Người Bình Thường

Chương 32




Mãi cũng đợi được đến kỳ nghỉ xuân. Năm ngoái Tưởng Bác Sâm không nghỉ, thế nên năm nay hắn cùng xin nghỉ một lúc với Thư Quân, hơn nữa vì thời gian không còn nhiều nên đã nhanh chóng đặt tuyến đường du lịch. Họ định đến Lhasa đầy nắng, đi dọc theo tuyến quốc lộ. Con đường đó đã được mở rộng khá là hoàn thiện cho dân đi phượt, trên đường đều có điểm tiếp viện, cũng coi như tương đối dễ đi.

Hai người lái chiếc xe SUV tự mua. Mua xong Tưởng Bác Sâm và Thư Quân có lái ra khu vực ngoại ô. Tính năng của nó rất xịn, đúng là không hổ với cái tên “Tàu tuần dương trên đất liền”, rất được hai vị chủ nhân yêu thích.

Thư Quân ôm một hộp sữa ngồi phía sau xe vừa uống vừa liếc Tưởng Bác Sâm. Lúc này chưa đến 7 giờ, với một người bình thường thích ngủ nướng vào ngày đông thật sự là quá sớm. Lúc được Tưởng Bác Sâm ôm ra khỏi giường Thư Quân còn cáu kỉnh một trận rồi cắn cổ hắn như một chú mèo con, lúc lên xe lại đi thẳng xuống ghế sau không chịu nói chuyện với Tưởng Bác Sâm. Giờ này cậu tỉnh táo lại, lập tức hối hận. Nhưng thấy Tưởng Bác Sâm mặt không thay đổi lái xe, cậu cũng không biết người ta có giận thật hay không, dù sao cũng là cậu đêm trước thì nằng nặc yêu cầu hắn nhất định phải đánh thức mình không được lỡ hành trình. Nói cho cùng thì cũng là bản thân mình tùy hứng.

Tưởng Bác Sâm biết Thư Quân đang nhìn mình, nhưng mắt vẫn luôn nhìn thắng, đến một cái liếc mắt cũng không cho cậu. Thư Quân ngậm một ngụm sữa, khảy khảy máy ảnh trong tay. Đây là chiếc SLR* mà cậu hỏi mượn bố mình, sau khi ông về hưu thì rất thích loay hoay với những thứ này. Hôm qua hai người còn cầm máy ảnh để nghịch, bầu không khi vô cùng ngọt ngào, ai ngờ hôm sau lại biến thành như vậy? Bây giờ bầu không khí giữa hai người vẫn rất nặng nề, lẽ nào lên cao tốc cũng cứ trừng mắt nhìn nhau vậy sao?

*Máy ảnh SLR hay Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh kỹ thuật số sử dụng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để đưa ánh sáng từ ống kính tới ống ngắm ở phía sau máy ảnh.

Tưởng Bác Sâm không mở nhạc hay radio, bầu không khí trong xe quả thật nặng nề. Thư Quân uống mấy ngụm sữa xong thì đặt hộp qua một bên, tựa lưng vào ghế ngồi chăm chú hí hoáy với máy ảnh. Cậu mở nắp đậy ống kính phía trước để nhìn quang cảnh, trong lúc vô tình lướt qua gương chiếu hậu trong xe thì bỗng nở nụ cười – Trong màn ảnh Tưởng Bác Sâm thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn cậu qua gương chiếu, trong mắt ngập tràn vẻ quan tâm, giận ở đâu chứ?

Cậu giơ tay vỗ vỗ lên lưng ghế phía trước: “Nhanh dừng xe chút.”

Hình như Tưởng Bác Sâm còn muốn giả vờ lạnh nhạt, nhưng vẫn lái xe sang vệ đường rồi dừng lại. Xe vừa dừng hẳn hắn đã thấy Thư Quân ôm máy ảnh chạy xuống rồi lại kéo ghế bên ghế lái ngồi vào. Trong lòng Thư Quân rất vui, nhưng khóe miệng vẫn mím chặt hạ xuống, hơi hơi có ý cười. Thư Quân thấy đúng thời cơ rồi bèn đến gần hôn lên khóe miệng hắn một cái hôn thơm mùi sữa, mềm mại lấy lòng: “Đừng giận nữa nhé?”

Thực tế thì Tưởng Bác Sâm không tức giận, dù sao người ấy vẫn là người mình đặt trên đầu quả tim để thương yêu. Tất cả những tính xấu nho nhỏ này của Thư Quân đều do hắn chiều mà ra, mấy chuyện này nọ đó cũng là “Gánh nặng ngọt ngào”. Hắn vừa giả vờ lạnh lùng chẳng qua là để cố ý trêu đùa người yêu thôi; nhưng hắn cũng chưa nói chuyện mà chỉ cởi dây an toàn ra nghiêng người thắt dây an toàn cho Thư Quân đang tha thiết chờ mong nhìn mình xin tha thứ. Lúc thu tay về, hắn khe khẽ cắn trên chóp mũi người thương một hồi coi như là trừng phạt, nhưng sau đó lại không nhịn được mà cười thành tiếng.

Thư Quân lập tức hiểu rõ hắn cố ý dọa mình. Vừa định trả thù lại thì Tưởng Bác Sâm đã ngồi thẳng dậy khởi động lại xe. Thư Quân chỉ đành từ bỏ, thầm nói: “Đồ lưu manh.”

Danh xưng này sắp biến thành tên thân mật cậu gọi Tưởng Bác Sâm rồi. Người ấy nghe được mà dở khóc dở cười, dầu gì cũng đường đường là đội trưởng đội hình sự thành phố, thế mà ở chỗ Thư Quân lại không hề có chút uy nghiêm của cơ quan quyền lực nhà nước – đương nhiên lúc ở bên Thư Quân đúng là hắn cũng rất lưu manh.

Sau khi lên cao tốc thì có hơi buồn chán, hai bên đường đều là núi non trập trùng nối nhau, thi thoảng lại điểm xuyết thêm mấy ngôi nhà nho nhỏ. Thư Quân dời mắt sang bịch táo xanh bên cạnh, cậu lấy một quả bỏ vào miệng rồi lại lấy thêm đưa đến bên môi Tưởng Bác Sâm, thấy hắn ăn thì vui vẻ bắt đầu bốc những món ăn vặt có thể giết thời gian trong túi của mình.

Cậu tìm được một túi đựng quả hạch, lúc mở túi ra thì thuận tay bật radio. Âm nhạc sôi động trên radio lan tỏa khắp chiếc xe, hai người nhanh chóng lái xe đến Tân Đô Kiều – “Thiên đường nhiếp ảnh”. Nơi đây có tầm nhìn rộng rãi, trời xanh ngắt như không có thật, xa xa là mây mù lượn quanh Thanh Sơn, gần đó là thảo nguyên bao la tươi tốt vô ngần, rải rác bên đường là những ngôi nhà dân được sơn màu rực rỡ xinh đẹp. Nhìn càng lâu càng khiến người ta phải nghi ngờ mình đã bước vào trong tranh vẽ.

*Tân Đô Kiều (Xinduqiao) là một thị trấn nhỏ cách Khang Định 81 km về phía tây với diện tích 508 km2. Đây được mệnh danh là thiên đường của các nhiếp ảnh gia bởi vì thiên nhiên cực kỳ đẹp, chỉ cần chọn đại một góc máy cũng có thể chụp được một tấm ảnh đẹp.

Tưởng Bác Sâm lái xe chậm dần để dành thời gian cho Thư Quân chụp ảnh. Trên đường họ gặp không ít cặp đôi sắp cưới chọn cảnh ở đây chụp ảnh. Có một cô dâu có dáng người nhỏ bé thấy ống kính của Thư Quân thì tươi cười nhảy lên phất tay với cậu. Tấm mạng che mặt màu trắng tinh dưới ánh mặt trời biến thành một đóa hoa nở rộ đẹp đẽ.

Thư Quân cũng cười, cậu nhanh chóng nhấn màn trập để ghi lại giây phút xán lạn của cô ấy, sau đó cúi đầu kiểm tra bức ảnh, lại thấp giọng nói: “Phong cảnh chỗ này rất đẹp, rất thích hợp để chụp ảnh cưới.”

Cậu chỉ vô ý cảm thán vậy thôi, nhưng Tưởng Bác Sâm nghe xong lại nói: “Vậy chúng ta cũng đến chỗ này chụp đi.”

Thư Quân quay đầu lại nhìn hắn, lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện: “Chụp cái gì?”

“Ảnh cưới.” Tưởng Bác Sâm liếc nhìn đôi trai tài gái sắc đằng xa, “Nhất định em mặc áo cưới sẽ rất đẹp.”

“Mắc gì mà chỉ mình em mặc? Anh cũng phải mặc cơ.”

Hai người trêu chọc lẫn nhau. Lúc ngồi trên xe bỗng nhiên Thư Quân nghiêng người lại thắt dây an toàn cho người yêu, nói: “Hình như muốn chụp ảnh cưới là phải có danh phận? Vậy chúng ta kết hôn đi.”

Giọng điệu của cậu bình thản tùy ý, vốn câu nói đó chỉ nhất thời hứng khởi thôi, ai ngờ Tưởng Bác Sâm chẳng hề do dự đáp một tiếng: “Được.”

Hai người họ không phải là kiểu người dễ dàng nói chữ “Yêu” trong cuộc sống hàng ngày, nhưng đoạn đối thoại này dường như đã thốt lên ngàn vạn câu yêu thường. Hai người thuận theo tự nhiên dành tặng nhau một nụ hôn, trong giây phút đôi môi chia lìa, Tưởng Bác Sâm nói: “Vậy lần này coi như là đi du lịch kết hôn nhé.”

Thư Quân cãi hắn: “Chẳng chính thức tí nào cả, thông báo với cha mẹ họ hàng bạn hữu chưa, em không chịu lặng lẽ gả cho anh vậy đâu…” Chưa dứt lời cậu đã tự nở nụ cười vì nhận ra câu nói này hình như có chút vấn đề, bèn sửa lại: “Không đúng, không phải gả, mà là không muốn lặng lẽ kết hôn với anh đâu.”

Tưởng Bác Sâm cũng cười: “Lập gia đình rồi mà vẫn nói nhiều như thế.”

Đương nhiên cũng không thể đơn giản tự xác định hôn nhân như vậy, Thư Quân bứt mấy cọng cỏ dại tết thành một chiếc nhẫn đeo vào tay Tưởng Bác Sâm, nhìn qua cũng giống nhau, hình cậu cũng đeo một chiếc. Hai chiếc nhẫn cỏ xanh ngắt lại được xem như châu báu quý giá nhất trên thế giới, nó nằm trên ngón áp út của hai người, lộ ra màu sắc khiến người ta phải cảm động.