hõm cổ anh, hô hấp nặng nề nóng rẫy, hệt như mỏ hàn kề bên tai: “Giúp tôi, chủ nhân, sửa anh ấy lại giúp tôi.”

Sửa chữa? Medusa bừng tỉnh. Celuecus đưa anh đến để xin anh giúp đỡ, anh là quân y không phải thợ thủ công! Chẳng lẽ hắn nghĩ anh có thể chữa trị vết thương cho hắn thì cũng có thể sửa tượng sao? Với lại anh cũng chẳng biết bức tượng quỷ này trông thế nào.

Vô lý.

“Tôi không có tay nghề này Đừng nghĩ chủ nhận cậu toàn năng vậy.”Medusa vỗ mạnh lên mu bàn tay hắn, lạnh lùng nói: “Thả tôi xuống.”

Bàn tay có màng của Celuecus siết chặt eo trong người trong lòng, trái cổ hơi nhúc nhích, ôm chặt hơn. Có phải nên thấy may vì anh chẳng nhớ ra gì không? Nếu không chắc chắn tồn tại này sẽ chẳng lơi lỏng cảnh giác để mặc hắn ôm vào lòng thế này, chắc chắn sẽ tránh ra xa từ lâu…


Medusa bị hắn ôm đến mức hoang mang không thở nổi, cảm giác đáng sợ trước đó bị xem là con mồi, bị Celuecus khống chế dâng lên, anh xoay đầu lại, đối diện với đôi mắt xanh lục gần trong gang tấc đang cuộn trào sóng ngầm, trái tim chợt hẫng nhịp.

Hình như ánh mắt Celuecus nhìn anh… không đúng lắm…

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hét thảm, hình như đã xảy ra việc gì đó rối loạn. Trái tim Medusa run lên, vừa quay lại nhìn vùng đất cao trong hồ nước bên ngoài, một bộ đội đặc chủng đội Sói Biển do Niga cử đến dùng súng kè cạnh quân y nhỏ nhất ở ngoài rìa, sắc mặt hung hăng lẫn hoảng hốt, hệ như một con thú bị nhốt đang tuyệt vọng, nhìn nhưng binh lính xung quanh đang nhắm súng vào mình: “Tôi không có… tôi không có nhiễm bênh! Các người nhầm rồi!”

Tiếng gào thét của cậu ta như xé toạc, nhưng Medusa chú ý đến một bên mu bàn tay của cậu ta đã có hoa văn màu đen lan ra, không biết bị nhiễm từ lúc nào, cả quản đường không bị người khác phát hiện, đến đây mới lộ. Medusa vô thức liếc nhìn túi đựng xác của Mikael, rất có thể…

“Xin anh, Yuri, thả tôi ra… tôi không, không muốn chết.” Quân y nhỏ bị bắt làm con tin kia run rẩy lắc đầu, nhưng người bị nhiễm virus tên Yuri kia xem cậu ấy là bùa hộ mạng duy nhất rồi, cánh tay giữ chặt lấy cậu ấy.

Medusa nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch vô cùng hoảng sợ của cậu chàng kia, nắm chặt cổ tay Celuecus, chẳng quan tâm môi mình gần như cọ lên môi đối phương, nói với hắn: “Celuecus, giúp tôi, cứu đứa trẻ kia!”

Chẳng hề biết cảm xúc lộ ra dưới ánh mắt khẩn thiết ấy gần như là ỷ lại, giọng điệu cũng không giống ra lệnh, mà giống như đang xin tồn tại tin tưởng nhất giúp đỡ, anh chỉ thấy trong đôi mắt xanh lục ấy chợt lóe lên cảm xúc khác lạ.

Sau đó, eo anh được buông ra, rơi vào trong nước, nhìn lại đã thấy một bóng dáng vàng kim như như chớp lướt qua giữa đám người, trong một tiếng kêu hoảng hốt, bộ đội đặc chủng kia bị Celuecus xô vào bay lên, sau đó bị hắn tóm lên không trung hệt như một con dê bị rồng bay bắt lấy, bị hắn ném vào vách đá, phát ra tiếng va chạm khủng khiếp và tiếng xương nứt gãy, sau đó ngã ầm vào trong nước.

Quân y kia ngã ngồi một bên bị dọa đến mức vừa lăn vừa bò nhếch nhác vô cùng. Frukz tiến lên một bước đỡ cậu ấy.

Medusa nhìn lên, Celuecus rạp người trên vách đá, vây cánh vàng kim giang ra, đôi mắt xanh lục nhìn anh chăm chú, hệt như một vị thần hùng mạnh của Ai Cập cổ đại đang giáng trần, nhưng chỉ trung thành bảo vệ mình anh.

Anh hơi lơ đễnh trong thoáng chốc.

“Ầm” một tiếng, mặt nước bên dưới chợt nổ tung, một chùm xúc tua đen thò ra từ bên dưới, quấn lấy Celuecus, kéo hắn vào trong nước!

“Celuecus!” Thần kinh Medusa căng thẳng, nhảy lên rạn đá, cầm súng đền gần chỗ đó, nhưng bị Archer giữ tay lại: “Đừng sang đó, Đại úy!”

Chưa kịp dứt lời, Medusa đã thấy mặt nước cuồn cuộn sóng, có thể thấy đuôi cá vàng kim hiếm có đang khuấy trộn, ngọn lửa hừng hực lẫn với từng vệt máu đỏ sẫm lan ra trong bóng tối… Celuecus bị thương rồi, hắn đang chảy máu. Trái tim như bị thứ gì đó siết chặt, anh vùng khỏi tay Archer, lại một tiếng “rào” vang lên, nóng nóng tung tóe khắp mặt nước, một bóng đen khổng lồ ló ra từ màn sương cuồn cuộn…

Đó là một con quái vật khổng lồ không còn rõ hình người, giống một cái xác ngâm trong nước mấy tháng trời, đã xuất hiện vết thối rữa, cơ thể nó bị xúc tua đen sì cuồn cuộn trong cơ thể làm căng phồng lên gần như trong suốt, có thể thấy rõ cột sống đã đột biến thành những mẫu xương nhiều mắt kỳ lạ, trông giống biến thể khổng lồ của trùng biển sâu từng tấn công tàu chiến trước đó… Medusa hít vào một hơi đầy hoảng sợ, nói theo lẽ thường, thể đột biến to lớn thế này do nhiều gen của người đột biến kết hợp lại, với lại quá trình biến dị cũng sẽ không nhanh như vậy… Ở đây có nguyên nhân gì đó thúc đẩy người đột biến, khiến chúng hình thành đột biến đáng sợ. Thậm chí nó trông còn lớn hơn thể đột biến tấn công tàu chiến kia, đỉnh đầu nó chạm đến nóc hang động, hai tay… Nếu cái thứ như hoá thành xúc tua đen sì loi nhoi kia được gọi là tay, nó đang quấn lấy đuôi và eo Celuecus, đang muốn đâm vào da hắn, mà một bàn tay có màng của Celuecus nắm chặt cái ống ăn lớn thè ra từ mồm nó, tay còn lại đâm vào ngực bán trong suốt của nó, móng vuốt bừng lửa nắm lấy xương sống vặn vẹo của nó, liều chết giằng co với nó… trên lưng hắn đầy những vết trầy xước, máu chảy xuống theo tấm lưng căng như cây cung của hắn, tạo thành hình ảnh khiến người ta khiếp đảm, nhưng vẫn quay sang nhìn về phía anh, phát ra tiếng gần khàn khàn: “Đừng đến gần!”

… Đó là ‘người hầu’ của anh, là chó nghiệp vụ an dốc sức nuôi dưỡng.

Tâm trạng Medusa cực kỳ tồi tệ, nhắm vào đầu của người đột biến kia, nổ súng điên cuồng. Trong chớp mắt tất cả binh sĩ đều nổ súng theo anh, Medusa quát: “Ngắm chuẩn cho tôi, ai bắn trúng người cá của tôi…”

Anh thấy trên lưng Celuecus đã có mấy vết đạn kết băng, ánh mắt âm u lạnh lẽo cùng cực, nhắm vào đầu người đột biến kia, đến gần từng bước một, các binh lính không dám chọc đến anh, bèn lùi ra sau. Celuecus lại nhìn về phía anh một cái, thấy anh không lui về mà còn tiến lên, tất cả vảy cá trên đuôi vàng đều đột nhiên bùng nổ, cắn lên xúc đua đen quấn lấy hắn như bị điên, một bàn tay có màng đâm thẳng vào chót cột sống của người biến dị, rút ra một bó thần kinh!

Một ngọn lửa bén từ bó thần kinh bùng lên trong cơ thể quái vật, trong thoáng chốc, nước đen ngòm văng tứ tung, cơ thể nó ngày càng phình lớn rồi nổ tung.

“Tránh ra!”

Medusa ra lệnh, mấy binh sĩ bảo vệ Selan và túi xác của Mikael nhanh chóng tản ra xa.


Chất lỏng màu đen tung tóe, máu thịt tanh hôi cháy khét tỏa ra khắp nơi. Một bóng đen to lớn lung lay như núi sắp đổ. Toàn thân Celuecus bừng lửa chui vào trong nước, bơi ra khỏi vùng nước đen. Medusa đi đến phía hắn, hắn thở hổn hển nhìn về phía anh, trong đôi mắt xanh lục vẫn đượm vẻ lo âu, còn có vẻ hung hăng chưa kịp phai bớt sau khi tàn sát, tạo thành cảm xúc mãnh liệt, hệt như rượu chưng cất sục sôi, lúc chạm phải tầm mắt nhau, trái tim Medusa nóng lên, giọng điệu cũng mềm mại hơn: “Qua đây, Celuecus.”

Celuecus bơi về phía anh ngay, nhưng dường như nghĩ đến gì đó, lại thoáng dừng lại, xoay người bơi đến dưới thác trước hang động có mấy tượng người cá cách đó không xa, mặc dòng ngược xối lên lưng mình, chỉ nghiêng mặt nhìn về phía anh ở xa xa.

… Sợ nhiễm cho anh… sau khi liều chết thực hiện ý chí của anh.

“Me… Đại úy Medusa.” Một giọng nói truyền đến từ sau lưng: “Tôi nói này, người cá kia rất nghe lời ngài, có lẽ nó cũng đã bị nhiễm rồi.”

Medusa rời mắt khỏi bóng dáng dưới thác nước, quay lại. Mấy binh lính đều căng thẳng nhìn về phía đó. Một hộ vệ thân cận của Hoàng đến càng như thể gặp phải đại địch: “Đúng vậy, chúng tôi đều từng thấy, người cá đột biến còn đáng sợ hơn cả con người đột biến. Đại úy Medusa, ngài phải xử lý nó sớm đi.”

“Vừa nãy hắn vừa cứu các người.” Medusa híp mắt: “Với lại nếu hắn sẽ bị nhiễm thì đã nhiễm lâu rồi, đừng quên tôi tìm được hắn ở đây, trước đó hắn ở đây biết bao lâu rồi!”

“Ngài nói chỉ là suy đoán của ngài, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy!” Một binh lính khác cũng ồn ào, mấy người nhao nhao phụ họa, bầu không khí tràn ngập hơi thở của sự lo lắng… Medusa lạnh lùng nhìn bọn họ, trái tim dần chùng xuống, lòng quân đã tan tác, rõ ràng sức chịu đựng tinh thần của các binh lính đều đã đến giới hạn rồi, cứ thế này, những binh lính còn lại sẽ như cát vụn, xảy ra bất kỳ việc gì nữa cũng sẽ sụp đổ hoàn toàn, vốn không thể kiên trì đến lúc ra khỏi căn cứ này.

“Đại úy Medusa.” Archer là người duy nhất vẫn bình tĩnh đặt tay lên vai anh, mím môi lắc đầu. Medusa hiểu ý cậu ấy, không nói gì. Frukz an ủi quân y nhỏ kia, cũng nhún vai: “Xem ra cậu phải cho những quân y dưới trướng cậu một viên an thần mời được, Đại úy Y tế, tôi biết cậu đau lòng cho người cá kia, nhưng hắn có miễn dịch hay không cũng không phải chuyện xác định.”

Đau lòng? Đùa gì vậy. Medusa trào phúng. Trung tình huống này vẫn không quên cười nhạo anh, thật nhàm chán.

“Không chế người cá đi, Medusa.” Selan vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Tạm thời chưa cần xử lý triệt để… tôi cần nó. Đương nhiên, trời sắp tối rồi… nếu nó không qua được tối nay, biến dị thật, thế thì không có ích gì nữa, việc sau đó do cậu chịu trách nhiệm. Nghe rõ chưa?”

… Hoàng đế nhỏ này biết tìm phiền phức thật…

Medusa cau mày, nhưng vẫn gật đầu, liếc mắt nhìn những binh sĩ với ánh mắt cảnh cáo: “Tôi sẽ không chế người các. Các người cút về điều chỉnh trạng thái cho tôi, nếu còn làm loạn, về tàu chiến có thể đến phòng hình phạt của tôi chơi thử.”

Nghe đến từ phòng hình phạt này, da đầu các binh lính đều tê rần, ai nấy đều câm như hến.

“Cần tôi giúp đỡ không?” Frukz lại đến gần: “Nếu một mình cậu không khống chế được nó, tôi có thể giúp một tay. Đây, thuốc gây mê liều mạnh và dây trói dự phòng, thầy bảo tôi đem theo, hỗ trợ cậu bắt người cá về.”

“… Cút đi, để tôi.” Medusa nhìn thứ anh ta đưa, cầm lấy, Frukz đừng giúp gì anh còn cảm ơn trời đất nữa, đến giờ anh vẫn nhớ lần đầu tiếp xúc với Celuecus, anh ta đã hại anh thế nào.

Thuốc gây mê thì thôi… Celuecus đã kháng thuốc lâu rồi. Medusa xuống nước, bơi đến chỗ Celuecus đang tắm dưới thác.

————

Tác giả: Cá chóa chuẩn bị tất cả rồi, MeMe khó thoát kiếp nạn rồi.



Chú thích:

*星轨: Star trail