Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 117




Theo cái chết của Trần Hướng Hoa, vụ án moi tim cũng gần như đã kết thúc. Lôi Hiểu Giai là bị dọa sợ đến chết, cái chết của Lưu Tuyết tạm thời cũng không thể giải thích được. Hiệu trưởng của trường học bị cách chức, toàn bộ bảo vệ đều được thay đổi. Lâm Phạm quay trở lại trường, mọi chuyện dường như là sóng yên biển lặng.

Tần Phong đưa Lâm Phạm đến trường, dặn dò một lúc rồi mới rời đi. Anh không muốn Lâm Phạm ở trong trường, nhưng nếu như không ở thì mỗi ngày năm giờ sáng lại phải thức dậy chạy đến trường học. Nếu vậy thì Lâm Phạm sẽ rất vất vả.

“Có chuyện gì thì gọi cho anh, thiếu thứ gì thì nhớ nói cho anh biết.”

Lâm Phạm gật đầu: “Em biết rồi.”

“Lần ra tòa thứ hai của vụ kiện di sản của bố em, em có muốn đi không?”

Lâm Phạm lắc đầu: “Em không đi.”

“Không đi cũng được, anh sẽ để luật sư lo liệu.”

“Ừ.” Lâm Phạm ngáp một cái, cô rất buồn ngủ: “Anh còn có thể đi làm không?”

“Vẫn chưa có kết quả, chắc là không có ảnh hưởng gì lớn.” Tần Phong cũng không làm chuyện gì đến mức mất nhân tính, anh vẫn còn có phẩm chất đạo đức nghề nghiệp: “Nếu muốn ăn cơm nhà thì gọi cho anh, để anh đến đón em về.”

Lâm Phạm đút tay vào túi, ngẩng đầu lên nhìn anh. Gió thổi rất lớn, khiến cô có chút lạnh. Lâm Phạm nhìn Tần Phong một lúc rồi nói: “Em phải đi học rồi.”

Xung quanh đều có người, Tần Phong cũng không tiện làm gì hơn. Anh kéo Lâm Phạm qua, sửa sang lại khăn quàng cho cô: “Đi đi.”

Lâm Phạm lùi về phía sau hai bước, lộ ra ánh mắt cong cong, gương mặt cô tươi cười: “Anh về nhà đi.”

“Ừ.” Tần Phong khoác một chiếc áo blazer, dáng người cao ráo, đi một đôi boots cổ thấp. Lâm Phạm vô cùng thích cách ăn mặc này của anh, như vậy có thể lộ ra ưu thế là đôi chân vừa thẳng vừa dài.

“Anh đi đường nhớ lái xe chậm một chút.”

Tần Phong vẫn nhìn cô, góc nghiêng của gương mặt ẩn hiện trong ánh sáng mờ nhạt.

“Ừ.”

Anh vẫn ngưng mắt nhìn cô, Lâm Phạm nuốt nước miếng: “Vậy em đi thật nhé.”

Tần Phong cười ra tiếng, vẫn nhìn cô như cũ.

Không gian ngừng lại trong phút chốc, Lâm Phạm đột nhiên chạy tới ôm lên cổ Tần Phong, hôn lên mặt anh một cái rồi quay đầu nhanh chân chạy mất. Giọng nói mang theo ý cười của Tần Phong vang lên từ phía sau: “Chậm thôi, nhớ nhìn đường.”

Ký túc xá lạnh lẽo như băng, hai dãy giường trống rỗng. Đồ đạc của Lôi Hiểu Giai vẫn còn xếp ở đây. Đó chỉ là do bố mẹ của cô ấy chưa kịp đến giúp cô ấy dọn dẹp, một gia đình cứ như vậy mà tan tác. Hai người còn lại chuyển đi rồi ư?

Lâm Phạm không kịp suy nghĩ nhiều, bỏ túi xuống rồi lập tức chạy đến lớp học. Giáo viên chủ nhiệm được đổi thành một giáo viên nam trẻ tuổi, rất dễ nói chuyện, cách nói chuyện cũng rất thú vị, khiến học sinh vô cùng thích thú.

Đến chiều Lâm Phạm mới biết hai người bạn cùng phòng còn lại đã xin chuyển kí túc xá. Lâm Phạm đứng nhìn căn phòng trống rỗng một lúc rồi mới tiếp tục về lớp học. Âu Dương Ngọc biến mất rồi, nhưng Lâm Phạm có thể chắc chắn rằng anh ta đã chết. Còn về cơ thể anh ta đang ở đâu thì cô không biết.

Thứ sáu, Tần Phong gọi điện cho Lâm Phạm. Lâm Phạm đang ăn cơm, liền nghe máy.

“Em đang làm gì vậy?”

“Ăn cơm.” Lâm Phạm nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, đặt đũa xuống rồi uống canh: “Anh đã ăn chưa?”

“Ăn rồi.” Tần Phong đáp: “Ngày kia anh không thể đi đón em được.”

“Không sao đâu, không cần đón em.”

“Em đến chỗ của bố mẹ anh đi, anh phải đi công tác.”

Lâm Phạm hơi khựng lại một chút: “Hả?”

“Đến thành phố An Đông học tập, đi một tháng.”

Lâm Phạm lại “a” một tiếng: “Lâu vậy à?”

“Cuối năm anh sẽ quay về, lúc đó chắc em cũng được nghỉ rồi.” Tần Phong dừng lại một chút, rồi nói: “Ở trường học vẫn ổn chứ? Có ai bắt nạt em không?”

“Không có.” Trong lòng Lâm Phạm có chút mất mát. Tần Phong đi lâu như vậy, đến bao giờ mới có thể quay về? Lâm Phạm cầm đũa chọc chọc vào bát: “Em lợi hại như vậy, ai bắt nạt được em chứ?”

“Không vui rồi à?”

Lâm Phạm hắng giọng một cái: “Em không có.”

“Lúc về sẽ mua quà cho em, em muốn cái gì nào?”

“Đều được.”

Tần Phong cười: “ ‘đều được’ là cái gì? Sao anh không biết còn có bán cả thứ đó vậy?”

Lâm Phạm đứng dậy đi cất khay thức ăn: “Sẽ có nguy hiểm ư? Sau này anh còn trở lại Giang thành nữa không?”

“Anh sẽ còn về Giang thành, chỉ là đi học mà thôi.” Tần Phong nói: “Đừng lo lắng, không sao đâu.”

Lâm Phạm đặt khay thức ăn xuống, đang định quay đi thì đụng phải một người. Cô tránh sang một bên, vừa định đi tiếp thì phía sau vang lên một giọng nói: “Lâm Phạm?”

Lâm Phạm quay đầu, Từ Văn Chí? Cô chỉ chỉ vào điện thoại ý nói mình đang gọi điện, Từ Chí Văn nói: “ Vậy về lớp học rồi nói, đừng trốn tránh tôi.”

Ai trốn tránh cậu chứ? Lâm Phạm khó hiểu, bước nhanh ra khỏi nhà ăn.

Tần Phong hỏi: “Vừa rồi là ai vậy?”

“Một người bạn học.” Lâm Phạm không muốn nói nhiều về Từ Văn Chí. Cô đi đến bãi tập, thời tiết không được tốt lắm, gió âm u nổi lên, dường như là sắp có tuyết: “Trong những bạn học của anh có....con gái không?”

“Nghĩ gì vậy hả?”

Lâm Phạm bừng tỉnh, mặt đỏ lên: “Em hỏi bừa thôi, anh cứ coi như không nghe thấy.”

“Anh nghe thấy rồi.” Giọng nói của Tần Phong trầm trầm, ngữ điệu cũng không nhanh.

Lâm Phạm thực muốn cúp điện thoại, quá xấu hổ mà: “Thời tiết hôm nay không được tốt lắm? Anh đến thành phố An Đông như thế nào? Đi tàu hỏa sao?”

Tần Phong nói: “Cuộc đời không dài, cũng chỉ đủ để yêu một người.”

Lâm Phạm ôm mặt, tim đập rộn lên, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

“Đợi anh quay về.” Tần Phong nói: “Tuần đầu tiên có thể sẽ không gọi cho em được.”

“Em sẽ nhớ anh.”

“Anh cũng nhớ em.”

Lâm Phạm tắt điện thoại, nhìn về phía bầu trời nặng trĩu, từng hạt từng hạt màu trắng rơi xuống, từ xa đến gần, dần dần trở nên dày đặc. Cả bầu trời chìm trong màu tuyết trắng xóa.

Một nữ sinh cách đó không xa kêu lên: “Tuyết rơi rồi!”

Tuyết rơi rồi.

Trận tuyết này rơi suốt một tuần. Vào ngày thứ ba sau khi tuyết rơi, máy sưởi của kí túc xá trường bị hỏng. Toàn bộ kí túc đều ai oán ngập trời. Lâm Phạm chui đầu vào trong chăn run lẩy bẩy. Đột nhiên có gió lạnh thổi vào, da đầu Lâm Phạm tê dại, cả người cũng cứng đờ. Cửa sổ không mở, cửa phòng cũng đang đóng chặt.

Có người đi tới, chỉ là một cái bóng màu đen. Lâm Phạm nhíu mày, không phải chứ, lại có ma đến?

“Tiểu Lâm.” Người nọ lên tiếng. Là một người phụ nữ, giọng nói rất quen thuộc.

Lâm Phạm khựng lại một chút, rồi nhanh chóng ngồi dậy: “Chị Lưu?”

Cô bật đèn lên. Lưu Quyên đang ôm mặt, cô ta vẫn mặc đồng phục, trên ngực còn có vết máu. Lâm Phạm bất ngờ, hỏi: “Sao chị không đi?”

Lưu Quyên buông tay xuống, lộ ra gương mặt trắng bệch.

“Tôi không muốn đi.”

Lâm Phạm cầm lấy áo lông khoác lên, trời quả thực rất lạnh. Cô nuốt một ngụm nước miếng, có chút căng thẳng, cô đã rất lâu không nhìn thấy ma rồi: “Chị...làm sao vậy?”

Lưu Quyên ngồi xuống chiếc giường đối diện, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cánh cửa thủy tinh là làn tuyết mù mịt, bóng đêm yên tĩnh, đến mức còn có thể nghe rõ tiếng thì thầm của tuyết.

“Chị Lưu, chị không phải....người giết chị không phải là Trần Hướng Hoa sao?”

“ Có lẽ là vậy.” Lưu Quyên thở dài, nhìn về phía Lâm Phạm: “Cơ thể của Âu Dương Ngọc là do tôi mang đi.”

Lâm Phạm lúc này hoàn toàn ngơ ngác: “Tại sao?”

Lưu Quyên cúi đầu không nói gì. Thực ra cô ta là một cô gái rất xinh đẹp. Có điều công việc của cô ta quá bận rộn, quá căng thẳng, khiến cô ta không có thời gian dưỡng da, trang điểm. Vì vậy trông có vẻ già hơn so với những người cùng tuổi.

“Ngày mà tôi chết, anh ấy cũng ở đó. Là anh ấy đưa tôi đến sân thượng.”

Lâm Phạm mờ mịt: “Âu Dương Ngọc?”

“Ừ.” Cô ta gật đầu.

“Hai người quen nhau sao? Từ khi nào vậy?” Lâm Phạm đã từng nghe Tần Phong nói về vụ án, vụ án của Lưu Quyên rất không rõ ràng. Đêm đó Âu Dương Ngọc đúng là đã đến khu nhà kia. Anh ta từng xuất hiện, nhưng anh ta đã làm gì Lưu Quyên thì chết không đối chứng.

Lưu Quyên vùi mặt vào lòng bàn tay: “Tháng hai năm ngoái, lúc đó tôi vẫn chưa biết anh ấy là ai. Tôi đi xem mắt bị người ta sỉ nhục, là anh ấy đã giải vây cho tôi.” Lưu Quyên cười một tiếng: “Ngoại hình tốt, lại biết ăn nói, không có người phụ nữ nào có thể thoát khỏi...”

Lâm Phạm vẫn không dám nghĩ đến. Lưu Quyên và Âu Dương Ngọc. Âu Dương Ngọc cái tên cặn bã đó....

“Anh ấy là người đàn ông đầu tiên khen tôi xinh đẹp.”

Lâm Phạm yên lặng nhìn cô ta, Lưu Quyên nói: “Sau đó vụ án moi tim bị điều tra đến trên người anh ấy, tôi rất mờ mịt. Tôi không muốn tin hung thủ là anh ấy, nhưng trực giác lại nói với tôi rằng anh ấy không thoát khỏi liên quan. Chuyện tôi và anh ấy quen nhau, không hề có ai biết.”

Tam quan của Lâm Phạm được đổi mới, mím mím môi hỏi: “Anh ta muốn giết chị sao? Tối hôm đó...”

Hiện trường phát hiện vụ án Lâm Phạm cũng đã từng nhìn, rất thê thảm. Nếu như trong lòng anh ta có tình cảm với Lưu Quyên thì sẽ không đối xử với cô ta như vậy.

“Đúng, anh ấy muốn giết tôi.” Lưu Quyên cười, lộ rõ vẻ bi thương. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phạm: “Anh ấy căn bản sẽ không thích tôi.”

Lưu Quyên từng thích Tần Phong, nhưng Tần Phong không có ý gì với cô ta cả. Chút tình cảm đó rất nhanh đã phai nhạt. Tuổi của cô ta đã không còn nhỏ nữa, nhưng cho đến giờ vẫn chưa từng yêu đương. Loại đàn ông có dung mạo như Âu Dương Ngọc, đối với cô ta mà nói là một sự cám dỗ.

“Tại sao lại hẹn ở tầng thượng?”

“Tôi không biết, địa điểm là anh ấy chọn, anh ấy bảo tôi đi lên.”

Lưu Quyên không về nhà mà đi thẳng lên sân thượng. Âu Dương Ngọc đối diện với sự chất vấn của Lưu Quyên, đều trả lời một cách thành thạo, từng câu từng chữ vẫn đang dụ dỗ Lưu Quyên. Cho đến khi Lưu Quyên bất tỉnh, cô ta vẫn còn chìm đắm trong sự dịu dàng của Âu Dương Ngọc.

Cô ta nằm trên mặt đất, nhìn Âu Dương Ngọc cởi quần áo của mình ra. Cô ta không thể nhúc nhích, không thể phát ra âm thanh. Cô ta tuyệt vọng bi thương nhìn Âu Dương Ngọc, còn anh ta chỉ si ngốc nhìn vào trái tim của cô ta.

Âu Dương Ngọc cũng giống như Trần Hướng Hoa vậy, bọn họ đều dựa vào tà thuật để sống sót. Sau khi Âu Dương Ngọc phát hiện ở Giang thành có người moi tim liền không đợi được nữa. Người có tháng âm và năm âm không nhiều.

“Sau đó thì sao?” Lâm Phạm truy hỏi.

Sắc mặt của Lưu Quyên lại càng trắng hơn, vết rách màu đen trên ngực cô ta càng trở nên đáng sợ: “Sau đó thì người đạo sĩ kia đến, ông ta lấy tim của tôi đi.”

Âu Dương Ngọc cũng không nói thật với Lâm Phạm. Anh ta sống suốt mấy trăm năm nay, chắc chắn đã gây không ít nghiệp chướng. Thủ pháp của Âu Dương Ngọc cũng giống nhau, đều là lừa lấy sự tin tưởng rồi mới lấy đi trái tim.

“Âu Dương Ngọc đánh không lại ông ta.”

“Cơ thể của Âu Dương Ngọc hiện giờ đang ở đâu?”

Lưu Quyên chỉ im lặng không nói gì. Lâm Phạm nói: “Chị còn có tình cảm với anh ta sao?”

“Có lẽ vậy.”

“Vậy bây giờ chị muốn làm gì?”

“Không biết.”

“Đi đi. Đầu thai chuyển kiếp, người yêu của chị có lẽ đang đợi chị ở trên đường đó.”

Ánh mắt Lưu Quyên có chút mê mang: “Sẽ như vậy ư?”

“Sẽ như vậy, tin tưởng tôi.” Ánh mắt của Lâm Phạm kiên định: “Chỉ là lần này đừng yêu sai người nữa. Anh ta không phải là người, không có trái tim. Anh ta không xứng.”

Lưu Quyên cúi đầu xuống. Lâm Phạm xuống giường đi đến bên cạnh cô ta, ngồi xuống ngẩng đầu lên nhìn Lưu Quyên: “Chị rất xinh đẹp, thật đấy. Lần đầu tiên tôi gặp chị đã cảm thấy như vậy.”

“Vậy sao?”

Lâm Phạm gật đầu: “Thực ra thì đầu thai cũng rất tốt, còn sống thì sẽ còn có hi vọng.”

Lâm Phạm e rằng sẽ không có cơ hội để đầu thai nữa rồi. Cô và Tần Phong chỉ có tình duyên một kiếp. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời dường như đã bị tuyết chiếu ra ánh sáng. Lâm Phạm cười, nói: “Đi đi. Ở lại lâu rồi thì chị sẽ không đi được nữa đâu. Chấp niệm ngày càng nặng, chị không buông bỏ được thì sẽ trở thành một thứ không phải người cũng không phải quỷ. Sẽ không còn hi vọng nữa.”