Người Bình Thường

Chương 7




Thư Quân bị điện thoại của Tưởng Bác Sâm đánh thức. Trước đây cậu có chứng gắt ngủ khi rời giường, sau đó lại được Tưởng Bác Sâm cưng chiều không biên giới, bệnh này càng lúc càng nặng. Sau khi nghe chuông reo mắt cậu cũng chẳng thèm mở mà tìm di động theo cảm giác rồi dùng ngón tay bấm tắt điện thoại.

– Bởi vì biết là điện thoại Tưởng Bác Sâm gọi tới giục mình rời giường ăn sáng, tiếng chuông được đặt riêng.

Tưởng Bác Sâm vừa cùng Tiểu Tạ phân loại sách xong, giấy gói hàng vẫn đang vứt trên sàn nhà. Thấy điện thoại bị cúp cũng không tức giận, hắn khom lưng thu dọn giấy vụn trên mặt đất để vào thùng rác, lúc ra cửa lại gọi điện thoại tiếp.

Cậu trai đầu dây bên kia hiển nhiên là rất mất hứng vì lần hai tỉnh giấc, nhưng vì âm thanh mang theo đầy sự uể oải, lời nói ra cũng biến thành làm nũng mềm nhũn: “Em dậy rồi! Anh còn gọi nữa em sẽ quăng điện thoại luôn đấy!”

Tưởng tượng cũng biết lúc này Thư Quân nhất định là đầu tóc lộn xộn, quấn chăn bông ngồi trên giường nhắm mắt nói chuyện với mình; Tưởng Bác Sâm sờ sờ cằm, “Em muốn đổi di động rồi à? Cố ý tìm cơ hội ném di động sau đó nói phải lên đời mới… Chiêu này anh thấy người khác dùng nhiều rồi.”

Thư Quân bên kia lập tức nở nụ cười, giống như thuỷ tảo mềm mại trong hồ nhẹ nhàng lay động trêu chọc lòng người, “Đúng đó, em đây không phải đang đau lòng cho anh sao. Chờ em đổi di động mới rồi anh có thể dùng cái hiện giờ của em, tốt quá.”

Tưởng Bác Sâm cũng cười: “Mẹ anh hay làm thế đấy.” Đổi cái mới rồi đưa đi dộng cũ cho bố hắn dùng.

Bởi vì mới tỉnh ngủ, đầu óc Thư Quân còn chưa tỉnh táo, nghe vậy chỉ mơ màng “Ừ” một tiếng. Chờ lúc đánh răng cậu mới nhìn chằm chằm vào gương trong phòng vệ sinh phản ứng lại: Lại chiếm tiện nghi của mình!

Có điều hai người đã ở cùng nhau nhiều năm như thế, tiện nghi thân thể cũng chiếm không biết bao nhiêu rồi, chỉ một câu nói như thế cũng chẳng tính là gì.

Thư Quân lẹt xẹt lê dép chậm rãi đi vào trong bếp ăn sáng. Giấy note Tưởng Bác Sâm ghi lại để trên kệ bếp, Thư Quân lười đi, bèn dựa vào bàn đá vừa ăn sáng vừa cúi đầu xem. Mở đầu vẫn là một câu chào buổi sáng, sau đó nói hai món ăn đơn giản, đây là món ăn cho bữa trưa.

Ở cuối tờ giấy Tưởng Bác Sâm vẽ một cái mặt cười đơn giản, ký tên là Chồng yêu của em.

“Hôm qua dằn vặt lâu thế còn không biết gọi món à?” Thư Quân ăn xong một ổ bánh mì rồi phủi phủi tay, lấy tờ giấy kia xuống, khom lưng lấy một hộp socola từ trong tủ bát ra rồi mở nắp hộp để tờ giấy này vào.

Nhà họ có rất nhiều hộp như thế, để trong nhà bếp thư phòng phòng ngủ vân vân, bên trong đều là giấy ghi chú cho đối phương. Phòng khách cũng có, phần nhiều là hộp đựng đồ ăn tiện tay dùng đến. Chỉ có cái trong phòng khách kia xem ra là cao cấp nhất, là một hộp vải bông xinh xắn, bên trên có hai con gấu nhỏ ôm trái tim, bên hộp viền bông trắng nõn, là Tưởng Bác Sâm chọn lấy trong một đống hộp; chiếc hộp này đặt ở chỗ rất dễ thấy trong phòng khách, đúng là giờ khắc nào cũng blingbling lấp lánh trái tim thiếu nữ, cũng luôn luôn nhắc nhở hai người – nhớ lại cái trước của tôi đi, sao nó lại bị hỏng.

Đó là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau nghiêm trọng nhất trên ý nghĩa kể từ sau khi xác nhận quan hệ, thậm chí còn đến mức động thủ đánh nhau – cũng là lần duy nhất cho đến giờ.

*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*

Khi đó hai người họ vẫn chưa come out, đang ở phòng trọ. Đêm trước kỳ nghỉ Tưởng Bác Sâm nhận được thông báo của bố mẹ muốn hắn về nhà đi kết thân; lý do của hai ông bà rất đầy đủ, Tưởng Bác Sâm bình thường ở trong quân đội, thời gian nghỉ ngơi rất ít, làm gì có cơ hội đi tìm bạn gái? Huống chi bình thường nhìn hắn cũng không có bạn là con gái, nếu như thật sự cứ để như thế thì làm sao còn cô gái tốt nào nữa? Do đó nhanh chóng thừa dịp kỳ nghỉ này trước tiên cứ đi xem mặt, tốt nhất là có thể kiếm được một mối luôn.

Tưởng Bác Sâm từ chối ngay, trước đó hắn vẫn nói với người trong nhà là chưa mua nhà, kỳ thực là vẫn cùng sống chung với Thư Quân. Nghe ý tứ thúc giục của bố mẹ, Tưởng Bác Sâm về nhà liền nói chuyện này với Thư Quân, giữa hai người không có gì giấu diếm.

Thư Quân ngồi im lặng trong phòng khách một hồi mới nói: “Em không muốn anh đi.”

Tưởng Bác Sâm đang khom lưng lấy một chai bia trong tủ lạnh, hắn bật nắp ngửa đầu uống một hớp bia lạnh, cản bản không để chuyện này trong lòng: “Tất nhiên không đi. Đừng nói là đi kết thân, trừ em ra, anh nhìn người khác thêm một cái đều sợ phiền.”

Khoé miệng Thư Quân hơi cong lên, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười- là một nụ cười giả: “Lần này không đi, lần sau thì sao?”

Tưởng Bác Sâm dựa vào tủ lạnh nhìn cậu, cười vô cùng đắc ý: “Bảo bối ghen hả? Nhưng một trái tim hồng của anh chỉ hướng về em thôi, đừng nghĩ nhiều.” Hắn dừng lại một chút, lại từ từ nói: “Anh định lần này về nói với bố mẹ chuyện của chúng ta.”

“Không được!” Gần như trong nháy mắt Tưởng Bác Sâm nói ra Thư Quân đã ngắt lời hắn. Trong giây phút đó cậu cảm thấy giọng nói gay gắt này không phải là của mình, “Không được nói.”

Sắc mặt Tưởng Bác Sâm hơi trầm xuống, nhưng vẫn ôn tồn nhìn cậu: “Tại sao? Lại như em nói, lần này anh từ chối được, lần sau thì sao? Lần sau sau nữa thì sao? Tiểu Quân, lẽ nào em sẽ vui vẻ mà nhìn anh đi ư?”

Thư Quân hoảng loạn lắc lắc đầu, dường như cậu không biết nói suy nghĩ của mình thế nào, trong lúc nhất thời lại bị cảm xúc của Tưởng Bác Sâm doạ đến, càng lúc càng nói năng lộn xộn: “Không… Chờ sau này… Chờ sau này….”

“Sớm muộn đều là một đao, chi bằng giải quyết sớm một chút.”

Kỳ thực chủ đề này hai người họ đã mơ hồ nói qua mấy lần, nhưng mỗi lần Thư Quân đều cự tuyệt chuyển đề tài. Nhưng lần này lại phơi bày ra một cách rõ ràng, không có khả năng thu hồi nữa.

Thư Quân còn đang cố gắng tìm từ ngữ khuyên bảo Tưởng Bác Sâm: “Tuổi chúng ta còn quá trẻ… Nếu như anh nói thì chú dì phải làm sao đây? Còn bố mẹ em nữa… Họ không thể tiếp nhận đâu… Do đó, do đó không thể nói.”

“Họ không thể tiếp nhận?” Mặt Tưởng Bác Sâm lạnh xuống, “Vậy em muốn làm thế nào, giấu họ cả đời ư? Em có năng lực này sao?”

“… Em…” Thư Quân há miệng muốn phản bác, rồi lại không biết nên nói thế nào.

Tưởng Bác Sâm thấy cậu phản ứng như thế bèn thấp giọng cười nhạo một tiếng, cũng không biết là đang cười ai: “Sao, không giấu được em phải làm sao? Họ bảo đi kết thân em cũng đi? Tìm phụ nữ sinh con cho em em cũng chịu à?”

Dưới cái nóng oi bức của mùa hè, bầu không khí lại đột nhiên hạ xuống âm độ, gần như khiến hai người trong phòng lạnh đến đông cứng.

Tất nhiên Tưởng Bác Sâm biết Thư Quân rất bảo vệ và tôn trọng mình, nhưng trước sau vẫn có một điều khiến hắn cảm thấy rất lưu tâm, đó chính là Thư Quân vẫn từ chối việc thẳng thắn quan hệ giữa hai người trước mặt bố mẹ – Trong lòng cậu, cha mẹ người nhà mình đều rất quan trọng, cậu không muốn quan hệ của mình và Tưởng Bác Sâm bại lộ với bố mẹ, mỗi lần đều dùng lý do “Chúng ta còn quá trẻ” để từ chối –

Mà điều này chắc chắn khiến Tưởng Bác Sâm cảm thấy hoảng sợ. Hắn thấy chuyện này có nghĩa là Thư Quân có thể bỏ hắn bất cứ lúc nào. Mỗi lần trước đây hắn đều theo ý tứ của Thư Quân mà chọn cách nhẹ nhàng buông xuống, nhưng có lẽ là bất an tích luỹ quá nhiều, ưu tư đến đỉnh điểm khiến người khó giữ được bình tĩnh, giờ khắc này hắn chỉ muốn Thư Quân cho mình một đáp án.

Bởi vậy hắn cau mày hỏi lại một lần: “Thư Quân, em hãy nói thật cho anh biết đi. Nếu như ngày nào đó quan hệ của chúng ta bị người nhà biết được, họ muốn chúng ta chia tay, có phải em sẽ không do dự mà bỏ lại anh, không thèm quay đầu lại nhìn đúng không?”

Thư Quân lập tức mở to mắt, hiển nhiên là cậu vô cùng bất ngờ vì người ấy lại hỏi vấn đề như thế. Cậu nhìn về phía Tưởng Bác Sâm dùng sức lắc đầu: ‘Không… Không, sẽ không, em, em, em… Em không biết…”

Có lẽ là vấn đề này thật khiến người ta khổ sở, âm thanh của cậu đã mơ hồ có tiếng khóc nức nở. Nhưng Tưởng Bác Sâm không có tâm tình đi an ủi cậu, chỉ lạnh mặt nhìn bờ vai hơi run củaThư Quân: “Được, em sẽ không, vậy bây giờ em hãy gọi điện về, nói với gia đình rằng chúng ta đang ở bên nhau! Anh, Tưởng Bác Sâm là người đàn ông của Thư Quân!”

Thư Quân theo bản năng mà lắc lắc đầu.

“Xoảng -”

Tưởng Bác Sâm đột nhiên ném lon bia tới bên chân Thư Quân, chất lỏng phun tung toé chậm rãi trào xuống sàn nhà. Hắn nhanh chân đến trước mặt Thư Quân áp người xuống sô pha, bàn tay cứng như thép bóp chặt lấy cằm Thư Quân, “Thư Quân, việc thừa nhận quan hệ của chúng ta với bố mẹ khó mở miệng vậy ư? Em coi anh là cái gì? Còn tình cảm của chúng ta là cái gì? Gia vị điều hoà có cũng được mà không có cũng chẳng sao ư?”

“Mới không phải! Tưởng Bác Sâm anh là đồ lưu manh!” Thư Quân đỏ mắt, đấm một quyền lên mặt Tưởng Bác Sâm. Dường như hắn vốn không ngờ Thư Quân từ trước đến giờ hiền như thỏ cũng sẽ động thủ, lần này bị cậu đánh cho nghiêng sang một bên.

Tưởng Bác Sâm phục hồi tinh thần lại, nở nụ cười lạnh lùng, “Ngần ấy năm rồi em vẫn chỉ có thể mắng câu này.” Hắn nói xong túm chặt cổ áo Thư Quân, khiến cậu nhích lại gần mình, sau đó lạnh lùng nói: “Nếu không phải, vậy lập tức theo anh về nhà thú nhận đi.”

Thư Quân dùng sức đạp một chân Tưởng Bác Sâm, lại thuận tay quơ lấy một vật trên bàn trà thụi vào bụng dưới Tưởng Bác Sâm – là thuật phòng thân hắn dạy cho cậu, không ngờ lại dùng trong trường hợp này.

Kỳ thực Tưởng Bác Sâm cũng không dùng sức áp chế cậu lắm, hắn cũng sợ mình nhất thời tức giận mà làm ra chuyện gì không thể cứu vãn, nên rất dễ dàng bị Thư Quân đá văng ra. Cái hộp nện vào người hắn cũng vì ngoại lực chấn động mà văng nắp hộp, đập xuống đất phát ra tiếng kêu loảng xoảng, một đám giấy trắng bung ra rơi trước người như hoa tuyết.

Hai người theo bản năng mà cúi đầu nhìn, đó là những giấy ghi chú bình thường. Chữ viết của hai người không giống nhau, Thư Quân là nét chữ ngay ngắn lưu loát, Tưởng Bác Sâm lại là nét chữ rồng bay phượng múa tuỳ theo sở thích. Đến gương mặt cười cuối trang cũng không giống nhau, Thư Quân nghiêm túc cẩn thận vẽ hai hình chibi sau đó vẽ một vòng tròn như dùng compa, Tưởng Bác Sâm hoặc là vẽ hai nét hoặc hai người que thắng tắp, đường cong cũng giống như cái đuôi vểnh lên trời.

Chữ trên giấy chỉ là lời nói bình thường, “Buổi trưa anh sẽ mang thức ăn ngoài về, em ngủ thêm một lát nhé”, “Anh bỏ quần áo vào thau rồi em giặt cho anh, lần sau không được tuỳ tiện vứt trong túi, giặt hư thì làm thế nào”, “Buổi tối muốn ăn nộm gà xé”, “Tuần sau có ba ngày nghỉ, anh có thể mang tờ hướng dẫn du lịch lần trước nhận đcược đến…”

Bầu không khí vốn đang giương cung bạt kiếm tan đi trong nháy mắt, phòng khách nhỏ yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ vang lên tiếng của máy điều hoà cũ đang hoạt động.

Thư Quân duỗi tay lướt qua tầng tầng lớp lớp giấy, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Tưởng Bác Sâm, “Tưởng Bác Sâm…” Chỉ nói ra ba chữ cổ họng đã nghẹn lại.

Tưởng Bác Sâm vô cùng áy náy dùng hai tay nâng tay cậu lên, trân trọng đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay, rốt cuộc khiến Thư Quân đứt một sợi dây cuối cùng: “Tưởng Bác Sâm… Em chẳng hề lơ là anh…. Em chỉ muốn một mình anh thôi….”