Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 9: Đối tượng bị nghi ngờ lớn nhất




Giờ Mùi một khắc, không biết tên quan gia nào uống say ngủ đến ngáy khò khè. Tiếng vang đó cực lớn, truyền đến cả sảnh đường, giống như tiếng kéo gỗ kéo dài thật lâu, thật lâu.

Tống Lập Ngôn về phòng mình để băng bó miệng vết thương. Băng bó xong hắn nghiêng đầu dặn dò Tống Tuân: “Ngươi về huyện nha lấy cho ta chút quần áo để thay đổi.”

Tống Tuân sửng sốt: “Đại nhân, xác của Lưu sư gia đến ngày mai là có kết quả kiểm tra, ngài còn muốn ở lại khách điếm sao?”

“Ừ.”

Lời đáp vừa ngắn gọn vừa rõ ràng, thậm chí không một lời giải thích khiến Tống Tuân ngây người một lúc mới gãi gãi đầu, sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại.

Dưới lầu, nữ chưởng quầy đang chốt sổ sách. Ngón tay như ngó hành của nàng linh hoạt di chuyển trên bàn tính, thấy người xuống lầu nàng liền dừng động tác lại, cong mắt cười hỏi: “Quan gia, muốn tính tiền sao?”

Tống Tuân thở dài, đi đến trước quầy, bỏ lại ba điếu tiền nói: “Ta vẫn chưa muốn trả phòng, ngài cứ ghi nợ trước, đại nhân còn muốn ở thêm mấy ngày.”

Ngón tay nàng cứng lại, Lâu Tự Ngọc cắn răng lắp bắp nói: “Còn…… Còn muốn ở nữa sao?”

“Đại nhân quyết định rồi, ta cũng không thể thay đổi. Làm phiền chưởng quầy chăm sóc nhiều hơn.” Tống Tuân chắp tay với nàng, sau đó vác vẻ mặt u buồn sầu khổ mà đi ra ngoài.

Lâu Tự Ngọc nhìn bóng dáng hắn biến mất ở ngoài cửa thì nhịn không được duỗi tay xoa xoa thái dương. Nàng nghĩ thầm cái vị trên lầu kia còn muốn giằng co với nàng đến khi nào nữa? Cái khách điếm nhỏ xíu này của nàng vừa không khí phái, vừa không thoải mái như trong huyện nha, vậy hắn còn ở lại làm gì chứ?

“Chưởng quầy.”

“Vâng ——”

Phòng chữ thiên trên lầu mở ra, Lâu Tự Ngọc lập tức quay người ngửa đầu lên cười với hắn: “Đại nhân có gì muốn dặn dò?”

Tống Lập Ngôn đã thay một thân thường phục màu trắng, cả người thoạt nhìn vô cùng tuấn tú. Hắn dựa lên lan can lầu hai nhìn nàng nói: “Bản quan mới đến, không quen thuộc đường xá, mong chưởng quầy tới giúp ta một chút.”

Khóe miệng Lâu Tự Ngọc giật giật nói: “Nô gia còn phải làm ăn……”

“Án của Lưu sư gia còn chưa kết luận, tiệc tẩy trần cũng đã tan, chưởng quầy còn việc làm ăn gì nữa sao?”

“……”

“Đi thôi.” Hắn vừa nói vừa xuống lầu, “Đi tìm cửa hàng bán tảng đá trấn môn kia.”

Lâu Tự Ngọc túm lấy một góc quầy, không tình nguyện giả vờ cười: “Hôm nay nô gia thấy không khỏe, cũng không thoải mái…… Buổi trưa nô gia lại vừa bận rộn, đến giờ còn chưa được nghỉ ngơi chút nào……”

“Đây là lễ cảm tạ của ta.” Không nghe hết lời nàng muốn nói, Tống Lập Ngôn đã thả một nén bạc 5 lượng đến trước mặt nàng, “Làm phiền chưởng quầy.”

Thỏi bạc trắng bóc, no đủ, đường cong mượt mà, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp la lấp lánh. Lâu Tự Ngọc trợn tròn mắt, duỗi tay cầm lấy đưa lên miệng cắn một cái.

Là thật đó!

Đại Tống chủ yếu dùng tiền thông bảo, rất ít người dùng bạc. Thượng Thanh Tư đúng là nhiều tiền, chỉ tùy tiện ra tay đã hào phóng thế này rồi.

Nàng chớp mắt dùng ống tay áo xoa xoa nén bạc, sau đó cười nịnh nọt nói: “Đại nhân khách khí quá rồi, nô gia có thể cống hiến sức lực cho đại nhân là phúc khí của nô gai. sao phải tiêu nhiều tiền thế…… Mời đại nhân, chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”

Dứt lời, nàng ném bàn tính cùng sổ sách ra sau, sau đó giống như sợ bụi rơi trên giày hắn, nàng vội phe phẩy cây quạt đi trước mở đường.

Trải qua một hồi đại chiến, trước cửa cũng chẳng có gì thay đổi, ít nhất trong mắt người thường là thế. Nhưng Lâu Tự Ngọc vừa bước ra đã cảm thấy khắp nơi là máu yêu và oán khí. Nàng hơi kinh hãi, nhánh chóng quét mắt bốn phía.

Nếu là tiểu yêu bình thường bị đánh chết thì sẽ biến mất, nhưng kẻ chết bên ngoài chính là đại yêu trăm năm, mà lại không chỉ có một con. Chúng nó gãy chân, gãy tay nhưng vẫn còn ảo ảnh, ở bên trong oán khí giãy dụa khiến nàng có thể cảm nhận được đau đớn khi bị Giải Trĩ Kiếm cắt xương lột da.

“Sao thế?”

Phía sau truyền đến tiếng dò hỏi của Tống Lập Ngôn, Lâu Tự Ngọc lập tức hoàn hồn, giống như không có việc gì mà tiếp tục bước đi về phía trước: “Không có gì, nô gia chỉ đang nghĩ có quên thứ gì không.”

Oán khí cuồn cuộn, thấy đầu sỏ gây tội ra ngoài thì càng quay cuồng không thôi. Lâu Tự Ngọc nỗ lực trấn định mà nhìn thẳng phía trước, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy oán khí cuộn lại, hung ác nhào về người phía sau.

Trong lòng căng thẳng, nàng theo bản năng mà đi chậm lại.

Nhưng người sau lưng lại hừ lạnh một tiếng, giọng cực nhẹ, mang theo khinh thường và lạnh nhạt. Oán khí lập tức bị một cơn gió thổi bay, trong khoảnh khắc tiêu tán vô tung. Chỗ vạt áo hắn đảo qua thì chẳng còn sợi hồn yêu nào nữa.

“……” Cố nuốt khiếp sợ trong lòng xuống, Lâu Tự Ngọc xanh mặt đi tiếp về phía trước, vừa đi vừa mắng bản thân: Ngươi lo lắng cái gì chứ, người ta lợi hại thế kia cơ mà, căn bản không thèm để mắt chuyện này đâu.

“Thứ này.” Tống Lập Ngôn bước ra cửa, nghiêng đầu nhìn về phía phía bên phải, “Chưởng quầy nhớ dặn dò không ai được đụng vào đấy.”

Đá trấn môn đứng ngoài cửa lớn của khách điếm, mảnh huyết sắc vấy lên đống bùn vàng trên mặt đã biến mất không thấy, thoạt nhìn nó chỉ là một tảng thạch điêu bình thường.

Lâu Tự Ngọc liếc mắt vài lần cũng không nhìn ra hắn phong ấn thứ kia thế nào, vì thế nàng đành cười gượng mà đáp một câu.

Cửa hàng đồ trang trí ở cuối phố. Nàng mang theo Tống Lập Ngôn xuyên qua hẻm nhỏ mà đến. Đúng lúc Tần chưởng quầy đang ngồi trên ghế thái sư ở cửa xỉa răng.

Vừa thấy Lâu Tự Ngọc đến, Tần chưởng quầy lập tức ngã nhào xuống đất. Ông ta cuống quít sợ hãi mà xua tay nói: “Hôm nay trong tiệm của ta không cần cái gì đâu! Ta cũng không giảm giá bán cái gì ra nữa đâu!”

Tống Lập Ngôn nhướng mày, nhìn người bên cạnh.

Tuy da mặt Lâu Tự Ngọc dày thật nhưng lúc này nàng cũng không nhịn được xấu hổ. Nàng cắn răng đi lên đá ông ta một cái: “Ông nói bừa cái gì thế, ai muốn mua đồ giảm giá của nhà ông chứ?”

“Thì nhà cô nương chứ ai? Hôm qua ngưoi còn đoạt tảng thạch điêu kia của ta, chỉ trả có nửa điếu tiền đã cầm đi, ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ?”

“Ta phi, cái thứ kia vừa nhìn đã biết là đồ cũ kỹ, đặt ở trong góc dính đầy bụi, ta lấy đi cho ông là may rồi, còn muốn gì nữa hả?”

“Lâu chưởng quầy, cô nương đúng là biết nói chuyện. Cái kia là đồ cổ đó! Đồ cổ đó cô nương có hiểu không? Cái gì mà để một góc cho dính bụi chứ? Bụi càng nhiều mới càng đáng giá đó.”

Hai người này ta một câu ngươi một câu, bộ dạng như sắp mở sạp hát đôi bên đường luôn rồi. Tống Lập Ngôn ho nhẹ một tiếng, vô cùng lễ phép đánh gãy lời họ: “Thạch điêu mà các ngươi nói có phải chính là tảng đá trấn môn đặt trước cửa khách điếm Chưởng Đăng không?”

“Đúng thế.” Lúc này Tần chưởng quầy mới phát hiện bên cạnh còn có người. Ông ta đánh giá người kia một lúc, sau đó vươn tay gạt phắt Lâu Tự Ngọc sang một bên, sau đó cúi người cười nói, “Vị đại nhân này khí độ bất phàm, vậy hẳn là nhà cửa cũng rộng rãi. Ngài không ngại thì tới nhìn xem trong tiệm có vật trang trí nào hợp mắt ngài. Ở đây to thì có núi giả, nhỏ thì có ngọc như ý, đao gỗ, nói chung cái gì cũng có.”

Tống Lập Ngôn gật đầu với ông ta: “Cái khác thì ta thật không thiếu, ta chỉ muốn hỏi chưởng quầy có còn tảng đá trấn môn nào không?”

Tần chưởng quầy nghẹn lời, khó xử mà xoa tay: “Thứ kia là đồ cổ, chỉ có một cái đó, không có cái thứ hai đâu.”

“Vậy xin hỏi chưởng quầy lấy được bảo bối đó từ chỗ nào thế?”

“Cái này……” Tần chưởng quầy cười cười, đương nhiên không muốn nói. Làm nghề của bọn họ thì không thể nói hết với người ngoài, vậy chẳng phải tự đập bát cơm của mình sao?

Nhưng ông ta vừa tính tìm cái cớ qua loa có lệ thì đã nghe thấy Lâu Tự Ngọc ở bên cạnh phe phẩy cây quạt, vui sướng khi người gặp họa nói: “Quên không giới thiệu với ông, vị này chính là huyện lệnh đại nhân mới nhậm chức của huyện Phù Ngọc chúng ta. Hôm nay ngài ấy cải trang đi vi hành là muốn đám tiểu thương chúng ta có làm đúng bổn phận, buôn bán thành thật hay không. Ông nói chuyện phải nghiêm túc, không thể qua loa được đâu.”

“……”

Cái gì gọi là cáo mượn oai hùm, cái gì gọi là chó cậy thế chủ! Chỉ cần nhìn cái bộ dạng khoe khoang đắc ý này của nàng là biết ngay. Mặt Tần Tiểu Đao tái đi, nhưng Lâu Tự Ngọc keo kiệt thì keo kiệt, nàng cũng sẽ không ở dưới tình huống này mà hù dọa ông ta. Người trước mặt đúng là huyện lệnh thì ông ta làm sao dám đắc tội.

Sau khi do dự một lát, Tần Tiểu Đao vội vàng nở nụ cười tươi rói mà hành lễ với Tống Lập Ngôn, lại mời hắn ngồi lên ghế chủ vị.

“Đại nhân là quan phụ mẫu, như vậy tiểu nhân cũng không dám nói dối.” Uống một ngụm trà xong, Tần Tiểu Đao thành thật đáp, “Thứ này kỳ thật là do tiểu nhị phát hiện ở Kỳ Đấu Sơn, hắn cảm thấy tảng đá này thoạt nhìn khí phái, có thể bán được tiền nên mới kéo về.”

Lâu Tự Ngọc không nhịn xuống lại đá hắn một cái: “Không phải ông nói là đồ cổ sao?”

“Oái, thì là đồ cổ, cho dù do ta đào lên thì cũng là đồ cổ còn gì.” Tần Tiểu Đao vừa trốn vừa nói, “Ta làm cái nghề ngày lâu như thế, có cái gì mà ta chưa nhìn qua chứ? Thứ này chính là chế phẩm của quan gia, phía dưới còn khắc quan ấn của huyện Phù Ngọc đó. Cho dù không phải chất liệu quý giá gì nhưng rốt cuộc cũng là đồ của quan phủ, bán cho ngươi có nửa điếu tiền đã là nể tình lắm rồi!”

“Quan ấn?” Tống Lập Ngôn làm như nhớ tới cái gì, nhìn về phía Lâu Tự Ngọc, “Lâu chưởng quầy có phải đã từng nói nha môn huyện Phù Ngọc bị động phong thủy đúng không?”

“Đúng vậy.” Lâu Tự Ngọc chớp mắt, “Chính là vào hai năm trước —— a, ngài nói thế thì ta nhớ ra rồi, tảng đá trấn môn này hình như là được đặt ở trước cửa nha môn vào hai năm trước.”

Tống Lập Ngôn nhìn nàng, hơi hơi híp mắt hỏi: “Lúc chưởng quầy mua nó về không nhận ra nó sao?”

“Nô gia làm sao mà nhận ra nó chứ?” Lâu Tự Ngọc vung vẩy cây quạt cười nói, “Tần chưởng quầy cũng biết, trước giờ nô gia mua đồ chỉ chọn thứ rẻ nhất trong tiệm. Thứ này vừa rẻ lại có khí phái, thế nên nô gia mới cho người dọn về.”

Tần Tiểu Đao thổn thức nói với hắn: “Lời này của Lâu chưởng quầy đúng là không sai. Nàng ta chính là người như thế.”

Tống Lập Ngôn trầm mặc, ánh mắt nhìn mặt Lâu Tự Ngọc, trong con ngươi là một màu đen khó đoán, nhưng có chút dọa người. Nàng bị hắn nhìn thì vẫn bày ra bộ dạng không có gì, để mặc hắn nhìn, khóe miệng thậm chí vẫn cong lên.

“Đại nhân muốn đến Kỳ Đấu Sơn xem xét không?” Nàng săn sóc mà chỉ chỉ Tần Tiểu Đao, “Tần chưởng quầy nhất định có thể dẫn đường.”

“Không cần.” Tống Lập Ngôn đứng dậy, “Bản quan còn có việc khác muốn làm, mời Lâu chưởng quầy theo bản quan về nha môn một chuyến.”

Lâu Tự Ngọc vừa nghe thấy lời này thì lập tức xụ mặt: “Đại nhân, nô gia không phạm tội, không trốn thuế, ngài mang nô gia về nha môn làm gì?”

Tống Lập Ngôn nhìn nàng, cười như không cười rồi đưa ra một lý do mà nàng không thể cự tuyệt: “Bản quan không biết đường đi.”

Lâu Tự Ngọc: “……”

Sau khi chào hỏi Tần chưởng quầy, nàng tiếp tục đi theo người này ra ngoài, nhưng vẫn không nhịn được cố phản kháng: “Đại nhân, nô gia dù sao cũng là một cô nương, nếu cứ đi chung với ngài thì khó tránh khỏi bị người ta phê bình.”

“Phê bình?” Tống Lập Ngôn đạm mạc nói, “Thế gian ngàn người ngàn miệng, chỉ cần không thẹn với lòng thì việc gì phải quan tâm đến người khác nói gì?”

“Lời này không phải nói như thế.” Lâu Tự Ngọc bĩu môi, “Cổ nhân còn nói ‘nhiều người nói có thể làm mòn cả vàng, tan cả xương’ đó.”

Tống Lập Ngôn dừng chân, quay đầu lại: “Vậy Lâu chưởng quầy cảm thấy, bản quan phải làm thế nào mới thích hợp?”

“Dễ thôi.” Lâu Tự Ngọc liếm liếm môi, vừa giảo hoạt vừa đứng đắn mà khoa tay múa chân, “Nếu đại nhân có thể nói với mọi người là khách điếm Chưởng Đăng được quan phủ chiếu cố, vậy ngài đi tới đâu cũng có thể mang nô gia theo, không thành vấn đề gì!”

Người làm ăn ấy mà, đúng là có thể tính toán rất tỉ mỉ. Tống Lập Ngôn rất lễ phép cong khóe miệng, sau đó nhìn nàng, gật đầu nói: “Được.”

Dùng chút ngon ngọt này mà có thể trói một đối tượng hoài nghi lớn thì hắn cũng cảm thấy không thiệt.