Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 101




Đêm qua Lâm Phạm bị Tần Phong giày vò quá hung hăng, không còn lòng dạ nào mà học hành cả. Khó trách những bậc quân vương thời cổ có mỹ nhân rồi thì buổi triều sớm cũng không lên nữa. Cái này cũng phải bò dậy được đã rồi mới tính.

“Có phải thật hay không thì đến thư viện xem là biết ngay thôi mà. Cậu có muốn đi mạo hiểm không? Chắc là sẽ rất kích thích đấy. Tối nay tụi mình đi xem đi. Có lẽ sẽ có phát hiện. Nhỡ đâu thật sự là vụ án kỳ lạ nào đó thì có khi chúng ta còn được lên tin tức nữa đấy.”

“Thư viện cũ ở đâu?” Lâm Phạm buồn ngủ đến nỗi mơ mơ màng màng.

“Phía đông trường học, đã đóng cửa mấy năm rồi. Cậu mới đến nên không biết. Khá là vắng vẻ, chỗ đó có nhiều lời đồn lắm.”

Lâm Phạm không hề muốn tiếp tục chủ đề này, đột nhiên cánh tay lại bị đụng mạnh vào một cái. Lâm Phạm nhíu mày, mở mắt ra: “Cậu còn chưa...” Ngẩng đầu lên, cô thấy giáo viên chủ nhiệm đứng trước mặt mình, nửa câu nói phía sau liền bẻ ngoặt một trăm tám mươi độ: “Làm xong bài tập sao? Lôi Hiểu Giai, tớ với cậu làm một nhóm luyện đối thoại tiếng Anh đi.”

“Lâm Phạm, em ra đây.”

Lôi Hiểu Giai làm mặt xấu với cô, khẩu hình miệng hiện hai chữ: “Bảo trọng!”

Lâm Phạm bị dẫn tới phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm. Chu Tĩnh nhìn chằm chằm Lâm Phạm mấy giây: “Chưa tỉnh ngủ à?”

Lâm Phạm lắc đầu: “Tỉnh rồi ạ.”

“Bài vở lớp mười hai nặng đấy, ngủ không đủ giấc thì cô có thể hiểu được, nhưng đi học là đi học. Ở trường thì phải tuân thủ kỷ luật của nhà trường.”

Chu Tĩnh rất xinh đẹp, có điều tính cách rất nghiêm túc, được mọi người gọi là Chu Chỉ Nhược.

“Em xin lỗi ạ.” Lâm Phạm chủ động nhận sai: “Sau này em sẽ không như vậy nữa.”

Chu Tĩnh nhìn cô một lúc: “Em dự định tương lai thế nào?”

Lâm Phạm suy nghĩ một hồi: “Thi đại học, tốt nghiệp xong tìm việc ạ.”

“Muốn thi đại học nào? Có mục tiêu không?”

“Đại học Công an Giang Thành ạ.” Lâm Phạm nói: “Thưa cô, em cảm thấy thành tích của em không vấn đề gì ạ.”

“Đúng là không vấn đề gì, thành tích của em có thể thi vào Đại học B rồi.” Chu Tĩnh nói: “Tại sao lại muốn thi Đại học Công an Giang Thành? Trường đại học đó chẳng có bất kỳ ưu thế gì cả.”

“Một là em muốn làm cảnh sát, hai là nó gần nhà em ạ.” Cô có thể chung sống với Tần Phong mấy năm, bản thân cô cũng không biết. Cô không muốn lãng phí một ngày nào hết.

Chu Tĩnh ngừng lại mấy giây: “Muốn vào cùng một đơn vị với bạn trai em à?”

“Bạn trai?” Lâm Phạm ngẩn ra, sau đó lập tức gật đầu: “Không phải là vì anh ấy, em có ước mơ của em mà.”

Chu Tĩnh nhíu mày. Chốc lát sau, cô nói: “Đây không phải là lựa chọn tốt nhất.” Lâm Phạm vẫn còn nhỏ, có thể là bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc. Nhưng sau này thì sao? Cho đến hôm nay, Chu Tĩnh vẫn không hiểu được tại sao Tần Phong lại muốn tìm một cô bạn gái nhỏ tuổi như Lâm Phạm. Hình tượng nam thần ngày xưa sụp đổ ầm ầm. Anh bây giờ rõ ràng là sẽ làm lệch định hướng tương lai của Lâm Phạm.

Lâm Phạm nhìn Chu Tĩnh: “Mỗi người đều có cách nhìn khác nhau về tiêu chuẩn của cái tốt. Cùng một đồ vật, đối với người này thì là thạch tín, với người kia lại là đường mật. Em tôn thờ ngành cảnh sát, em hướng tới nó.”

Thành tích của Lâm Phạm vô cùng tốt. Cô có thể học ở trường đại học đứng top đầu cả nước. Chu Tĩnh vốn muốn khuyên cô tạm thời bớt gặp mặt Tần Phong lại, để tâm vào việc học nhiều hơn, hướng tới một trường đại học thật tốt. Đã yêu rồi thì chắc chắn sẽ phân tâm. Hôm nay Lâm Phạm ngủ trong giờ học đã có thể chứng minh điều đó rồi.

“Em... Sau này em sẽ hối hận, giờ em vẫn còn nhỏ.”

Lâm Phạm nở nụ cười: “Hiện tại em đã có năng lực, cũng có giá trị quan chuẩn xác để quyết định tương lai rồi ạ. Em không cho rằng mình sẽ hối hận vì lựa chọn của mình.”

Chu Tĩnh đột nhiên chẳng có cách gì với cô cả, cô thật sự là quá ngoan cố ngu ngốc. Im lặng một hồi lâu, Chu Tĩnh nói: “Chuyện tình cảm của em thì cô không có quyền can thiệp vào, nhưng thân là giáo viên của em, cô hi vọng sau này em đừng ngủ gật trong giờ nữa. Đời người chỉ có một lần, bỏ lỡ hoặc lựa chọn sai rồi thì sẽ không có cơ hội quay đầu đâu.”

“Em cảm ơn cô ạ.” Bản thân Lâm Phạm vẫn khá thích Chu Tĩnh. Cô ấy rất có tinh thần trách nhiệm, là một giáo viên tốt: “Cảm ơn những lời cô đã nói với em hôm nay, em sẽ ghi nhớ thật kỹ ạ.”

Rời khỏi tòa nhà hiệu bộ, Lâm Phạm xoa xoa mặt, hít sâu một hơi. Trời đã sáng rõ lên rồi, tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, phủ lên một tầng ánh sáng chói chang. Quan hệ giữa cô và Tần Phong đã phô bày rồi thì phô bày luôn đi. Một kiếp này là do cô trộm lấy, sống tự tại một chút, muốn yêu ai thì yêu, đó mới là không uổng đi tới nhân gian một chuyến.

Đi được một đoạn, Lâm Phạm vô thức nhìn về hướng thư viện cũ. Chẳng có gì cả. Cô nghĩ quá nhiều rồi. Nếu bên đó thật sự có ma thì làm sao cô lại không nhìn thấy được?

Lâm Phạm lắc lắc đầu. Một vài chủ tài khoản lớn trên weibo sẽ thổi phồng sự thật lên vì lượt chia sẻ bài viết, điều này cũng không lạ gì. Có thể vốn là chẳng có tiếng khóc phụ nữ nào cả, cũng không có sự kiện kỳ dị trong truyền thuyết. Lâm Phạm nghĩ tới những lời Chu Tĩnh vừa nói, liền ngẩng đầu lên. Học hành cho đàng hoàng thôi. Cô sẽ không để người khác nói Lâm Phạm yêu đương ảnh hưởng đến học tập. Cô là học sinh thì buộc phải lấy thành tích ra nói chuyện.

Tần Phong đã tới huyện Ứng rồi, Lâm Phạm thì bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi tháng. Cô muốn đạt vị trí đứng đầu toàn khối. Hai người còn chẳng duy trì được mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại, càng đừng nói tới gặp mặt.

Chớp mắt đã tới đêm trước ngày giáng sinh, vừa khéo là cuối tuần. Lúc Lâm Phạm thu dọn đồ đạc thì đã nhận được điện thoại của Tần Phong. Cô nhét bừa quần áo vào cặp, xách lên rồi liền chạy ra ngoài.

“Lâm Phạm, tối nay có buổi tụ họp liên hoan đó, cậu đi không?” Lôi Hiểu Giai gọi cô, nói: “Rất thú vị đấy, không đến xem thật sao?”

“Không đi đâu, tớ có hẹn rồi.” Lâm Phạm gần như là nhảy xuống lầu: “Tớ có hẹn!”

Cô đã sắp một tháng không gặp Tần Phong rồ, lòng nóng như lửa đốt.

Lôi Hiểu Giai điên cuồng gào lên phía sau: “Ông nội nhà cậu! Có bạn trai thì giỏi lắm sao? Hả? Giỏi lắm sao? Giơ chân đạp đổ luôn bát cơm chó này của mấy người, quả nhân* không ăn!”

(*) Quả nhân là cách xưng hô khiêm tốn của vua thời xưa, nghĩa là “quả đức chi nhân” – người ít đức. Nhưng quả cũng có nghĩa là cô quả, cô đơn.

“Cái đồ cô quả lẻ loi.” Lâm Phạm ở dưới lầu còn không quên trả đòn. Đi theo Lâm Hiểu Giai, cô đã học được đến mức mồm mép trơn tru rồi, tính cách cũng trở nên cởi mở hơn. Ở đây rất tốt, cô có rất nhiều bạn bè.

Lâm Phạm đi tới cổng trường, liền nhìn thấy Tần Phong đang đứng chờ. Anh mặc áo khoác nỉ màu đen, ánh mắt chạm phải bóng dáng cô đang sải bước đi tới. Anh đưa tay cầm lấy cặp sách, ôm cô vào lòng, xoa xoa máy tóc cô rồi trượt tay xuống nắm tay cô, hơi lạnh. Anh nói: “Lạnh à?”

“Không lạnh.” Tim Lâm Phạm đập nhanh vô cùng. Cô nghiêng đầu nhìn Tần Phong: “Xong việc rồi à?”

Thực ra cô muốn nhào lên ôm anh hôn một trận hơn, nhưng ở cổng trường cô không dám, liền kìm nén suy nghĩ to gan trái với luân thường đạo lý này xuống. Bàn tay anh ấm áp, lòng bàn tay Lâm Phạm đã đổ cả mồ hôi.

“Vẫn chưa xong, chưa bắt được người.” Tần Phong mở cửa xe, để Lâm Phạm vào ngồi trước. Anh vòng ra sau cất hành lý, cất xong rồi lấy một hộp quà màu hồng đi tới ngồi vào ghế lái, đưa hộp sang cho cô, nói: “Dẫn em đến một nơi.”

Cách hộp mà Lâm Phạm đã ngửi thấy mùi thơm ập thẳng vào mặt, rất nồng. Cô bỏ cặp sách xuống, mở hộp ra, thấy hoa hồng vô cùng xinh đẹp, cô liền ngây ngẩn: “Tần Phong?”

Tần Phong lái xe đi: “Trên đường về nhìn thấy nên mua luôn.”

Hôm nay những cô gái khác đều được nhận hoa, Lâm Phạm cũng không thể không có được. Bé con nhà anh không thiếu gì so với người khác cả, không phải chỉ là một bó hoa thôi sao?

“Thích không?”

“Có.”

Lâm Phạm lần đầu được nhận hoa, tim đập nhanh vô cùng, nhất thời không biết nên nói gì mới có thể biểu đạt được tâm trạng mình. Cô mím môi, quay đầu nhìn Tần Phong: “Em chưa chuẩn bị quà, làm sao đây?”

Tần Phong bật cười: “Vậy em hôn anh, xem như quà đi.”

Mặt Lâm Phạm thoắt cái đã đỏ lên, lấy một bông hoa hồng ra, cắm vào túi áo khoác ngoài của Tần Phong: “Xem như quà tặng đó.”

Tần Phong: “...”

Một lúc sau: “Hư đốn, tối về sẽ xử lý em.”

Lâm Phạm cười lớn. Mùi hương hoa hồng nồng nàn, thơm đến mức khiến người ta choáng váng: “Em thích hoa hồng, rất đẹp.”

Tần Phong nhìn Lâm Phạm một cái, đôi mày tuấn tú nhướng lên. Anh thích nhìn Lâm Phạm vui vẻ.

Nửa tiếng đồng hồ sau, bọn họ đã tới tòa cao ốc Giang Cảnh nổi tiếng nhất Giang Thành. Tần Phong nắm tay Lâm Phạm, dẫn cô vào trong thang máy: “Tối nay còn muốn làm gì nữa? Mai anh không có công việc, anh đi cùng em.”

Thang máy có một phía là vách kính. Trời còn chưa tối hẳn, theo thang máy dần đi lên cao, có thể nhìn thấy cả Giang Thành. Lâm Phạm tựa người vào bên cạnh Tần Phong: “Lần đầu em tới đây đó.”

Tần Phong cúi đầu hôn lên trán cô. Thang máy dừng lại, có người đi vào, bọn họ mới bớt lại. Lâm Phạm thấp giọng gọi anh: “Tần Phong.”

Tần Phong nhìn cô: “Hửm?”

“Cảm ơn hoa của anh.”

Tần Phong nhéo má cô, nhất thời cũng không biết nên nói gì. Cô quá dễ hài lòng, bất kể Tần Phong tặng gì, cô đều thấy tốt, đều là dáng vẻ hạnh phúc đến muốn bay lên thế này.

Tần Phong đặt chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ. Lâm Phạm ngồi xuống, vô cùng tò mò, quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Đáng sợ quá đi. Cái đài kính phía trước có thể đi lên không thế?”

“Em dám sao? Dám thì có thể lên.”

Lâm Phạm thành thật lắc đầu: “Em không dám.”

Tần Phong chăm chú nhìn cô. Trong không khí có tiếng dương cầm vang vọng. Tần Phong kéo tay cô, hôn một cái: “Nơi này có thể nhìn thấy cả Giang Thành, rất đẹp.”

Lâm Phạm chớp mắt: “Anh biết hết à?”

Tần Phong khựng lại một chút, sau đó siết lấy tay cô: “Đừng nghĩ lung tung. Đồng nghiệp trong đơn vị nhất trí giới thiệu cho đấy, trước đây anh chưa từng đến.”

Lâm Phạm cười ngây ngô, còn nhìn anh: “Anh căng thẳng không?”

Tần Phong nhướng mày, không biết sao lại nói là căng thẳng. Anh còn đang nghĩ có phải là cô lại ghen tuông vớ vẩn hay không... Lâm Phạm thấp giọng nói: “Em căng thẳng quá. Lần đầu em đến kiểu nhà hàng như thế này, tim em cũng sắp bay ra ngoài rồi.”

Tần Phong vui vẻ, bị sự thật thà của cô đánh bại.

“Căng thẳng gì chứ? Chúng ta đến tiêu tiền mà, phải trả tiền đó.”

Lâm Phạm mím môi: “Em chưa từng ăn đồ tây, em không biết dùng dao dĩa. Anh dạy em đi.”

“Anh cũng không biết dùng.” Tần Phong cười nhìn cô: “Muốn ăn thế nào thì ăn thế ấy. Dù sao thì ở đây cũng chỉ có hai chúng ta, không có ai chê cười chúng ta đâu. Đừng căng thẳng, muốn làm gì thì làm.”

Ăn cơm xong, trời đã tối hẳn. Bên ngoài cửa sổ rực rỡ ánh đèn, vô cùng đẹp đẽ. Lâm Phạm nghiêng đầu nhìn cửa sổ, hơi nheo mắt lại: “Đẹp thật đấy.”

Tần Phong ngồi sang chỗ cô, đặt cằm lên đỉnh đầu Lâm Phạm: “Sau này chúng ta tổ chức đám cưới ở đây nhé? Được không?”

Lâm Phạm ngẩng đầu. Tần Phong hôn lên trán cô: “Được không?”

Lâm Phạm che mặt. Trước nay cô chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, nó quá xa vời: “Xa quá.”

“Còn một năm nữa.” Tần Phong nói: “Là em tới tuổi kết hôn hợp pháp rồi.”

Lâm Phạm tính toán một chút, đúng là thế thật, cô mấp máy môi: “Đến tuổi là kết hôn luôn à?”

“Em không muốn sao?”

“Em còn chưa tốt nghiệp đại học.” Vì căng thẳng, đầu óc Lâm Phạm bị chập mạch tạm thời: “Cũng được à?”

“Em cứ nói là em có muốn kết hôn với anh không đi.”

Lâm Phạm gật đầu, dứt khoát rành mạch: “Muốn.”

Tần Phong bật cười thành thật, hôn lên gò má cô: “Được, cưới.”

Rời khỏi nhà hàng, mới tám giờ. Tần Phong không về thẳng luôn mà dẫn Lâm Phạm đến con phố thương mại. Tối nay náo nhiệt vô cùng. Ở đây rất đông người. Lâm Phạm chưa từng tới đây, bị mấy thứ đồ chơi linh tinh thu hút sự chú ý.

Phía trước có biểu diễn, Lâm Phạm kéo Tần Phong đi xem náo nhiệt. Người đông như biển, đôi chân ngắn của cô nhảy cả buổi cũng không nhìn thấy được rốt cuộc trong khu trung tâm là cái gì. Tần Phong ngồi xổm xuống: “Nào, lên đây.”

Lâm Phạm giật mình: “Làm gì thế?”

“Ngồi lên vai anh.” Người rất đông, Lâm Phạm sợ cô bị đụng trúng, liền kéo cô: “Mau lên.”

Lâm Phạm ngồi lên vai Tần Phong. Trò náo nhiệt trong khu trung tâm chính là mấy người đang biểu diễn xiếc, không có gì đáng xem cả. Cô ôm lấy Tần Phong, cúi đầu hôn lên trán anh: “Tần Phong.”

“Hửm?”

“Em yêu anh.” Tần Phong ngẩn ra, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lâm Phạm. Anh đặt Lâm Phạm xuống, cúi đầu hôn cô, hôn thật sâu. Lâm Phạm ngẩng đầu, ôm cổ anh. Cô chỉ có Tần Phong, cô yêu Tần Phong, từ kiếp trước đến kiếp này.

Tần Phong lau nước mắt cho cô: “Khóc gì thế? Về nhà nào.”

Suốt chặng đường bão táp, Tần Phong và Lâm Phạm hôn môi nồng nhiệt ở bãi đỗ xe, suýt chút nữa đã cướp cò. Vẫn là Tần Phong tìm lại được lý trí trước, cưỡng ép phanh xe lại, giúp cô chỉnh trang lại quần áo, khàn giọng nói: “Về nhà.”

Bọn họ đã không gặp nhau một tháng rồi, ngọn lửa dục vọng, chạm nhẹ là cháy.

Vào cửa, Lâm Phạm đã bị đè lên tường. Tần Phong vừa hôn cô vừa cởi quần áo. Hai người không vào phòng ngủ, cởi đến chỗ sofa thì dừng lại. Tần Phong đè Lâm Phạm lên sofa, bàn tay to xuyên qua quần áo mà cọ xát với da thịt của Lâm Phạm. Lòng bàn tay anh thô ráp, có vết chai. Lâm Phạm kêu lên thành tiếng, thở dốc: “Em nhớ anh.”

Tần Phong dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần áo của cô, một nụ hôn sâu rồi rời ra: “Phạm Phạm.”

Giọng nói trầm thấp rất thâm tình, ý vị sâu xa.

Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn gương mặt anh. Trong không gian mờ tối, đường nét bộ phận trên khuôn mặt anh có phần mơ hồ. Trong đầu Lâm Phạm lửa thiêu đốt đến rối bời. Cô ôm cổ anh: “Tần Phong...”

Chuông điện thoại reo vang. Bọn họ đồng thời ngừng động tác lại. Im lặng một quãng ngắn, Tần Phong liền đứng dậy đi tìm quần áo. Điện thoại vẫn còn để trong túi quần. Anh tìm được chiếc quần có điện thoại trước tủ ti vi, cầm lên, hít sâu một hơi, đè nén dục vọng phun trào, nghe máy: “Tôi là Tần Phong.”

“Trường trung học Thập Lục xảy ra hỏa hoạn.”

“Có người chết à?” Tần Phong như tiễn lên dây, phanh xe lại ngay tức khắc như vậy, anh nghẹn muốn chết. Hơn một tháng không gặp, khó khăn lắm mới gặp nhau, muốn làm chút chuyện là quá đáng lắm sao? Quá đáng lắm sao? Lúc này còn gọi điện thoại cho anh.

“Một người. Tôi đang chạy tới hiện trường đây.”

Đèn phòng khách bật lên, Lâm Phạm quấn quần áo lên người, lao thẳng về phòng ngủ. Đôi chân thon dài trắng nõn lướt qua, Tần Phong nhíu mày: “Tới ngay đây.”

Cúp điện thoại, Tần Phong nhặt quần áo dưới đất lên, nhìn “người anh em” đáng thương bên dưới. Thật đúng là muốn phun máu mà. Anh mặc quần áo xong, hướng về phía phòng ngủ mà hô lên: “Trường trung học Thập Lục xảy ra án mạng. Em đợi ở nhà nhé, anh đi đây.”

“Trung học Thập Lục? Không phải chính là trường bọn em sao?” Lâm Phạm mở cửa ra, áo len mới tròng vào được một nửa. Cô luống cuống tay chân kéo thẳng chiếc áo len xuống: “Án mạng ư? Ai chết vậy? Anh dẫn em đi theo được không?”