Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 14




Lâm Phạm rời tòa nhà cũ, tìm thấy căn phòng có hai phòng ngủ một phòng khách trong nội thành, thuê cùng một đôi tình nhân trẻ tuổi, tiền thuê nhà một nghìn.

Sát vách lại đang cãi lộn, cái vòng lặp đi lặp lại thật nhiều lần, Lâm Phạm cũng thấy mệt mỏi đến sợ giùm bọn họ. Lấy cơm thừa từ trong tủ lạnh một ngày trước, làm cơm chiên trứng, vừa lướt điện thoại vừa ăn.

Cuối cùng thì hai người kia cũng đều mệt mỏi, người nam mở cửa phòng ngủ thì nhìn thấy có người đang ăn cơm trong phòng khách, tạm ngừng rồi lại quay người đi nhanh.

“Anh đi thì vĩnh viễn không cần về nữa!” Người nữ khàn cả giọng.

Lâm Phạm bỏ một muỗng cơm chiên trứng cuối cùng vào trong miệng. Người nữ gào khóc. Cô rửa xong dụng cụ nấu ăn, trở về phòng cầm ba lô và áo khoác áo đi ra ngoài, người nữ vẫn còn khóc.

Lâm Phạm không hiểu tình yêu là cái gì, cô cũng không hỏi, nhưng hai người ở cùng nhau không phải là vì bình yên sao? Vậy tại sao sau khi ở cùng nhau lại kiên quyết muốn làm cuộc sống mệt mỏi như vậy làm gì?

Mệt mỏi như vậy rồi, vì sao không xa nhau?

Lâm Phạm làm tạm ở công ty dọn phòng, tiền lương cao, không phải tiếp xúc với ai. Quét dọn vệ sinh, tối đa là khách hàng yêu cầu nấu cơm, Lâm Phạm cũng không phải người tự phụ gì.

Tiến vào công ty, Lâm Phạm nhận được công cụ, đang muốn đi ra ngoài thì bị quản lý gọi lại: "Hôm nay em làm thêm một nhà."

Lâm Phạm gật đầu: “Vâng.”

“Trong nhà của một dì có chuyện, em qua đó nhận ca hai ngày. Tiền hai bên đều đưa em như cũ.”

"Cảm ơn."

"Đây là địa chỉ, bốn giờ, buổi sáng em làm xong nhà này thì buổi chiều có thể qua. Ngoài ra nấu cơm sẽ thêm tiền."

“Vâng.”

Lâm Phạm tiếp nhận tờ giấy, quản lý vỗ vai của cô: "Đi đi."

Lâm Phạm cảm thấy rất không được tự nhiên, lui về sau nửa bước: "Em đi đây."

Nhà buổi sáng kia hẳn là người trẻ tuổi, quét dọn vệ sinh và không làm cơm, hai ngày một lần. Ngay cả chủ phòng cô cũng chưa thấy qua, là nam hay nữ cũng không biết.

Ở gần chung cư nuốt vội cơm. Ăn xong Lâm Phạm lập tức chạy tới nhà buổi chiều, nhà kia ở khu biệt thự.

Lâm Phạm gõ cửa, rất nhanh đã có người tới mở cửa.

“Xin chào, con là người của công ty dọn phòng.”

"Quét dọn vệ sinh đúng không?”

Là một giọng nói có khẩu âm rất nặng, Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt già nua. Tuổi tác dì ấy tầm sáu mươi.

“Xin chào.”

"Vào đi."

“Có chuyện gì thế?”

“Quét dọn vệ sinh ấy." Bà ấy hồi phục tinh thần, nói: "Con đã thức chưa?"

"Còn đang ngủ."

Lâm Phạm đi vào, phòng khách bừa bộn, sàn nhà bằng gỗ thật trong biệt thự do hai người già không mang dép lê nên sàn nhà rất dơ.

“Xin chào, toilet ở đâu vậy?”

"Bên này." Bà ấy dẫn cô đến toilet, toilet cũng bừa bãi, không biết đã bao lâu không quét dọn rồi.

Lâm Phạm ngửi thấy được mùi máu tươi đậm nặng trong toilet, cô xoa xoa cái mũi: "Cảm ơn ạ."

Bốn giờ, Lâm Phạm sắp mệt mỏi tới liệt người rồi, nhà này hẳn là một đôi vợ chồng, Lâm Phạm nhìn thấy ảnh cô dâu ở phòng ngủ chính, hai người già, một đứa trẻ một hai tuổi.

“Dì, con đi trước nhé.”

Đi khỏi biệt thự, Lâm Phạm thở ra một hơi, mùi máu tươi trong biệt thự quá nặng rồi.

Sắc trời tối xuống, Lâm Phạm nhìn về phía ánh hoàng hôn xa xa, cực kỳ tươi đẹp, có loại dự cảm xấu.

Cô lấy điện thoại di động ra khởi động máy, trong thời gian làm việc không thể sử dụng máy, sợ ảnh hưởng khách hàng.

Mười cuộc điện thoại nhỡ đều cùng một người – Tần Phong.

Lâm Phạm mím môi dưới, gọi lại.

Rất nhanh sau đó Tần Phong đã kết nối, Lâm Phạm hắng giọng một cái, nói: "Xin chào, cán bộ Tần có việc gì thế?"

“Sao cô không đi học? Sắp diễn ra cuộc thi rồi, bây giờ bỏ học có nghĩa là gì cô có biết không?”

"Tôi biết rõ, tôi không thể học đại học." Lâm Phạm cười: "Sang năm sẽ tìm trường học đi thi, còn có chuyện gì khác không?"

“Đang ở đâu? Lại có một vụ án móc tim, có lẽ trong thời gian ngắn cô có thể thấy cái gì đó.”

Lâm Phạm ở cửa khu biệt thự đợi nửa tiếng, một chiếc xe jeep màu đen dừng lại, Tần Phong liếc mắt liền thấy cô đứng ở cửa khu chung cư mặc đồ lao động rộng thùng thình của công ty Bảo Khiết. Cô càng thêm gầy, lộ ra đôi mắt cực kỳ lớn, rương hòm to trông có vẻ rất nặng.

Tần Phong xuống xe, Lâm Phạm đã cầm theo rương hòm đi tới.

“Cán bộ Tần.”

“Gọi tôi là Tần Phong là được rồi." Tần Phong vươn tay phải giúp cô cầm đồ, Lâm Phạm nói: "Để tôi cho, cốp sau mở như thế nào?"

Tần Phong cưỡng ép cầm rương hòm của cô nhét vào cốp sau. Hai người đã lâu không gặp, Lâm Phạm xoa xoa cái mũi: "Trên người của chú có mùi máu tươi."

“Từ trong cục tới đây, lên xe."

Tần Phong quay đầu xe, đi thẳng đến nội thành, liếc nhìn Lâm Phạm: "Cô quét dọn vệ sinh ở nơi này?"

"Ừ." Lâm Phạm cúi đầu nhìn ngón tay của mình, bởi vì ngâm nước trong thời gian dài mà làn da đã nổi lên nếp gấp.

"Trường học làm khó dễ cô à?"

“Bọn họ có khó xử của bọn họ.” Lâm Phạm thở dài, ngẩng đầu cười: "Tôi không trách bất cứ người nào, là nguyên nhân của chính tôi."

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể dùng đúng sai để trực tiếp nhìn khái quát, và cũng không thể nhìn khái quát.

“Không đi học sao?”

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có bọn họ đối thoại câu được câu không.

"Sau này hẳn nói đi."

"Tôi có thể giúp cô tìm trường học."

“Không cần.”

Tần Phong nhíu mày, vươn tay kéo cổ áo xuống.

"Bây giờ vẫn còn có thể nhìn thấy quỷ không?"

"Không biết, tôi dọn nhà rồi." Tên Âu Dương kia bị bệnh tâm thần, Lâm Phạm sẽ không tin anh ta. Cô đã dọn nhà chẳng lẽ sẽ thật sự chết sao?

Rất nhanh đã đến hiện trường phát hiện vụ án, Tần Phong đưa ra giấy chứng nhận, đưa cho Lâm Phạm găng tay và giày bộ: "Người bị hại ở lầu hai, giống như vụ án kia, đều phát hiện tấm lá bùa đó."

Không nghe thấy sau lưng có tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Phạm đang nhíu mày, nét mặt rất khó nhìn.

“Cô làm sao vậy?"

Lâm Phạm che miệng, lúc lâu sau mới thở ra một hơi: "Mùi rất nồng."

"Có thể chịu được không?”

Lâm Phạm chống lại ánh mắt  bình tĩnh của anh, gật đầu: "Không có gì, lầu một  không có cái gì cả, tôi cũng không cảm nhận được Linh Hồn tồn tại."

“Trên lầu hai cơ.”

Mùi máu tươi ở lầu hai càng đậm. Ở cửa gian phòng, Lâm Phạm dừng bước.

Trên mặt đất có máu, sàn nhà là đá cẩm thạch, nên máu không thấm xuống, vì vậy diện tích lan tràn rất rộng.

Cô ngồi chồm hổm xuống  nhìn khuôn cửa, Tần Phong cũng dừng bước.

"Phát hiện cái gì?"

"Nơi này có cái dấu tay." Lâm Phạm ngẩng đầu, mắt to nhìn Tần Phong: "Dấu tay màu đen, anh không thấy được sao?"

Tần Phong lắc đầu, ngay lập tức lấy và mở rương hòm ra đưa băng dán cho Lâm Phạm: "Cô xem một chút có thể dính được hay không, ở vị trí nào? Tôi không nhìn thấy."

Vị trí có máu này, giúp việc quét dọn vệ sinh cũng từng nói cô ấy lau máu ở chỗ này.

Lâm Phạm cầm băng dán cũng không dính được gì,  không còn có cái gì, cô thấy rất lạ,  vẻ mặt nghiêm nghị: "Đây là cái gì? Không dính được."

Tần Phong thở dài đặt băng dán vào rương: "Vào xem một chút đi."

Lâm Phạm bỏ qua. Mấy thứ này cô có thể nhìn thấy, nhưng người bình thường nhìn không thấy thì không thể xem là vật chứng.

Phòng ngủ chính lớn vô cùng. Trong phòng không chỉ có mùi máu tươi mà còn có một loại mùi thơm, trộn lẫn máu cùng tanh hôi, khỏi phải nói có bao nhiêu buồn nôn rồi, Lâm Phạm nôn ọe một tiếng.

"Không sao chứ?"

“Phát hiện lúc nào thế?”

“Chín giờ rưỡi sáng giúp việc báo cảnh sát, mười giờ chúng tôi tới đây.”

“Trong phòng có nhang thơm hay gì không? Vết tro tàn?”

"Không có." Tần Phong trả lời.

Lâm Phạm đi qua máu, đi đến bên kia giường, mùi tanh là từ trong ngăn kéo phát ra, giống với căn phòng đầu tiên Tần Phong dẫn cô tới. Chẳng qua mùi nhạt hơn rất nhiều, không nồng đậm, ngược lại là mùi thơm và mùi máu tươi, thật sự quá rõ nét rồi.

Nhang thơm? Tần Phong không thấy được, chẳng qua nếu như có hương gây mê thì người bị hại không phản kháng đã có câu giải thích.

“Cô ngửi được gì?”

"Rất thơm." Lâm Phạm kéo ngăn kéo ra, lật cuốn Kinh Phật ra.

“Tôi đã lấy đồ rồi, giống với lần trước.”

Lâm Phạm khép ngăn kéo lại, quay người đi về hướng bàn trà nhỏ bên cạnh cửa sổ, phía trên đặt bộ một đồ uống trà.

“Ở đây không có linh hồn.” Cô mở đồ uống trà ra nhìn.

"Đồ uống trà trống không."

Tần Phong cũng đã đi tới, anh cao nên khi gần quá sẽ có cảm giác áp lực, Lâm Phạm kéo giãn khoảng cách.

Lâm Phạm mở ấm trà ra ngửi ngửi: "Anh có thể nói chi tiết cho tôi biết không?"

Tần Phong nói một lần, rồi nhìn về phía Lâm Phạm: "Cảm thấy sao?"

"Không nhất định là người quen gây án, căn cứ người quen gây án của các anh là vì đóng cửa,không có dấu vết hư hao, người bị hại cam tâm tình nguyện bị giết chết." Lâm Phạm ngồi xuống, nghĩ một lát và nói: "Chủ nhân tin Phật, nếu như là tăng nhân hoặc là cao nhân danh tiếng tương đối khá bên phương diện huyền học, vào phòng ngủ cũng rất dễ dàng. Hay là anh cũng ngồi xuống đi?"

Có vẻ như Tần Phong nghĩ tới điều gì, lấy điện thoại ra bước nhanh ra ngoài: "Tôi gọi điện thoại, cô đừng đi lộn xộn."

Lâm Phạm nhìn chằm chằm vào chén trà trên mặt bàn, lần này có lẽ nước rất sâu. Lên xe Tần Phong, cô đã biết mình không xuống được, từ cô bé vô tội bị giết kia, cô đã không bỏ xuống được.

Rất nhanh, Tần Phong đã trở lại, anh lấy mấy cái ly đi.

"Có phát hiện?"

"Tạm thời còn không có." Nét mặt Tần Phong nghiêm nghị: "Mùi thơm có thể là một loại thuốc mê, chúng tôi đang điều tra."

“Em có thể nhìn thi thể người bị hại không?”

Đôi mắt sâu lắng của Tần Phong nhìn cô, không trả lời ngay.

"Nếu như linh hồn của anh ta đi theo thi thể của anh ta thì có lẽ sẽ có phát hiện."

Cái này trái với quy định rồi, Lâm Phạm  không có quyền tham dự vụ án.

Tần Phong trầm mặc một lát, nói: "Được, cô đi theo tôi đi."

Từ biệt thự đi ra ngoài, trời đã tối.

Cả đoạn đường, vẻ mặt Tần Phong đều rất nghiêm túc, Lâm Phạm nhìn hoàng hôn đậm màu ngoài cửa sổ, tâm trạng nặng nề.

Ở trung tâm kiểm tra thi thể nhìn thấy thi thể người chết, vô cùng thảm, lồng ngực bị xé ra, loại đánh sâu vào thị giác này làm cho Lâm Phạm muốn ói. Cô vòng quanh thi thể tìm kiếm một vòng, ngửi thấy được mùi thơm kỳ lạ.

Pháp y Lưu đụng vào cánh tay Tần Phong, nâng cằm: "Có phải đã từng nhìn thấy cô gái này đâu rồi không?"

"Án vứt xác Tô Nhã, cô ấy phát hiện thi thể."

Pháp y Lưu khoanh tay, sờ cằm: "Mắt âm dương?"

“Ừ.”

“Làm một cảnh sát nhân dân, tư tưởng giác ngộ này của anh không ổn rồi. Sao có thể giống mê tín phong kiến được. Ơ? Anh đi đâu đấy?”

Tần Phong đi về hướng Lâm Phạm: "Thấy cái gì không?"

Lâm Phạm lắc đầu, ánh mắt lướt qua Tần Phong nhìn về phía pháp y Lưu: "Chú, trên vai chú có đứa nhỏ đang nằm."

Gương mặt pháp Lưu không còn chút máu trong nháy mắt, chậm rãi quay đầu nhìn ra sau lưng: "Cái gì? Thật hả? Cô thấy được hả?"

Mấy ngày hôm trước anh mới nhận một án vứt xác không tìm thấy thân nhân.

Lâm Phạm không nói gì, bỏ tay vào túi: "Cán bộ Tần, tôi có thể tâm sự riêng với chú không?"

“Gọi tôi Tần Phong là được."

Lâm Phạm bóp mũi lần nữa: "Vậy không lễ phép lắm?"

Lông mày Tần Phong nhướng lên, có loại dự cảm không tốt lắm.

Quả nhiên, Lâm Phạm nói: “Chú Tần.”

Pháp y Lưu liền giật mình: "Cô gọi Tần Phong là chú hả?"

Tần Phong đạp anh ta một cước: “Câm miệng đi.”

Pháp y Lưu cũng nghẹn tím người rồi: “Anh ta mới hai mươi chín...”