Editor: Zombie cưỡi Lợn
【 Tuần thứ ba mươi hai】
Ngày kế, Lăng Thần Nam thức dậy rất sớm.
Sau khi mở mắt, đầu tiên anh hoảng hốt một trận, sau đó thử nuốt nước bọt một cái —— khi nuốt cổ họng đau rát —— ký ức ùa về trong đầu, chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải là mơ.
Anh theo thói quen mà cầm điện thoại lên xem giờ, lại phát hiện điện thoại đã hết pin từ lâu, cũng may hôm nay là thứ bảy. Sạc pin rồi rời giường đánh răng rửa mặt, lúc trở về màn hình đã sáng lên —— bên trên hiện vài tin nhắn và email chưa đọc.
Nhanh chóng xem qua một lần, Lăng Thần Nam trả lời tin nhắn của người trong trung tâm cải tạo báo rằng thân thể mình chờ đến thứ hai sẽ không có gì đáng ngại nữa, có thể tiếp tục hoàn thành các phạm nhân còn lại trong danh sách cố vấn của mình —— ý thức trách nhiệm đối với những phạm nhân này là một chuyện, mặt khác còn phải giao báo cáo đánh giá, giám sát chuyện của Thẩm Dần Xuyên.
Nhân viên bên kia không ngừng xin lỗi và cảm ơn anh, đồng thời tỏ vẻ sẽ tăng mạnh quản lý an ninh trong quá trình cố vấn phạm nhân, đồng thời bệnh nhân phải mang còng tay khi cố vấn.
Vì vậy, Lăng Thần Nam tiếp tục hoàn thành công việc cố vấn các phạm nhân còn lại trong kế hoạch và đưa ra đánh giá về mức độ nguy hiểm cũng như tái phạm tội của tất cả bọn họ, cùng với kết sổ khám bệnh của Thẩm Dần Xuyên, kết hợp tội danh lúc hắn vào trại giam với biểu hiện trong ngục và sự tình đột ngột phát sinh lần này để đưa ra kiến nghị trị liệu và cách thức giam giữ hắn.
Trung tâm cải tạo và trại giam cũ của Thẩm Dần Xuyên cảm thấy không có gì lưu luyến đối với củ khoai lang nóng bỏng tay này, thế nên thủ tục làm rất nhanh, trước một ngày Lăng Thần Nam đóng gói chuẩn bị về nhà thì cũng là lúc Thẩm Dần Xuyên phải chuyển viện.
Lúc đó Lăng Thần Nam không có để ý, đến khi đi thăm bệnh viện tâm thần nơi mà hắn bị chuyển giao, mới biết nơi này anh đã từng thực tập và làm công tác tình nguyện, cũng chính là bệnh viên mà anh và Chim Ruồi cùng tới.
Thẩm Dần Xuyên vừa được đưa đến chỗ mới, bệnh viện chưa kê thuốc tâm thần ổn định nên hắn bị nhốt cách ly tạm thời trong một căn phòng nhỏ, Lăng Thần Nam rất quen thuộc với người ở đây, mọi người nhìn thấy anh chẳng có gì lạ, cho là anh lại đến giúp bọn họ, hỏi thăm một chút rồi không xen vào việc của anh nữa.
Cứ thế, anh đi một mình đến phòng bệnh cách ly ở hành lang, tìm từng gian một, cuối cùng thông qua một cửa sổ nhỏ mà trông thấy Thẩm Dần Xuyên. Vẻ mặt đối phương dại ra, tay chân buông thỏng mà ngồi bên chân giường, giống như một con rối bị hỏng.
Nhưng có lẽ hắn cảm giác được điều gì đó, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Lăng Thần Nam bên ngoài cửa kính.
Kinh ngạc, không thể tin được, phẫn nộ, điên cuồng, tất cả những tâm tình này dùng tốc độ mắt thường có thể thấy rõ mà lướt qua trên mặt hắn, nhưng dưới sự khống chế của thuốc, tâm tình Thẩm Dần Xuyên dù có kích động thế nào thì cũng chỉ có thể giãy dụa một chút và phát ra tiếng kêu gào không có ý nghĩa gì.
Những phản ứng phí công và quái dị của hắn nhanh chóng khiến hộ sĩ đang trực đi đến, lại tiêm cho hắn một liều thuốc. Thẩm Dần Xuyên triệt để mất đi khả năng cử động, hắn cắn chặt môi, cố giữ tỉnh táo, nhưng mí mắt lại như nặng nghìn cân, hắn không thể chống lại.
Một khắc trước khi rơi vào cơn hôn mê, hắn nghe thấy Lăng Thần Nam ghé vào tai hắn nói: “Tất cả những gì Bạch Thịnh phải trải qua, bây giờ trả hết lại cho cậu.”
Sau đó, Lăng Thần Nam thu dọn tất cả, về nhà.
Rõ ràng không phải là chuyến lữ hành quá xa quá dài, nhưng chỉ hai tuần lễ ngắn ngủi lại khiến anh như đang mơ, lúc đứng trước cửa nhà, anh giơ chìa khóa thật lâu mà không thể động đậy.
Cứ thế mà cứng đờ một chốc, anh chậm chạp giơ chìa khoá ra, mới vừa tra vào ổ thì cửa đã mở ra từ bên trong, anh cong khoé môi, chậm rãi ngẩng đầu, Bạch Thịnh nhào ra ôm chầm lấy anh.
“A a a anh về rồi!” Bạch Thịnh ôm anh thật chặt: “Chờ anh đã lâu!”
Lăng Thần Nam còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ biết máy móc vỗ vỗ lưng cậu, nói: “Làm sao…”
Bạch Thịnh buông anh ra, một tay kéo tay anh, một tay kéo hành lý anh mà tha vào nhà, nói: “Chẳng phải công tác của anh kết thúc vào ngày hôm nay sao, em không biết mấy giờ anh về, từ sáng sớm đã chờ rồi.”
Lăng Thần Nam nhớ tới việc trước khi đi đã nói với Bạch Thịnh ‘ở đây chờ tôi về’, anh nhìn quanh bốn phía, trong nhà sạch sẽ ấm áp, bàn ăn được trải khăn bày hoa, hoàn toàn không có cảm giác trống trải lạnh lẽo sau khi về nhà như trước đây. Anh buông hành lý, kéo Bạch Thịnh qua mà hôn lên môi cậu, đối phương cũng có chút kích động, ôm chặt lấy eo anh, gấp gáp hôn môi anh.
Hôn xong, hai người tách ra, nhìn nhau nửa ngày, Bạch Thịnh vươn tay sờ sờ gò má anh, hỏi: “Nơi này làm sao vậy?”
Vết thương đã gần như khỏi hẳn, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy một chút, Lăng Thần Nam cười cười không đáp, chỉ khom lưng đổi giày, Bạch Thịnh liền nắm lấy tay anh, dáng vẻ cứ như thân mật nãy giờ vẫn chưa đủ.
Đổi giày xong, Lăng Thần Nam lười quan tâm tới hành lý của mình, Bạch Thịnh kéo anh đi tham quan thành quả lao động của mình khi đóng giữ ở nơi này mấy ngày —— cây hoa được chăm bón đã nở, tìm được cái nắp huân hương đèn vốn tưởng đã mất, sắp xếp gọn gàng bàn làm việc và chồng đĩa CD vốn vô cùng bừa bộn. Bạch Thịnh vừa đứt quãng vừa hưng phấn kể cho anh những thứ đó, Lăng Thần Nam lẳng lặng nghe.
Nói một chốc, Bạch Thịnh bỗng nhiên yên tĩnh lại, ngượng ngùng bảo: “Em, em quá ồn đi, anh đi công tác rất mệt mà em còn kéo anh nói mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
Lăng Thần Nam bóp bóp tay cậu, nói: “Tôi thích nghe, thích nghe em kể những việc này.”
Bạch Thịnh đỏ mặt, vui vẻ hỏi: “Anh đi công tác có thuận lợi không?”
“Ừ.” Lăng Thần Nam kéo cậu tới ghế salông ngồi xuống, gối đầu lên đùi cậu, bắt đầu kể cho cậu nghe nội dung công tác của mình.
Anh vốn cho là nói ra sẽ rất khó khăn, nhưng sau khi thực sự mở miệng lại cảm thấy thật thoải mái, có lẽ là bởi vì đã nói với Chim Ruồi một lần, hờn dỗi trong lòng đã tiết ra hết rồi, cảm giác ngột ngạt khi giấu diếm cũng giảm bớt rất nhiều.
Bác sĩ tâm lý từ trước đến giờ rất giỏi nói dối, anh bảy phần thật ba phần giả mà kể lại những gì trong hai tuần qua một phen —— nội dung công việc là thật, công tác thì có chút giả, chuyện của phạm nhân là thật, thân phận phạm nhân thì là giả.
Khi nghe đến chuyện Lăng Thần Nam bị một phạm nhân tấn công, bắp thịt Bạch Thịnh lập tức cứng đờ, đau lòng sờ sờ cái cằm vẫn còn hơi xanh của anh, cúi đầu hôn trán anh một cái.
“Sau này sẽ không đi nữa phải không?” Bạch Thịnh hỏi: “Quá nguy hiểm, hơn nữa em… em không nỡ để anh đi, lần này anh đi những hai tuần, thật vất vả.”
Lăng Thần Nam cười gật đầu: “Sau này không đi nữa.”
Hai người ngồi trên ghế sa lon một chốc, Lăng Thần Nam bất tri bất giác chợp mắt hai mươi phút, lúc mở mắt ra phát hiện Bạch Thịnh vẫn cứ cúi đầu nhìn anh, ngón tay nhẹ nhàng đan vào trong tóc anh, thấy anh tỉnh liền khẽ mỉm cười.
Bạch Thịnh đưa lưng về phía cửa sổ, tóc cuộn thành một mớ nhung nhung ấm áp dưới ánh sáng, khuôn mặt anh tuấn trắng nõn vốn đã nhu hòa càng trở nên dịu dàng, tỏa ra một loại vẻ đẹp mà trước kia anh chưa từng gặp —— những bệnh trạng tối tăm và yếu đuối bàng hoàng trong xương cậu vào khoảnh khắc này như biến mất không còn tăm hơi, lúc này cậu phảng phất chỉ là chàng người yêu đẹp trai của anh mà thôi, được chính tình yêu của anh chữa khỏi, sau đó lại dùng tình yêu chữa khỏi cho chính mình.
“Lại hôn một chút.” Lăng Thần Nam nói.
Bạch Thịnh nghe vậy liền cúi đầu, hôn một cái lên trán anh, lên mũi, lên miệng, rồi cằm, cười nói: “Mấy ngày anh không ở đây, em học được một việc.”
Lăng Thần Nam một tay ôm cổ cậu không cho cậu rời đi, mổ mổ môi cậu hỏi: “Việc gì?”
Bạch Thịnh cười ra tiếng, nói: “Làm cơm, em học làm mấy món ngon, buổi tối làm cho anh ăn.”
Lăng Thần Nam ngồi xuống, cười nói: “Được.”
Nhìn Bạch Thịnh bận rộn trong bếp, ngược lại cũng là một sự mới mẻ.
Động tác mặc dù có chút ngốc nghếch nhưng vẫn nhìn ra được cậu đã luyện tập trong lúc anh không ở nhà, quá trình có thể xem là thuần thục. Đầu tiên cậu đặt cánh gà đã được ướp gia vị sang một bên, đợi dầu nóng thì bỏ vào, lúc đấy có nước rơi vào chảo dầu khiến dầu bắn lên, doạ cậu sợ đến mức nhảy nhổm, Lăng Thần Nam phải vươn tay chỉnh lửa nhỏ lại cho cậu. Sau một trận rối loạn, Bạch Thịnh vất vả lắm mới coi như ổn thoả, sau đó vội vã chạy đi gọt nguyên liệu làm món khác —— Lăng Thần Nam ở phía sau lặng lẽ giúp cậu đập nắp xoong chỉnh lửa nhỏ.
Bận bịu nửa ngày, cả quá trình Lăng Thần Nam chỉ ngồi bên cạnh xem, thỉnh thoảng phụ một tay, như đảo thức ăn, hoặc thừa dịp cậu không để ý mà trốn phía sau cậu ôm hôn một cái, khiến việc làm cơm của cậu càng thêm phiền.
Cuối cùng, bữa cơm này cũng đã làm xong, Lăng Thần Nam ngồi bên bàn chờ thức ăn —— cánh gà ram, bông cải xanh xào tỏi, cà chua xào trứng, còn có canh nấm tuyết.
Anh cong cong khóe miệng, gắp một miếng bông cải lên ăn, dùng dư quang nhìn Bạch Thịnh đang dõi theo anh không chớp mắt.
Lăng Thần Nam: “Ngon!”
Bạch Thịnh hơi chồm người về phía trước: “Có thật không?”
Lăng Thần Nam nói: “Lừa em làm gì, tự em nếm thử đi.” Sau đó gắp một cái cánh gà. Cánh gà là món đầu tiên làm, thời gian khá dài, nêm nếm rất khá, nước sốt trên thịt gà vàng om khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn, gặm thịt gà, Lăng Thần Nam lùa hai miếng cơm vào miệng, nói: “Cái này cực ngon.”
Bạch Thịnh được khen liền vui vẻ không thôi rồi lại có chút ngượng ngùng mà dịch dịch mông trên ghế.
Lăng Thần Nam càn quét sạch sẽ các đĩa thức ăn, ăn hết hai bát cơm, Bạch Thịnh liền múc cho anh hơn nửa chén canh, nói: “Cái này không nóng, nấm tuyết và lê tốt cho cổ họng, nấu riêng cho anh đó.”
Lăng Thần Nam mặt không đổi sắc, nhận lấy uống từng ngụm đến khi cạn.
Ăn cơm xong, Lăng Thần Nam đứng lên đi hai vòng —— no muốn chết, mà Bạch Thịnh thì tràn đầy hứng thú, kiên trì muốn dọn dẹp bàn ăn, Lăng Thần Nam theo sau đuôi cậu đi vào bếp nhìn một chốc, rồi ra phòng khách đi qua đi lại cho tiêu thực.
Đi hai vòng xong, anh bỗng nhớ tới điều gì, lại trở về phòng bếp.
Vừa lúc Bạch Thịnh đã cho chén đũa vào máy rửa bát, còn nồi chảo thì bỏ vào bồn rửa chén.
Có cái gì đó không đúng.
Anh đứng phía sau Bạch Thịnh, nhìn xung quanh nửa ngày —— anh không rõ lắm mình đang tìm cái gì, nhưng anh cảm thấy mình đã bỏ lỡ một thứ quan trọng.
Cuối cùng, anh đưa mắt nhìn nồi canh trên kệ bếp.
Tại sao anh lại nhìn cái này? Anh nghĩ.
Sau đó anh hiểu ra —— nấm tuyết và lê, tốt cho cổ họng, nấu riêng cho anh đó.
“Làm sao em biết cổ họng tôi không tốt.” Lăng Thần Nam hỏi.
Bạch Thịnh quay đầu lại: “Dạ?”
“Canh nấm tuyết.” Lăng Thần Nam nói: “Em nói nấu riêng cho tôi, tốt cho cổ họng.”
“Đúng vậy…” Bạch Thịnh nói: “Vì anh nói tên phạm nhân tấn công anh…”
Lăng Thần Nam cắt ngang lời cậu: “Nhưng tôi không nói cho em biết hắn bóp cổ tôi, tôi chỉ nói hắn đánh tôi, cho nên trên mặt mới có vết thương. Hơn nữa, em nói canh nấm tuyết này đã nấu từ hôm qua.”
Bạch Thịnh bỏ thứ trong tay xuống, trợn tròn mắt, yên lặng nhìn anh đầy mờ mịt.