Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 91: Chó chê mèo lắm lông




Mới vừa rồi phát sinh cái gì Lâu Tự Ngọc đều nhớ rõ. Cả phòng xuân sắc nay bị gió thu lạnh lẽo thổi tan, chợt nhìn vào hai mắt mỏng lạnh của Tống Lập Ngôn nàng nhất thời còn có chút không thích ứng được. Mùi máu tươi trong miệng vẫn còn, nhưng cảm xúc trên môi đã hết. Nàng duỗi tay muốn kéo ống tay áo hắn nhưng người này đã không còn khoan dung, lạnh nhạt mà thu tay lại.

“Ai……” Nàng dở khóc dở cười, “Nô gia nhất thời tình thế cấp bách chứ không hề có ý trách cứ đại nhân.”

Tống Lập Ngôn gật đầu: “Lâu chưởng quầy chỉ nói lời thật, tại hạ đúng là định lực không đủ khiến Thượng Thanh Tư mất mặt.”

“Không phải……”

Căn bản không muốn nghe nàng biện giải, Tống Lập Ngôn lấy ra Phù Đồ Vây, hỏi Tần Tiểu Đao ở bên trong: “Sào huyện của Bạch Tiên dọn đi nơi nào sao?”

“Sườn núi ở Kỳ Đấu Sơn chủ phong.” Tần Tiểu Đao không chút nào cố kỵ mà nói ra. Không phải ông ta muốn phản bội Bạch Tiên gia mà là cho dù ông ta có nói ra nơi này thì Tống Lập Ngôn cũng không tới được. Kỳ Đấu Sơn chủ phong là cấm địa của Thượng Thanh Tư, cho dù hắn có bản lĩnh thông thiên thì cũng không thể đi tiêu diệt Bạch Tiên được.

Tống Lập Ngôn quả nhiên đen mặt, nhéo Phù Đồ Vây một lúc lâu không nói chuyện. Lâu Tự Ngọc thử thăm dò muốn cứu Tần Tiểu Đao về nhưng nàng vừa mới trộm duỗi tay ra cầm lấy Phù Đồ vây thì Tống Lập Ngôn đã quét mắt đến.

“Hắc hắc.” Nàng xấu hổ cười, chuyển tay qua thuận thế sờ sờ tóc, muốn nói lại thôi.

Tống Lập Ngôn hờ hững nhìn ra ngoài cửa sau đó cất Phù Đồ Vây vào tay áo rồi cất bước đi ra ngoài. Lâu Tự Ngọc có chút ngây người, nhìn quanh rồi đành đi theo.

“Đại nhân.” Tống Tuân đang mang theo người ở thư phòng sửa sang lại hộ tịch, thấy hắn tới thì vội vàng đưa qua một chồng sách, lau mồ hôi nói, “Trong này có tên họ và địa chỉ của thai phụ trong huyện. Bọn thuộc hạ chỉ hỏi thăm được đại khái ngày tháng, cũng đã đánh dấu trong này để ngài xem qua.”

Tống Lập Ngôn đón lấy sổ sách, lật ra thì thấy tên chi chít, bút son tô điểm lên không 1000 thì cũng 800, mà đó là bọn họ mới điểm qua.

Lâu Tự Ngọc ở bên cạnh nhìn lén cũng nhịn không được hít hà một hơi: “Thế này thì tìm làm sao……”

“Đại nhân.” Hoắc Lương từ bên ngoài trở về, cả mặt đều là mồ hôi, chắp tay nói, “Ti chức vô năng, thành tây lại có thai phụ chết oan chết uổng.”

Không khí trong toàn bộ thư phòng càng thêm trầm trọng, Tống Lập Ngôn nhắm mắt, dặn dò: “Để Tề Mân đi qua nghiệm thi, ngươi mang những người này đi trong thành tuần tra, phàm là gần nhà có thai phụ thì đều đốt Diệt Thần Hương.”

Tống Tuân nghe vậy thì lập tức đưa chìa khóa nhà kho ra. Lâu Tự Ngọc xem đến nước mắt đều rơi xuống, muốn nói gì nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng ở kia cắn môi run run.

Lơ đãng thoáng nhìn qua biểu tình của nàng, Tống Tuân hiểu rõ mà an ủi nàng: “Đại nhân luôn luôn yêu dân như con, hành động này chính là bình thường, chưởng quầy đừng cảm động quá.”

Vừa nghe lời này Lâu Tự Ngọc lại càng run rẩy lợi hại hơn, nàng lấy từ tay áo ra cái bàn tính nhỏ lâu ngày không dùng, run rẩy đầu ngón tay mà tính: “Một cây diệt thần hương mười lượng bạc, trong quyển sổ này có tới mấy trăm thai phụ, mấy trăm đó…… bạc trắng như bông tuyết cứ thế rụng ngoài đường sao?!”

Tính xong một bút này, Lâu Tự Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt, hết sức kiên định mà hành lễ với Tống Lập Ngôn nói: “Đại nhân, nô gia có cách tiết kiệm tiền hơn nhiều.”

Tống Lập Ngôn hơi hơi nghẹn họng, híp mắt nói: “Bản quan không cần tiết kiệm tiền.”

“Ngài cái đồ phá sản…… Không phải, ý nô gia là cho dù đại nhân không đau lòng bạc thì Diệt Thần Hương trong nhà kho chưa chắc đã đủ. Nô gia cho rằng biện pháp của mình sẽ nhanh hơn, chậm một bước chính là một mạng người nên thay vì chờ điểm hương chẳng bằng để nô gia tâm sự với Tần chưởng quầy nhé?”

Nàng tha thiết nói: “Có chút lời đại nhân có ép hỏi thì Tần chưởng quầy cũng sẽ không nói, nhưng vào tay nô gia thì sẽ tiện hơn nhiều.”

Nhìn bộ dáng thành khẩn của nàng, Tống Lập Ngôn lại nhất thời không phân biệt được nàng đang giúp hắn hay vì đau lòng bạc. Sau khi trầm mặc một lúc hắn đưa Phù Đồ Vây qua. Lâu Tự Ngọc duỗi tay đón lấy, ngón tay vô tình chạm vào ngón tay hắn, Tống Lập Ngôn không chút nghĩ ngợi đã buông lỏng tay, thiếu chút nữa đánh rơi Phù Đồ Vây xuống đất.

Lâu Tự Ngọc luống cuống tay chân đón lấy rồi vừa khổ sở vừa buồn cười mà liếc hắn một cái, trong lòng nghĩ hắn cũng dỗi lâu quá đó? Nhưng lúc này hắc khí giữa mày hắn quả thật không có nữa, cả người lại trở về với bộ dáng ban đầu, lạnh lùng kiểu người sống chớ gần, u ám chết đi được.

Nàng than thở một tiếng rồi ôm Phù Đồ Vây đi tìm một căn phòng, hạ kết giới rồi thả Tần Tiểu Đao ra.

Tần Tiểu Đao hận sắt không thành thép nói: “Ngươi là cái đồ ăn cây táo, rào cây sung, cái tính này ngàn năm không đổi.”

Lâu Tự Ngọc trợn trắng mắt: “Tần chưởng quầy, ông đang chó chê mèo lắm lông hả? Ông lao lực khiến cả người bị thương còn không phải vì muốn ta hỗ trợ ngăn cản cái đám không biết trời cao đất dày gì của Bạch Tiên gia nhà ông sao? Đi ngược lại ý nguyện của tộc nhân thì ông cũng ăn cây táo rào cây sung thôi.”

Tần Tiểu Đao hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đoán mò cái gì? Ta chỉ muốn làm một chưởng quầy bình thường, không muốn quản quá nhiều việc.”

Thế gian có vạn yêu, có kẻ tôn sùng tu vi, có kẻ tham luyến khói lửa nhân gian. Mộc Hi là người sau mà ông ta cũng thế. Tần Tiểu Đao không giống Lâu Tự Ngọc. Nàng bởi vì người nào đó mới từ bi với phàm nhân, còn ông ta trời sinh đã thích thân cận với con người, thích dạo chợ dân gian, nghe người bán hàng rong thét to, xem trẻ con chơi đùa.

Một ngàn năm trước đại yêu Ung Cùng tấn công, Tần Tiểu Đao che chở Bạch Tiên Yêu Hậu đào vong. Trên đường thấy một đứa nhỏ người phàm bị yêu khí dính phải, ông ta không chút nghĩ ngợi mà mang theo đứa nhỏ kia cùng nhau trốn đến huyện Phù Ngọc. Ông ta có lòng tốt và sự thiện lương với người khác nhưng không nghĩ tới đứa nhỏ kia lại bị Ung Cùng sai sử, lấy oán trả ơn, một đường dẫn Ung Cùng tìm được tung tích của bọn họ.

Lúc chạy đến đường cùng, Ung Cùng ép tới, tiếng hét thảm tuyệt vọng và ánh mắt của Yêu Hậu là ác mộng đời này Tần Tiểu Đao không sao quên được. Đêm khuya nằm mộng, ông ta thường sợ đến bừng tỉnh, ngồi bên cửa sổ ngẩn ngơ. Cho dù che kín tai ông ta vẫn có thể nghe được tiếng Yêu Hậu thê lương mà trách cứ: “Ca ca, huynh không cứu hắn không được sao? Không được sao?”

“Huynh là yêu quái, yêu quái vì cái gì lại thương hại phàm nhân chứ?”

“Mang nó đi thôi, đây là chuyện cuối cùng ta cầu huynh.”

Tròng mắt đỏ lên, Tần Tiểu Đao héo úa lau nước mắt nước mũi, thuận tay bôi lên tường rồi buồn rầu nói: “Bạch Tiên gia muốn làm cái gì ta quản không được, ngươi muốn làm gì ta càng quản không được. Ta kéo ngươi một phen chẳng qua là niệm tình quen biết nhiều năm.”

Lâu Tự Ngọc chống cằm nhìn ông ta: “Năm đó là ngươi đem tiểu Yêu Vương đưa vào Kỳ Đấu Sơn, ngươi biết nó ở đâu, càng biết phải thi pháp thế nào nó mới giáng thế.”

“Biết thì thế nào? Ta sẽ không nói cho ngươi.” Tần Tiểu Đao hừ cười, “Đó chính là cháu trai của ta, hắn đến trên đời này thì không có gì không tốt.”

Biểu tình nhẹ nhàng, ngữ khí cũng tự nhiên nhưng Lâu Tự Ngọc nhìn lướt qua cẳng chân run nhè nhẹ của ông ta thì thổn thức nói: “Nếu ông thật muốn nó giáng thế thì sẽ không ở thời điểm mấu chốt này dạy Tống Lập Ngôn cách cứu ta. Nghiệt kính oán khí, bốn trụ thuần âm minh anh, Tống đại nhân tham sân si chi khí, thứ bọn chúng muốn đã sắp đủ, nếu ông không giúp ta một lần này thì chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”