Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 106




Tần Phong tìm kiếm điểm giống nhau giữa ba vụ án, ánh mắt nhìn xuống vụ án bạn học nữ đột tử trong phòng thí nghiệm năm hai mươi bốn, trong ghi chép liên quan có một cô gái tên là Lưu Tuyết, bà ta cũng chính là lớp trưởng có chìa khóa của phòng thí nghiệm kia. Động tác dừng lại, vội vàng lật tài liệu của Lôi Hiểu Giai, mẹ của cô ấy cũng tên là Lưu Tuyết, là một người sao? Đều là người Giang Thành, trùng hợp sao? Cái tên này cũng không được coi là đặc biệt cho lắm. Anh đang định điều tra kỹ, điện thoại vang lên, Tần Phong đặt tài liệu xuống nghe máy.

"Đội trưởng Tần, phát hiện vật chứng mới ở hiện trường."

Tần Phong chạy đến thư viện lúc bốn giờ, một lần nữa dọn dẹp hiện trường. Nhân viên vật chứng phát hiện tro tàn màu đen ở tầng ba, giống như đốt giấy, Tần Phong lập tức nghĩ đến bùa trấn quỷ.

Mặt đất bị đốt cháy đen, cái này cũng không quá rõ ràng, anh lau sạch tro bụi lộ ra vết bẩn cũ kỹ.

Nhân viên điều tra bên cạnh nói: "Hẳn là dấu vết để lại từ trước khi hỏa hoạn, không lau sạch được."

Tần Phong đánh giá xung quanh, nguồn gốc ngọn lửa từ tầng hai, cũng không cháy đến đây được, hẳn là không phải do hỏa hoạn lần này tạo thành. Vậy trước đó từng có người đến đây sao? Không phải tòa nhà này đã bị đóng cửa rất lâu rồi sao? Đến đây để làm gì? Cũng để thám hiểm sao?

"Điều tra hệ thống camera chưa? Ngoại trừ những học sinh kia ra trước đó còn có ai từng ra vào nữa?"

"Chỉ điều tra được một tuần gần nhất."

"Mở rộng phạm vi thời gian." Hệ thống camera giám sát là cách phá án trực tiếp nhất, anh kiểm tra mặt đất, lau sạch vết bẩn lộ ra hình tròn không theo quy tắc gì. Đường kính khoảng năm mươi xăng ti mét, ở giữa biến thành màu đen xung quanh ố vàng.

Tần Phong nhíu mày: "Có người đốt thứ gì đó ở đây." Ở gần có tro bụi màu đen. anh niết trong lòng bàn tay: "Hẳn là giấy, ai đốt vàng mã ở đây?"

Anh ngẩng đầu nhìn lên trên, thời tiết bên ngoài âm u, nóc nhà bị hun khói đến mức tối đen như mực, lộ vẻ đáng sợ. Anh day mi tâm, trước khi những học sinh này đến, có người đốt vàng mã ở đây, tế bái gì đó chăng?

Ở đây từng có hai người chết, đang tế bái ai?

Tần Phong đứng dậy đi vòng quanh căn phòng, căn cứ theo lời khai, đây là hiện trường đầu tiên phát hiện án khi Lôi Hiểu Giai chết. Anh đi xuống tầng, trong phòng có âm thanh chụp ảnh quanh quẩn, anh đi đến tầng hai ngồi xuống vị trí của Lôi Hiểu Giai.

Nhắm mắt lại, Lôi Hiểu Giai chết như thế nào?

Lúc đó cô ấy uống rượu cầm điện thoại đi lên tầng, ngọn nến đặt dưới đất, có lẽ cô ngồi cạnh nó tùy tiện trò chuyện với mẹ mình, vị trí này... Tần Phong mở mắt ra, có thể nhìn thấy vị trí tầng ba.

Điện thoại kéo dài khoảng năm phút bốn mươi bảy giây, có lẽ uống nhiều quá, cúp điện thoại xong cô ấy cũng không quay về hiện trường tụ tập ngay lập tức. Cô ấy đang suy nghĩ gì vậy? Áp lực của lớp mười hai quá lớn, không ai có thể thật sự bước vào thế giới của cô ấy, cô ấy hơi cô độc, ngẩng đầu...

Tần Phong dừng lại, mái nhà tầng ba có một gương mặt, cô ta đứng rất xa, trong ánh mắt đầy oán hận. Im lặng ngắn ngủi, Tần Phong rút súng đứng bật dậy.

"Đội trưởng Tần? Anh làm sao vậy?"

Tần Phong cất súng đi, tầng ba không có ai hết, tại sao anh lại có thể nhìn thấy được? Tại sao anh lại có thể nhìn thấy? Tần Phong nắm chặt nắm tay, anh cất súng đi, xoay người xuống tầng.

"Đội trưởng Tần?"

Tần Phong đi ra cửa, anh đã từng nhìn thấy gương mặt đó. Buổi sáng ngày nào đó, tiếng còi cảnh sát phá vỡ sự yên tĩnh trong trường học, chói tai gay gắt. Anh đi theo, anh nhìn thấy cô gái đang treo giữa không trung. Bọn họ chỉ từng nói với nhau một câu, cô ta đưa một bức thư cho Tần Phong, cô ta nói cô ta tên là Thẩm Di.

Tần Phong đi đến sân tập, đốt một điếu thuốc lá hít một hơi thật mạnh. Anh hút thuốc xong, quay về dặn dò mọi người hai câu, đi nhanh ra bên ngoài. Ở cửa trường học gặp được Chu Tĩnh, Chu Tĩnh không bắt chuyện mà chỉ nhìn anh, Tần Phong bắt gặp ánh mắt cô ấy, ngẩng đầu lên: "Cô Chu."

Chu Tĩnh gật đầu: "Tại sao lại ở đây?"

"Phá án." Tần Phong đánh giá cô ấy, Chu Tĩnh mặc quần áo màu đen, trong tay cầm một túi giấy, một nhãn hiệu thời trang nữ nào đó, bên trong là một túi xách màu đen: "Cuối tuần không lên lớp sao?"

Chu Tĩnh gật đầu, chỉ về phía trường học: "Không lên lớp, chẳng qua tôi ở trong trường học, cuối tuần cũng ở đây."

Tần Phong suy nghĩ một lát, nói: "Có bao nhiêu thầy cô ở lại trường?"

"Không nhiều."

"Tối hôm qua cô cũng ở trường học sao?"

"Không, tôi về nhà."

"Lôi Hiểu Giai là học sinh của cô?"

Chu Tĩnh gật đầu, ánh mắt lập tức ảm đạm xuống: "Tôi cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, thật đáng tiếc, thành tích của Lôi Hiểu Giai rất tốt, sao lại như thế này..."

"Đúng là đáng tiếc." Tần Phong thở dài: "Tôi còn có việc, đi trước."

"Tạm biệt."

Tần Phong đi ra ngoài hai bước, quay đầu lại: "Cô có biết Thẩm Di không?"

Sắc mặt Chu Tĩnh thay đổi trong nháy mắt, nhìn chằm chằm Tần Phong: "Cái gì?"

"Tôi nhớ Thẩm Di cũng học lớp tám."

Chu Tĩnh dường như mới phản ứng lại, gật đầu: "À, tôi biết Thẩm Di." Ngay sau đó ánh mắt tối xuống: "Cô ta cũng rất đáng tiếc, đã nhiều năm như vậy, anh đột nhiên nói ra tên cô ta, tôi nhất thời không nghĩ ra." Chu Tĩnh cười khan hai tiếng, dời ánh mắt, nâng tay vén tóc ra sau tai: "Thời gian trôi qua nhanh quá."

"Đúng là rất nhanh." Tần Phong lấy chìa khóa xe ra: "Tôi đi trước."

Anh không có chút ấn tượng gì về Chu Tĩnh này, có điều cũng bình thường, với tính cách Tần Phong năm đó, người anh nhớ được cũng chẳng có mấy. Chu Tĩnh này nhìn qua là lạ, học sinh chết rồi, phản ứng của cô ấy rất khác thường.

Tần Phong quay về xem camera, tuy rằng không thể chứng minh được đống giấy kia có liên quan trực tiếp đến Lôi Hiểu Giai, nhưng tất cả mọi thứ mọi người xuất hiện ở hiện trường phát hiện vụ án đều đáng nghi cả.

Còn chưa xem xong hệ thống giám sát, lão Lưu đã gọi điện thoại cho anh, Tần Phong nghe máy: "Tôi là Tần Phong."

"Người nhà của Lôi Hiểu Giai đồng ý giải phẫu kiểm tra thi thể, điều tra nguyên nhân cái chết."

......

Lâm Phạm đang ở gần khu nhà mua một chiếc bánh kem xách về nhà, đột nhiên Lôi Hiểu Giai vèo một cái chạy ra thật xa mấy mét, Lâm Phạm tưởng là Tần Phong đến. Quay đầu nhìn sang, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người màu đen, anh ta đi rất nhanh.

Đầu óc Lâm Phạm nhảy dựng, cà thẻ vọt thẳng vào khu nhà, anh ta không coi ai ra gì đi vào bên trong. Lâm Phạm còn chưa vào được hành lang đã bị chặn lại rồi, Lâm Phạm lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm Âu Dương Ngọc: "Anh làm gì đó?"

Lúc này Âu Dương Ngọc càng che chắn kín mít hơn trước, chỉ lộ ra một đôi mắt bên ngoài.

Lâm Phạm cảnh giác: "Anh làm gì đó?"

Âu Dương Ngọc che miệng ho khan, anh ta vừa ho là ho đến mức như núi lở đất nứt, ho phải đến khoảng một phút đồng hồ, Lâm Phạm cũng hơi lo có khi nào anh ta cứ ho như vậy đến chết luôn không.

Âu Dương Ngọc vẫn mặc áo lông màu đen như trước, đội mũ màu đen, che miệng rất kín. Dường như gầy hơn, dáng vẻ yếu ớt. Lâm Phạm hơi nghi ngờ, không biết anh ta đến tìm mình để làm gì.

"Anh đến tìm tôi chỉ để ho khan?"

Âu Dương Ngọc ôm mặt nhắm mắt dừng lại mấy giây, mới dừng ho khan: "Không phải."

"Không phải đến lấy mạng tôi chứ?"

Ánh mắt Lâm Phạm lấp lóe, vẫn muốn tìm cơ hội bỏ chạy: "Vậy... Có chuyện gì?"

Âu Dương Ngọc đến gần, Lâm Phạm lập tức chỉ vào anh ta: "Lùi lại."

Âu Dương Ngọc dừng bước, lùi lại, vẫn nhìn Lâm Phạm: "Cẩn thận lão đạo sĩ họ Trần kia."

Nói xong lại bắt đầu ho khan, Lâm Phạm suy nghĩ nhanh chóng, hỏi: "Có nghĩa là sao? Ông Trần làm sao? Cẩn thận ông ấy cái gì?"

Ánh mắt Âu Dương Ngọc trong nháy mắt thay đổi, trở nên tàn độc, nâng tay tấn công về phía lối ra. Tốc độ quá nhanh, Lâm Phạm kịp phản ứng lại lập tức nhìn về phía lối ra. Ánh kiếm lóe lên, Âu Dương Ngọc mặt mũi tối sầm nói: "Lão già kia, ông không muốn sống nữa sao?"

Lâm Phạm vội vàng chạy đến, kiếm mềm trong tay ông Trần chuyển hướng, chém thẳng về phía Âu Dương Ngọc. Lâm Phạm trừng to mắt, hét to: "Cẩn thận!"

Âu Dương Ngọc hét to một tiếng, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Ông Trần cất kiếm, lại biến thành gậy chống một lần nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phạm: "Cô Lâm."

Lâm Phạm mím môi, quan sát xung quanh, phát hiện dường như những người đi qua không nhìn thấy cảnh đánh nhau vừa nãy. Trong lòng hơi nghi ngờ, có điều lần trước ở cửa bệnh viện, khi bọn họ đánh nhau cũng chẳng có ai nhìn thấy, cao thủ so tài với nhau sao? Cô chạy đến: "Âu Dương Ngọc đâu?"

"Chạy rồi."

Cẩn thận ông Trần cái gì? Lời nói của Âu Dương Ngọc có thể tin được sao? Âu Dương Ngọc muốn mạng sống của Lâm Phạm, nhưng ông Trần đã từng cứu mạng Lâm Phạm. Vừa nãy Lâm Phạm còn buột miệng nói bảo Âu Dương Ngọc cẩn thận, giờ phút này cô đối mặt với ông Trần cũng thấy hơi áy náy: "Ông Trần, sao ông lại đến đây?"

"Tôi tìm anh Tần, đúng lúc gặp được Âu Dương Ngọc, cô không sao chứ?"

Lâm Phạm lắc đầu: "Không sao."

"Anh ta có chấp niệm với cô." Đôi mắt kia của ông Trần giống như có thể nhìn thấu lòng người, nhìn về phía Lâm Phạm, vô cùng sắc bén: "Từ kiếp trước đuổi đến tận kiếp này, nhưng giữa hai người không có duyên phận, tôi sợ anh ta tổn thương đến mạng sống của cô."

"Cảm ơn ông." Lâm Phạm nói: "Thưa ông, nếu không chê, lên tầng trò chuyện có được không?"

"Anh Tần có ở đó không?"

"Không có."

"Vậy thì không đi được." Ông Trần đột nhiên xoay người, ánh mắt nhìn về phía Lôi Hiểu Giai: "Có hồn ma đang ở cạnh cô, vừa mới chết không lâu, còn rất trẻ."

"Ừm." Lâm Phạm nói: "Cô ấy là bạn của tôi."

Ông Trần xoay mặt sang: "Đáng tiếc, chẳng qua đây cũng là mạng sống của cô ấy, mệnh trời khó làm trái được."

Lâm Phạm nhìn về phía Lôi Hiểu Giai, cô ấy nấp trong góc run lẩy bẩy, dường như rất sợ hãi.

"Cô ấy không có ý đồ xấu, xin ông đừng tổn thương đến cô ấy."

Ông Trần mỉm cười, mặt mũi hiền lành: "Cô Lâm tính thuần âm, tốt nhất đừng tiếp xúc nhiều với nhứng thứ tai họa này, đối với cô và anh Trần đều sẽ có ảnh hưởng."

Ảnh hưởng Lâm Phạm coi như xong, sao có thể có liên quan đến Tần Phong được?

"Sẽ ảnh hưởng đến Tần Phong sao?"

"Hai người cùng mạng." Ông Trần nói: "Mạng của cô chính là mạng của anh ấy.""

Chẳng lẽ nguyên nhân ma nữ ở thư viện kia không sợ Tần Phong là do chuyện này sao? Lâm Phạm hơi sợ hãi, sống lưng lạnh toát. Ký ức cô được ông Trần cứu sống kia rất vụn vặt lẻ tẻ, nhíu chặt lông mày suy nghĩ một lát: "Vậy Tần Phong... Còn có thể sống được bao lâu?"

"Tôi đã nói quá nhiều, nếu còn tiết lộ thiên cơ, tôi sẽ gặp phải báo ứng."

Lâm Phạm vội vàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."

Ông Trần nói: "Nếu đã không gặp được anh Tần, vậy là không có duyên, tôi đi trước đây."

"Ông Trần." Lâm Phạm gọi ông ấy lại: "Ông tìm Tần Phong có chuyện gì, có thể nói với tôi, tôi có thể chuyển lời."

"Không cần."

Lâm Phạm lại nhìn Lôi Hiểu Giai trong góc, nghĩ đến một chuyện khác: "Ông có thể nhìn thấy cô gái này đã chết như thế nào sao?"

"Có thể."

Ông ấy chỉ nói một câu, xoay người bước nhanh bỏ đi, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng. Lâm Phạm nhìn về phía lối ra, như đang suy nghĩ gì đó, xách ba lô lên tầng, Lôi Hiểu Giai đi theo, ôm ngực: "Làm tớ sợ muốn chết."

"Cậu sợ người kia sao?"

Lôi Hiểu Giai gật đầu: "Ông ấy có thể nhìn thấy tớ."

"Ông ấy là người mù." Lâm Phạm nói.

"Hả? Không phải chứ? Ông ấy thật sự có thể nhìn thấy tớ." Lôi Hiểu Giai hơi nóng nảy: "Vừa nãy khi ông ấy nhìn vào mắt tớ, tuyệt đối không phải người mù, ông ấy có thể nhìn thấy tớ."

Lâm Phạm không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, uống hết cốc nước mới gọi điện thoại cho Tần Phong, Tần Phong nhanh chóng nghe máy.

"Lâm Phạm?"

"Tần Phong." Chuyện vừa xảy ra quá mức kỳ lạ, cô nhất định phải nói với Tần Phong: "Vừa nãy em vừa nhìn thấy Âu Dương Ngọc, anh ta lại đến tìm em."

Dường như Tần Phong đang bước đi, trong điện thoại có tiếng đóng cửa vang lên, ngay sau đó giọng nói của Tần Phong thấp xuống, hỏi cô: "Anh ta tìm em làm gì?"

"Không hỏi rõ ràng thì ông Trần đã đến rồi, ông Trần nói muốn tìm anh."