Người Bình Thường

Chương 22




Gần đây Thư Quân bị đau răng, tuy không đau dữ dội lắm nhưng thi thoảng lại nhói lên khiến cậu cũng khó chịu. Thế nhưng cậu lại không muốn đến nha khoa khám bệnh, có lẽ là ám ảnh lưu lại hồi còn bé, dù giờ đã lớn rồi nhưng nhìn thấy nha sĩ cũng sợ hãi. Bởi vì sợ Tưởng Bác Sâm sẽ kéo mình đến nha sĩ nên lúc đau bình thường cậu cũng không kêu to. Tưởng Bác Sâm còn tưởng thật sự không nghiêm trọng như cậu nói, nên sau khi đến hiệu thuốc lấy thuốc cho cậu hắn cũng không ép Thư Quân đi khám nữa.

Kéo dài như thế một tuần, đến một hôm nọ, Tưởng Bác Sâm nửa đêm nghe thấy hình như người nằm cạnh mình đang nhỏ giọng rầm rì. Hắn bật đèn lên thì thấy Thư Quân đang ôm má, nước mắt rưng rưng nhìn mình – nom như một chú mèo nhỏ ngốc nghếch, thật sự cực kì đáng thương.

Nếu sớm biết Thư Quân sợ bác sĩ mới không chịu đi khám thì dù phải trói người lại mang đi bệnh viện Tưởng Bác Sâm cũng làm. Nhưng nửa đêm rồi phòng khám nha khoa không còn mở cửa, hắn chỉ đành kiên nhẫn ai ủi cậu bệnh nhân trong nhà, dịu dàng hôn trán người ấy: “Đêm nay chịu khó nhịn một lúc nhé? Sáng sớm mai chúng ta sẽ đến bác sĩ.”

Thư Quân cau mày bật ra hai tiếng từ trong cổ họng: “Không đi đâu.”

Có lẽ thật sự đau đến khó chịu nên giọng của cậu còn nhuốm phần khóc nức nở.Thời tiết lạnh như vậy mà Thư Quân đau đến mức trán đổ đầy mồ hôi, nhưng đã đến mức đó rồ mà vẫn kiên trì không chịu đến nha sĩ… Tưởng Bác Sâm vừa đau lòng vừa buồn cười. Hắn xuống giường lấy một chiếc khăn lông để lau mồ hôi cho người yêu rồi lấy hai viên thuốc giảm đau mua lần trước đưa cho cậu uống. Loại thuốc giảm đau thần kinh này hắn vẫn không dám để cho Thư Quân uống nhiều vì sợ nảy sinh tính kháng thuốc hoặc tính ỷ lại vào thuốc. Có lẽ vì trước đây không dùng loại thuốc này nên dược hiệu phát huy rất nhanh. Thấy Thư Quân không kêu đau nữa, lúc này Tưởng Bác Sâm mới thở phào nhẹ nhõm rồi ôm người vào lòng ngủ.

Hôm sau, lúc ăn xong bữa sáng Tưởng Bác Sâm nhắc đến chuyện đi gặp bác sĩ, mắt Thư Quân lại đảo loạn không nhìn thẳng vào hắn: “Em đỡ rồi mà, không cần đi khám đâu.”

Tưởng Bác Sâm như cười như không nhìn cậu: “Không đau thật?”

“Thật luôn.” Thư Quân vừa nói vừa dùng ngón tay chọc chọc lên má mình, chẳng hề nhìn ra dáng vẻ đáng thương đau đến rên rỉ vào tối qua. Tưởng Bác Sâm cũng không tranh cãi, chỉ gật đầu như đồng ý với lời giải thích của Thư Quân.

Thấy Tưởng Bác Sâm gật đầu, Thư Quân lập tức thông minh chuyển đề tài, nói mình nhận được thiệp mời, muốn đi sang tỉnh khác một chuyến. Có một người bạn thân hồi đại học muốn tổ chức hôn lễ ở quê: “Cậu ấy còn đặc biệt gọi điện thoại bảo em dẫn theo người nhà nữa đấy, anh xem xem mình có thể nghỉ được không? Coi như là làm một chuyến du lịch ngắn ngày.”

“Cũng được, đến lúc đó nếu như không có chuyện gì thì anh có thể xin nghỉ.” Tuy là nói như vậy nhưng hai người vẫn hiểu rõ tính chất công việc của Tưởng Bác Sâm, nếu như thật sự có chuyện, đừng nói ở bên ngoài, dù có ở sao Hỏa thì đã nói phải về đơn vị là phải về ngay.

Thư Quân cũng rất bùi ngùi: “Như bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, tốt xấu gì cũng biết anh ở đâu.” Nếu là trước đây, Tưởng Bác Sâm nói mất tích là mất tích, không có bất kỳ cách nào có thể liên lạc được với hắn, khi đó mới thật sự khiến Thư Quân phải nơm nớp lo sợ. Lần dữ dội nhất là Thư Quân một tháng ròng rã không biết hướng đi của Tưởng Bác Sâm một chút nào. Cả ngày cậu ăn không ngon ngủ không yên, một tháng sút mất chừng năm kí, khiến sau khi về Tưởng Bác Sâm vô cùng đau lòng.

Tưởng Bác Sâm đặt cốc sữa trong tay xuống, giơ tay chậm rãi ve vuốt gò má của Thư Quân, trong mắt hắn là sự dịu dàng khôn cùng. Nhất thời hai người không nói chuyện nữa, chỉ chăm chú nhìn vào nhau. Một lát sau, Thư Quân mỉm cười cọ xát vào lòng bàn tay Tưởng Bác Sâm, dịu dàng nói: “Được rồi đội trưởng Tưởng à, em sẽ không chạy mất đâu. Anh định sờ đến bao giờ nữa, mau đi làm đi.”

Lúc xế chiều Thư Quân sắp xếp danh sách một lượng sách mới cần đặt hàng trong tiệm. Lúc đang vùi đầu chăm chú biết, bỗng nhiên hai mắt cậu bị bịt kín từ đằng sau. Bút trong tay cậu ngừng một chút rồi lập tức nở nụ cười: “Hôm nay tan làm sớm thế hả?”

Tưởng Bác Sâm thấy cậu đã nhận ra thì buông tay: “Giờ không bận, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”

Đúng là lúc này không có khách, Thư Quân bèn dặn dò tiểu Tạ vài câu rồi đi ra ngoài với Tưởng Bác Sâm. Ánh nắng ban chiều thật sự không tệ, hai người cứ chậm rãi đi dạo như vậy, tán gẫu mấy chuyện vụn vặt linh tinh, dù hết thời gian cũng rất thú vị – nếu như chỗ cần đến không phải là một phòng khám nha khoa.

Thư Quân dừng bước nhìn Tưởng Bác Sâm bằng ánh mắt vô cùng khó thể tin, vẻ mặt khổ sở như bị lừa dối: “Anh đến đây làm gì?”

Tưởng Bác Sâm cũng bất đắc dĩ lắm, phòng khám này do mấy đồng nghiệp đề cử cho hắn, nói là rất nổi tiếng. Sáng sớm ra hắn bèn gọi điện đến hẹn trước thời gian, nhưng mà thẳng thắn nói với trực tiếp đến bác sĩ thì nhất định không được, thế nên trên đường hắn vẫn chưa nói.

“Không đi đâu…” Thư Quân nhíu nhíu mày, nói xong hơi nghiêng người định rời đi, giọng càng mềm nhũn muốn xin tha: “Thật sự em đã tốt hơn rồi, không đau nữa…”

Tưởng Bác Sâm vươn tay nắm lấy tay cậu, lúc đến trước mặt thì thấp giọng nói: “Nếu em không đi thì anh sẽ bế em vào.”

Trong nháy mắt nghe như vậy, Thư Quân trợn tròn mắt. Nhưng hiển nhiên là Tưởng Bác Sâm tuyệt đối có thể làm được chuyện như vậy. Mặt Thư Quân đã nhăn nhúm thành trái mướp đắng, vô cùng không tình nguyện mà lề mà lề mề đi theo Tưởng Bác Sâm vào phòng bệnh.

Trong phòng khám còn có một cậu bé đang ngồi chờ nhổ răng. Nhóc vẫn đang bụm mặt gào khóc sống chết không chịu lên giường khám bệnh. Y tá đứng bên cạnh và thậm chí cả cha mẹ đứa bé không tài nào dỗ được. Nhưng khi nha sĩ đeo khẩu trang trắng, tay cầm kềm nhổ răng vừa thấp giọng nói một câu với cậu bé, cậu ta lập tức ngừng khóc, vô cùng hoảng sợ nấc cụt nhìn nha sĩ, sau đó ngoan ngoãn tự mình trèo lên giường khám bệnh.

Vốn lúc tiến vào phòng khám Thư Quân đã áp lực lắm rồi, thấy đứa bé kia vừa khóc cậu cũng uất ức muốn khóc theo. Khi còn bé cậu từng đi nhổ răng sâu một lần, lúc đó nha khoa đã để lại một ấn tượng vô cùng vô cùng đáng sợ cho bé Thư Quân, cho đến bây giờ nhìn thấy phòng khám nha khoa, đáy lòng cậu vẫn cảm thấy chỗ này không hợp bát tự với mình.

Tưởng Bác Sâm nắm tay cậu nói đùa, gắng hết sức để Thư Quân thả lỏng: “Em sợ gì chứ, không phải anh đang ở bên cạnh em đây rồi à. Em xem đứa nhỏ lúc nãy thật lợi hại, em cũng không thể không bằng một cậu nhóc đâu nhỉ.”

Thư Quân cũng thật sự bị hắn cưng chiều đến mức tính như trẻ con, nổi giận nói: “Ừ em không bằng đấy.”

Bằng hay không thì cuối cùng vẫn phải khám bệnh. Lúc Thư Quân  nằm trên giường bệnh, Tưởng Bác Sâm nhận được sự đồng ý của bác sĩ bèn đứng bên cạnh nắm tay cậu. Thư Quân cảm thấy hơi mất mặt – đứa bé hồi nãy cũng không sợ đến vậy. Có điều so với mất mặt thì Tưởng Bác Sâm ở bên cạnh vẫn làm cậu an tâm hơn một chút.

“Mọc răng khôn, có thể phát triển bình thường. Lát nữa chụp phim xem có mọc lấn sang răng bên cạnh không… Gần đây ăn đồ ngọt khá nhiều đúng không, thế nên mới đau răng.” Nha sĩ nhìn chăm chú vào hàm răng của Thư Quân rồi giải thích: “Bình thường chúng tôi đều kiến nghị bệnh nhân nhổ răng khôn, đợi lát nữa xác nhận xem vị trí có ngay ngắn không. Nếu không ngay thì phải nhổ để tránh gây ra chứng viêm, đau nhất thời mà thoải mái mãi mãi.”

“Có thể không nhổ ạ?” Thư Quân bắt được từ ngữ then chốt, mắt sáng lên.

Bác sĩ cũng thẳng thắn: “Nếu như không lấn sang các răng bên cạnh và mọc bình thường thì bệnh nhân cũng có thể lựa chọn không nhổ.”

“Vậy thì khô…” Còn chưa dứt lời, Thư Quân đã bị Tưởng Bác Sâm búng trán một cái: “Chúng ta chụp phim trước đã xem bác sĩ nói thế nào.”

Mà kết quả chứng minh lời cầu khẩn trong lòng Thư Quân hữu dụng – răng khôn vẫn chưa ảnh hưởng đến các răng bên cạnh, nếu có thể mọc bình thường thì không cần nhất định phải nhổ. Cộng thêm bản thân Thư Quân vô cùng không muốn, thế nên bác sĩ đề nghị khoảng thời gian này cậu cần giữ răng miệng sạch sẽ, qua một thời gian nữa quay lại khám.

Lúc ra khỏi phòng khám bước chân của Thư Quân vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ mặt mày ủ rũ khi đến. Tưởng Bác Sâm thật sự rất khó tưởng tượng hồi còn bé rốt cuộc Thư Quân bị nha sĩ hù dọa thế nào. Hắn bước nhanh tới đuổi kịp Thư Quân đang cố ý đi trước, choàng tay qua vai cậu, hỏi: “Vui thế à?”

Thư Quân nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ với hắn: “Đừng đến đây, chuyện anh lừa em đến phòng khám nha khoa còn chưa xong đâu. Em nói cho đội trưởng Tưởng biết, em là kẻ vô cùng thù dai đấy.”

Tưởng Bác Sâm bật cười, nói: “Nhớ đi, tốt nhất là nhớ cả đời cũng được.”

Thư Quân giả vờ ghét bỏ đẩy người ra: “Gớm chết đi được, tránh xa em ra một chút.” Cậu dùng sức không mạnh, nói đẩy ra chi bằng nói là xoa xoa. Tưởng Bác Sâm cũng mặc cậu đùa nghịch, thậm chí còn hùa theo cậu giả vờ buông hai tay để ngực dán sát vào lưng Thư Quân, hơi thở phả vào phần cổ của người ấy, mang theo cảm giác ngưa ngứa và ấm áp.