Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 90




“Tôi có thể gặp quỷ, nhưng tôi không có thuật Huyền Hoàng.” Lâm Phạm không giấu giếm, cô có thể gặp quỷ thì rất nhiều người cũng biết. Nói dối càng nhiều thì chuyện sẽ càng phức tạp.

Lưu Tung nhìn cô, có ý đồ tìm được manh mối gì đó từ Lâm Phạm, sau một lúc lâu, anh ta nói: "Cô xác định mình không biết rõ tình hình?"

"Không biết."

“Trước đó đội trưởng Tần nói cô bị thương, là tổn thương gì?

Lâm Phạm lại bắt đầu đau đầu, véo mi tâm: "Tôi không biết, khi tôi...tỉnh lại là đã ở huyện Ứng rồi."

Lưu Tung im lặng hồi lâu mới lên tiếng, nói: "Vậy cô đi trước đi, tôi nói chuyện cùng đội trưởng Tần."

Lâm Phạm nuốt xuống nước bọt, ngẩng đầu, cô muốn nói cái gì. Nhưng khi nhìn vào mặt Lưu Tung thì lại nuốt trở vào.

"Còn có chuyện gì khác à?"

“Không có.”

Điện thoại Lưu Tung vang lên, anh ta bảo Lâm Phạm đi trước, Lâm Phạm đi ra ngoài nhìn thấy Tần Phong đang hút thuốc, đi qua. Ánh sáng mặt trời chiếu lên người của anh, ánh mắt Tần Phong nặng nề, không biết đang suy nghĩ gì.

Trái tim Lâm Phạm đau đớn, cô mím môi, đi đến bên cạnh anh, Tần Phong vừa quay đầu lại, anh dập thuốc lá.

“Anh Tần.”

Tần Phong quay đầu lại nhìn Lâm Phạm, nghiêng đầu không nói lời nào.

Bọn họ đứng trong chốc lát, Lâm Phạm mở miệng trước: “Rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?"

“Em đã chết.” Tần Phong bật lửa, bật nhiều lần rồi anh nhìn về phương hướng xa xăm: “Lúc anh đến thì em đã không còn thở, Âu Dương Ngọc rút đi hồn phách của em. Trước đó giấc mơ của em không phải là mơ, mà là đã xảy ra thật.”

Lâm Phạm không nhớ mình đã nói giấc mơ đó với Tần Phong hồi nào, nhưng mà chuyện trước đó đã đủ khiếp sợ: “Em... Sao có thể sống lại? Ông bà nội chết có liên quan gì đến anh không?”

"Không có." Tần Phong nói: “Lúc anh đi ra thì ông bà nội còn chưa bị giết hại, bọn họ còn chưa tới hiện trường. Sau đó anh gọi điện thoại cho ông Trần, ông ta tới nhận thi thể của em, anh và Âu Dương Ngọc đi nhận hồn phách của em."

Nghe có vẻ rất khó tưởng tượng nhưng thật sự đã xảy ra.

“Vậy Âu Dương Ngọc đâu? Người giết không phải Âu Dương Ngọc ư?”

“Anh và Âu Dương Ngọc rất nhanh sau đó đã tách ra, anh không biết anh ta đi đâu và cũng không biết có phải anh ta trở về giết em hay không. Rất nhiều chuyện không thể ngờ. Anh rời đi từ đây, ở cửa ra vào khi mang  em về thì lại là lầu cũ ở đường Trung Minh, cái này rất không phù hợp lẽ thường."

Lâm Phạm bị câu chuyện này còn bị sốc hơn thế giới đặc sắc do não tưởng tượng, Tần Phong chạm vào cằm cô: “Em thật sự không có giết người, mạng của em và những vụ án này không liên quan gì nhau. Em có thể sống là nhờ ông Trần, trừ phi có người cam tâm tình nguyện cho em mạng của họ, nếu không thuật pháp kéo dài tính mạng đều là vô nghĩa.”

Lâm Phạm ngước mắt nhìn Tần Phong. Có người gọi Tần Phong, Tần Phong thu ánh mắt: “Đừng chạy loạn, đợi ở đây, đợi lát nữa anh tới đón em."

“Vâng.”

Tần Phong vào cửa, Lưu Tung chỉ chỉ vị trí đối diện: "Ngồi đi."

Anh ta còn cầm một chai nước đưa cho Tần Phong, nói: "Đầu tiên, anh biết chuyện về bảy bộ hài cốt đó chứ?”

"Không biết."

"Tôi nghe một người bạn nghiên cứu huyền học nói cái loại thuật pháp bày hài cốt này vô cùng ngoan độc, linh hồn của những hài cốt đó không được chuyển thế, bị nhốt ở trong cục được hình thành từ Âm Sát này. Đây không phải là một cái cục tốt, theo Phong Thủy mà nói thì toàn bộ đời sau của nhà này sẽ chết oan chết uổng."

Tần Phong nhíu mày: “Vẫn còn kiến giải thế này sao?”

“Còn có một kiến giải khác.” Lưu Tung quan sát biểu cảm của Tần Phong: “Người thuần âm ở loại địa phương này là đại bổ, Lâm Phạm sinh tháng mấy? Sao cô ấy có thể kết nối với quỷ?"

“Trên chứng minh nhân dân em ấy sinh tháng hai.” Tần Phong nói: “Anh đừng giữ Lâm Phạm riết không tha, trình độ trắng của xương của những hài cốt đó, thời gian tử vong sẽ không nhỏ tuổi hơn Lâm Phạm đâu, khi đó cô ấy cũng chỉ là một đứa con nít, có thể làm cái gì đây?"

“Người thân Lâm Phạm chết hết rồi, bây giờ còn có thể điều tra cái gì? Tôi hoài nghi chính Lâm Phạm cùng với những hài cốt kia có quan hệ, bây giờ Lâm Phạm là người biết chuyện duy nhất. Đội trưởng Tần, tôi biết đó là bạn gái của anh, nhưng phá án chính là phá án."

"Có người rõ ràng chuyện này hơn Lâm Phạm." Tần Phong nói: "Âu Dương Ngọc, anh ta đã qua nơi này vào hai mươi năm trước, anh ta tinh thông thuật Huyền Hoàng, rất có thể là anh ta làm nên. Hai ông bà lão bị giết, có khả năng liên quan đến tài xế của anh ta. Phá án phải nói đến chứng cứ, thuyết âm mưu không phải tra án, đó là biên chuyện xưa viết tiểu thuyết."

Đúng vào lúc này, điện thoại Lưu Tung vang lên, anh ta bắt máy.

“Xe của Lôi Quân đã xuất hiện từ cửa đường cao tốc huyện Từ Sơn vào sáng hôm nay.” Lôi Quân chính là tài xế của Âu Dương Ngọc, xe gã lái chính là xe của Âu Dương Ngọc: “Camera đã quay được, trong xe đúng là gã.”

"Chặn đường bắt người."

Cúp điện thoại, Lưu Tung nói: "Đã tìm được tài xế của Âu Dương Ngọc, bắt được thì ít nhất vụ án thứ nhất có thể sáng tỏ."

Bốn giờ chiều, Lôi Quân bị bắt ở huyện Từ Sơn, trong tay gã có súng, cưỡng ép phá vòng vây bị bắn tổn thương, bây giờ đang ở bệnh viện cấp cứu. Tần Phong qua nhìn hài cốt được đào lên, Lâm Phạm theo bên cạnh, không nhịn được vươn tay giữ chặt Tần Phong ống tay áo.

Trời đã tắt nắng, cô có hơi lạnh.

“Em sao thế?” Tần Phong cầm chặt tay Lâm Phạm, tay của cô có chút lạnh: “Lạnh hả?”

Lâm Phạm gật đầu, "Có chút lạnh, nơi đây âm khí rất nặng."

"Nhìn thấy gì?"

Lâm Phạm lắc đầu: “Không nhìn thấy.”

Hai người tới hiện trường phát hiện vụ án, điều kiện có hạn, pháp y Lưu cùng trợ thủ ở bên ngoài kiểm tra thi thể, gom góp xương cốt.

Tần Phong buông Lâm Phạm đi tới, bảy bộ hài cốt, đây là bản án lớn.

“Cả bảy đều không có ngoại thương, xương cốt hoàn hảo. Chỉ với những thông tin trước mắt này thì chúng ta  không thể xác định nguyên nhân cái chết."

Lửa đốt dầm mưa, hoặc bởi vì đào xương cốt mà trong sân rất bừa bộn. Lâm Phạm đi qua cửa lớn, đứng giữa sân. Nơi từng là nhà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hoàn toàn biến mất.

Trong góc có một người phụ nữ đang đứng, bà ấy rất trẻ tuổi, có chút giống Lâm Phạm. Một người phụ nữ da trắng, vóc dáng nhỏ, mặc một bộ áo sơ mi, gầy, nhìn Lâm Phạm xa xa.

Nước mắt Lâm Phạm đột nhiên trào ra, cô che miệng, người phụ nữ đứng ở trong bóng râm của góc khuất, bà nói: “Con nên đi, đừng trở lại.”

Lâm Phạm biết rõ bà là ai, trong nhà có treo hình của bà ấy, Lâm Phạm che miệng nức nở nghẹn ngào lên tiếng: "Mẹ ơi...."

Người phụ nữ này cho cô thể xác, trong thân thể của Lâm Phạm chảy máu của bà ấy.

“Mẹ và mọi người đã chờ ở đây đủ lâu rồi, bây giờ cũng nên đi thôi. Mẹ sinh ra con, con kêu mẹ là “mẹ”, con chính là con của mẹ, nhưng bây giờ mẹ không bảo vệ con được nữa rồi.”

“Người đàn ông kia là một người có thể dựa vào. Đi thôi, đừng trở lại.”

“Mẹ... chết như thế nào?"

Bà ấy mỉm cười, rất đẹp: “Không liên quan đến con.”

“Bảy bộ hài cốt... bên trong có mẹ không?"

“Có.” Người phụ nữ đó vẫn cười: “Mẹ cam tâm tình nguyện."

Lâm Phạm bụm mặt, nước mắt lăn xuống: "Những người... còn lại đâu?"

“Ông Âu Dương không có giết người, bọn chúng trước kia vì tiền mà bán linh hồn bán thân thể, bây giờ còn nói oan cái gì? “Người phụ nữ nói: “Phòng ở đó bị lật đổ rồi, trận pháp đã phá. Bụi thuộc về bụi, đất về với đất, con đi đi."

Mặt của bà ấy đột nhiên vặn vẹo, trong bóng râm lại xuất hiện một linh hồn, nắm tóc cô rồi kéo. Lâm Phạm chạy cực nhanh tới, không biết từ đâu rút ra đoản kiếm: “Buông nó ra!"

Người đàn ông nhào về phía Lâm Phạm, gương mặt đó quen thuộc, Lâm Phạm đâm tới. Người đàn ông kêu thảm một tiếng hóa thành khói đen cuốn người phụ nữ đi, hai người trong nháy mắt biến mất không còn hình không còn ảnh.

"Lâm Phạm?"

Lâm Phạm cánh tay bị nắm chặt, cô quay đầu lại nhìn thấy Tần Phong, thu đoản kiếm lại, Tần Phong nhìn thẳng vào Lâm Phạm, ánh mắt thâm thúy. Lâm Phạm mím môi, nói: “Em nhìn thấy mẹ của em rồi."

Tần Phong nhìn tay của cô, đoản kiếm đã không thấy. Yết hầu của anh lên xuống, quay người nhìn về phía cửa ra vào, hai cảnh sát trợn mắt há hốc mồm. Tần Phong cầm lấy tay Lâm Phạm có chút chặt, cũng đã thấy được kiếm trong tay Lâm Phạm, sau đó biến mất một cách thần bí.

“Đừng nán ở đây nữa, ra ngoài thôi.”

Lâm Phạm hoàn hồn, trong bóng râm không còn có cái gì nữa, cô theo Tần Phong bước nhanh đi ra ngoài. Hai người ở cửa ra vào quả thật nghi ngờ đôi mắt của mình, vật vừa mới nãy trong tay Lâm Phạm là gì?

“Đội trưởng Tần?”

Tần Phong gật đầu, một mực kéo Lâm Phạm đến nơi không có ai. Anh nhìn Lâm Phạm: "Đoản kiếm đâu?"

Lâm Phạm mở tay ra cho Tần Phong xem: "Em không biết, lúc thì có lúc thì không.”

Tần Phong nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, cây đoản kiếm đó là vật thuộc về nhà họ Tần từ xưa, sao vừa đảo mắt đã hợp làm một thể với Lâm Phạm rồi thế? Cái thứ khốn kiếp này!

“Hồi nãy thấy cái gì?”

“Em đã nhìn thấy mẹ của em, còn có cha em. Ông ấy công kích em, sau đó không thấy tăm hơi."

“Bà ấy nói gì?”

“Bà ấy nói Âu Dương Ngọc không có giết người, những người kia đều là tự nguyện." Lâm Phạm nói: “Bà ấy chỉ vào bảy bộ hài cốt."

Tần Phong nhíu mày: “Đoản kiếm của em là vụ gì thế?”

“Em cũng không biết, em đã đặt nó trong túi khi em đến. Lúc nãy nó đột nhiên xuất hiện."

Khi Tần Phong nhìn thấy Lâm Phạm, trong tay cô không có đoản kiếm, nhưng khi ở huyễn giới thứ tư thì đoản kiếm của cô lại xuất hiện.

Tần Phong kéo tay của cô qua, nhìn một lúc cũng không nhìn ra cái gì: “Về sau không được như vậy, rất nguy hiểm."

Lâm Phạm gật đầu: “Em biết rồi.”

Hoàng hôn phủ xuống, hài cốt đã được gom lại, căn phòng bị cháy đen sì dưới hoàng hôn lộ ra vẻ đặc biệt âm trầm. Lâm Phạm cầm chặt tay Tần Phong: “Bà ấy muốn em đi khỏi đây.”

“Ai cơ?”

“Mẹ của em.”

"Ngày mai trở về."

Lâm Phạm nhắm mắt lại hít sâu một hơi: "Tần Phong."

“Ơi.”

“Tại sao em không nhìn thấy hồn của ông bà nội chứ? Bọn họ vừa qua đời, chắc có lẽ chưa đi quá xa."

Tần Phong cũng nghi hoặc, nếu như người không phải do Âu Dương Ngọc giết thì linh hồn của bọn họ đi đâu?

Sáng hôm sau, Lôi Quân đã khai báo, đêm đó gã bị Tần Phong đạp gãy một cái xương sườn, bị đau ngất đi. Gã bị lửa cháy tỉnh, trong phòng không có những người khác, Âu Dương Ngọc và Tần Phong cũng không thấy đâu nữa. Ngọn nến đốt đến đồ dùng trong nhà, nửa bên phòng đã cháy rồi, khói đặc cuồn cuộn. Gã nhìn thấy súng trên mặt đất, nhặt lên rồi chạy thẳng ra ngoài.

Ở cửa ra vào có một tiếng hét to, gã dã nổ súng, bà lão té xuống. Gã đi đến cửa lớn thì thấy ông lão bên ngoài đã theo kịp. Sát ý nổi lên nhất thời, gã nghĩ  “hay là giết hết sạch?”

Nhưng gã chưa kịp nổ súng thì ông lão đó đột nhiên ôm ngực té xuống, lên cơn nhồi máu. Lôi Quân đi đến cửa thôn, Âu Dương Ngọc có lẽ đã chết rồi, anh ta không người không quỷ, đến nay Lôi Quân cũng không biết anh ta là cái gì. Tên cảnh sát có lẽ cũng đã chết, nếu không thì sao anh ấy sẽ bỏ thi thể Lâm Phạm được?

Gã chạy nhanh chạy trốn đi.

“Âu Dương Ngọc ở đâu? Súng này lấy từ đâu?”

"Tôi không biết anh Âu Dương đi đâu, sau khi tôi tỉnh lại không nhìn thấy anh ta, súng là của anh ta cho tôi." Lôi Quân nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt trắng bệch, gã là khó khăn lắm mới nhặt về một cái mạng: “Lúc ấy tôi bối rối, chứ tôi không phải thật sự muốn giết bọn họ đâu."