Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 188: Hạ chưởng quầy liên lí chi hỉ!




Khách điếm Chưởng Đăng hoang phế đã lâu rốt cuộc cũng mở lại vào sáng ngày mùng hai tết. Tuy khách điếm đã mở lại nhiều lần nhưng lần này bá tánh vây quanh vẫn đông đúc. Pháo nổ oành một tiếng, người ta hoan hô vang dội. Cửa lớn đã được sơn mới lúc này mở rộng, nữ chưởng quầy phong tình vạn chủng ôm bàn tính dựa vào cửa cười nói: “Khách điếm khai trương, hôm nay rượu và thức ăn miễn phí, ở trọ sẽ được miễn tiền, mời các vị ~”

Lý tiểu nhị đứng ở bên cạnh nhận được ánh mắt của chưởng quầy thì đem lá cờ đỏ đã chuẩn bị tốt giơ ra. Vải dệt không tiếng động rũ tung, từng nét bút cứng cáp hữu lực hiện lên, theo làn gió phấp phới.

—— Chưởng quầy đón khai trương song hỉ, được phu quân có một không hai.

Mọi người ồn ào xôn xao, tất cả đều vỗ tay chúc mừng sau đó như làn sóng xông vào. Có người không rõ nguyên do thì kéo người phía trước nhanh chóng hỏi: “Chưởng quầy này gả cho ai mà dám viết thế kia?”

Người đằng trước vội vàng chiếm chỗ nên có lệ xua tay: “Ngươi mới tới huyện ta đúng không? Đừng hỏi là ai, dù sao lời này cũng không viết sai.”

Hơn nữa xem chữ này thì vẫn là do vị đại nhân kia tự tay viết.

Sau đại họa lần trước, kinh đô vẫn có lệnh thăng quan cho Tống đại nhân nhưng không biết vì sao đại nhân lại chậm chạp không đi. Bá tánh huyện Phù Ngọc đương nhiên sẽ vì hắn là kiêu ngạo, rốt cuộc Tống đại nhân xử án công chính, quyết đoán, võ công cao cường nên đều được mọi người kính yêu. Hắn thăng chức hoặc ở lại đều khiến người ta vui mừng.

Đương nhiên Lâu chưởng quầy có thể giữ Tống đại nhân ở huyện Phù Ngọc lâu mấy ngày thì bọn họ càng vui hơn.

Lâu Tự Ngọc vừa đếm nhân số tính toán sổ sách hôm nay vừa cười đến mi mắt cong cong. Nàng nghiêng đầu nhìn lá cờ đỏ bên ngoài, trong mắt có ý cười càng sâu.

Hôm qua nàng quấn lấy hắn bắt viết lá cờ này. Hắn tức một hồi lâu, nói là làm gì có người nào khen bản thân như thế? Huống hồ còn treo cho người ta xem…… Vì sao lại phải treo cho người ta xem?

Ngoài miệng cùng nàng ngoan cố như thế nhưng tay hắn lại không hề do dự đón lấy bút lông, thuận thế bọc bàn tay lạnh lẽo của nàng trong tay mình, còn lạnh giọng mắng nàng: “Có phúc không hưởng, lại cứ phải mở khách điếm là sao?”

“Mở khách điếm còn không phải là hưởng phúc sao?” Nàng cười hì hì nói, “Có bạc kiếm thật tốt, ta nằm mơ cũng nghĩ tới kiếm tiền!”

Tống Lập Ngôn giương mắt nhìn nàng: “Hử?”

“…… Kiếm tiền với cả nghĩ tới ngài.” Lâu Tự Ngọc lập tức bổ sung, còn thân mật mà cọ cọ mặt hắn, “Ngài lập tức phải đi kinh đô phải không?”

Nhắc tới cái này sắc mặt Tống Lập Ngôn càng khó coi hơn. Thư từ kinh đô gửi tới đã chồng cao ngất trong thư phòng, hắn vốn không muốn để ý tới, ai ngờ sáng nay lại nhận được thư cha hắn tự tay viết. Vị lão nhân một lòng vì nước, lục thân không nhận kia không biết vì sao lại đột nhiên nhớ thương đứa con trai không về ăn tết như hắn, ấp úng nói phòng đã sửa soạn xong, hắn trở về là có thể vào ở luôn, rất ấm áp.

Ai hiếm lạ ấm hay không ấm?

Nhưng trong thư ông ta không nhắc nửa câu tới việc hắn đắc đạo, cũng không muốn hắn vào cung hiến vật quý. Tống Lập Ngôn suy tư thật lâu rồi vẫn quyết định về kinh một chuyến, nhưng hắn lại hỏi: “Vì sao nàng không chịu cùng ta về?”

Lâu Tự Ngọc ôm mặt nhìn hắn đặt bút viết, bĩu môi nói: “Quy củ của phàm nhân quá nhiều, không cưới hỏi đàng hoàng thì sao có thể không biết xấu hổ mà theo ngài về nhà chứ? Cho dù ta là yêu quái thì cũng cần mặt mũi chứ?”

Hai người một là yêu quái một là thần tiên, thực sự không quan trọng lễ tiết của nhân gian nhưng nàng đã nói thế thì Tống Lập Ngôn cũng không cưỡng cầu nữa.

Ngày này khách điếm Chưởng Đăng lại khai trương, Tống đại nhân cũng yên lặng chuẩn bị hồi kinh.

Uống một chén rượu xuống, hơi ấm mang theo hương rượu tràn khắp không trung khiến cho cả sảnh đường đều ấm áp náo nhiệt hơn. Lý tiểu nhị và Tiểu Xuân bận rộn trong ngoài để bê đồ ăn, Lâm Lê Hoa thi cọ ở bên người Lâu Tự Ngọc, cực kỳ khẩn trương hỏi: “Chủ tử đang khổ sở sao?”

“Hử?” Lâu Tự Ngọc hoàn hồn, vẻ mặt ngây ra, “Vì sao ta phải khổ sở?”

“Nghe nói họ Tống kia…… Em nói là Tống đại nhân, hắn bỏ ngài về kinh đô à?”

“Rất nhanh ngài ấy sẽ trở về.”

Lâm Lê Hoa bĩu môi: “Còn không phải ném lại ngài vào đúng lúc ăn tết sao?”

Búng búng trán nàng ta, Lâu Tự Ngọc cười khẽ nói: “Người còn chưa đi mà em đã dám châm ngòi rồi hả?”

Lâm Lên Hoa tủi thân ôm đầu hừ hừ: “Ngài không mang thù nhưng em nhớ, em bực hắn phụ ngài nhiều năm như vậy mà hiện tại còn không biết đường bồi thường.”

Kỳ thật hắn đã bồi thường, chỗ nào cũng bồi thường nhưng tuổi Lâm Lê Hoa còn nhỏ nên Lâu Tự Ngọc chỉ sờ sờ chóp mũi, cũng không tính toán nói rõ ràng. Nàng chỉ cười chuyển đề tài: “Bảo em đưa quà tết tới Hồ phủ em đã đưa chưa?”

“Đã đưa rồi, mấy bình rượu lớn như thế khiến Hầu trưởng lão thích lắm. Ông ấy nói tay nghề ủ rượu của ngài chính là chân truyền của ông ấy.” Lê Hoa nghĩ nghĩ rồi nói, “Còn có Ngô trưởng lão, ông ấy vẫn là cái bộ dạng ghét bỏ ngài, nhưng em trộm đưa cao mực tàu cho ông ấy nói dùng nhuộm tóc rất tốt thì ông ấy vẫn nhận.”

Thậm chí ngoài miệng ông ta còn ồn ào “Ai cần nhuộm tóc!”, nhưng vừa quay lưng đã hớn hở chạy ngay về phòng bôi lên đầu.

Lúc Lê Hoa đi Hầu trưởng lão có cho nàng một bao tiên thảo quý hiếm sau đó bĩu môi nói: “Ngô trưởng lão cấp, ông ta không có mặt mũi nào đưa. Ngươi cũng đừng nói là ông ta đưa, phòng trên gác mái vẫn dọn chờ nha đầu về ở, đợi năm sau nàng đỡ bận thì về ở vài ngày đi.”

Lâu Tự Ngọc nghe được thì cong mắt, hào phóng mà xua tay: “Được, ta cũng không cùng lão nhân kia ngoan cố, chờ khách điếm xong việc ta sẽ mang ngươi trở về.”

Lê Hoa hưng phấn đến nỗi cái đuôi đều mọc ra vẫy như điên nhưng thấy đám người bên dưới thì nàng ta lại cuống quít nhét trở lại trong váy sau đó vui vẻ nhàn thoại chuyện các tộc với Lâu Tự Ngọc: “Yêu Vương nội đan đều bị huỷ, Xà tộc lại một lần nữa tuyển Vương, Mỹ Nhân Xà và Râu Bạc ở bên cạnh phò tá, có thể nói là nội loạn đã ngừng. Chuột tộc là quần long vô chủ, Mỹ Nhân Xà ngẫu nhiên đi giúp đỡ một vài, hiện tại hai tộc quan hệ rất tốt. Bạch Tiên gia thì vội vàng luyện hồn, nói có cơ hội để Yêu Vương một lần nữa đầu thai, Lam Phong và đám trưởng lão đều ra sức, nhìn qua có vẻ được việc.”

“Hoàng Đại Tiên nhất tộc cũng coi như vượt qua một kiếp, Nhan Hảo mang theo nội đan đều bị hủy nên bọn họ cũng ngừng truy đuổi, thanh thản ổn định xuống để chuẩn bị chọn Vương. Bọn họ còn tặng thiệp cho ngài nói nếu có rảnh thì đi qua xem lễ.”

Các Yêu tộc đều chấp nhận quy của của Tống Lập Ngôn, huyện Phù Ngọc cũng không xảy ra án mạng nữa. Đại chiến người và yêu ầm ĩ mấy ngàn năm cuối cùng cũng lặng xuống. Hôm qua Lâu Tự Ngọc lên phố còn gặp vài ba yêu quái hóa hình người, không có ý công kích, chỉ cực kỳ tò mò nhìn cảnh nhân gian sau đó vui sướng dạo chơi.

Đây là kết quả tốt nhất, nàng nhấp một ngụm trà rồi nheo mắt lại.

“Chưởng quầy, hết rượu rồi.” Tiểu Xuân hô to dưới đại sảnh.

Lâu Tự Ngọc lập tức mắng nàng ta: “Chưởng quầy nhà em không quan tâm tới rượu, nếu hết rồi thì tới nhà kho lấy đi.”

Tiểu Xuân rụt rụt đầu, trong lòng thầm mắng chính mình không chịu nhớ, sau đó vội chạy lên lầu hai khom người hành lễ sau đó chạy nhanh tới nhà kho để lấy rượu. Lâu Tự Ngọc tiếp tục uống trà nóng và cảm khái nhân sinh nhưng chưa được một hồi thì hậu viện lại truyền đến tiếng Xuân gào ầm lên: “Chưởng quầy! Chưởng quầy!”

Trà trong miệng thiếu chút nữa thì sặc, Lâu Tự Ngọc tức giận xách theo làn váy xuống lầu, vừa đi tới hậu viện vừa mắng liên hồi: “Ta nói này Tiểu Xuân, em tới chỗ này đã nửa năm, gặp chuyện có thể trầm ổn chút được không? Kêu lớn tiếng như vậy là muốn tranh công việc của con gà trống trên trấn hả?”

“Em…… Hắn…… Bên trong……” Tiểu Xuân gấp đến độ cả đầu đều là mồ hôi, đầu lưỡi xoắn lại, khoa tay múa chân nửa ngày vẫn chưa nói ra nguyên cớ vì thế nàng ta dứt khoát kéo nàng tới kho chuyên để hàng hóa.

Kho để hàng hoá đang mở rộng cửa, mấy cái đấu đựng gạo, bên cạnh xếp đầy bình rượu và nồi chén gáo bồn. Sau khi tuyết rơi chỗ này lập tức sáng ngời lên, những thứ ngoài tròn trong vuông, đích thị là tiền đồng đang lấp lóe lập lòe khắp nơi. Toàn bộ kho hàng đều chứa đầy tiền, duỗi tay vốc một cái đã thấy nặng trĩu.

Lâu Tự Ngọc nhìn tới choáng vàng, nàng cảm thấy mình thật sự nằm mơ. Bầu trời sao lại rơi tiền xuống thế này? Toàn là tiền đồng mới tinh, đựng trong nồi chén gáo bồn leng keng, cầm trong tay cắn một cái ——

Oái, là thật đó.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên thì thấy Tống Tuân ngồi ở trên xà nhà, cười hì hì thu lại bao tải không, lại đem một túi khác đổ xuống. Mà bên cạnh hắn còn có Hoắc Lương cùng mấy sai nha, mỗi người đều ôm mấy bao tải tiền mà bận rộn đổ xuống. Phát hiện nàng nhìn lên, Tống Tuân vuốt gáy hô xuống: “Chưởng quầy ăn tết vui vẻ! Chúng ta phụng lệnh Tống đại nhân tới đưa sính lễ cho ngài.”

Dứt lời càng có nhiều tiền rơi xuống hơn, chất đầy thùng gạo, chậm rãi chen đầy toàn bộ kho hàng. Hoắc Lương xách theo bao tải lắc đầu: “Đại nhân quá mức bá đạo, nói đây là sinh lễ, nếu chưởng quầy không nhận thì cầm hết mang trả cho ngài ấy. Nhưng nếu ngài nhận thì chưởng quầy chỉ cần đợi đại nhân tới cưới ngài đàng hoàng, rồi đưa ngài qua cửa.”

Nhiều tiền như thế sao lại không thu? Lâu Tự Ngọc lặng người thật lâu rồi độ nhiên cười lên tiếng: “Mang sinh lễ tới sao không tự mình tới?”

Mới vừa nói xong sau lưng đột nhiên duỗi tới một đôi tay ôm lấy eo nàng kéo nàng vào trong ngực.

“Sao ta dám không tới chứ?” Giọng nói trầm thấp hồn hậu mang theo hương gỗ trầm cuốn tới bọc lấy cả người nàng. Tống Lập Ngôn cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ mặt nàng, thấy người được ôm cũng không giãy giụa thì cười khẽ hỏi, “Chưởng quầy không đồng ý sao?”

Lâu Tự Ngọc cảm thấy nếu được cầu hôn mà nhanh chóng đáp có thì quá không rụt rè vì thế nàng muốn lúc lắc một chút: “Vị công tử này thật quen mắt, có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu không?”

Nói ra câu này rồi chính nàng cũng cười, miệng ngoác ra như kẻ ngốc.

Người phía sau cũng “ừ” một tiếng sau đó đáp: “Từ trước đã gặp chưa thì ta không nhớ rõ nhưng sau này chắc chắn sẽ gặp ở một nơi. Đến lúc đó mong chưởng quầy khách khí như lúc mới gặp, cùng ta khom lưng hành lễ.”

“Nơi nào?”

“Hỉ đường.”

(chính văn hoàn)