Người Bổ Khuyết

Chương 5: Thế Giới Học Đường 5





Trường học có hai sân bóng rổ.

Một ở trong nhà thể chất và một ở ngoài trời.

Sân bóng rổ trong nhà thể chất chỉ phục vụ vào những ngày hội thể thao hay cuộc thi quan trọng.

Đa phần là các tiết học liên quan hoặc học sinh muốn chơi bóng rổ vào những lúc giải lao ngoài giờ, thì chỉ có thể sử dụng sân bóng rổ ngoài trời.

Mặc dù vậy, thiết kế của sân bóng rổ ngoài trời vẫn được đảm bảo về mặt an toàn.

Diện tích thông thoáng, bảng rổ đạt tiêu chuẩn, mặt sân có vạch kẻ rõ ràng.

Cộng thêm xung quanh khuôn viên được trồng nhiều cây xanh, mang đậm tinh thần và khơi dậy hứng thú cũng như thoải mái vận động.
Cát Tường bị An Khanh kéo đến đằng sau sân trường, nơi giao nhau giữa hai tòa nhà B và C.

Nơi này không chật hẹp, trái lại rất thoáng đãng rộng rãi.

Là sân thể thao chính cho những tiết học thể dục.

Còn chưa đến nơi, Cát Tường đã nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt.

Có tiếng bàn tán xôn xao, tiếng reo hò cổ vũ, cả tiếng trống thùng thùng vang lên đều nhịp.

Không khí tưng bừng như vậy khiến cho cô cứ ngỡ mình đang lạc vào thế vận hội.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở phía xa là hàng người ngồi quây xung quanh khuôn viên bóng rổ.

Mọi người đều ăn ý ngồi bệt xuống đất, trật tự chia nhau ngồi vào vị trí của mình.

Ngoại trừ một số người ở vị trí hậu cần, chuẩn bị sẵn tinh thần bưng nước uống khăn lau mặt cho "tuyển thủ" lớp mình là bận rộn loay hoay đi lại.
"Chà, đông thật đấy! May là mình đã đoán trước, nhờ các anh chị cho xin hai chân rồi.


Tường yên tâm, đảm bảo vị trí đẹp mắt, nhìn được toàn cảnh." An Khanh vỗ ngực, kéo tay cô bạn mình rẽ tới một hướng.
Càng đến gần, Cát Tường càng cảm nhận thế nào là sức sống thanh xuân phả vào mặt.

Đã lâu rồi cô không được lạc trong môi trường như vậy, trong lòng không biết muốn đứng lại hưởng thụ khoảnh khắc này bao lâu.

Nhưng rất nhanh cô đã kịp điều chỉnh cảm xúc, đi theo An Khanh.
Bạn thân cô không hổ mang tiếng giao thiệp rộng, chỗ ngồi cho hai người vừa không bị chen chúc lại được ở ngay vị trí đầu.

Điều Cát Tường hài lòng nhất là, từ góc nhìn của cô trông ra tuyệt đối vừa vặn nhìn thấy hết hình ảnh khi có người ghi bàn vào rổ.
An Khanh nói chuyện cảm ơn với một cô gái bên cạnh mình xong, rồi lại quay đầu giải thích cho Cát Tường: "Nghe đâu nguyên nhân là do đụng chạm xích mích tính háu thắng giữa một đám con trai, không biết làm thế nào mà nhảy đến kết quả hai lớp khiêu chiến.

Lớp 12A1 nổi danh là toàn học sinh giỏi xuất sắc, con cưng của thầy cô.

Mà lớp 12A6 thì ngược lại, được cái giỏi nhất ở khoản thể thao.

Con trai ở lớp 12A6 đều dã man, tính tình không biết nể nang ai bao giờ."
Cát Tường nâng mắt nhìn người của hai lớp đang tụ lại ở hai chiều đối nhau trong sân, hình như là đang thảo luận chọn người.
Thấy Cát Tường tập trung ánh mắt lên sân bóng rổ, An Khanh tỏ vẻ hiểu ra.

Cô nàng thì thầm vào tai Cát Tường: "Cậu đừng lo, crush nhà cậu chắc chắn không sao đâu.

Cậu đừng quên tuy anh Tuấn là học sinh lớp 12A1, nhưng thể thao chắc chắn cũng vượt trội chẳng kém đâu."
Cái cô quan tâm không phải cái này.

Cát Tường nghe vậy cũng chỉ ừm cho xong, rồi dõi mắt nhìn lên sân bóng rổ.
Tiếng cổ vũ gần như muốn lấn át hết tiếng nói chuyện của mấy con người đại diện trên sân.

Nhưng vì ngồi đầu cộng thêm thính lực tốt, nên Cát Tường có thể nghe được mang máng.

Chỉ thấy một người ở phía lớp 12A6 đi ra, bộ dạng khệnh khạng như lên mặt dạy đời, hất cằm về phía đối diện:

"Thế nào? Bàn bạc xong chưa? Chúng mày có thảo luận cho ai lên cũng thế thôi, bọn tao chấp hết!"
Có lẽ đứa con trai này bức xúc lớp 12A1 từ lâu rồi, hoặc do tâm lý chướng mắt những đứa học giỏi hơn mình, giọng điệu có vênh váo bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Cát Tường nhướng mi, không nói gì mà dời tầm mắt nhìn lên lớp 12A1.
Lúc này cả nhóm con trai của lớp 12A1 đã tản xuống hàng khán giả, chỉ để lại năm người trên sân.

Thanh âm ồn ào bất giác giảm dần khi thấy người đứng ở giữa.

Đúng là Anh Tuấn, hotboy của cả trường.

Ánh mắt cậu điềm tĩnh, không vì lời khiêu khích của đối phương mà bị xúc động, giọng nói trầm thấp mà có lực vang lên: "Chúng tôi đã chuẩn bị xong." Bao gồm cả chọn người, đội hình, chiến thuật.
Không có một câu dư thừa, ngắn gọn đến mức khiến đứa học sinh nam kiêu căng ở lớp 12A6 nghẹn họng trở về.

Cậu ta hừ một tiếng, sau đó gọi bốn đứa khác ra đây.

Những đứa còn lại trong lớp thất vọng vì không được chọn, cũng chỉ đành hằm hè đi xuống hàng khán giả.

Ánh mắt đứa nào đứa nấy đều như sói hoang nhìn chằm chằm vào đám "thỏ trắng 12A1" yếu đuối.
Đội ngũ hai bên nhanh chóng được thiết lập xong.

Cát Tường nhìn trái rồi nhìn phải, thầm tặc lưỡi.

Đánh giá khách quan mà nói, đội hình bên 12A1 có vẻ yếu thế hơn một chút so với đội 12A6 hiếu chiến.

Sau đó khi cô nhìn thấy Anh Tuấn đứng ở vị trí tiền vệ chính thì hơi nhíu mi.
Chiều cao của Anh Tuấn nổi trội nhất trong đội hình năm người.

Dáng người cậu tuy gầy, nhưng cao đến mét tám.

Vốn ưu thế như vậy nên ở vị trí center trung phong mới đúng, Cát Tường nghĩ thế.


Trong đôi mắt phẳng lặng của cô xuất hiện thêm một chút hứng thú, trận đấu này cuối cùng cũng khơi dậy nên tính hiếu kỳ của cô.

Bởi ngoài Anh Tuấn và một bạn học nam khác ra, ba người còn lại dường như không hợp với thể thao lắm.

Nhìn kiểu gì cũng thấy lép vế trước đội đối thủ.
Nhưng mà trước giờ mắt quan sát của Cát Tường luôn rất chuẩn, cô cảm thấy có lẽ 12A6 sẽ không chiếm được nhiều ưu thế.
Đội hai bên đứng đối lập nhau.

Đám khán giả thấy bắt đầu vào trận, vội vàng cổ vũ kịch liệt.

Quanh sân bóng rổ theo tiếng cổ vũ mà vô hình phân thành hai phe, khí thế cổ động cũng tăng cao lên rất nhiều hòng áp chế bên còn lại.
"Lớp 12A6 cố lên, các bạn nam cố lên!"
"12A1 cố lên, cố lên!"
"Anh Tuấn cố lên!"
"Anh Tuấn tuyệt nhất, đè bẹp 12A6 đi!"
Xen lẫn những tiếng cổ vũ, là những tiếng khen ngợi về người nào đó.

Có thể thấy Anh Tuấn nổi tiếng trong trường thế nào.

Cát Tường ngồi lọt thỏm giữa những âm thanh không ngừng đề cao muốn thủng tai, bình tĩnh nhai bim bim theo dõi trận đấu.

Còn về An Khanh ngồi bên cạnh, sớm đã gia nhập cổ động viên hăng hái giơ biểu ngữ viết tay rồi.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, từng người bắt đầu phát huy ở vị trí của mình.

Đúng như Cát Tường nghĩ, khí thế bên 12A1 bị yếu hơn chút, do bên 12A6 quá mức nhuần nhuyễn.

Cả năm người bên 12A6 vừa nhìn đã biết là dân hay chơi bóng rổ, các kĩ thuật chuyền bóng dẫn bóng đều cực kỳ ăn ý.

Chỉ mấy phút sau, đã ghi bàn về cho đội mình.
"12A6 cố lên!"
"12A6 cho chúng nó biết thế nào là lễ hội đi!"
Đội bên 12A6 vừa mở màn đã vượt xa 12A1 đến mấy điểm.

Vẻ mặt bên lớp 12A1 đều cực kỳ khó coi.

Ngoại trừ Anh Tuấn ra, những thành viên còn lại đều không giữ được thái độ bình tĩnh như ban đầu.


Chỉ là về sau không biết Anh Tuấn đã nói câu gì, cả đám bất an bỗng ổn định lại, tập trung vào vị trí của mình.

Cát Tường để ý lần này bước chân di chuyển của Anh Tuấn đã có thay đổi.

Thì ra lúc đầu cậu ta muốn thăm dò đối thủ nên chưa bại lộ thực lực.
Trò hay bây giờ mới chân chính bắt đầu!
Ba thành viên trong đội 12A1 tuy không am hiểu bộ môn bóng rổ, nhưng chưa từng bị ăn phạt một lỗi nào.

Ngược lại bên đội 12A6 đã có người chủ quan đắc ý mà lơ đễnh bị ăn về một lỗi Shooting foul*.
*Shooting foul: Lỗi đánh tay (khi đối phương đang ném, chỉ được giơ tay ra phía trước để block (ngăn cản đối phương), không được đẩy tay hoặc kéo tay đối phương).
Anh Tuấn dần phát huy khí thế của mình.

Cậu làm một cú xoay người Break ankle* đầy điêu luyện, ngay khi đối thủ không kịp phản ứng, Anh Tuấn đã nhanh chóng tiếp cận bảng rổ rồi nhảy bật người cho một cú Dunk* cực kỳ đẹp.

Lập tức rước lấy vô số tiếng hét chói tai của các bạn nữ và những tiếng thán phục các bạn học nam quanh sân bóng rổ.

Đồng thời cũng là sự đả kích cực mạnh đối với đội 12A6, vẻ mặt ai nấy đều rút đi sự đắc ý, cực kỳ xám xịt và bực tức.
* Break ankle: Cầu thủ cầm bóng đang dẫn về một phía bỗng đổi hướng đột ngột hoặc đảo bóng lắt léo làm người phòng thủ khó phán đoán, mất thăng bằng và ngã.
*Dunk: Úp rổ.
Tiết trời lạnh là thế, nhưng ai nấy đều có tinh thần sục sôi.

Thời gian dần trôi, sắc chiều hoàng hôn dần bị "tấm vải đen" phủ xuống.

Người vây quanh sân bóng rổ ngày càng nhiều, mà tình hình trận đấu cũng ngày một ganh đua bởi tỷ số chênh lệch giữa hai bên đang ở thế cân bằng.

Chỉ cần bên nào có bước đột phá sớm hơn, ăn điểm nhiều hơn bên kia vào phút cuối, thì đội đó chiến thắng.
Cát Tường dõi mắt nhìn Anh Tuấn.

Quần áo bóng rổ thông thoáng bây giờ đã ướt đẫm, mồ hôi chảy từ trán nhỏ xuống sợi tóc tán loạn, phần cánh tay và đôi chân rắn chắc lộ rõ sức mạnh.

Ánh mắt điềm tĩnh và tập trung trông cực kỳ có sức hút và gợi cảm.

Dường như cậu đang cho đội mình viên thuốc an thần: Chỉ cần có cậu ở đây, mọi việc đều sẽ không còn là vấn đề!.