Người Cá Medusa

Chương 107




Trung - Việt: Linh Thần 

(Aww, Celuecus đâu hộ giá bây ơi, bào phụ của bây sắp bị bế mất rồi kìa)

- --

Mặt mày Keto không biểu cảm, quan sát sắc mặt siren giống cái trước mắt, trong lòng biết rõ, chắc chắn con buôn nô lệ đã tính toán chỗ cho bọn họ, so với việc thành hàng hóa, anh hy vọng trở thành người trông coi cho đầu sỏ nô lệ hơn, thế thì dễ thoát thân hơn, anh chỉ hy vọng đừng bị ném vào trong hang động dâm dục Celuecus từng đến dạo, anh thật sự không muốn vào nơi bẩn thỉu ấy lần thứ hai. Huống chi... anh vẫn đang mang thai, nếu bị cho uống thuốc, bị phát hiện là người cá sáng thế thì tiêu đời.

—-

Nghĩ vậy, đuôi rắn nâng cằm anh cũng buông xuống, siren giống cái khom người, móng tay sắc nhọn cắt lớp áo trên người anh, đầu v* hơi sưng lên thoáng lộ ra trước ngực, Keto sửng sốt.

"Sắp động dục sao? Màu sắc chỗ này sậm đấy." Đầu móng tay nhẹ lướt qua một bên quầng ngực, Keto cắn chặt răng, cơ thể nhạy cảm run lên. Cầm đầu nô lệ vạm vỡ bên cạnh bật cười, ánh mắt tham lam quanh quẩn trước ngực anh. Siren giống cái cũng cười khúc khích, tháo đồ vật treo trên eo xuống: "Giữ hắn lại, Zac."

"Các người muốn làm gì?" Keto bảo vệ bụng theo bản năng, hai tay bị bàn tay có màng thô to nắm chặt, đầu bị đè xuống, sau đó cảm nhận được sau gáy bị đâm đau, dường như bị vũ khí sắc bén đóng dấu.

"Đánh dấu xong rồi, tắm rửa sạch sẽ sửa soạn cho hắn một chút, đưa đến chợ lớn nhất tham gia đấu giá, nhớ phát thông báo trước, nói là sắp có đợt hàng vị thành niên sắp động dục, sẽ có rất nhiều người mua."

Đấu giá? Tim Keto run lên, ngẩng đầu nhìn siren giống cái rồi lại nhìn Aamon vẫn đang hôn mê chưa tỉnh bên cạnh, cũng bị đóng dấu sau gáy.

Keto lạnh lùng nói: "Chúng ta đều là quý tộc đến từ Vương thành, chỉ cần các ngươi có thể truyền tin đến Vương đình, ta có thể chứng minh điều này, chắc chắn thù lao ngươi có thể có được sẽ nhiều hơn bán chúng ta."

Namu siết cằm thiếu niên, cười híp mắt: "Ta quan tâm ngươi có lai lịch ra sao, đến từ đâu làm gì, đều là hàng hóa của ta."

Bị đám người cá nô lên kéo vào trong nhà cây, Keto nhìn Aamon phía sau bị kéo ra ngoài chợ: "Các ngươi muốn đưa hắn đi đâu?"

Miệng bị bịt chặt, cửa sau lưng bị đóng lại.

Keto xấu hổ nhìn tấm gương trước mặt, tóc bị mấy bàn tay có màng níu lấy, mấy người cá nô lệ nhanh chóng tết mái tóc đã nhuộm thành màu đen của anh thành bím, còn treo đủ thứ đồ trang trí lên người và đầu anh, điểm xuyết thêm cho vòng eo thon và đầu ngực hơi sưng lên, trông vô cùng quyến rũ.

Không biết Aamon bị đưa đến đâu, thế nào đây...

Bàn tay có màng đâm sâu vào lòng bàn tay, anh hơi lo lắng.

Vì cốt lõi sinh mệnh yếu ớt, cơ thể biến thành dáng vẻ thiếu niên yếu ớt không chịu nổi một đòn, e rằng không thoát được khỏi đám người cá nô lệ này. Ngoài việc tự mình hồi phụ trong thời gian dài, chỉ có tinh thạch lõi hành tinh có thể nhanh chóng bổ sung năng lượng của cốt lõi sinh mệnh. Nhưng bây giờ...

Thử dùng liên kết tinh thần tìm kiếm sứa Minh Hà, anh cũng không nhận được phản ứng gì. Rõ ràng, nó vẫn đang ngủ đông.

Chỉ có thể dựa vào bản thân để thoát khỏi đây thôi.

"Sao trống ngươi không sợ chút nào vậy?"

Nghe thấy giọng nói yếu ớt này, Keto nhìn vào trong góc, một người có nô lệ thiếu niên co ro trong góc, hai mắt đẫm lệ.

Thấy đôi mắt xanh lục ấy, trái tim Keto mềm nhũn, đến gần người đó: "Ngươi cũng mới bị bắt đến sao?"

Thiếu niên lắc đầu: "Ta bị bắt đến lâu rồi... vẫn luôn bị nhốt ở đây, Zac không muốn thả ta đi, mỗi đêm hắn đều đến..." Cậu ấy cúi đầu khó khăn nói, Keto lại chú ý đến màng vảy của cậu ấy sưng lên và nứt ra, rõ ràng đã viêm rồi, không biết bị chà đạp bao nhiêu lần.

Anh hơi khó chịu: "Zac? Là ai?"

"Chính là cầm đầu nô lệ người cá rất cường tráng..." Thiếu niên nắm cánh tay anh, cơ thể run rẩy: "Có thể tối nay hắn ta cũng sẽ đến, hắn không bỏ qua cho nô lệ mới tới xinh đẹp nào."

"Vậy sao?" Keto híp mắt, kề sát tai cậu ấy, khẽ nói: "Nếu hắn đến..."

"Xem ra ngươi rất hứng thú với nhóc con mới đến kia, Zac." Ở cửa, siren giống cái nhìn cầm đầu nô lệ người cá lượn lờ trước cửa không chịu đi, khẽ phun ra một hơi khói nước: "Muốn thử đồ mới sao?"

"Ha, ngươi nói xem?"

"Thế ngươi phải đưa ta một nửa số tiền ta vừa đưa cho ngươi để mua hắn mới được. Nhớ lấy, đừng chơi hỏng hắn, xem ra nhóc con này vẫn là lần đầu."

Trong đêm, Keto nghe thấy tiếng rào rào, lập tức mở mắt ra ngay. Trong đêm tối, một bàn tay có màng bịt miệng anh, cơ thể giống đực cường tráng đè anh xuống dưới người, một giọng nói thô kệch vang bên tay theo hơi thở đượm vị tanh phả vào mặt: "Trước khi ngươi bị đưa đi đấu giá thì để ta nếm thử trước... còn nhỏ như vậy, vẫn chưa giao phối nhỉ?"

"Chưa, nên xin hãy dịu dàng với ta một chút." Keto che bụng nói khẽ.

Người cá thiếu niên bên dưới người vừa nhỏ nhắn vừa thơm ngọt, mạch máu của cầm đầu nô lệ cường tráng căng phồng lên, thấy sợ hãi của anh, càng gấp gáp cúi đầu hôn. Ngay sau đó, lưng hắn run lên, ôm cổ họng bị gai độc của sứa đâm trúng, không thể tin nổi nhìn con mồi yếu ớt bên dưới.

Keto cười lạnh lùng, dìm bọt máu trong miệng với xúc tua của sứa Minh Hà, lau máu trên miệng. Tuy không có sức mạnh như trước, nhưng phản xạ có điều kiện và tố chất chiến đấu lúc là quân nhân loài người vẫn còn đó. Lôi đuôi cá ra khỏi cơ thể nặng trịch của tên cầm đầu nô lệ đang co giật sắp chết, anh lấy ở eo hắn một con dao sắc, nhanh chóng cắt đứt dây thừng ở vòng cổ.

Nhìn nô lệ thiếu niên sợ hãi che miệng trong góc, Keto ra dấu "suỵt", đẩy cửa khép hờ nhìn ra ngoài. Bên ngoài tối tăm tĩnh mịch, không biết siren giống cái kia là cầm đầu nô lệ kia ngủ hay đi rồi. Không do dự lâu, anh kéo người cá nô lệ trong góc lẳng lặng chui ra ngoài.

Dùng dây thừng trèo ra hàng rào gỗ cao cao, hai người cá một trước một sau lao vào khu rừng sâu trên mặt nước vừa rậm rạp vừa tối tăm.

Nhưng chẳng bơi được bao xa, phía sau họ truyền đến mấy tiếng gầm rú, hình như là tiếng kêu của rắn mối nào đó, lao về phía họ một cách nhanh chóng.

"Là rắn mối săn bọn chúng nuôi, ta biết chúng ta không chạy thoát được." Nô lệ người cá mắt xanh lục sợ hãi bật khóc. Keto đẩy cậu ấy một cái, bơi theo hướng ngược lại: "Ngươi bơi vào trong rừng, đừng dừng lại."

Nhìn lại, mấy con rắn mối nước khổng lồ ngửa mặt bơi về phía anh, vây quanh anh... trên cổ chúng đều có đeo vòng, rõ ràng đây là "chó săn" của bọn cầm đầu nô lên nuôi để xanh giữ nô lệ. Cầm chắc một xúc tua sứa còn lại trong tay, Keto nhìn bọn chúng, che bụng.

"Tu... tu..."

Tiếng hiệu truyền đến từ bốn phía, Keto nhìn sang xung quanh, thấy xung quanh cũng lóe lên ánh sáng sặc sỡ. Nhiều bóng dáng tụ lại... là những nô lệ người cá kia. Siren giống cái huýt sáo một tiếng, luồng như rắn đến trước mặt anh, dùng dây thừng buộc lên cổ anh: "Quả là thứ không nghe lời, ta vừa ngủ là ngươi đã chạy ra đây rồi?"

Một tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ cách đó không xa, Keto quay đầu lại nhìn, đó là người cá nô lệ chạy ra cùng anh, cũng bị một con rắn mối cắn đuôi kéo về... Rõ ràng, muốn thoát khỏi lòng bàn tay của cầm đầu nô lệ này không phải chuyện dễ dàng. Lần này phiền to rồi.



Hôm sau, chợ trung tâm bộ lạc nô lệ.

Màn đêm vừa xuống, hòn đảo ban ngày hơi tĩnh mịch này cũng dần đông vui hơn, các chủ nô lệ người cá đến từ các nơi lục tục vào trong kiến trúc hình vành khuyên trên đảo, đợi hội đấu giá bắt đầu.

Nhìn qua kẽ hở của màn sa màu đen, Keto nhìn xung quanh, khán đài hình khuyên xung quanh tối đen, đầy những người mua túi căng phồng bên eo. Lúc nhỏ Celuecus từng làm ăn với tên cầm đầu nô lệ tên Charon, cũng rõ đẳng cấp của những người mua ở đây, nhờ ký ức của nhóc con này, anh biết đa số người mua ở tầng một đều là chủ hang nô lệ tối tăm, mà tầng hai trong lều vải không muốn lộ mặt, vốn đều là thương nhân giàu có và quý tộc có mặt mũi trong Vương thành.

Nếu có thể được người mua trong Vương thành mua...

Có thể anh có thể tìm được cơ hội đi gặp Celuecus.

"Nhanh lên, lề mề cái gì?" Xích khóa trên cổ bất chợt bị cầm đầu nô lệ trước mặt kéo chặt, kéo anh đi về trước, anh mất trọng tâm va vào lưng một nô lệ, anh bảo vệ bụng theo bản năng, sau lưng lại bị quất một roi, bị đánh bị kéo vào trong lồng chờ thể hiện.

Một đám nô lệ run rẩy rúc vào nhau, trong không gian chật hẹp dần lan ra hơi thở của sự khủng bố, tiếng nức nở khe khẽ vang lên.

Keto mở màn đen xuống, nhìn lên tầng hai của hội trường đấu giá qua lớp hàng rào chi chít, phải làm sao mới có thể thu hút được người mua trên đó đây?

"Này, tuy tối qua chưa thể chạy thoát, nhưng vẫn cảm ơn ngươi." Một giọng nói yếu ớt sợ hãi truyền đến từ bên cạnh, Keto nhìn sang, thấy thiếu niên người cá cùng anh chạy ra ngoài rồi bị bắt về đang rưng rưng nhìn mình.

Nhìn vào đôi mắt xanh lục như nước này, anh nâng bàn tay có màng lên lau nước mắt cho cậu ấy: "Nước mắt là thứ không có ích nhất. Không muốn bị bán vào hang tối thì phấn chấn lên, nếu chỉ biết khóc sẽ bị mua đến hang tối đấy. Những khách thường đến hang tối giải tỏa dục vọng thích chinh phục mấy con trùng đáng thương hay khóc nhất đấy."

Một đám nô lệ đều bị dọa cho dừng khóc.

Keto nhìn gương mặt sợ hãi và bất lực của bọn họ. Sau khi gặp được Celuecus, anh nhất định sẽ bảo hắn loại trừ chế độ nô lệ... Một quốc gia văn minh hòa bình không nên có những tồn tại bi thảm như nô lệ. Lúc là Tế tư tối cao của sao Hải Vương anh chưa ý thức được điều này, nhưng hiểu xã hội loài người với thân phận Medusa cũng khiến anh thông suốt hơn lúc là người cá.

Lúc này. Tầng hai hội trường đấu giá.

"Ngươi xác định ở đây có thể tìm được người thích hợp sao?" Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo phía sau, trưởng lão người cá quay đầu lại. Trong lều vải mờ tối, bóng dáng mặc áo choàng đang nghịch chiếc ly ốc trong tay... rõ ràng tiếng ồn ào ở chỗ nô lệ khiến hậu duệ Vương thất người cá được sống trong nhung lụa từ nhỏ này cảm thấy bực mình.

"Nói không chừng..." Mục Diệp cười cười: "Muốn vào Vương đình đến cả trung biển cũng không vào được để tiếp cận với Celuecus, đây là lựa chọn duy nhất của chúng ta. Ngài cam tâm để những bộ tộc chia tách từng chút một ở thời kỳ Nereus thống trị bị hắn thu về dưới trướng, khiến tâm huyết nhiều năm của ngài tiêu tan trong một mồi lửa sao?"

Vỏ ốc xoay chuyển hay vòng, bị bàn tay có màng trắng nõn đè lại, khớp xương dùng nhiều sức nên trắng lên: "Nhưng không có ai giả làm Keto được. Dù tộc Siren có cách thay đổi dáng vẻ bên ngoài... Khí chất của hắn, và cả giọng nói nữa, chẳng ai mô phỏng được."

Mục Diệp lắc đầu: "Ngươi vẫn chưa quên hắn, điện hạ Moloer. Keto đã không còn rồi, sóng ngầm đã tìm ở trái đất bảy năm, cũng không tìm được dấu vết của hắn, nếu hắn vẫn sống Celuecus sẽ về sao Hải Vương một mình sao? Một tồn tại đã chết, không nên làm lòng ngươi vướng bận."

"Ta biết!" Ly ốc rơi trên mặt đất, giọng nói lạnh lẽo đột nhiên trở nêm âm u: "Điều này không cần ngươi nhắc ta."

Tiếng "cộc cộc" vang lên từ bên ngoài, đó là tín hiệu bắt đầu buổi đấu giá. Những nô lệ người cá được bán hộ bị đẩy vào một cái hồ trung tâm để trưng bày, tiếng hét giá trên khán đài bắt đầu vang lên.

Moloer không kiên nhẫn nhìn bóng dáng mờ ảo trong hồ, uống rượu trong vỏ ốc hết ngụm này đến ngụm khác. Không có ai vừa mắt, đến cả người chỉ gặp được Keto mấy lần trong nhiều năm qua còn cảm thấy không ổn, sao mà lừa được Celuecus đây? Tên kia đã từng hôn lên môi Keto, chiếm lấy cơ thể Keto... ngón tay có màng bóp ly vỏ ốc đến mức nứt ra một đường.

"Kế tiếp!"

Cánh cửa lồng vàng kim ở trung tâm bị kéo ra, cầm đầu nô lệ kéo một bóng dáng nhỏ nhắn ra, cả khán đài nhốn nháo ngạc nhiên. Moloer đánh giá một phen, đó là người cá thiếu niên đuôi lục tóc đen mắt đen, làn da trắng nõn, vòng eo mảnh khảnh, cũng xinh đẹp, nhưng nhìn lần hai hắn ta cũng mất hứng thú, cụp mắt nhấp một ngụm rượu.

Đột nhiên, tiếng ngâm nga khe khẽ du dương tuyệt mỹ bay lên từ bên dưới. Trong tiếng ngạc nhiên tán thán, hơi thở Moloer chợt khựng lại.

Hắn ta không thể tin được, từ từ ngước mắt, nhìn xuống dưới lần nữa.

Đây là... khúc ngân hà.

Với lại giọng này... cũng tương tự giọng Keto, nhưng nghe trong trẻo hơn, thoáng vẻ non nớt đặc trưng của thiếu niên.

Sao nô lệ thiếu niên đó lại biết hát khúc ngân hà?

Ngay lúc tiếng hét giá dần tăng lên, Moloer nhìn bóng dáng thiếu niên ấy, nói: "Mục Diệp... ta muốn hắn."