Người Bình Thường

Chương 25




“Này, nghe nói gì chưa, xế chiều hôm nay ở khu nhà cũ thành nam có bắt được một đám buôn ma túy đấy.”

“Nghe nói rồi, chồng tôi vừa gọi điện thoại nói chuyện này cho tôi đấy. Hôm nay chồng tôi đang làm ở đó thì có người nói bên kia nổ súng, lúc đó đáng sợ lắm… À đúng, hình như chết một cảnh sát.”

Lúc đóng cửa tiệm Thư Quân vừa vặn nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của mấy người đi đường phía sau. Khi nghe thấy hai chữ “Cảnh sát” lòng cậu run rẩy, sau đó lại nghĩ đến chuyện hình như Tưởng Bác Sâm đã nói ngày hôm nay phải tăng ca học gì đó, có lẽ bây giừ đang ở văn phòng. Thư Quân lúc này mới yên tĩnh lại, cảm thấy thần kinh mình hơi nhạy cảm rồi.

Khi nhận được điện thoại của đội hình sự cậu đang đứng chờ đèn xanh đèn đỏ ven đường, nhân viên cảnh sát đầu dây bên kia nói một câu: “Hôm nay đội trưởng Tưởng bị thương khi đi thành Nam làm nhiệm vụ, trước mắt vẫn đang hôn mê trong bệnh viện.” Thư Quân ngơ ngác, trong đầu bỗng lóe lên cái câu: “Hình như chết một cảnh sát” kia, cả người lập tức cứng đờ tại chỗ. Cậu cảm thấy trong nháy mắt cảnh vật bên cạnh bỗng chập chờn hư ảo không thể chạm vào.

Lúc này đèn xanh sáng lên, người đi đường bên cạnh đã dồn dập bước. Thư Quân máy móc bước theo dòng người về phía trước, qua đường rồi mới tìm lại được ý thức của mình. Cậu nghe thấy tiếng mình giả vờ trấn định hỏi: “Ở phòng bệnh nào thế?” Nghe được đáp án cậu lập tức cúp máy, thậm chí không dám hỏi một câu xem tình huống thế nào.

Đến bệnh viện hỏi rõ vị trí phòng bệnh, Thư Quân không kiên nhẫn chờ thang máy được nữa bèn trực tiếp chạy theo cầu thang bộ. Trọn bảy tầng cậu không hề nghỉ lấy một hơi, vừa hít sâu vừa tìm phòng bệnh của Tưởng Bác Sâm.

“Anh Thư đến nhanh vậy à?” Cậu cảnh sát đang nhấc giá truyền dịch vừa đi qua nhìn thấy cậu bèn vẫy vẫy tay: “Anh tìm đội trưởng Tưởng đúng không? Anh ấy ở chỗ này này.”

Thư Quân nhìn băng gạc chói mắt trên trán cậu ta và giá truyền dịch trong tay, lập tức chân có hơi run rẩy. Người ở bên ngoài còn bị thương nơi trán và truyền dịch, còn Tưởng Bác Sâm thì sao?

Cậu dùng sức siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn. Cảm giác đau đớn ấy khiến cậu tạm thời tỉnh táo một chút để bước theo cậu cảnh sát kia đi vào phòng bệnh.

Đó là căn phòng một người, trong phòng ngập tràn hơi ấm. Tưởng Bác Sâm nhắm mắt ngủ trên giường, ngườ còn mặc áo sơ mi cảnh sát. Cậu cảnh sát kia nhỏ giọng nói với Thư Quân: “Chiều nay đội trưởng Tưởng bị đẩy vào phòng bệnh mà vẫn không cho y tá thay đồ cho mình. Bọn em cũng không dám ép anh ấy nên không đổi.”

Thư Quân gật gật đầu, cậu trai kia liền quay người ra khỏi phòng bệnh, thuận tay khép cửa lại.

Thư Quân thả nhẹ bước chân chậm rãi đến cạnh giường bệnh. Cậu cởi áo khoác ra đặt sang một bên, nước khử trùng gay mũi khiến mũi cậu cảm thấy ê ẩm. Thư Quân ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn một lúc, bỗng nhiên giơ tay thăm dò hơi thở của Tưởng Bác Sâm.

Không có.

Cậu còn đoán là hơi thở sẽ yếu ớt. Nhưng không, thật sự hơi thở của Tưởng Bác Sâm không có.

Gần như trong nháy mắt đại não Thư Quân trống rỗng. Cậu trợn to đôi mắt khô khốc nhìn chằm chằm vào cái người đang nằm trên giường bệnh. Đột nhiên đầu ngón tay lạnh lẽo bị khoang miệng ướt át bao lấy, khuôn mặt vốn không cảm xúc của người đang cắn ngón tay mình cười cười: “Tiểu Quân em làm sao thế, tại sao….”

Không kịp hỏi xong tại sao đột nhiên Thư Quân lại muốn thử hơi thở của mình, Tưởng Bác Sâm đã run sợ vì nước mắt tuôn xuống của Thư Quân. Hắn xốc chăn lên ngồi dậy ôm lấy cậu vào ngực: “Sao thế Tiểu Quân? Sợ rồi hả? Anh xin lỗi, là anh không tốt, anh không nên đùa em. Em đừng khóc mà…”

Mỗi một câu nói của hắn nói ra Thư Quân lại càng rơi nước mắt nhiều hơn.Tay chân Tưởng Bác Sâm luống cuông, chỉ có thể vừa ôm cậu vừa lau nước mắt.

Sau khi nhận ra cơ thể trong ngực mình đang run bần bật, Tưởng Bác Sâm càng giận hơn. Hắn phẫn nộ vì trò đùa ác không đúng lúc của mình, chỉ có thể xin lỗi liên hồi. Mãi đến khi Thư Quân tàn bạo cắn bờ vai của hắn, Tưởng Bác Sâm mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Cú cắn này của Thư Quân rất dùng sức, trên áo thậm chí dính một điểm máu đỏ sẫm. Tưởng Bác Sâm không hề để ý tí nào, chỉ nâng mặt Thư Quân lên hôn hôn lên trán cậu.

” Tưởng Bác Sâm… Anh thật sự dọa chết em rồi.” Thật lâu sau Thư Quân mới khàn giọng nói.

“Là anh không tốt.” Ban đầu Tưởng Bác Sâm cảm thấy Thư Quân thăm dò hơi thở của mình thì còn tưởng là cậu đang muốn trêu mình, nào nghĩ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy. Hắn thấp giọng dụ dỗ Thư Quân: “Không sao không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, lát nữa chúng mình về nhà nhé.”

Thư Quân căn bản không tin, cái câu “Bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện” trong điện thoại kia không phải nói rõ anh ấy bị thương rất nặng sao? Cậu hỏi: “Anh bị thương ở đâu?”

Tưởng Bác Sâm kéo cổ áo sơ mi xuống một chút. Bên vai trái có dính một cái băng gạc, Thư Quân nhìn mà căng thẳng. Cậu chăm chú nhìn tấm băng màu trắng chói mắt kia một lúc rồi lại gần khẽ hôn lên một cái.

“Shhhh….” Lần này khiến Tưởng Bác Sâm bị trêu đến hít một ngụm khí lạnh. Thư Quân tưởng mình làm đau người ta, vội hỏi: “Vết thương đau hả? Có muốn gọi bác sĩ không?”

“Không cần không cần.” Tưởng Bác Sâm thấy cậu như con chim sợ cành cong, biết là thật sự đã khiến người yêu mình sợ hãi: “Không đau mà, thật sự chỉ là một vết thương nhỏ thôi, ban đầu anh đã bảo là không cần băng bó đâu.”

Thư Quân vẫn không tin. Tưởng Bác Sâm hết cách rồi, chỉ đành lấy áo khoác đặt ở một bên phủ thêm cho Thư Quân: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

“Về nhà làm cái gì?!” Thư Quân cuống lên, “Anh đừng có mà coi thân thể mình không có chuyện gì to tát, lúc điện thoại gọi đến em sắp bị dọa chết rồi!”

Tưởng Bác Sâm hơi nhướn mày: “Là thằng nhóc nào gọi điện thoại cho em? Anh đã bảo là không sao rồi, sao còn gọi cho em cơ chứ?”

“Tỉnh rồi à?” Bác sĩ cầm bệnh án đẩy cửa phòng bệnh ra, vừa lúc thấy hai người đương ôm nhau. Y cũng không thấy kinh ngạc, đến ánh mắt dư thừa cũng không có: “Vậy thu dọn một chút rồi chuẩn bị xuất viện đi. Tuy cậu bị tai nạn lao động, cơ mà cứ chiếm giường bệnh để ngủ ngon cũng không ổn, mà vị người nhà bên cạnh này sao không chịu quản chứ.”

Người đến vô cùng quen mặt, lúc mở miệng nói chuyện lại rất thiếu đánh. Đây là người quen của họ, là Lão Lâm người giới thiệu nhà hàng tình nhân lần trước cho Thư Quân, tên đầy đủ là Lâm Hiểu Tĩnh. Cái tên này khá nữ tính, nhưng ông nội y lại tính ra bát tự không thể thay đổi. Hồi cấp ba thậm chí thầy cô còn căn cứ vào họ tên để chia y vào ký túc xá nữ. Vì thế Lão Lâm chưa bao giờ để người ta gọi tên đầy đủ của mình, hoặc là Lão Lâm hoặc là anh Lâm.

Thư Quân bán tín bán nghi nhìn Lâm Hiểu Tĩnh chằm chằm: “Lão Lâm, anh đừng có lừa em, rốt cuộc anh ấy có sao không?”

“Thật sự không sao mà.” Lâm Hiểu Tĩnh vô cùng bất đắc dĩ: “Chỉ là trên vai bị rách một vệt, cũng không cần khâu lại đâu. Có điều cái tên Tưởng Bác Sâm này có phải mấy hôm không được nghỉ ngơi đàng hoàng không? Vết thương còn chưa xử lý xong nó đã ngủ rồi, anh thấy vết thương cũng không nặng lắm, không cần phải ngủ một đêm trong bệnh viện. Có điều lúc nãy anh không rảnh nên mới bảo cảnh sát gọi em đến lĩnh người giúp.”

Giờ Thư Quân mới hiểu mình nghĩ nhiều quá nên mới hiểu lần, lại nghĩ nãy giờ phản ứng của mình có phần quá khích, trên mặt không khỏi nhuốm vẻ thẹn thùng. Lâm Hiểu Tĩnh không thấy kinh ngạc lắm, từ khi quen hai người này đến nay y biết tình cảm của họ là đều hận không thể khắc lẫn nhau vào máu vào thịt. Y chỉ trêu ghẹo vài câu, ngay lập tức sẽ bị Tưởng Bác Sâm sốt ruột đuổi đi ngay.

Sau đó lúc xuống lầu Tưởng Bác Sâm có hỏi tại sao Thư Quân lại khóc thành như vậy, cậu xoa mắt nói: “Lúc đó em nghĩ nếu anh có chuyện gì thì sao khi sắp xếp cho bố mẹ xong em sẽ đến tìm anh.” Nói xong mắt cậu lại ửng đỏ – trước đây tính Thư Quân có dễ khóc vậy đâu.

Tưởng Bác Sâm dở khóc dở cười, lại cảm thấy lòng mình nhất thời vừa mềm vừa đau. Hắn muốn nói nếu lỡ có chuyện thì thật, thì mình cũng hi vọng Thư Quân sẽ tiếp tục cuộc sống sau này thật tốt. Nhưng lại nghĩ, nếu Thư Quân xảy ra chuyện gì bất ngờ, chỉ e rằng hắn lại càng điên cuồng hơn, vi thế không nói gì nữa.

Hai người im lặng ra khỏi bệnh viện, đúng lúc gặp một chiếc xe cấp cứu lấp lóe đèn đỏ lao nhanh vào. Tiếng còi hú vang vọng không thể nào che lấp được tiếng gào khóc của người nhà. Hai người họ không hẹn mà cùng quay lại liếc nhìn chiếc xe kia, hai tay xuoi bên người đã nắm chặt lấy nhau từ bao giờ.

May quá, người ấy vẫn còn ở bên tôi.